Chương 72
Trong cơ thể Aesop trào dâng một cơn đau thắt sắc nhọn và xa lạ.
Đó là nỗi thống khổ sau khi Sicily giết chết Noah, nhưng cũng là nỗi đau của riêng y, trái tim như bị một chiếc dùi băng vô hình không ngừng đâm xuyên, là tro tàn còn sót lại của việc đánh mất Theodore. Dẫu lý trí đang gào thét rằng tất cả chỉ là ảo ảnh, thì cơn đau ấy vẫn khắc cốt ghi tâm, chân thực đến nhức nhối.
Cơn thịnh nộ bị lừa dối bùng lên như địa hỏa nơi địa ngục, thiêu đốt sự điềm tĩnh tự kềm chế của y. Trong đáy mắt vàng kim ấy, một cơn bão đang cuộn trào, đôi sáu cánh biểu trưng cho sự thuần khiết và quyền năng chí thánh không còn chỉ là hư ảnh khoan thai giãn nở, mà trở nên điên cuồng, dữ dội, giằng xé thực tại, hòng thoát khỏi mọi gông xiềng.
Luồng quang minh thuần túy tụ lại điên loạn sau lưng y, không ngừng bành trướng, vang lên tiếng rít nhức óc xé toang không gian. Cả tòa nhà bắt đầu chấn động dữ dội, tường, ống dẫn, mọi kết cấu đồng loạt rung lên bần bật. Những vết nứt li ti lan ra như mạng nhện, ánh sáng bị kéo giãn và vặn vẹo đến cực hạn, tựa như chiếc lồng giam nhỏ bé này sắp bị phá vỡ trong khoảnh khắc, cùng tất cả những gì bên trong, hoàn toàn hóa thành bụi sao giữa vũ trụ.
Thế nhưng, ngay tại ranh giới bùng nổ của sức mạnh có thể hủy thiên diệt địa ấy—
Quang ảnh trước mắt Aesop vỡ vụn như tấm gương lưu ly bị đập nát, trong nháy mắt tan rã, xoáy tròn, rồi tái tổ hợp.
Cảm giác đè nén đến nghẹt thở như triều cường lập tức rút lui. Aesop thở dốc, như thể vừa vùng lên từ đáy biển sâu. Cảm giác về thân thể trở lại, xúc giác mách bảo y rằng bên dưới mình là chất vải mềm mại khác thường, mang theo một thứ ấm áp giả tạo như ánh nắng phơi lâu ngày.
Y đang nằm trên... một chiếc giường.
Đây có lẽ là câu chuyện thứ ba. Trò chơi vẫn chưa kết thúc, nhưng Aesop đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Không khí ngưng đọng như keo đặc, mang theo cảm giác ngọt ngào ngấy đến mức buồn nôn, như thể được cố ý bày ra để tạo nên một khung cảnh ấm áp giả tạo.
Nguồn sáng duy nhất là chiếc đèn trần với ánh sáng dịu dàng đến mức lố bịch, phủ lên cả không gian khép kín một lớp bình yên giả tạo.
Tường nhẵn nhụi không vết nối, không cửa sổ, không lối thoát, tựa một ngôi mộ nhung được thiết kế cầu kỳ.
Ánh mắt y đột ngột xoay về phía bên cạnh, và chính khoảnh khắc đó, lý trí của y như trầm xuống.
Theodore đang nằm bên cạnh y.
Nhưng lần này, mái tóc đỏ của anh dài đến bất thường, như một dòng thác đang bốc cháy, tràn khắp gối trắng, lượn sóng đến tận mép giường. Anh nhắm mắt, hàng mi dài in lên làn da một bóng mờ mỏng nhẹ, gương mặt ngủ yên đến mức gần như thánh thiện.
Có gì đó không giống trước. Dưới cái nhìn lạnh băng của Aesop, hàng mi của Theodore khẽ run, rồi chậm rãi mở ra. Đôi mắt ấy, vẫn là màu vàng kim quen thuộc nhưng giờ như pha lê được mài giũa cẩn thận, trong suốt, dịu dàng, ngập tràn ánh sương mờ ảo của một giấc mộng vừa tỉnh.
Anh chớp mắt một cái, ánh nhìn dừng lại trên gương mặt căng cứng của Aesop, rồi ngay sau đó, một nụ cười thuần khiết, ấm áp không chút vẩn đục nở ra nơi khóe môi anh.
"Honey." Giọng anh mang theo chút khàn đặc vừa tỉnh giấc, dịu dàng đến không tưởng, như chiếc lông vũ khẽ lướt qua tim, "Chào buổi sáng."
Anh thậm chí còn nghiêng người lại một cách hết sức tự nhiên, mang theo sự thân mật và hơi ấm của người vừa tỉnh dậy, nhẹ nhàng nâng môi lên, rất rõ ràng mà hướng về khóe môi Aesop đặt xuống một nụ hôn.
Thân thể Aesop phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, y đột ngột nghiêng đầu, động tác mạnh đến mức gần như bật khỏi giường, trong khoảnh khắc đã kéo giãn khoảng cách tới cực hạn, lưng nện mạnh vào bức tường lạnh lẽo không một khe hở.
Y giống như một dã thú bị xâm phạm lãnh thổ, con ngươi màu vàng kim co rút lại như đầu kim, gắt gao khóa chặt vào gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt.
Theodore bị phản ứng mãnh liệt của y làm cho sững người, nụ cười trên mặt đông cứng lại, rồi lập tức bị thay thế bởi sự nghi hoặc sâu sắc hơn. Anh ngồi dậy, tấm chăn mỏng trượt xuống, để lộ nửa thân trên đường nét gọn gàng, phủ một lớp cơ bắp mảnh mai.
Theodore không mặc áo. Anh cúi đầu nhìn bản thân một chút, rồi lại ngẩng lên nhìn Aesop đang như kẻ gặp đại địch, ánh mắt thuần khiết và vô tội, mang theo lo lắng chân thành không chút ngụy tạo.
"Anh sao vậy?" Anh hơi nghiêng đầu, mái tóc đỏ trượt khỏi bờ vai, "Chỗ nào không khỏe à?" Trong giọng nói ấy là sự quan tâm tự nhiên, thành thạo như đã quen thuộc từ lâu.
Sự dịu dàng như pha lê.
Còn Theodore thực sự, trong mắt là ngọn lửa nghiệp chướng xảo quyệt cháy âm ỉ dưới lớp băng vĩnh cửu.
Hắn không phải Theodore!
Aesop nhíu chặt mày, cằm siết lại thành một đường nét lạnh lùng cứng rắn. Ánh mắt y sắc như dao, quét qua từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt Theodore, cố gắng tìm ra sơ hở của lớp ngụy trang.
Thế nhưng, trong đôi mắt vàng kim kia, ngoại trừ nỗi lo lắng trong veo như nước và một chút ấm ức sau khi bị từ chối, hoàn toàn không còn gì khác.
Theodore có vẻ bị sự im lặng và dò xét của y làm cho bối rối. Anh đưa tay vuốt mái tóc dài rối bời của mình, động tác có phần vụng về trẻ con, rồi trở mình xuống giường, tiện tay buộc lại chiếc dây lưng của quần ngủ rộng thùng thình. Nửa thân trên trần trụi dưới ánh đèn dịu dàng phản chiếu làn da bóng khỏe. Anh bước tới vài bước, dừng lại ngoài ranh giới cảnh giác của Aesop, rồi lại lên tiếng, giọng vẫn dịu dàng như cũ: "Cưng à, anh thật sự thấy không khỏe chỗ nào à? Sao lại nhìn em như vậy?" Anh thậm chí còn vô thức chạm vào mặt mình, ánh mắt như chú nai con lạc đường, "Lẽ nào... trên mặt em có gì à?"
Sự ngây thơ quá mức thuần khiết đó hoàn toàn châm ngòi cho cơn phẫn nộ bị đè nén và cảm giác phi lý trong lòng Aesop. Y không còn cố phân định nữa, giọng nói phát ra lạnh như băng nguyên Siberia, từng chữ đều thấm đẫm mảnh vụn băng sắc lạnh: "Cậu là ai?"
Biểu cảm trên gương mặt Theodore lập tức sụp đổ, mang theo một loại tổn thương và oan ức như bị trách oan, thậm chí giọng anh cũng cao lên một chút: "Aesop! Anh đừng cứ mãi trêu em kiểu này được không?" Anh cau mày, như một người tình đang giận dỗi, "Anh còn chưa cho em nụ hôn chào buổi sáng đâu đấy! Em sắp giận thật đó!"
Có vẻ như sự lạnh nhạt của Aesop đã kích lên chút cơn giận con nít trong anh. Anh tỏ rõ ý giận dỗi mà tiến thêm một bước.
Aesop lập tức lùi về sau một bước, lưng dán chặt vào bức tường lạnh lẽo, không còn đường lui.
Trong mắt "Theodore" thoáng qua một tia sáng khó nhận thấy — pha trộn giữa tủi thân và cố chấp, anh tiếp tục tiến gần, vươn tay như muốn chạm vào cánh tay đang căng cứng của Aesop.
Ngay khoảnh khắc những đầu ngón tay mang theo hơi ấm sắp chạm vào da y, Aesop đột ngột ngẩng đầu, không nhìn vào ảo ảnh giả tạo trước mặt nữa. Con ngươi vàng kim của y như xuyên thủng chiếc lồng giam khép kín này, phóng về phía hư không, nơi ẩn náu của kẻ đứng sau mọi chuyện.
Giọng y không còn lạnh lẽo, mà chứa đựng lửa giận sấm sét và áp lực không thể kháng cự, như tiếng kèn phán xét vang dội trong nhà tù ấm áp giả tạo này: "Theodore——! Em đang ở đâu? Dừng ngay cái trò chơi nhàm chán này lại đi."
"Nhàm chán?"
"Thật sao?"
Giọng nói còn mang vẻ oan ức và ngây thơ kia chỉ trong chớp mắt đã đổi giọng, mọi dịu dàng, trong sáng, trẻ con như lớp sơn rẻ tiền bị bóc trần, thay vào đó là giọng nam trầm ấm, quyến rũ lười biếng và đầy giễu cợt quen thuộc, dần dần tuôn trào.
"Theodore" trước mắt ngừng bước, biểu cảm trên mặt hoàn toàn thay đổi, sự dịu dàng như pha lê bị thay thế bằng ánh nhìn ranh mãnh đầy tinh quái quen thuộc, khóe môi cong lên thành một nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý, như đã sớm nhìn thấu mọi điều.
Theodore thật sự, cuối cùng đã xé bỏ lớp ngụy trang thiên sứ trong sáng ấy.
Anh khoanh tay trước ngực, mắt không rời khỏi Aesop, mái tóc đỏ dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng như lụa, vẻ mặt thích thú như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật thú vị, chính là trạng thái căng thẳng tột độ của Aesop lúc này.
"Chẳng phải đây là thứ anh muốn thấy sao?" Giọng Theodore trầm thấp đầy mê hoặc, ngón tay lướt nhẹ qua mái tóc dài buông trước ngực, "Một Theodore thuần khiết, ngoan ngoãn, một thiên thần như trong tưởng tượng của anh." Anh khẽ bật cười, "Tôi tưởng anh sẽ rất thích đấy chứ."
Ánh mắt Theodore đảo qua những bức tường trơn láng lạnh lẽo xung quanh, rồi lại rơi xuống gương mặt ngập tràn kháng cự của Aesop, giọng điệu bỗng trở nên thoải mái: "Nhưng trò chơi này vẫn phải tiếp tục."
Anh dang hai tay ra, tư thế vừa tao nhã vừa mang theo chút lưu manh: "Đây là câu chuyện cuối cùng rồi."
Câu chuyện thứ ba, họ là một cặp đôi đồng tính đã kết hôn, ngôi nhà nhỏ chất đầy ảnh chụp thân mật của cả hai.
"Chịu đựng qua được thì anh sẽ được rời khỏi đây, tiếp tục làm đại thiên sứ trưởng cao cao tại thượng của anh, không nhiễm một hạt bụi, thống trị pháp luật thánh giới, giám sát muôn dân."
Theodore tiến lên một bước, rút ngắn khoảng cách cuối cùng giữa hai người, dây cung vô hình trong không khí căng đến cực hạn.
Giọng Theodore càng thấp hơn, mang theo sự dụ dỗ của ác quỷ và sự tàn nhẫn trần trụi, rót thẳng vào tai Aesop: "Luật chơi rất đơn giản. Đây là một căn phòng mà nếu không làm tình, thì không thể rời đi."
Ánh mắt anh khóa chặt vào đôi đồng tử vàng kim vừa co rút của Aesop, nụ cười càng thêm sâu: "Đến đi, Aesop. Chuyện này có gì to tát đâu chứ."
"Tình dục, đối với thiên sứ mà nói, chẳng qua chỉ là một hành vi sinh sản thấp kém của sinh vật, một kiểu ma sát vật lý vô nghĩa, chẳng phải sao?" Anh nghiêng đầu, "Thiên sứ không có nhu cầu sinh sản, trong bộ não hoàn mỹ không tì vết được dệt nên bởi luật tắc thần thánh ấy, hoàn toàn không tồn tại định nghĩa về trinh tiết như loài người."
Theodore tiến lên, mang theo một loại áp lực không thể khước từ: "Chỉ để hoàn thành một nhiệm vụ, một chiếc chìa khóa thông quan, thì có chuyện gì là không thể làm?"
Thiên sứ coi trọng sự thuần khiết của linh hồn, chứ không xem trọng xác thịt.
Nếu là những thiên sứ khác đối mặt với vấn đề như vậy, họ sẽ không chút do dự mà hành động.
Aesop cũng nên như thế, nhưng khi y nhìn vào gương mặt của Theodore, lại không kìm được mà nhớ về cơn ác mộng kia, y kinh ngạc phát hiện, bản thân chỉ cần nhìn vào đôi môi của Theodore là đã bắt đầu liên tưởng viển vông.
Y dường như đã đọa lạc, đã rơi vào vũng lầy mang tên "Theodore".
Nếu không ngăn cản, bọn họ sẽ hoàn toàn thiêu rụi linh hồn của y, dâng nó cho ma quỷ.
Không—!
Như thế chẳng phải y cũng trở thành kẻ ngu xuẩn giống như Sicily hay sao?
Y phải đưa Theodore trở lại Thánh Vực, khôi phục vinh quang của anh, chứ không phải là hủy diệt!
"Tôi sẽ không làm vậy." Aesop một lần nữa kiên quyết từ chối.
Nghe được câu trả lời như vậy, hành động của Theodore liền trở nên đầy tính xâm lược, anh đưa tay ra, đầu ngón tay mang theo nhiệt độ bỏng rát, rõ ràng nhắm vào đôi môi đang mím chặt của Aesop.
Hơi thở của anh mang theo hương thơm lạnh lẽo và một mùi vị nguyên thủy, đầy tính áp bức, như một tấm lưới vô hình, chặt chẽ bao phủ quanh Aesop.
Aesop từ lâu đã rối loạn trong lòng.
Một âm thanh, cứng đầu và rõ ràng, xuyên qua tất cả sự hỗn loạn kháng cự và lời mê hoặc trầm thấp của Theodore, vang lên dồn dập trong lồng ngực y.
Đó là nhịp tim của chính y.
Thuộc về thân xác phàm trần này, nhịp tim trầm nặng mà đầy sức sống, âm thanh ấy như tiếng sét, nổ vang nơi sâu thẳm linh hồn y , thiên sứ là tồn tại thuần túy của quang và linh, phải cần đến sự đập nhịp của thân xác huyết nhục từ bao giờ?
Ngay tại khoảnh khắc đôi môi mang theo nhiệt ý của Theodore gần như chạm vào làn da bên cổ y—
"Trò chơi kết thúc rồi! Theodore!"
Đôi mắt vàng kim của Aesop bùng lên ánh sáng rực cháy chưa từng có, quang huy thần thánh tuôn trào từ cơ thể y.
Y không còn né tránh sự tiếp cận của Theodore nữa, mà dồn toàn bộ thần lực căn nguyên còn sót lại trong thân xác của một đại thiên sứ trưởng, không chút giữ lại, điên cuồng công kích vào rào chắn không gian đã giam giữ y.
"Ầm——!!!"
Một tiếng nổ không thể hình dung cùng cơn bão năng lượng bùng phát trong căn mật thất chật hẹp, vô số phù văn vặn vẹo hiện lên trên tường, phát ra tiếng rú chói tai như sắp tan rã, ánh sáng bạch kim thuần túy như hàng vạn mũi nhọn phóng ra từ từng lỗ chân lông trên cơ thể Aesop, pháp trận mà Lilith bày ra lúc này giống như thủy tinh bị ném vào lò luyện, phát ra tiếng vỡ vụn rõ ràng đến đau lòng.
Lồng giam không gian cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, bị phá hủy.
Vô số mảnh vụn ánh sáng, tựa lông vũ ngưng thực phát ra ánh bạch kim, cũng tan vỡ từ trong hư không, bắn tung tóe, rồi nhanh chóng tối đi và tiêu biến.
Thế nhưng, để phá vỡ gông xiềng, Aesop cũng phải trả giá không nhỏ.
Phản phệ từ sức mạnh cường đại kia như hàng vạn lưỡi dao nung đỏ điên cuồng xoáy sâu trong linh hồn y, trước mắt Aesop tối sầm lại, sức mạnh từng nâng đỡ y bay lượn chín tầng trời trong khoảnh khắc bị rút cạn, cảm giác rơi xuống nặng nề đột ngột ập tới, tóm lấy y.
Y như một ngôi sao băng bị kéo lệch khỏi quỹ đạo, mang theo thánh diễm chưa tắt và bụi sáng lụi tàn, lao thẳng từ hư không xuống.
Bùn lầy lạnh buốt, nồng mùi ẩm mốc và tanh nồng của nước cống, lập tức bọc lấy y, cái lạnh thấu xương xuyên qua lớp y phục mỏng manh đâm thẳng vào cốt tủy.
Aesop ngã nhào trong một con hẻm nhỏ hẹp, bẩn thỉu, ngập nước thải, đá vụn đâm vào thân thể y vốn đã đau đớn, bùn bẩn ngấm ướt hết quần áo y.
Trên đầu, là bầu trời xám xịt của trung tâm thành phố bị cắt ra thành một khe hẹp áp bức.
Y cố gắng chống người ngồi dậy, nhưng sau lưng trống trơn. Đôi cánh sáu cánh từng mang theo vinh quang và sức mạnh vô thượng ấy... cùng với toàn bộ quyền năng và cảm quan của thiên sứ... đã hoàn toàn biến mất.
Cảm giác yếu ớt chưa từng có và sức nặng đè ép như triều nước lạnh, hoàn toàn nhấn chìm lấy y.
Y đã trở thành một... phàm nhân.
Tiếng bước chân giày dẫm lên những viên đá vụn ướt át vang lên khe khẽ, từ xa tiến đến gần, mang theo một tiết tấu ung dung, thong thả.
Aesop khó nhọc ngẩng đầu lên, bùn nước từ mái tóc lấm lem của y nhỏ xuống, làm mờ cả tầm nhìn.
Trên đỉnh bức tường cao ở cuối con hẻm cũ kỹ, loang lổ, đầy những hình vẽ graffiti xấu xí, có một bóng người ngồi thản nhiên.
Đôi chân dài đong đưa lơ lửng trong không trung, tư thế lười biếng, mang dáng vẻ nhàn nhã mà cao cao tại thượng.
Ngọn đèn đường vàng vọt duy nhất treo lơ lửng trên đầu hẻm chỉ buông xuống chút ánh sáng keo kiệt, vừa vặn vạch ra mái tóc đỏ rực chói mắt kia, dù trong môi trường dơ bẩn này cũng không cách nào làm lu mờ, cùng nụ cười quen thuộc nơi gương mặt đó, chan chứa giễu cợt, lạnh lùng và thâm sâu khó dò.
Theodore cúi đầu nhìn xuống đại thiên sứ trưởng từng mang vinh quang vô thượng, nay đang chật vật lấm lem trong bùn lầy, đôi mắt đen của anh dưới ánh sáng mờ tối lấp loáng thứ ánh nhìn lạnh lẽo như cơ giới.
Giọng anh vang lên rõ ràng, từng chữ như cọc băng đóng thẳng vào tàn dư kiêu hãnh còn sót lại của Aesop: "Trò chơi kết thúc rồi, Aesop."
Anh vỗ tay nhẹ, tiếng vỗ trong con hẻm yên tĩnh vang lên chói tai đến khó chịu, "Nhưng anh đã thua một cách thê thảm."
Aesop ngước nhìn mái tóc đỏ chói mắt kia bên trên tường, trong đôi đồng tử màu vàng kim, tia sáng cuối cùng thuộc về thiên sứ, giống như ngọn nến trong gió, cuối cùng cũng hoàn toàn lụi tắt. Y khép mắt lại, không còn nhìn bóng dáng kẻ chiến thắng kia nữa, giọng nói khàn đặc hạ xuống thành một tiếng thở dài, nhưng vẫn rõ ràng vọng lên trong bầu không khí ô uế: "Phải... tôi đã thua rồi."
Ngay khi lời vừa rơi xuống, ánh sáng mong manh còn lại quanh thân y, thứ ánh sáng từng thuộc về thiên sứ, như tàn tro đã cháy hết, tan biến hoàn toàn vào bóng tối ẩm ướt và lạnh lẽo của khu phố Vallon.
Trong đáy hẻm sâu thẳm, dường như có vô số đôi mắt vô hình bỗng mở ra trong bóng tối, truyền đến từng tràng cười méo mó, áp bức, chan chứa ác ý và sự chế nhạo.
Thiên sứ cúi đầu.
Là tiếng cười của ma quỷ vang lên dưới tầng mây u ám.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top