Part 10
Sáng ngày thứ hai, Vương nguyên từ trong mộng thức dậy đã không thấy Vương Tuấn khải đâu.
Hồi tưởng lại ngày hôm qua chính mình bị thương nhiễm trùng sau đó người liền nóng rần lên, là Vương Tuấn khải cứu cậu đem về?
Vương nguyên nghi ngờ xuống giường: "Hắn tại sao phải giúp mình..."
Cảm thấy cánh tay rất ngứa, vén áo lên nhìn, những chỗ bị thương vậy mà lành lại không ít rồi, xem ra là được bôi thuốc đây.
Vương Tuấn khải hắn... . . .
Vương nguyên nhẹ nhàng nhíu lại lông mày, mím môi.
Có Hổ Nha.
Còn nhớ rõ người nọ gọi là Vương. . . Vương cái gì... . . . cậu quên mất rồi...
Vương Tuấn khải?
Là anh sao... . . .
Lúc Vương nguyên ngẩn người bỗng nhiên nhìn thấy trên cửa phòng ngủ có dán tờ giấy nhỏ, tiến đến nhìn, đó là một mẩu giấy dán màu lam nhạt , trên đó viết kiểu chữ đẹp mắt.
"Vương nguyên, tỉnh dậy thì có đồ đồ sáng ở trên bàn,phải ăn xong rồi mới rời đi.
Ps: cẩn thận vết thương của cậu.
Vương Tuấn khải."
Giật tờ giấy kia xuống, Vương nguyên không biết vì cái gì trong nội tâm có chút ấm áp.
Tình cảm ấm áp như vậy, phảng phất lúc sáng sớm đang tỏa ra ánh mặt trời vàng nhạt, tại không khí lạnh như băng mang cho người ta một cảm giác ấm áp , không có không khí nóng nực mà là thanh thanh đạm đạm.
Ngoài ý muốn mê người.
"... ..." gấp gọn lại, hắn đem tờ giấy thả vào trong túi quần.
" ân, Vương Tuấn khải người này cũng không tệ lắm, kết giao bằng hữu gì gì đó vẫn là có thể ~ có một Đại minh tinh bằng hữu, Vương Nguyên ta thật sự là may mắn ha ha ha ~" hắn đi ra ngoài, ngồi ở trên mặt ghế bắt đầu ăn điểm tâm.
Lần đầu tiên.
Ngoại trừ cùng Nhị văn,bây giờ lại có người mang cho hắn cảm giác ôn hòa.
Tâm có chút ít dấu vết rung động.
Vương nguyên tuy rằng tính cách rất là hướng ngoại, cười toe toét cả ngày, nhưng là thật sự quật cường, không dễ dàng tiếp nhận người khác, trong nội tâm lạnh như băng, khó có thể tiếp cận.
Ăn như hổ đói ăn điểm tâm xong, hắn hay vẫn là chủ động đem chén đĩa bỏ vào trong phòng bếp, rửa sạch sẽ sau đó đặt ở một bên.
Tìm cả buổi rút cuộc tìm ra một tờ giấy cùng bút.
Nhìn nhìn tờ giấy trên bàn, Vương nguyên thoả mãn nhẹ gật đầu, duỗi ra ngón tay bắn thoáng một phát tờ giấy liền xoay người rời đi.
...
Tại hắn ly khai không đến nửa canh giờ, Vương Tuấn khải chạy bộ thể dục trở về, nhìn gian phòng trống rỗng hiểu rõ hắn đã rời đi.
Chau mày.
Người này...
Trước sô pha trên bàn trà kia bừa bãi lộn xộn đầy đồ vật, còn có trên mặt đất giấy cùng bút, còn có bồn rửa bát nước đọng rối tinh rối mù ."... ... . . ." haizzz.
Quả nhiên không thể đem hắn để ở nhà. . .
Vương Tuấn khải dùng khăn mặt trên vai lau mồ hôi rồi mới bắt đầu không ngừng thay người nào đó chỉnh đốn tàn cuộc, mang tất cả mọi thứ trở về vị trí cũ, đem những cái vết bẩn kia sáng bóng sạch sẽ.
Bi ai hoàn mỹ...
Cuối cùng đi tới bên cạnh bàn ăn, bỗng nhiên thoáng nhìn rồi một tờ giấy có hình tròn màu đỏ.
Hắn cầm tờ giấy kia lên.
'Lão Vương, cám ơn a ~
Ps: cơm làm ăn thật ngon ~"
Phía dưới vẽ lên một hình rất khoa trương, còn không bằng nói là tiểu hài tử mẫu giáo vẽ lung tung, một cái vòng tròn màu đỏ lớn, hai chấm, hơn nữa còn có một hình tam giác,bên trong hình tam giác còn có hai cái tiểu tam giác.
Khải gia dùng bộ não học bá của mình, rút cuộc lĩnh ngộ, cái này nguyên lai vẽ chính là mình...
Mình lớn lên xấu như thế này ư?
Vương Tuấn khải buông xuống tờ giấy nằm trong lòng bàn tay , nhưng là không tự chủ nhếch lên khóe miệng, người này như là một tia ánh nắng mặt trời, xuyên thấu tất cả băng cứng chạy thẳng đến trong lòng mình.
Tim bỗng ấm áp đấy.
"Vương nguyên... . . ."Nhẹ nhàng nhớ kỹ tên của hắn, tựa hồ giống như muốn đem cái bộ dạng người này hì hì cười rộ lên nhớ trong đầu.
Nếu như...
Nếu như ngươi chính là Nguyên Nguyên khi còn bé, hẳn là tốt rồi. . .
Trong nội tâm in sâu hình ảnh trông rất sống động , rõ ràng như vậy, là khi còn bé người nọ cười rộ lên trong con mắt sáng lấp lánh , ngập nước thanh thuần vô cùng.
Hôm nay Thiên Tỉ có lẽ đã trở về a, nghỉ ngơi một ngày cũng tốt.
Vương Tuấn Khải duỗi ra ngón tay đụng một cái vào vết thương trên khóe miệng , "aaaaaazzzz" một tiếng, xem ra ngày hôm qua bị người kia đánh cho một quyền cũng không nhẹ, lại để cho một Đại minh tinh bị thương ,hắn thật sự rất lớn mật.
Như vậy cũng tốt, có lý do.
Một chút trầy da như vậy cũng không biết có thể vây quanh hắn nói ra bao nhiêu cái chủ đề rồi, Vương Tuấn khải móc ra điện thoại gõ một cái, không cần điều chỉnh trực tiếp gửi tới người đại diện, buồn cười, hắn Vương Tuấn khải hoàn mỹ không có góc chết
Tiêu đề: tôi bị thương hôm nay nghỉ ngơi một ngày đừng tới quấy rầy.
"click. . ."
Nhìn xem tin nhắn gửi đi thành công , hắn về tới trang chủ gọi điện thoại cho Thiên Tỉ, kết nối.
"Tút tút tút... . . ."
Không bao lâu điện thoại liền tiếp thông, bên kia truyền đến thanh âm trầm ổn của Thiên Tỉ, bất quá kỳ quái hôm nay thanh âm của hắn có chút ít phập phồng.
"Tiểu khải?"
"Ân, cậu hôm nay không phải trở về sao?"
Vương Tuấn khải bỗng nhiên nhíu mày, bên kia truyền đến một thanh âm khác, có chút khàn giọng trầm thấp: "Dịch Dương Thiên Tỉ! Ngươi đứng lên cho ta! ! Ngươi... Hỗn đản!"
"Này, tiểu khải, xin lỗi nhá, tớ hôm nay có một chút việc, tớ trong chốc lát gọi lại cho cậu!"
"Này..."
"Tút tút tút Bí bo... . . ."
Vương Tuấn khải nhìn màn hình điện thoại đen thui, im lặng, đây rốt cuộc là làm sao vậy? Luôn luôn trầm ổn tỉnh táo Thiên Tỉ sao hôm nay lại thất thố như vậy, còn nghe được bên kia mơ hồ có tiếng thở dốc, cùng thanh âm lật qua lật lại lộn xộn.
Chẳng lẽ hắn cùng người khác đã xảy ra chuyện? Đã đánh nhau? Chắc có lẽ không a...
Được rồi, cái kia dù sao là sự tình của Thiên Tỉ, hắn nhất định sẽ xử lý tốt, mình cũng không cần quản nhiều như vậy.
Vương Tuấn khải thở dài lắc đầu, đưa di động nhét vào túi quần , quay người lau tóc chậm rãi đi tới phòng bếp.
"Banh..."
Mở ra tủ lạnh, hắn lấy ra sandwich.
Nhìn bao bì món ăn giống y đúc từ nãy, kỳ thật hắn căn bản cũng không biết làm cơm, nhớ tới Vương nguyên nói hắn nấu cơm ăn rât ngon là chỉ muốn cười, hắn bình thường đều là ăn thực phẩm mua sẵn hoặc là trực tiếp vào nhà hàng giải quyết xong.
Mở giấy gói ra, rót một cốc sữa , Vương Tuấn khải ngồi xuống bắt đầu ăn điểm tâm, một bên nhai lấy thức ăn trong miệng một bên tự hỏi hai ngày này như thế nào trôi qua, nhìn khóe miệng tổn thương có lẽ có thể nghỉ ngơi một hai ngày a.
Cái này còn phải cảm tạ người kia rồi.
buông thõng người, hắn ngồi ở trong không gian trống rỗng cực đại .
Không hiểu dâng lên vài phần cô đơn lạnh lẽo.
Là vì tối hôm qua ánh đèn ấm áp quá mức ôn hòa. . .
... ... ... ... . . . tút tút tút tút! ! ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . .
Gọi cho Nhị Văn nhiều lần điện thoại mà tên kia cũng không tiếp, Vương nguyên kỳ quái để điện thoại di dộng xuống.
Bình thường Nhị văn chắc là sẽ không bao giờ không tiếp điện thoại của hắn a, rõ ràng hôm nay đã trở về, như thế nào còn không có tin tức đây?
Sẽ không xảy ra chuyện a? !
Vương nguyên phiền não mà gãi gãi tóc: "Nhị văn... . . . Lưu chí hoành ngươi ngàn vạn đừng có gì ngoài ý muốn a..."
Nhìn trên đường phố người ta tấp nập đi lại, hắn có chút không biết nên đi nơi nào. . .
Bình thường thời điểm này, hắn đều đi quán bar Nhị Văn đánh đàn ca hát, sau đó về nhà mình ngủ. Nhưng là bây giờ Nhị văn không có trở về. Quán bar đóng cửa đấy, nhà của mình cũng không có.
Ài... Vương nguyên a, ngươi sao có thể thảm như vậy. . .
Hắn ủ rũ mà kéo lấy thân thể đi tới nơi đựng hành lý của mình, một mực cẩn thận bảo vệ lấy đàn điện tử cùng đàn ghi-ta, trong ánh mắt đã hiện lên cái gì.
Hôm nay... Mình vẫn còn muốn đi hát a.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top