Ngoại truyện 2

     "... ..."biubiu mở to hai mắt nhìn, ngoan ngoãn tại trong ngực hai người nhìn trực tiếp.

Vương Tuấn Khải lông mi run lên, chậm rãi mở mắt ra trước, nhìn xem Vương Nguyên từ từ nhắm hai mắt nghẹn xấu hổ nhịn không được khẽ cười một tiếng, buông lỏng môi của cậu.

"... . . . Làm, làm gì đột nhiên hôn vậy. . ."

"Bởi vì anh muốn."

"... . . ." Vương Nguyên trừng trừng mắt, nhìn xem Bảo Bảo tại trong ngực người nào đó ngoan ngoãn mút ngón tay yên tĩnh nhìn xem cậu mà xấu hổ "Này, ngươi nhìn cái gì vậy a, người lớn hôn nhau, ngươi phi lễ chớ nhìn hiểu hay không a. . ."

BiuBiu đạm mạc mà quay đầu nằm ở trên bờ vai Vương Tuấn Khải : "( ̄ - ̄) "

Không nhìn sẽ không nhìn, ma ma bé nói thanh tú ân ái mọi người sẽ mang thai.

"Còn là một ngạo kiều. . ."Vương Nguyên ôm cánh tay hừ hừ lấy.

Vương Tuấn Khải cưng chiều cười cười, một tay ôm em bé, một tay nắm ở bả vai Vương Nguyên : "Đi thôi, ăn cơm."

Hai người một em bé thật vui vẻ vây quanh bàn ăn, đã bắt đầu cơm trưa.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . .

Từ khi hai người từ Hà Lan trở về, Vương Tuấn Khải cũng buông tha nhằm vào Vương Hạo Thiên, công ty Vương Hạo Thiên cũng không sai biệt lắm bị hắn chèn ép không có bất kỳ thời gian rỗi để ý tới cuộc sống hạnh phúc hai người . Vương Nguyên sau khi trở về cũng tái xuất, dần dần vãn hồi danh tiếng thuộc về mình.

Hai người bây giờ đang ở bên trong ngành giải trí khôi phục vị trí không sai biệt lắm, nhân khí vẫn là không ngừng mà dâng lên, đặc biệt là có một loại gọi là cẩu Khải Nguyên - sinh vật quật khởi .

Khi bọn hắn công bố, hai người khí thế ngất trời, tình cảm lưu luyến đã nhận được sự ủng hộ của công chúng , hiện tại đại đa số mọi người là chúc phúc thành tâm cho hai người.

Bởi như vậy, hai người sinh hoạt không sai biệt lắm đi vào trạng thái cân bằng , sau khi Biubiu xuất hiện đã phá vỡ cân bằng.

. . .

"Y a... yyy..."Tiể thịt tươi tại trong ngực Vương Nguyên tràn ngập mùi sữa lăn qua lăn lại, hai cánh môi mềm mại hôn lên đôi má trắng nõn của Vương Nguyên , "chụt..."

Vương Nguyên mặt đỏ lên, một tuần rồi, tên tiểu tử này thật là càng ngày càng dính chính mình.

Nó càng dính mình, không biết vì sao cậu liền càng ngày càng sủng bé.

Ánh mắt ôn nhu, cậu tự tay nhéo nhéo thịt trên mặt bé: "Làm gì vậy à, phát xuân à ?"

"Ê a!"

Người nào đó bị hoàn toàn bỏ qua ở một bên ôm gấu lớn chu miệng, thỉnh thoảng dùng ánh mắt u oán nhìn chằm chằm vào hai cái người tương thân tương ái kia.

Vương Tuấn Khải Hổ Nha đều nhanh bị mài nhẵn rồi được không nào? !

Hắn rút cuộc hối hận khi đem tên tiểu tử này nhận lấy, hiện tại trong ngực cậu liền cái lỗ cũng không cho hắn lưu.

"Như thế nào? Đói bụng? Hay là khát?"

Vương Nguyên dùng đôi mắt như những ngôi sao nhìn bảo bối, thò tay trêu chọc bé, bảo bối cũng dùng cặp mắt đồng dạng như ánh sao sáng nhìn trở về.

Vương Tuấn Khải tỏ vẻ nhanh bị ánh sáng làm mù được không nào... . . .

Những 4 ngôi sao...(4 con mắt :v)

"anh đói bụng!" Hắn bất mãn ngồi thẳng lên tiến đến bên người Vương Nguyên .

Bạch nhãn x1.

"Mình làm cơm a."

"anh khát!"

Bạch nhãn x2.

"Bên kia có bình nước kìa."

"Vương Nguyên! !"

Bạch nhãn x10086

"anh thiếu yêu..."Tội nghiệp mà nhìn qua cậu, còn kém có cái đuôi dao động .

Vương Nguyên lòng mền nhũn, sờ sờ đầu của hắn: "Ngoan a, bên kia ôm gấu lớn một lát, em đang chiếu cố biubiu~ "

"... ... ... ..."

Người nào đó nhìn xem bốn mắt ngôi sao, trầm mặc một hồi, ngoan ngoãn ôm chân dài ngồi xổm bên cạnh Đại Hùng.

... ...

Tối muộn.

Trên mặt giường lớn khó được chen lấn ba người.

Hai người lớn, một em bé.

Vương Tuấn Khải một cái trở mình , đang chuẩn bị đem Nguyên sữa thơm ngào ngạt kéo vào trong ngực, sau một khắc một cái mềm núc ních chen vào.

Cắn ngón tay nhìn xem hắn, vẻ mặt thuần khiết.

Vương Tuấn Khải cắn răng một cái, vẫn là thò tay ôm lấy eo Vương Nguyên .

Lại sau một khắc,biubiu bị kẹp ở giữa hai người bắt đầu bất mãn, "Ê a" đưa tay đẩy Vương Tuấn Khải một chút .

Vương Nguyên bất đắc dĩ nhún nhún vai, một vòng tay đem biubiu ôm vào trong lòng.

Biu hài lòng hừ hừ vài tiếng, tại trong ngực Nguyên Nguyên tìm một chỗ thoải mái gối vào, vù vù ngủ luôn.

Vương Tuấn Khải khóe miệng co lại, hắn một đời siêu sao lần thứ nhất hâm mộ một đứa bé như vậy... . . .

"#&#*&#\~~ "

Hắn cắn môi ôm đầu kêu rên trong chốc lát, cuối cùng vẫn là không cam lòng mà nằm xuống , nhìn vợ nhà mình bên cạnh lại ôm không được.

Tâm kêu một cái ngứa ngáy a.

Trong nội tâm khó có thể bình tĩnh, Vương mỗ hai tay bụm mặt nằm ở bên cạnh vợ nhà mình, cảm thấy đây cũng sẽ là một cái ban đêm buồn chán dài lê thê.

Vương Nguyên ngước mắt, buồn cười mà nhìn cái người nào đó thống khổ , nhếch miệng cười đến tít cả mắt .

Trong ngực Tiểu Bao Tử hô hấp dần dần vững vàng, một cái tay nhỏ còn gắt gao nắm chặt cổ áo của mình, như sợ mình chạy trốn , rất là dính chính mình.

Cậu cúi đầu nhìn nhìn biu đã ngủ rồi, lại liếc mắt nhìn người bên cạnh bắt tay đóng chặt con mắt lông mày nhíu chặt,Vương Tuấn Khải thôi miên chính mình ngủ , xê dịch thân thể.

Xích lại gần một chút, sau đó nghiêng người một cái, cậu hôn một cái lên gương mặt của hắn.

"Ngủ ngon."

"... . . ."Bá vương mở to mắt, Vương Tuấn Khải nghiêng đầu nhìn về phía người nào đó lui về cúi đầu giả bộ ngủ , Hổ Nha lại cảm lạnh.

Trong nội tâm những cái nhân tố mất hứng kia dường như như một giọt mực nước, bỏ vào một khối các-bon, những cái vết mực màu đen liền bị hấp thu không còn một mảnh, thanh tịnh thấy đáy.

Hắn mím môi, thò tay vuốt vuốt tóc của cậu, trước sau như một ôn nhu.

"Ngủ ngon. . ."

Như là hài tử đạt được kẹo , Vương Tuấn Khải thời điểm ngủ khóe miệng vẫn là giơ lên đấy, đáng yêu vô cùng.

Hai người hai bên, chính giữa Bảo Bảo ngủ rất say sưa .

Một đêm ngủ ngon.

...

Hai tuần lễ, nói nhanh cũng không nhanh nói chậm cũng không chậm, trong nháy mắt trôi qua, Biu đã bị mẹ của bé đón đi.

Trong phòng không còn có hai cái thân ảnh đại nam nhân vì một cái đứa bé luống cuống tay chân , lại sẽ có chút ít vắng vẻ quạnh quẽ.

Biu thời điểm ra đi, dính tại trong ngực Vương Nguyên khẽ động cũng không muốn động, thẳng đến mẹ bé đem bé tiếp tới, bé tò mò mở to mắt, không rõ xảy ra chuyện gì, thẳng đến bé bị ôm đi xa vài bước về sau, bé mới bắt đầu bối rối.

Đưa bàn tay đầy thịt nhỏ bé, đung đưa "Ê a" không ngừng, một đôi mắt ngôi sao lập tức gắn đầy nước mắt, bé bắt đầu ở trong ngực mẹ thút thít nỉ non.

"Ê a... . . . A ô ô ô..."

Vương Nguyên chau mày, gắt gao mân khẩn môi, rõ ràng ngay từ đầu rất phiền cái tên tiểu quỷ này, giờ phút này nhưng là phân không ra rồi.

Vương Tuấn Khải thấp liễm suy nghĩ, nhìn ra được tâm tình hắn cũng không cao lắm, bình thường thời điểm cùng bé tranh giành Vương Nguyên ôm ấp đặc biệt thú vị.

Biu mang cho bọn hắn mặc dù là bận rộn, thực sự không thiếu vui vẻ.

Thời gian hai tuần , bọn hắn đều giúp nhau đã tiếp nhận đối phương.

Phải ly khai, liền rất là không muốn.

Biu an tĩnh lại, nằm ở đầu vai mẹ nó , chẳng qua là một mực mở mắt nhìn hai người.

"A...... . . . Ca... Ca ca... . . ."

"... . . ."Vương Nguyên đồng tử co rụt lại, nghe thấy được thanh âm bé nói rất cố hết sức , tiếng lòng khẽ động.

Biu quơ quơ bàn tay nhỏ bé, đặc biệt như là cáo biệt.

"Bye bye. . ."

Cậu hướng bé phất phất tay, thuận tiện lặng lẽ xóa đi nước mắt ở khóe mắt .

Nhìn xe rời đi , Vương Tuấn Khải vỗ vỗ đầu của cậu: "Được rồi, không có gì a, về sau cũng không phải không gặp nữa."

"Cái này, cái tiểu quỷ này không có tim không có phổi quên em thì làm sao bây giờ..."

Hắn bất đắc dĩ ôm bờ vai của cậu, an ủi: "Không thể, Biu thông minh như vậy, nhất định nhớ được em đấy, nó vừa mới gọi anh là ca ca nữa nha. . ."

"..."Vương Nguyên húc sườn hắn một cái, nhìn về phía Vương Tuấn Khải, "nó là đang bảo với em cơ."

"... ... . . . Được rồi, bảo em, bảo em."

Vương Nguyên đạt được trả lời hài lòng , trong nội tâm hơi chút dễ chịu chút ít, phương hướng nhìn xem xe đi xa , đang suy nghĩ cái gì đó.

"Làm sao vậy?"

"Thực xin lỗi."

". . . hả?"

Vương Nguyên đôi mắt thâm sâu: "Thực xin lỗi, em kéo anh lại."

"... . . ."

Vương Tuấn Khải khẽ giật mình, hắn giật mình hiểu ý tứ trong lời nói của cậu, bởi vì hai người yêu nhau như si, đời này chắc là sẽ không tìm những người khác, hai người cũng đều là nam nhân, nói cách khác bọn họ là không thể có được một đứa bé, như Biubiu vậy, mang cho bọn hắn cảm giác gia đình.

"anh có thể hay không trách em?" Vương Nguyên nhìn về phía hắn.

Hắn nhìn chằm chằm vào tròng mắt của cậu trong chốc lát, lập tức xoay đầu lại nhìn xem bầu trời, khẽ nhếch khóe miệng.

"Sẽ a, trách em làm anh mệt mỏi như vậy."

"... . . ."cậu cứng người lại, lòng có chút ít đau.

Hắn rõ ràng biết cậu đang suy nghĩ gì, lập tức nói tiếp:

"Rõ ràng nuôi dưỡng em như một bảo bối ,lại bỏ ra cả trái tim, Vương Tuấn Khải anh chỉ có một lòng a."

Đồng tử có chút co rụt lại.

Vương Nguyên hốc mắt có chút ướt át, nhìn hắn chậm rãi quay đầu.

"Hơn nữa trái tim này sẽ cả đời ngốc nghếch ở chỗ của em."

"Tiểu khải... . . ."

Hắn cười nhẹ lấy, hai người phù hợp lâu như vậy, hắn quen thuộc mà tìm được môi của cậu.

Hôn lên dấu ấn yêu thương.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top