Part 15

   Vốn là muốn Vương nguyên mặc váy trắng đấy, thế nhưng là tại hắn cố hết sức phản kháng , đạo diễn cũng không bắt hắn mặc,

" kiểu mới xã hội, là không cần như vậy mốc meo tư tưởng."Đạo diễn cười.

Vì vậy thay đổi một thân áo dài duy mỹ thuần trắng, một cái quần màu xanh đậm bó sát người , tại cổ chân kéo lên đến một điểm lộ ra mắt cá chân.

Vương nguyên đi ra một khắc này, lập tức hấp dẫn tất cả mọi người.

Hắn co quắp đưa ánh mắt quăng hướng Vương Tuấn khải, cầu cứu... . . . .

" không nghĩ tới ngươi nhan sắc đều bắt kịp ta."Vương Tuấn khải thu được tín hiệu, cười đi qua ôm hắn. Mọi người lập tức nín hơi, đây là cái gì tình huống!

Hôm nay chứng kiến Vương Tuấn khải nở nụ cười nhiều lần như vậy, hiện tại rõ ràng cùng một người dự bị quan hệ tốt như vậy, trong đó hẳn có ẩn tình gì.Vì vậy mọi người yên lặng trong lòng đem cái người thăng cấp thành dự bị rất đẹp trai này thành nhân vật nguy hiểm.

Vương nguyên mắt trắng không còn chút máu, theo bước tiến của hắn đi tới chỗ quay.

Đó là một cái vách tường cổ xưa kiểu dáng nước ngoài, lan can màu đen,bên trong lan can nở rộ lấy hoa hồng làm say lòng người, tươi đẹp sáng ngời, tỏa hương thơm ngát.

Đạo diễn nhìn hai người vào chỗ, hô một câu chuẩn bị.

Lập tức đèn cùng máy quay toàn bộ tập trung vào hai người,

Vương nguyên vô thức nhích tới gần một điểm: "Lão Vương... . . ."

Vương Tuấn khải nhìn hắn bộ dáng nhút nhát e lệ nhẹ nhàng cười cười, đem cậu chuyển sang đưa lưng về phía bọn họ: "Đừng sợ. . ."

"Bà mẹ nó, muốn làm cái gì a..."

"Ngươi không cần phải làm gì, làm một cái người gỗ là tốt rồi, ta đến." Hai người xì xào bàn tán người khác nghe không được.

Trên màn ảnh trông thấy chính là bên cạnh mặt bên trái của Vương nguyên, lộ ra hình dáng hoàn mỹ, lông mi nhẹ khẽ run rẩy, cái bóng lưng mỹ lệ thực tuyệt, không có lộ ra quá nhiều, nhưng lại rất hấp dẫn,làm cho người khác muốn nhìn rõ cậu.

Bởi vì áo trắng trễ một mảng lớn, từ mặt sau cũng có thể trông thấy cái xương quai xanh mê người có chút nhô lên .

Da thịt trắng nõn , làm cho người ta có ý nghĩ xấu à nha.

Vương Tuấn khải nhẹ cầm lấy cánh tay phải của Vương nguyên, cúi đầu.

Mẹ kiếp...

Vương Tuấn khải đáy lòng âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, càng tới gần chính hắn càng là tự chủ không được, cái mùi sữa thơm nhàn nhạt kia như thấm vào ruột gan, tinh khiết không một tia tạp chất, xương quai xanh đẹp đẽ ,cái cổ thon dài , còn có làn da kia vô cùng mịn màng.

Bởi vì Vương nguyên mới đứng tới chỗ bờ môi Vương Tuấn khải, cho nên Vương Tuấn khải phải cúi người mới có thể tới cổ của cậu.

"Chính là như vậy..."Đạo diễn trong ánh mắt phát ra tinh quang, ông si mê làm bầm, "Không sai... Bảo trì hơi thở... . . ."

Vương Tuấn khải ngước mắt,hơi thở đẹp đẽ lập tức bộc phát, trong lạnh như băng có chứa từng điểm hắc ám mị hoặc.

Cố ý dùng ánh mắt vẽ phác thảo chân con mồi trên cái người thân ảnh mảu trắng hoa lệ kia, hắn vươn đầu lưỡi, sờ nhẹ làm da cậu trơn mềm.

"Ân... . . ."Coi như cố hết sức áp chế thở gấp,cổ Vương nguyên thật ra là một đại điểm mẫn cảm của cậu, lại đụng vào một khắc này, dòng điện lập tức truyền khắp thân thể.

Hai người thân hình đồng thời chấn động.

nhà nhiếp ảnh dùng kỹ thuật chuyên nghiệp sớm đã chụp đuợc cảnh hoàn mỹ nhất , hai người tiếp tục triển khai ,

Vương Tuấn khải trái tay nắm lấy tay phải Vương nguyên, tay phải như là điêu khắc giống như phác hoạ đường cong xinh đẹp của cậu, một điểm, một điểm bò lên trên cái cổ dài nhở của cậu, có chút mở ra cánh môi lộ ra Hổ Nha bén nhọn .

"Ôn nhu" cắn xuống đi.

Hàm răng khắc vào trên cổ cậu dấu vết, mơ hồ đỏ lên.

Vương nguyên thân thể run nhè nhẹ, đầu của cậu vô thức cuối xuống, cánh tay tựa hồ muốn ngăn cản Vương Tuấn khải , lại hữu khí vô lực, hai chân có chút như nhũn ra.

Vương Tuấn khải nhanh tay lẹ mắt mà ôm lấy cái eo nhỏ thon dài của cậu, lại để cho cậu không bị ngồi ngay đó, chỉ có điều cái động tác này khiến cho Vương nguyên thân thể có chút nghiêng về phía trước, lại để cho Vương Tuấn khải cắn được sâu hơn một ít.

"Tách Tách Tách!" Nhà nhiếp ảnh không ngừng nhấn xuống cửa chớp, hưng phấn mà liếm láp cánh môi, nhìn ra được anh ta rất kích động.

Vương nguyên bị anh cắn cả người đều mềm nhũn, cậu giằng co lấy động tác này, nghiến răng nghiến lợi: "Lão Vương... . . ."

"Hừ hừ... . . ."Hắn cười nhẹ, thấy không rõ thần sắc trong mắt.

Vương nguyên thiệt tình đã hối hận, cậu tình nguyện bị đánh cũng không muốn bị tra tấn như vậy , tra tấn không chỉ là thân thể còn có tâm hồn.

Có cái gì đang ngọ nguậy lấy,

Đều muốn phá xác mà ra.

Chụp ảnh thống khổ cuối cùng kết thúc, Vương nguyên tại trên cổ mình dán một cái urgo màu trắng che miệng vết thương.

Cái da thịt tuyết trắng kia chịu không được một điểm xung đột, chớ nói chi là lại cắn lại hút đây, chỗ đó đỏ ửng một mảnh, chính mình nếu không hảo hảo che giấu một chút, người khác tuyệt đối sẽ không có hảo ý nhìn mình.

Vương nguyên như là trút giận, hung hăng ngồi ở trên ghế sa lon, cậu cũng chỉ có thể dùng bờ mông mà chà đạp tấm nệm dưới thân thôi.

Tuy nói là oán trách nhưng vẫn là đem những cái tờ đỏ đỏ kia nhét vào trong ví tiền, Vương nguyên cảm thán thế đạo này tiền thật là càng ngày càng khó buôn bán lời. Cậu vụng trộm nhìn Vương Tuấn khải ở bên kia vẫn còn chụp ảnh , lại chẹp miệng.

"Gia hỏa này tám phần là cố ý đấy. . ."

Dưới ánh đèn Vương Tuấn khải thành thục mị hoặc, như một con báo ưu nhã lẳng lặng nằm ở trong đêm hắc ám.

Không thể không nói, người này thật sự rất có khí chất .

Vương nguyên lấy tay đỡ lấy đầu, hai chân lay động đứng lên.

"Vương Tuấn khải... . . ."

Cậu nhiều lần trở về chỗ vừa mới bị hắn ôm vào trong ngực , trong lòng tự hỏi tại sao an tâm như vậy. Đã nghĩ khi còn bé,lúc bị người kia ôm vào trong ngực, đã mất đi tất cả năng lực phản kháng.

Kỳ thật cậu có hoài nghi tới, Vương Tuấn khải chính là Răng mèo khi còn bé .

Hắn họ Vương, một cặp Hổ Nha, vẫn là một minh tinh. Mọi thứ tiêu chuẩn đều phù hợp, chỉ tiếc Vương nguyên đã cảm thấy hắn không phải.

Răng mèo rất ôn nhu, đối với cậu rất tốt đấy.

Còn người này là một khối băng lớn, bụng dạ đen tối hơn nữa rất nguy hiểm!

Vương nguyên ánh mắt biến thành ác ngoan, cọ xát lấy răng thỏ, tay nhẹ nhẹ xoa ấn ký trên cổ.

Vương Tuấn khải thối , Vương Tuấn khải chết tiệt... Đánh Vương Tuấn khải thối Vương Tuấn khải... Vương Tuấn khải xấu xa Vương Tuấn khải đồ không biết liêm sỉ... . . . Vương Tuấn khải rán... Ân... . . . Thật muốn ăn sạch con cua kia... . . .

Một cỗ chất lỏng óng ánh không biết từ khóe miệng người nào đó chảy xuống.

"Ta thật đói... . . ."

Vương Tuấn khải chết đều sẽ không nghĩ tới poster chính mình hoàn mỹ bị người nào đó tưởng tượng thành cua chiên xù. . .

Chụp ảnh poster hoàn thành, Vương Tuấn khải cứ như vậy kéo lấy Vương nguyên trở về nhà.

"Ta thật đói!" Vương nguyên vừa về tới nhà xong lại bắt đầu phàn nàn, bắt đầu tìm kiếm tủ lạnh.

Vương Tuấn khải ngừng lấy động tác của cậu đang cầm hộp đồ ăn trong tay: "Đợi một chút. . ."

"Làm gì vậy?" Vương nguyên nhìn hắn nghi ngờ hỏi.

Vương Tuấn khải có chút ngại ngùng, tai có chút nung đỏ: "Ta muốn thử xem... Nấu cơm."

"Hả? !"

"Ngươi không phải nói ngươi không muốn ăn những thứ này nữa sao?" Vương Tuấn khải nghiêm túc nói qua, "Ta muốn xem thử một chút, xem ở trên mạng nói là nhất định có thể thành công a. . ."

Vương nguyên khẽ giật mình, chính mình thuận miệng nói hắn lại nhớ rõ ràng như vậy.

"A... Vậy được rồi! Ta giúp ngươi!"

Lúc này mới chẳng được bao lâu, Nguyên Nguyên đem sự tình cả buổi chiều bị cắn cổ quên mất không còn một mảnh.

"Ân!"

Kết quả là, hai cái thân ảnh ngốc bắt đầu ở trong phòng bếp lu bù lên.

"Không đúng! Ngươi xem chính là như vậy ghi đấy,bỏ năm muôi muối!" Vương nguyên trừng tròng mắt, không chút nào yếu thế mà đỉnh trở về.

Hai người lần nữa vì mấy muỗng muối nên bỏ bao nhiêu mà véo mà cắn ...mà bắt đầu.

Vương Tuấn khải cố chấp chỉ vào ipad chỉ mấy con số: "Làm sao có thể nhiều như vậy, ngươi muốn mặn chết ta à!"

"Rõ ràng là được..."Vương nguyên lẩm bẩm.

Vương Tuấn khải đem bột mì ở gần, lấy tay bôi lên chóp mũi Nguyên Nguyên, để lại phấn bạch ấn ký: "Ta nói nhiều như vậy chính là như vậy !"

Vương nguyên sững sờ, lập tức gò má thoáng đỏ, vươn tay đem mặt Vương Tuấn khải kéo ra một cái độ cong khoa trương.

"Dựa vào cái gì!"

"Ngươi... ..."

Vương nguyên cảm thán Vương Tuấn khải khuôn mặt bảo dưỡng thật sự rất tốt, cầm lên thật mềm đấy, cậu giật một ít sau liền lộ ra răng hổ, thật sự là buồn cười a.

Một màn này nếu như bị người ngoài trông thấy, tròng mắt đều muốn xuất huyết rồi?

Vương Tuấn khải trong giới văn nghệ không coi ai ra gì, cao ngạo đại minh tinh, hiện tại rõ ràng như một người con trai nhà bên bình thường bướng bỉnh, cùng cậu tại trong phòng bếp náo làm một đoàn.

"Được rồi được rồi, " Vương Tuấn khải bất đắc dĩ vuốt vuốt mái tóc lộn xộn của Vương nguyên, "Ngươi đi ra ngoài đi, về sau ta một mình nấu cơm, không cần ngươi hỗ trợ."

Vương nguyên lè lưỡi một cái: "chờ ngươi nói những lời này nãy giờ rồi!"

Nhìn thân ảnh của cậu nhanh như chớp không thấy bóng dáng, Vương Tuấn khải cười lắc đầu.

Đột nhiên .

Hắn sờ lên mặt của mình: "Ta gần đây như thế nào luôn cười?"

Ài... Không sao cũng bị Vương nguyên ngốc này khiến cho tan vỡ rồi... . . .

Hắn dở khóc dở cười mà nhìn qua cái nhà bếp rối tinh rối mù, một lần nữa lại bắt đầu nấu cơm.

--------------------------------một lúc sau----------------------------

Vương nguyên nhìn đồ ăn có vẻ không giống đồ ăn, cùng với người nào đó ánh mắt chờ mong.

Vì sao cậu nhìn thấy Vương Tuấn khải trên người xuất hiện tai mèo cùng đuôi mèo...

"Ách... Khục khục, ta đến nếm thử a." cậu rút cuộc giơ lên chiếc đũa, tại ánh mắt nóng bỏng của Vương Tuấn khải nuốt xuống những đồ ăn kia.

Kỳ thật còn có thể a... . . . Đại khái... . . .

"Như thế nào vậy? !" Vương Tuấn khải nằm ở trên mặt bàn hỏi cậu.

Vương nguyên lập tức uống một ngụm nước bên cạnh: "Tốt, làm rất khá!"

"Đúng không?" Vương Tuấn khải có chút không dám tin tưởng, kỳ thật hắn đã nếm thử một chút, hương vị thật sự không tính là tốt.

Vương nguyên nở nụ cười thoáng qua một phát, dùng sức nhẹ gật đầu, khoa trương mà giơ ngón tay cái lên: "Ăn ngon!"

"Ngươi không nên cậy mạnh..."Vương Tuấn khải nhìn sắc mặt mặt hắn biết hương vị thật sự không được tốt lắm, dù sao là lần đầu tiên xuống bếp, phân lượng nắm giữ còn chưa đủ, "Ta đem đổ đi, chúng ta hay vẫn là đi ra ngoài ăn đi!"

"Đừng!" Vương nguyên tranh thủ thời gian đứng dậy ngừng lại động tác của hắn, bưng lên bát bắt đầu mãnh liệt ăn, "Đừng đổ, ta còn muốn ăn!"

Vương Tuấn khải khẽ giật mình, nhìn xem bộ dáng cậu nuốt đồ ăn kia, có chút không hiểu .

Rõ ràng mình làm không được ngon, nhìn dạng như vậy cậu ấy nhất định nhịn rất hạnh khổ a, vì cái gì không vạch trần ta sau đó cười nhạo ta đây? Vương Tuấn khải cho rằng Vương nguyên có thể làm như vậy .

Vương nguyên gió cuốn mây tan mà giải quyết hết bữa tối, hợp với uống mấy miệng nước lớn mới nhịn được.

đôi mắt cậu trong veo như nước nhìn qua hắn: "Làm gì nhìn ta như vậy?"

"Không có gì..."Vương Tuấn khải dời đi ánh mắt, trong nội tâm đối với Vương nguyên ấn tượng cải biến một điểm, người này...

Nói trong nội tâm không có xúc động là giả đấy.

Bất kể nói thế nào, Vương Tuấn khải vẫn là từ cặp mắt kia của Vương nguyên, cảm nhận được ôn hòa cùng yên bình.

Có nhiều thứ, tựa hồ tại lặng yên thay đổi.

Hai người bèn nhìn nhau cười.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top