Chương 70
Đó là giọng của Sicily, không phải của Aesop.
Mùi hương trong tòa nhà cũ của trại trẻ mồ côi, đến giờ Sicily vẫn còn nhớ rõ — đó là mùi bụi bặm tích tụ từ nhiều năm, mùi nước khử trùng rẻ tiền và mùi quần áo ẩm ướt vĩnh viễn không khô, hòa trộn thành một lớp màng dính nhớp, bám lên da thịt, ngấm vào tận khe xương.
Ánh nắng khắc nghiệt, chỉ chịu len lỏi vào khoảng ba giờ chiều, xiên xiên rọi qua ô cửa sổ cao phủ bụi ở cuối hành lang hẹp dài, ngắn ngủi rải xuống một vệt sáng màu vàng kim.
Sicily thường cuộn mình trên nền gạch lạnh lẽo, ngay bên rìa của vệt sáng đó, lặng lẽ nhìn những hạt bụi điên cuồng nhảy múa trong ánh sáng, cho đến khi một ngọn lửa bùng cháy xông vào thế giới chết lặng kia.
Noah, với mái tóc đỏ ngạo nghễ, lao ào vào, như một hành tinh nhỏ ngỗ nghịch đâm thẳng vào quỹ đạo xám xịt của cậu.
Đôi mắt của cậu bé ấy là màu đen rất nhạt, chứa đầy ánh sáng ngông nghênh, hoàn toàn không ăn nhập gì với môi trường ảm đạm nơi đây. Cậu không hề khách sáo ngồi sát lại cạnh Sicily, dùng khuỷu tay khẽ huých vào cậu: "Sicily, mau ra ngoài chơi với em đi."
Noah là người bạn duy nhất của cậu. Họ từng chia nhau những viên kẹo cứng lén giấu được — vị ngọt tan ra nơi đầu lưỡi, là thứ xa xỉ đánh cắp trong khổ nạn.
Đêm đến, hai người chen chúc trên chiếc giường chật hẹp, trần nhà là lớp sơn bong tróc và vết mốc loang lổ do nước mưa dột, Noah sẽ dùng giọng vừa phấn khích vừa nén thấp để miêu tả thế giới bên ngoài — biển cả trong truyền thuyết, không phải màu lam như trong sách tranh, mà là mênh mông vô tận, kéo dài đến tận chân trời.
"Chờ đến khi chúng ta rời khỏi đây," đôi mắt Noah sáng rực trong bóng tối, "Sicily, chúng ta sẽ cùng nhau đi ngắm biển! Biển thật ấy!"
Năm mười hai tuổi, sự chia ly như lưỡi dao cùn bất ngờ chém xuống. Tờ giấy nhận nuôi lạnh lẽo đặt trước mặt, khi Sicily bị thúc ép bước về phía cánh cổng sắt nặng nề, kẽo kẹt của trại trẻ, phía sau cậu vang lên tiếng khóc thảm thiết đến xé lòng.
Cậu quay phắt đầu lại, chỉ thấy cơ thể nhỏ bé của Noah bị hai nhân viên chăm sóc lực lưỡng giữ chặt, cậu bé như một con thú con tuyệt vọng, vùng vẫy điên cuồng, hai chân vô vọng đạp vào không trung.
Nước mắt tràn xuống khuôn mặt đỏ bừng của cậu bé, trong đôi mắt đen nhạt từng soi sáng thế giới của Sicily, ánh sáng ấy đang bị một nỗi sợ hãi to lớn, cảm giác vỡ vụn khi bị cả thế giới ruồng bỏ, nuốt chửng từng chút một.
"Sicily——!" Tiếng gào xé cổ họng ấy như cây kim tẩm độc, đâm thẳng vào tim Sicily, khiến cậu gần như nghẹt thở.
Cậu vùng khỏi vòng kiềm chế, lao ngược trở lại, dùng toàn bộ sức lực ôm chặt lấy thân thể đang run rẩy, khóc nức nở kia.
Nước mắt nóng hổi của Noah thấm đẫm vạt áo mỏng manh của cậu, nóng đến bỏng rát nơi ngực trái. "Noah! Noah, nghe anh nói!" Sicily nâng khuôn mặt nhỏ đẫm nước mắt ấy lên, buộc đôi mắt tan vỡ kia nhìn vào mình, giọng nói bị cảm xúc mãnh liệt xé nát đến khàn đặc, biến dạng, "Anh thề! Anh nhất định sẽ quay lại tìm em! Đợi anh, nhất định phải đợi anh! Anh nợ em một điều ước, tương lai anh nhất định sẽ thay em thực hiện!"
Lời hứa đó là cọng rơm cứu mạng duy nhất anh có thể để lại cho Noah. Anh vừa đi vừa ngoái đầu lại liên tục, hình ảnh Noah bị kéo vào vùng tối phía sau bởi các nhân viên trại trẻ đã trở thành cơn ác mộng khiến anh choàng tỉnh vô số đêm về sau.
Cuộc sống sau khi được nhận nuôi như thể bị ngăn cách bởi một lớp kính mờ dày cộp — gia đình mới lễ độ nhưng xa cách, vật chất dư dả nhưng tình cảm thì hời hợt.
Sicily luôn cảm thấy mình như một hồn ma ký sinh. Anh chưa bao giờ quên cậu bé tóc đỏ đã khóc đến kiệt sức sau cánh cổng sắt của trại trẻ.
Trong vài tháng đầu tiên, gần như mỗi tuần anh đều gửi thư về trại, nét chữ nguệch ngoạc kể lại cuộc sống mới, hỏi thăm tình hình của Noah, và luôn luôn cố chấp lặp lại lời hứa ấy ở cuối thư: "Đợi anh nhé, Noah, anh sẽ sớm quay lại gặp em thôi."
Nhưng những bức thư anh gửi đi chưa từng nhận được hồi âm. Lúc đầu anh nghĩ Noah đang giận mình.
Một năm, rồi hai năm, vẫn không có hồi âm. Bất an như dây leo âm thầm lan rộng trong lòng anh. Anh cố gọi điện thoại, nhưng đầu dây bên kia chỉ là tiếng máy bận kéo dài. Sự lo lắng hành hạ anh, cho đến khi anh trưởng thành và có đủ khả năng quay về một mình.
Anh lái xe trở lại con đường cũ khắc sâu trong ký ức, tim đập nặng nề trong lồng ngực.
Nơi từng là trại trẻ mồ côi chỉ còn lại một khu phế tích tan hoang được rào lại bằng hàng rào sắt cháy sém, cảnh tượng ghê rợn như bộ xương của một con quái thú đang nhe nanh, lặng lẽ chỉ về bầu trời xám xịt.
Trong không khí dường như vẫn còn sót lại mùi chết chóc của tro tàn. Ông chủ tiệm tạp hóa gần đó — một lão già hốc hác ngậm tẩu thuốc — nheo mắt nhớ lại: "Ồ, vụ cháy đó à? Cháy thê thảm lắm... chuyện hơn chục năm rồi, nghe đâu chẳng ai chạy thoát được, cháy đến cả xương cũng chẳng còn..." Đôi mắt đục ngầu của lão liếc sang Sicily, người đang mặt mày tái mét, rồi lắc đầu, "Đám trẻ ấy... Chúa sẽ để chúng được tái sinh thôi."
"Noah..." Sicily thì thầm gọi tên ấy, âm thanh vỡ vụn trong gió. Cả thế giới sụp đổ dưới chân anh. Anh loạng choạng lùi lại, lưng đập mạnh vào cánh cửa xe lạnh ngắt.
Tên của Sicily dần trở nên quen thuộc trong nội bộ FBI. Anh trở thành lưỡi dao sắc lạnh và tàn nhẫn nhất của bộ phận chống tội phạm bạo lực — tỉ lệ phá án cực cao, quyết đoán, căm ghét cái ác đến tận xương tủy, như một cỗ máy tinh vi không biết mệt mỏi, chỉ tuân theo quy tắc và chứng cứ.
Anh vùi mình vào vòng xoáy vô tận của các vụ án, để những chồng hồ sơ cao ngất và những giờ tăng ca nghẹt thở vắt kiệt từng chút sức lực.
Giữa đêm khuya, khi văn phòng chỉ còn lại ánh đèn trắng nhợt và tiếng máy móc rì rầm, anh mới cho phép mình lấy ra mẩu giấy nhỏ được giấu kỹ nhất trong ví — đã bạc màu và giòn mục từ lâu. Đó là thứ Noah lén nhét vào tay anh trước khi chia xa, vẽ hai người que nắm tay nhau.
Rượu mạnh thiêu đốt cổ họng, mang đến khoảnh khắc tê dại ngắn ngủi — như thể chỉ có vậy, mới có thể tạm thời đè nén được ngọn lửa không bao giờ tắt mang tên "Noah" cháy âm ỉ trong lòng anh.
Cho đến khi hồ sơ vụ án của Albert được đưa đến bàn anh.
Nạn nhân thứ hai là một doanh nhân bề ngoài điều hành quỹ từ thiện, cách chết giống hệt với vụ án trước — hiện trường tan hoang đẫm máu như nghi lễ hiến tế quá mức.
Ánh mắt Sicily lướt qua những chi tiết rợn người ấy, cuối cùng dừng lại ở một món tang vật tưởng như tầm thường trong túi chứng cứ — một chiếc huy hiệu bằng đồng đã mòn vẹt.
Viền huy hiệu mòn nghiêm trọng, hoa văn mờ nhạt, nhưng hình dạng đặc biệt ấy — dây leo xoắn vặn quấn quanh cây thánh giá — như tia sét bổ tan màn sương ký ức. Đó là biểu tượng trên đồng phục cũ của trại trẻ St. Maria.
Anh mở ngăn kéo sâu nhất trong bàn làm việc, lục tìm trong đống đồ cũ, ngón tay run rẩy kẹp lấy một chiếc huy hiệu đã phai mòn tương tự — di vật thời thơ ấu của anh.
Hai nạn nhân có liên hệ với nhau.
Sicily bắt đầu tập trung điều tra vụ việc này, và một sự thật bị che giấu bắt đầu nổi lên. Gia đình Albert từng định dùng cách bất hợp pháp để mang một đứa trẻ khỏi trại.
Viện trưởng và trợ lý của ông ta đã cố tình phóng hỏa trong phòng đứa trẻ đó, giả vờ như nó đã chết. Nhưng ngọn lửa ngoài dự tính lan rộng, giết chết rất nhiều người. Albert đã chi một khoản lớn dưới danh nghĩa từ thiện để bịt miệng, điều đó cũng có nghĩa — đứa trẻ đó không chết.
Albert là một kẻ bạo dâm, ai biết đứa trẻ đó đã trải qua những gì.
Cậu ấy trở lại để trả thù.
Dựa theo các manh mối, Sicily tìm đến một nhà thờ. Hung thủ dường như cố ý dẫn dắt anh. Anh bước vào một căn phòng trong nhà thờ.
Bên trong tràn ngập mùi bụi và gỉ sắt, không khí đông đặc.
Tia sáng của đèn pin xé toạc bóng tối, cuối cùng dừng lại ở bức tường sâu nhất trong phòng.
Hơi thở của Sicily khựng lại.
Cả bức tường dán kín ảnh cũ đã ố vàng, báo cắt, bản đồ lộ trình vẽ tay và dòng thời gian nguệch ngoạc.
Gương mặt trong những bức ảnh, có vài người anh nhận ra — viện trưởng với nụ cười giả tạo, thư ký béo ú, và vài khuôn mặt mờ nhạt nhưng quen thuộc — đều bị gạch chéo bằng bút đỏ rực rỡ. Hai cái tên bên cạnh đã bị đánh dấu đậm và to — chính là hai nạn nhân đã chết.
Mũi tên băng giá, như lưỡi rắn độc, chỉ về bốn cái tên còn lại.
"Anh đến rồi." Một giọng khàn khàn bất ngờ vang lên từ góc tối của nhà kho.
Máu Sicily lập tức đông cứng. Anh bước loạng choạng, ánh sáng đèn pin chao đảo dữ dội.
"Ai đó?!"
Luồng sáng quét mạnh qua, rọi sáng một góc tường. Một bóng người cuộn mình sau chiếc thùng gỗ mục, hoảng hốt ngẩng đầu lên. Khi ánh sáng bắt được mái tóc đỏ rực rỡ, ngạo nghễ kia, dù trong bóng tối vẫn rực cháy — Sicily như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.
Thời gian như đóng băng. Tia sáng từ đèn pin như ánh đèn sân khấu, đóng đinh lên gương mặt ấy.
Sicily đã gặp lại Noah.
Noah — người tưởng như đã chết, nay sống lại, và trở thành hung thủ mà anh đuổi bắt. Sicily không thể chấp nhận sự thật này.
Nhưng Noah đã khóc.
Sicily thấy cậu đột ngột cúi đầu, vai run lên dữ dội, tiếng nức nở bị kìm nén như tiếng thú hoang bị thương rên rỉ, rời rạc tràn ra từ kẽ răng đang nghiến chặt.
Tiếng khóc ấy, trong khoảnh khắc, đánh vỡ bức tường thời gian hơn mười năm ngăn cách giữa hai người, chồng khít lên hình ảnh cậu bé 12 tuổi từng gào khóc xé lòng bên cánh cổng sắt năm xưa.
Sicily cảm thấy tim mình bị một bàn tay băng giá bóp nghẹt, rồi nghiền nát.
Anh gần như theo bản năng nhào đến phía trước, đầu gối đập mạnh xuống nền xi măng lạnh cứng, phát ra một tiếng nặng nề.
Anh duỗi đôi tay run rẩy, bất chấp tất cả mà ôm chặt lấy cơ thể đang co rúm, run rẩy kia. Cơ thể Noah cứng đờ như băng đá, nhưng Sicily ôm chặt đến mức như muốn truyền hết hơi ấm và sự sống của mình sang, để xua đi cái lạnh đã ăn sâu vào tận xương tủy kia.
"Noah... Noah..." anh lặp đi lặp lại cái tên ấy, giọng khàn đặc, tan vỡ. Dòng lệ nóng rẫy cuối cùng cũng trào khỏi khóe mắt, thiêu đốt đôi má anh, nhỏ xuống mái tóc đỏ rối bời của Noah. "Xin lỗi... xin lỗi... anh đến muộn rồi... muộn quá rồi..."
Noah vỡ òa trong vòng tay anh. Cậu siết chặt lấy vạt áo sau lưng của Sicily, móng tay xuyên qua lớp vải gần như cắm vào da thịt, bật khóc nức nở.
Tiếng khóc ấy không còn là tiếng gào thét sắc nhọn của một đứa trẻ, mà là tiếng gầm nghẹn ngào của một người trưởng thành sau cùng cực kìm nén, nồng nặc mùi máu và tuyệt vọng, vang vọng khắp kho chứa trống rỗng, khiến bụi bặm trên tường rơi lả tả.
"Họ... họ đã bán em đi, Sicily!" Giọng Noah vỡ vụn không thành tiếng.
"Nghe anh nói, Noah!" Giọng của Sicily khàn đục và trầm thấp, như tiếng gầm cuối cùng của một con thú bị thương: "Những kẻ đó... đáng chết! Từng đứa một! Tất cả đều nên xuống địa ngục!" Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt kinh hoảng của Noah, từng từ, từng chữ như bản án phán quyết ngày tận thế không thể bị kháng cự: "Đó không phải lỗi của em! Chưa từng là lỗi của em! Là bọn chúng... chính bọn chúng đã bước vào địa ngục!"
Anh hít sâu, lồng ngực phập phồng dữ dội, rồi nói ra câu nói đủ sức thiêu rụi ba mươi năm cuộc đời anh: "Đừng đi một mình nữa... Anh đi cùng em. Chúng ta cùng nhau."
Anh buông vai Noah ra, bất ngờ xoay người, chùm sáng chói lóa từ đèn pin rọi lên bức tường chi chít những kế hoạch chết chóc.
Anh như con sư tử bị chọc giận, hung hăng giật xuống những tấm ảnh, mẩu báo, đặc biệt là bức vẽ hai người que nắm tay — ký ức giản đơn chung giữa họ.
Anh rút bật lửa ra. Ngọn lửa xanh nhạt lập lòe nhảy múa, châm vào chồng giấy dày đặc ngập tràn thù hận và toan tính. Lửa nuốt trọn tất cả, ánh cam đỏ rực soi rõ gương mặt méo mó nhưng đầy kiên định của anh, cũng phản chiếu sự chấn động sâu sắc và khó tin trong mắt Noah.
Tro tàn còn hơi ấm, lặng lẽ bay lả tả như tuyết đen, phủ lên nền xi măng lạnh lẽo, cũng phủ lên cả niềm tin từng không thể lay chuyển trong tim đặc vụ FBI — Sicily.
Anh giẫm tắt tia lửa cuối cùng, ngẩng đầu lên, sâu trong ánh mắt là tro tàn tĩnh lặng chết chóc, và phía dưới lớp tro ấy, là ngọn lửa vì Noah mà cháy mãi không tắt.
Trong tình yêu và đức tin.
Sự lựa chọn của Sicily là — love.
"Kẻ giết quỷ dữ, linh hồn hắn cũng nên bị đày xuống địa ngục, vĩnh viễn chịu lửa lưu huỳnh thiêu đốt hay sao?" Giọng của Theodore phá tan sự yên lặng, như viên sỏi nhỏ rơi vào mặt hồ sâu, khuấy lên làn sóng âm u.
Ngón tay của Aesop khẽ co lại, gần như không thể nhận ra. Y im lặng, mà sự im lặng đó không phải vì cạn lời, mà như thể lần đầu tiên, y cảm nhận được sức nặng của sự do dự ở trước một ranh giới vô hình nào đó.
Kinh điển của thiên sứ xoay quanh nơi đầu lưỡi, nhưng rốt cuộc lại không thể thốt thành lời. Hiếm hoi thay, y tránh né ánh nhìn sắc lẻm của Theodore.
Khóe môi Theodore cong lên một nụ cười rất nhạt, như thể sớm đã đoán được đáp án trong sự im lặng ấy. Anh hơi nghiêng người về phía trước, giọng nói trầm thấp như thôi miên, mang theo một loại sức mạnh khơi dậy điều bí ẩn: "Nếu rất, rất lâu trước đây... khi tôi còn chưa như bây giờ... có kẻ dám làm tổn thương tôi như thế... anh sẽ làm gì, Aesop?"
Một luồng bạo khí không thể gọi tên chợt bùng lên, đánh sập con đê thần thánh. Trong đôi mắt hoàn mỹ vô khuyết của y cuồn cuộn sóng đỏ máu. Gần như theo phản xạ, y buột miệng, giọng nói lạnh như băng đá ngàn năm, quyết tuyệt đến tột cùng: "Không ai, dù là người hay lũ quỷ hèn hạ, có tư cách chạm tới cậu." Y ngừng lại, từng chữ như lưỡi dao rỉ độc: "Nếu thực sự có kẻ đó... tôi sẽ tự tay, móc trái tim vẫn còn đập cùng bộ phổi mục nát của hắn ra, nghiền nát dưới chân cậu."
Lời tuyên ngôn trần trụi, chan chứa mùi máu nguyên sơ ấy vang vọng trong căn phòng xa hoa, Theodore khẽ bật cười, anh không bất ngờ trước câu trả lời đó, nhưng vẫn tiếp tục truy hỏi: "Anh cho rằng bọn họ là ma quỷ sao?"
Ánh mắt Theodore lướt ra ngoài cửa sổ, tựa như xuyên qua thời không, nhìn thấy bóng dáng liều mạng trốn chạy của Sicily và Noah.
"Thiên sứ cho rằng những kẻ tay nhuốm máu đều nên xuống địa ngục."
"Theodore." Aesop cố ngăn anh lại.
"Thiên sứ cũng sẽ phạm sai lầm, Aesop."
"Anh đang sửa sai." Giọng Theodore vẫn bình tĩnh như cũ.
"Có lẽ..." Aesop khẽ ngập ngừng, ánh mắt dừng lại nơi đôi môi mím chặt của Theodore, "Ở một vài khía cạnh nào đó, quả thực tôi đã lệch khỏi quỹ đạo." Y thẳng thắn thừa nhận, rồi chuyển giọng, ngữ khí trầm hẳn xuống, mang theo một thứ nặng nề như định mệnh: "Nhưng khải huyền nhất định phải giáng xuống. Đó là Thần dụ. Dù là cậu hay tôi, Theodore, không ai có thể ngăn được."
"Đừng nghiêm trọng như vậy." Khóe môi Theodore cong lên sâu hơn, mang theo một thứ cảm xúc kỳ lạ tựa như an ủi. Anh đứng dậy, bước về phía tủ rượu nhỏ nơi góc phòng, tiếng va chạm của ly thủy tinh ngân lên giòn tan, dễ chịu.
Anh rót hai ly rượu vang đỏ sẫm như máu, bước đi ung dung, tao nhã trở về, đưa một ly đến trước mặt Aesop với thái độ không thể từ chối. Thành ly mát lạnh, chất rượu phản chiếu trong ánh đèn, tỏa ra một thứ quầng sáng bí ẩn, khó đoán định.
"Bình tĩnh lại nào, vị Tổng Đại Thiên Sứ đáng kính của tôi, nếm thử hương vị của rượu đi, rất tuyệt đấy."
Ánh mắt Aesop dao động giữa ly rượu đỏ sẫm và Theodore.
Trong không khí tràn ngập mùi hương mê hoặc của rượu vang cùng một áp lực nguy hiểm đang dần lan tỏa. Ranh giới mà y đã giữ gìn suốt hàng ngàn năm, lúc này khẽ lung lay, nhòa nhạt.
Y chậm rãi nhận lấy ly rượu ấy. Thành ly mát lạnh chạm vào đầu ngón tay, mang đến một cảm giác tê dại rất nhỏ. Y khép mắt lại, lần đầu tiên đưa thứ chất lỏng thuộc về phàm trần, bị thiên sứ coi là sa đọa, vào miệng.
Aesop cuối cùng đã lùi bước khỏi giới hạn của chính mình — cay nồng, đắng gắt, rồi sau đó là một dòng ấm áp lạ kỳ, mang theo hương vị đậm đà sau lên men của nho cùng dư vị ngọt ngào len lỏi, trượt xuống cổ họng như một sợi tơ lửa uốn lượn, nhanh chóng lan tỏa khắp tứ chi.
Một cảm giác thư giãn choáng ngợp chưa từng trải qua, nhẹ nhàng bao phủ lấy hệ thần kinh đã căng chặt suốt hàng thiên niên kỷ. Hình ảnh của Theodore trước mắt bắt đầu trở nên mềm mại, cảnh vật xa hoa xung quanh khẽ xoay chuyển, mờ nhạt, như thể được phủ lên bởi một lớp màn nước ấm áp đang chảy.
Ý thức bồng bềnh, như rơi vào một đại dương sâu thẳm, ấm nóng và đặc quánh.
Sự thật lạnh lẽo, cứng rắn biến mất, cơ thể trở nên nhẹ bẫng, như thể đã thoát khỏi mọi ràng buộc.
Trong cơn mê, y cảm thấy mình đang đứng giữa một cánh đồng rộng lớn vô biên, phát ra thứ ánh sáng dịu nhẹ. Trên đầu là tán cây khổng lồ đến không tưởng, cành lá um tùm một cách bất thường, mỗi chiếc lá đều ánh lên sắc lục như ngọc, khẽ đung đưa, phát ra âm thanh xào xạc trầm đục và cổ xưa, như nhịp tim của đất mẹ.
Dưới tán cây ấy, một bóng người cao ráo tựa nghiêng vào thân cây, dáng vẻ lười biếng nhưng lại đầy dụ hoặc.
Ánh sáng bị những tầng tầng lớp lớp tán cây và mây mù thấp cắt vụn, mờ ảo và nhập nhòe, tựa như một lớp voan nhẹ nhất bao phủ lấy hình bóng đó, chỉ phác họa ra những đường nét mơ hồ mà mỹ lệ.
Một lực hút không thể kháng cự kéo lấy Aesop, khiến y bất giác tiến lại gần.
Y không thấy rõ khuôn mặt đối phương, nhưng lại cảm nhận được một khí tức quen thuộc đến tận linh hồn, mang theo hương thơm mát lạnh như rừng sau cơn mưa, xen lẫn một sự nguy hiểm khiến tim run rẩy.
Y vươn tay, đầu ngón tay chạm đến làn da mát lạnh, cảm giác ấy như lụa cao cấp thượng hạng.
Đối phương bật ra một tiếng cười nhẹ rất khẽ, như tiếng thở dài, nhưng lại len vào màng tai, khiến y run rẩy khẽ khàng và xa lạ. Một lực lượng mạnh mẽ, dịu dàng mà không cho phép kháng cự, kéo y vào trong vòng tay.
Cơ thể áp sát vào nhau, qua lớp vải mỏng manh, có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ dưới lồng ngực đối phương, đang dần đồng điệu với nhịp đập hỗn loạn của chính mình. Hơi thở ấm áp lướt qua bên cổ, mang theo hương vị rượu vang cùng mùi hương đặc trưng của người kia.
Một nụ hôn, nhẹ nhàng thăm dò, rơi xuống nơi khóe môi y. Nhẹ như vỗ cánh bướm, nhưng lại khiến tâm trí y nổ tung như sấm vang trong lặng thầm.
Nụ hôn ấy không dừng lại, mang theo khát vọng nóng bỏng, lần mò, cuối cùng phủ kín lấy đôi môi y, mềm mại, mát lạnh, rồi là một dòng nhiệt khiến đầu óc quay cuồng.
Một cơn lũ ngọt ngào mang tính hủy diệt trong nháy mắt cuốn phăng toàn bộ phòng tuyến của y. Y vụng về mà khẩn thiết đáp lại, cánh tay vô thức vòng qua cổ đối phương.
Aesop chợt giãy giụa dữ dội, cố thoát ra khỏi sự ngọt ngào khiến người nghẹt thở ấy, tìm lại một tia tỉnh táo. Y nghiêng mạnh đầu, thở gấp, tầm nhìn hỗn loạn vật vờ trong ánh sáng chập chờn.
Giữa hơi thở lồng ghép và những đám mây thấp đan xen, ánh mắt y gấp gáp tìm kiếm, lướt qua đường nét vai cổ trơn nhẵn của đối phương, cuối cùng dừng lại trên bàn tay siết chặt nơi sau gáy đối phương — giữa những kẽ tay đang căng cứng ấy, vài sợi tóc quấn quýt bướng bỉnh vướng lấy ngón tay y.
Mà màu tóc đó, dưới ánh sáng mơ hồ của cơn mộng, lại hiện lên một sắc đỏ rực lửa đến thảng thốt, quen thuộc đến mức khiến tim thắt lại.
Aesop lập tức mở bừng mắt, tim đập loạn trong lồng ngực như muốn phá tan xương sườn, trần nhà chạm vào tầm mắt là những hoa văn quen thuộc, ánh sáng ban mai yếu ớt len qua khe rèm lụa đắt đỏ, in xuống thảm một đường sáng nhỏ mảnh như sợi tơ vàng.
Cơn đau đầu do rượu đêm qua khiến thái dương co giật từng nhịp.
Y xòe bàn tay mình ra — lòng bàn tay trống rỗng. Thanh mảnh, sạch sẽ, xương khớp rõ ràng, chỉ còn những đường chỉ tay chằng chịt.
Không có một sợi tóc đỏ nào vấn vương trên đó.
Y lại một lần nữa, rơi vào cơn mộng quỷ liên quan đến Theodore.
"Chào buổi sáng, Aesop." Một giọng nói mang theo nụ cười lười nhác vang lên bên cạnh.
Aesop từ từ quay đầu lại.
Theodore tùy ý khoác một chiếc áo choàng lụa, nghiêng người dựa vào khung cửa, đôi mắt xanh băng sáng rõ lấp lánh ý cười, đang nhìn y với vẻ đầy hứng thú.
Mái tóc đỏ dày của anh, dưới ánh sáng dịu dàng buổi sớm, như lụa là hảo hạng, ánh lên sắc ấm rực rỡ, khiến người không thể rời mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top