Part 17


Đồng tử thoáng phóng đại.

Cái ngữ khí ngả ngớn kia , lại để cho Vương Nguyên triệt triệt để đỏ mặt, dùng sức giằng co.

Vương Tuấn Khải cũng lập tức buông hắn ra, xoay người một cái đứng lên: "Không náo loạn với ngươi nữa , ta đi nấu cơm."

Mấy ngày nay đều là Vương Tuấn Khải nấu cơm, hắn rất thông minh, vẫn chưa tới một vòng liền cơ bản hiểu được kỹ xảo nấu cơm, làm được cơm đến trình độ sơ đẳng.

"A..."Vương Nguyên buồn buồn trả lời, âm thầm chửi mình không hăng hái tranh giành, rõ ràng bị một người nam nhân áp đảo rồi.

Cậu từng bước từng bước đi vào phòng bếp, nghe thấy được mùi đồ ăn bay ra, bụng của cậu rất phối hợp mà vang lên, nhìn Vương Tuấn Khải ánh mắt chuyên chú, ngẩn người.

"này. . . Chúng ta ngày mai đi ra ngoài đạp xe a."

.

"Ha..."Vương Nguyên kinh ngạc mà nhìn hắn anh tuấn bên cạnh , "Ngươi không phải có công việc à..."

Vương Tuấn Khải sớm cùng cậu xin thứ lỗi, xin nhận lỗi, nói không thể đi ra ngoài cùng cậu đi đạp xe , đơn giản là công tác nhiều, tuần này tất cả hành trình đều đã được sắp xếp.

"Ta làm xong rồi." Vương Tuấn Khải nói rất bình thản, "cố gắng làm cũng không phải là không làm xong."

Vương Nguyên nhìn thẳng hắn, trong nội tâm nổi lên từng điểm rung động.

Làm một Đại minh tinh Vương Nguyên biết rõ đấy, suốt ngày công tác nhiều bao nhiêu, hắn vậy mà sẽ vì mình liều mạng hoàn thành.

"A."

Vương Nguyên ngẩng đầu lên, nheo mắt lại nở nụ cười: "Chúng ta ngày mai đi đạp xe!"

Không hiểu nổi cảm giác đáy lòng nhảy lên sung sướng kia rút cuộc là cái gì.

"... . . ."Vương Tuấn Khải nhìn cậu lóng lánh khuôn mặt tươi cười, lập tức đơ ra.

Vương Nguyên như là đã nhận ra bầu không khí có chút ít lúng túng, lập tức nhảy dựng lên mà đi ra ngoài ,che giấu tâm trạng rung động của mình.

Vương Tuấn Khải sững sờ mà cúi đầu xuống, cười khổ nhìn lấy khoai tây trong tay bị gọt sạch một nửa, thở dài.

... ... ... ... . . . Khải nguyên con chó... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . .

.

.

Ánh mặt trời rất thoải mái, tùy ý chiếu trên đường nhỏ.

Nghênh đón gió thổi tới chính là từng trận điềm mật, ngọt ngào hương hoa, hình ảnh bị phủ lên đã thành cảnh đẹp ,sắc màu ấm áp đầy ý vui.

Trái tim ôn hòa .

Ở nông thôn,đường nhỏ lại gập ghềnh không bằng phẳng, đặc biệt thú vị. Bởi vì phong cảnh dọc theo bên đường đẹp mê người, cái rừng cây thấp bé kia vừa vặn lộ ra một mảnh nguyên vẹn trời xanh, như là viên bảo thạch không tỳ vết hoàn mỹ.

Xanh lá cây cùng xanh lam giao tiếp cùng một chỗ ( cái này ta thật không có ám chỉ, nguyên nguyên xánh lá, khải gia xanh lam gì gì đó ~)

Hai khung xe đạp màu trắng phá vỡ không khí, chạy như bay mà đi, mang theo chuỗi tiếng cười, tựa như âm nhạc êm tai phiêu đãng ở trên trời rơi xuống.

"Lão Vương ngươi đạp chậm thế, mau đuổi theo đi!"

"Cẩn thận một chút à, hơn nữa đừng có bảo ta là lão Vương, ta không có già như vậy !"

Vương Nguyên sợi tóc bị xâu chuỗi lấy hương hoa Phong Dương, cuốn thành độ cong dí dỏm
"Vậy ta phải gọi ngươi là cái gì?"

Vương Tuấn Khải tốc độ nhanh hơn ,đạp xe đạp cùng cậu song song: "Tiểu khải."

"Cắt ~ quá quê mùa ~" Vương Nguyên thè lưỡi,ánh mặt trời ấm áp tùy ý chiếu vào gương mặt tràn đầy vui vẻ .

Vương Tuấn Khải bên mặt, nhìn xem cậu miệng cười toét ra,liền cười vui vẻ.

Miệng lớn hô hấp lấy ở không khí nông thôn thanh tịnh.

Đạp trong chốc lát liền đến nơi, đó là một thảo nguyên hoa ỏa hương mỹ lệ màu tím .

"Oa! Thật đẹp a!" Vương Nguyên cất kỹ xe đạp, nhìn một vùng kỳ diệu cảnh sắc trước mắt.

Vương Tuấn Khải lặng yên nhìn ánh mắt của cậu.

Màu tím của hoa oải hương cùng cây cỏ nồng đậm tranh giành tươi đẹp, mỗi một đóa đều nở rộ tại dưới ánh mặt trời, đẹp không sao tả xiết, cái thân thể kiều diễm đón gió đung đưa, đã trở thành cảnh sắc xinh đẹp nhất .

Nhìn ra được Vương Nguyên rất là hưng phấn.

.

Vương Tuấn Khải lúc rảnh rỗi thường xuyên tới nơi này, đây là căn cứ bí mật của hắn . Lần đầu tiên cùng người khác chia sẻ, cũng chỉ có Vương Nguyên, chỉ có cậu.

"Này tiểu khải, " tuy nói qua sẽ không gọi, nhưng cậu vẫn là nói ra miệng, "Ngươi như thế nào tìm được nơi này?"

"Đây là nơi công ty cha ta lấy nguyên liệu để chế tạo tinh dầu Lavender, " Vương Tuấn Khải thành thật trả lời, "cha ta thấy ta rất ưa thích liền đưa cho ta."

"Lại nói tiếp, ba của ngươi là một người thật lợi hại a." Vương Nguyên xem qua tư liệu phụ thân hắn, không khỏi cảm thán không thôi.

Người so với người thật là hù chết người.

Vương Nguyên đột nhiên ngẩng đầu: "Vậy ngươi về sau muốn kế thừa công ty?"

"ừm... . . ."

Vương Tuấn Khải trên mặt tràn đầy bình tĩnh: "Ta tối đa tại giới văn nghệ đợi một cái mười năm."

"Ài... . . ."Vương Nguyên không khỏi vì hắn cảm nhận được bi thương, "Đây là mộng tưởng của ngươi không phải sao? Vì cái gì muốn tiếp quản công ty?"

"Vận mệnh của ta, từ lúc sinh ra liền quyết định rồi."

Vương Nguyên nhìn khuôn mặt Vương Tuấn Khải, đột nhiên,cậu kéo cánh tay Vương Tuấn Khải .

"Đi thôi..."

"hả?"

Còn chưa kịp phản ứng, người nọ liền lôi kéo tay của mình tiến vào một thảo nguyên mỹ lệ.

Chạy nhanh dưới ánh mặt trời.

Cậu trên miệng dương độ cong, như vậy mê người, cái thân ảnh lượn quanh, nhàn nhạt ấm áp.

Vương Tuấn Khải có chút ngẩn người, nhìn cậu cười, đã mất đi năng lực suy nghĩ.

Vương Nguyên da thịt tuyết trắng do chạy nhanh liền biến thành hồng nhuận phơn phớt,đáng yêu như vậy, con mắt óng ánh khó bề phân biệt, ngũ quan xinh xắn bởi vì trong mắt như có hào quang thiên sứ lại càng thêm đẹp mắt.

Cong thành mắt trăng lưỡi liềm, phảng phất có tầng nước mỏng, đẹp mắt vô cùng.

Dường như nhìn khuôn mặt cậu tươi cười liền có thể quên hết thảy bi thương.

Vương Nguyên...

Hắn không biết vì cái gì cậu có thể như thế dễ dàng sưởi ấm trái tim của hắn.

Một loại gọi là ưa thích, đang lơ đãng từng ly từng tý .

Lặng lẽ, lên men.

---------------------------------------------------------------------------

Chạy trong chốc lát, Vương Nguyên cũng là theo thói quen nhìn bốn phía tuyệt mỹ phong cảnh, bắt đầu cùng Vương Tuấn Khải chậm rãi cất bước đến.

"Ân..."cậu hít sâu một hơi, tham lam mà nhấm nháp cái hương hoa ngọt ngào bốn phía này.

Vương Tuấn Khải đột nhiên nhìn thấy có chút động đậy ở chỗ bụi hoa, chỉ chỉ: "Ở kia có cái gì ?"

"Ách..."Vương Nguyên lập tức bị hắn hấp dẫn , gắt gao nhìn chằm chằm vào bụi hoa, "Không phải là lợn rừng chứ... . . ."

"loạt xoạt... . . ."Bụi hoa mãnh liệt bị lung lay sang hai bên.

"gâu!"

"..."

Vương Nguyên nhìn cái đầu lưỡi mệt mỏi của chú chó nhỏ kia , con mắt óng ánh sáng lập tức tràn đầy kích động.

"Lão Vương lão Vương! ! Tiểu cẩu, ngươi xem ngươi xem, tiểu cẩu ài!"

Vương Tuấn Khải im lặng mà bắt được tay cậu đang dùng sức lay động cánh tay của mình.

"Ta có mắt."

"Thật cún con đáng yêu ... . . ."Vương Nguyên ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ đầu của nó.

Nhìn dáng vẻ của cậu, như là rất thích động vật nhỏ.

Vương Tuấn Khải nhíu nhíu mày: "Con chó nhỏ này rất dơ đấy, đừng sờ loạn."

"Cắt... . . ."Vương Nguyên khinh thường mà hô lên, tiếp tục vuốt ve tiểu cẩu.

"Gâu Gâu!" Tiểu cẩu sáng đôi mắt, vui vẻ mà vẫy loạn cái đuôi, dùng đầu nhẹ nhàng cọ lấy tay Vương Nguyên.

"Lão Vương, chúng ta có thể nuôi nó không?"

"Không được!" Vương Tuấn Khải trực tiếp mặt đen rồi, vừa nghĩ tới trong nhà có một con chó, con chó kia béo phệ, lông còn bay khắp nơi đầy nhà thì lập tức từ chối.

Trong nhà có một Vương Nguyên là đủ rồi. . .

"... ..."Vương Nguyên buồn bã mà cúi đầu, Vương Tuấn Khải nhìn thấy có chút mềm lòng.

Cậu từ trong túi lấy ra đồ ăn đưa cho tiểu cẩu, cho nó ăn.

"đây cũng là đồ ăn của chúng ta mà. . ."Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ nói qua, mặc dù như thế, hắn lại không ngăn cản cậu, quả nhiên hắn nhận được kia ánh mắt u oán của Vương Nguyên,
Vương Nguyên tiến lên một bước tựa hồ muốn ôm lấy chó con, chỉ thấy tiểu cẩu mãnh liệt một cái giãy giụa đập lấy Vương Nguyên.

"á... . . ."Một tiếng đau đớn kêu lên.

Vương Tuấn Khải cả kinh, lập tức ngồi xổm ở bên cạnh cậu: "Vương Nguyên!"

"A...... ..."Vương Nguyên chậm rãi ngồi dậy, tay đè tại cổ chân, "Ta không sao..."

Tiểu cẩu phát hiện chính mình giống như làm thương cái người tốt bụng cho mình đồ ăn này, tranh thủ thời gian cúi thấp đầu cọ lấy eo Vương Nguyên, hình như là đang nói xin lỗi.

"đã bảo ngươi đừng đụng vào nó rồi mà." Vương Tuấn Khải bất mãn trừng mắt hừ nhẹ lấy tiểu cẩu kia.

Vương Nguyên hơi khẽ chau mày, sắc mặt có chút khó coi: "Không có chuyện gì đâu..."

"Chân của ngươi làm sao vậy?" Vương Tuấn Khải nhạy cảm phát hiện cậu có chỗ không đúng.

Cậu bên mặt, thanh âm có chút ấp úng: "không, không có gì."

"Ngươi đi tới thử xem."

Vương Tuấn Khải kéo cậu lên, không nghĩ tới cậu lảo đảo vài bước liền ngã vào rồi trong ngực của mình, chân trái rõ ràng có chút không được tự nhiên.

Vương Nguyên hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận nói lấy: "Ngươi cố ý a. . ."

"Ngươi chân đau rồi hả?" Vương Tuấn Khải cau mày, trong nội tâm rất là lo lắng, "Đau không?"

"... ... . . . Có chút. . ."

Vương Tuấn Khải không để ý cậu kinh hô, một cái chặn ngang đem cậu ôm ngang đứng lên, bước nhanh đến phía trước đưa cậu ôm đến một cái cái ghế gỗ phía trước, đem cậu đặt xuống.

"Vương... Vương Tuấn Khải, " Vương Nguyên nắm chặt rồi ống tay áo của hắn, "anh đi đâu vậy?"

"Ta đi lấy xe, xem ngươi bị thương thế kia không thể chơi được nữa, chúng ta chuẩn bị trở về đi." Vương Tuấn Khải nhìn hắn một cái, lập tức xoay người rời đi.

Vương Nguyên khẽ giật mình, lập tức nhụt chí ỉu xìu xuống.

Thật vất vả mới ra ngoài chơi một lần, kết quả lại bởi vì chính mình sơ ý chủ quan, lại bị thương. . .

"Gâu Gâu!" Lúc này, cái tiểu cẩu kia cọ xát ống quần Vương Nguyên.

"Hả?" Hắn khom người xuống, cưng chiều mà vuốt vuốt đỉnh đầu nó, "Ngươi vẫn còn ở đây a... . . ."

"gâu... . . ."

"Ta không sao đâu, lão Vương vừa mới nãy có phải rất hung sữ phải không? Bị dọa sợ chưa..."

"Gâu Gâu!"

"Ân... Kỳ thật, hắn có khi rất ôn nhu, chính là luôn giả bộ như rất tỉnh táo lãnh khốc."

"gâu."

Vương Nguyên nhẹ nhàng cười cười: "Ngươi nghe hiểu được lời của ta à. . ."

"gâu gâu ~" tiểu cẩu nhảy lên chân Vương Nguyên, nằm tại trong ngực của hắn.

Vương Nguyên giương lên khóe miệng, vuốt ve lông tiểu cẩu: "có thể nuôi dưỡng ngươi thì tốt rồi. . . Lão Vương người kia. . ."

"gâu.... . ."

Buổi chiều khoảng thời gian này, trời đã dần dần tối xuống, trời chiều nhuộm hồng cả nửa bầu trời.

Vương Nguyên lẳng lặng yên nhìn thảo nguyên oải hương kia, bên môi ôn hòa mỉm cười.

Trước mắt hiện lên lúc cùng Vương Tuấn Khải.

Lần thứ nhất gặp mặt lãnh khốc, lần thứ hai gặp mặt cẩn thận chiếu cố, tại chính lúc mình bi thương cô đơn lạnh lẽo, là hắn hướng chính mình đưa tay ra, ấm áp như vậy. Hắn vì mình mà học tập nấu cơm, một Đại minh tinh cũng tại trong phòng bếp làm cho rối tinh rối mù.

Hắn cố gắng công tác chỉ vì có thể tiết kiệm lấy thời gian cùng mình cùng nhau chơi đùa, tại sao phải vì một người bình thường ta đây, làm nhiều việc như vậy. . .

Vương Tuấn Khải. . .

Tuy rằng cùng hắn cùng một chỗ vẫn sẽ có chút ít áp lực, nhìn cái người trong poster to treo trên cao ốc kia suất khí vô cùng, ngẫm lại cái người sinh hoạt bên cạnh mình, Vương Nguyên vẫn sẽ có một ít cảm giác kỳ quái.

Nhưng là bất kể như thế nào, trong mắt hắn, Vương Tuấn Khải vẫn là một người rất tốt.

Một người,

Bạn rất thân.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top