Chương 69
Dưới ánh hoàng hôn buông thấp, tòa nhà u ám của sở cảnh sát được phủ thêm một tầng bóng tối sâu thẳm hơn.
Theodore Noah, hay chính là người đàn ông tên "Noah" đang bị truy nã trên lệnh truy bắt lúc này, trông như một cái bóng hòa vào màn đêm, tựa nghiêng dưới tấm biển đèn neon nhờn bóng của một quán ăn rẻ tiền, đối diện sở cảnh sát.
Trong không khí là mùi khét của khoai tây chiên lẫn với vị cay nồng của khí thải xe cộ. Anh đội mũ trùm thật sâu, chỉ để lộ phần cằm sắc lạnh, ánh mắt xuyên qua tiếng ồn ào náo nhiệt ngoài đường, dừng lại không rời trên cánh cửa quay nặng nề của sở cảnh sát.
Bản lề phát ra tiếng rên rỉ, Aesop Sicily bước ra ngoài. Giữa hàng chân mày y vẫn vương sự u uất chẳng thể xua tan. Thiên sứ xưa nay không thích giao tiếp với con người trong thời gian dài.
Khóe môi Theodore khẽ nhếch lên một cung độ hầu như không thể nhận ra—thời điểm hoàn hảo. Anh xoay người dứt khoát, như thể chỉ vừa thấy mệt mỏi với việc chờ đợi. Các ngón tay anh chính xác vén mép mũ trùm của bộ áo liền thân lên.
Bóng tối bị xé rách trong thoáng chốc. Một vệt đỏ rực như đang bốc cháy lóe lên dưới ánh sáng lờ mờ—mái tóc rực lửa ấy như một tia lửa bật ra từ trung tâm màn đêm. Chỉ là khoảnh khắc chớp nhoáng, mũ trùm lại rơi xuống, nuốt chửng anh trở lại. Theodore không hề quay đầu, rẽ vào một con hẻm hẹp bên cạnh, nơi tràn ngập mùi rác rưởi đang phân hủy.
Anh biết rõ, đôi mắt như mắt ưng kia nhất định sẽ bắt được vệt đỏ chí mạng đó.
Aesop sẽ đuổi theo.
Y vừa trải qua một cuộc thẩm vấn, không cần phải làm gì, cổ họng y cũng sẽ tự động bật ra câu trả lời. Nhưng vậy đã đủ khiến y cảm thấy mệt mỏi. Y cần gặp Theodore.
Khi rời khỏi nơi đầy người ấy, y biết chắc hình bóng kia là Theodore.
Ngay lập tức, y sải bước, đuổi theo vào con hẻm đó.
Ánh sáng bị tước đoạt trong nháy mắt.
Tầm nhìn của Aesop bị mất phương hướng do thay đổi ánh sáng đột ngột, chỉ còn lại màn đêm thuần túy đang nuốt chửng y. Một mùi hương quen thuộc—mát lạnh như rừng tuyết tùng giữa mùa đông—bất ngờ tràn ngập các giác quan của y.
Tiếp theo là một ánh sáng bạc yếu ớt, lấp lánh trong tầm mắt y như một vì sao sa. Nguồn sáng ấy đến từ một mặt dây chuyền hình thánh giá bằng bạc cổ kính.
"Surprise." Một giọng nói mang theo nụ cười giễu cợt vang lên từ phía sau ánh sáng ấy.
Con ngươi Aesop co rút mạnh trong bóng tối, tầm nhìn cuối cùng cũng khó nhọc tụ lại. Theodore đang lười biếng tựa vào bức tường gạch nơi góc hẻm, khuôn mặt anh dưới chiếc mũ trùm nửa sáng nửa tối trong ánh sáng mờ. Nhưng đôi mắt ánh lên ý cười ấy, lại là nguồn sáng rực rỡ nhất trong màn hỗn độn, mang theo khả năng nhìn thấu mọi thứ.
Giọng Aesop vang lên như được ép ra từ khe băng, mỗi một từ đều mang theo hàn khí buốt giá: "Gã đàn ông đó đâu?" Câu hỏi này đã vượt qua cả nhiệm vụ, trở thành một ám ảnh đầy gai độc ăn sâu vào bản thể của y.
Theodore khẽ đung đưa cây thánh giá bạc giữa các ngón tay, ánh bạc nhảy múa trên gương mặt căng thẳng của Aesop: "Giờ là câu chuyện mới rồi, Aesop."
"Giờ anh là đặc vụ Sicily." Anh nghiêng người về phía trước, giọng trầm thấp và mang mối nguy hiểm tiềm tàng, "Còn tôi là Noah, anh có thể gọi như thế."
"Gã đàn ông đó." Giọng Aesop vút lên, lặp lại, "Cậu đã làm gì với hắn?"
"Người đàn ông nào?" Theodore nhướng mày, làm ra vẻ ngơ ngác.
"Cậu đã đi theo hắn! Sau đó thì sao?" Aesop từng bước ép sát, giọng nói mang theo sự bức bối không thể kìm nén.
"Ồ, hắn á?" Theodore nhún vai, giọng nhẹ bẫng như lông vũ, "Người đó vốn chẳng tồn tại. Câu chuyện kết thúc, dĩ nhiên hắn cũng biến mất rồi."
"Hai người không làm gì cả?" Câu truy vấn của Aesop như nhát búa, đập vào mọi kẽ hở có thể.
"Tất nhiên là không," Theodore tránh ánh mắt của y, ánh nhìn rơi vào cây thánh giá đang đong đưa, "Tôi đâu có tùy tiện làm chuyện thân mật với tên đàn ông nào, ít nhất cũng phải là người tôi thích cơ..."
"Vậy để tôi hỏi cách khác." Aesop lập tức truy hỏi, "Người cậu thích là ai?"
Sự im lặng lan ra trong con hẻm tối, chỉ còn âm thanh mơ hồ của phố xá ở đằng xa. Theodore im lặng một lúc, rồi mới chịu ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Aesop, đôi mắt xanh kia cuộn trào những cảm xúc sâu kín: "Tạm thời... không có."
"Cậu đang nói dối!" Cơn giận của Aesop như thùng thuốc súng bị châm ngòi, bùng nổ trong khoảnh khắc. Y bước mạnh lên trước, suýt nữa đụng vào Theodore, "Theodore! Mỗi lần cậu nói dối đều không dám nhìn vào mắt tôi! Sao cậu có thể! Sao cậu có thể..." Giọng y vặn vẹo vì cơn giận cực độ và một nỗi đau như bị phản bội, lời chưa nói hết đã nghẹn lại nơi cổ, chỉ còn lại hơi thở dồn dập và nặng nề.
Theodore ngược lại lại cười: "Đúng là một Tổng Đại Thiên Sứ bình tĩnh." Anh bắt chước giọng điệu thiêng liêng, "Sao vậy, kèn của thiên sứ nào không cẩn thận rơi vào cổ họng anh rồi à? Khiến anh... kích động đến thế?"
Aesop hít sâu một hơi, thật sự ép cơn giận sắp bùng phát xuống, trong đôi mắt sâu thẳm kia đang cháy lên thứ còn đáng sợ hơn lửa giận – một quyết tâm đầy tính phán xét: "Là ai? Hắn ở đâu?"
Bị khơi dậy dục vọng, đó không phải lỗi của Theodore, nhưng kẻ dám dụ dỗ thiên sứ sa đọa, nhất định phải chịu cực hình, linh hồn sẽ bị thiêu rụi bởi Thánh Hỏa.
"Này!" Theodore bất ngờ đẩy mạnh y ra, "Vậy thì để tôi nhìn thẳng vào mắt cậu mà nói, tôi chẳng thích ai cả! Nghe rõ chưa?" Anh nhìn thẳng vào đôi mắt rực cháy ngọn lửa phán xét kia của Aesop, từng chữ một nhấn rõ ràng, "Hơn nữa, đây là chuyện của tôi, thì có liên quan gì đến anh?"
Aesop chăm chú nhìn vào mắt Theodore. Lần này, y không thấy dấu hiệu nói dối, nhưng sự thật ấy lại không mang đến chút nhẹ nhõm nào.
Không phải người... Vậy thì là ác ma? Hay là... thiên sứ?
Nếu là thiên sứ, thì đã là chuyện từ khi nào?
Tại sao y lại không nhận ra chút dị động nào?
Trong lúc Aesop còn đắm chìm trong suy đoán, y không phát hiện rằng bức tường sau lưng đang lặng lẽ gánh chịu một áp lực nào đó. Trên bề mặt những viên gạch xám xịt, thấp thoáng hiện lên bóng dáng mờ nhạt, to lớn của sáu cánh thiên sứ, cổ xưa và mơ hồ, ngay cả gạch đá cũng bắt đầu phát ra âm thanh nứt rạn khe khẽ.
Theodore đã nhìn thấy – nguồn sức mạnh thuộc về Tổng Đại Thiên Sứ, vốn bị trận pháp cưỡng ép phong ấn, giờ đây đang dần thức tỉnh theo thời gian và cảm xúc dao động của Aesop.
"Chúng ta nên đi rồi." Giọng của Theodore không còn vẻ giễu cợt như trước.
Ở sâu trong hẻm, vang lên tiếng bước chân thận trọng và hỗn loạn, không thuộc về hai người họ, đang tiến lại gần.
Đó là những đặc vụ truy đuổi tội phạm.
Câu chuyện của Noah và Sicily đã bắt đầu.
Noah – một tên sát nhân đã giết sáu mạng người, danh tiếng khét tiếng, nhưng chưa ai từng thấy rõ mặt hắn. Mà Sicily, thân là đặc vụ, lại chính tay xử lý thi thể thứ sáu cho hắn, trở thành kẻ đồng lõa.
Đó là lần cuối cùng Sicily chấp nhận bị cảnh sát thẩm tra, vì khi ánh mắt nghi ngờ của FBI đổ dồn về y, y đã quyết định cùng Noah lao vào vực sâu chạy trốn.
"Cậu ta ở đó kìa! Cậu ta chính là Noah! Đừng để cậu ta chạy thoát!" Một tiếng quát vang lên từ đầu hẻm.
Lửa súng chói mắt xé toạc bóng tối nơi cửa hẻm.
"Đoàng ——!"
Viên đạn mang theo tiếng rít của tử thần, găm thẳng vào bức tường gạch ngay trên đầu Theodore, cách chưa đầy nửa thước. Vụn gạch và bụi đá lả tả rơi xuống, phủ lên mái tóc đỏ của anh.
Aesop lập tức quay đầu, nhìn về hướng phát súng, trong mắt y, ngọn lửa phán xét chưa tắt bỗng biến thành cơn thịnh nộ dành cho loài người. Cơ bắp y siết chặt, như thể giây tiếp theo sẽ xé xác kẻ đó ra.
Theodore lập tức túm lấy cánh tay y, sức mạnh khiến người ta kinh ngạc, "Anh không muốn mình dính đạn đâu." Anh kéo Aesop chạy đi, như hai bóng ma bị kinh động, lao thẳng vào phần sâu hơn, tối tăm hơn của mê cung trong hẻm nhỏ.
Một cuộc truy đuổi sinh tử trên mái nhà bắt đầu, trên nền đường viền thành phố. Gió lạnh ban đêm như dao cắt lướt qua mặt.
Theodore nắm rõ từng nóc nhà trong khu dân cư cũ kỹ này, anh như một con mèo đêm lao vun vút trong bóng tối, nhảy vọt và lăn lộn qua những mái nhà cao thấp chập chùng.
Aesop bám sát theo sau, việc hóa thành người không làm giảm sức mạnh thể chất của y. Tiếng la hét và những phát súng lẻ tẻ của đám cảnh sát dần bị bỏ lại phía sau, chìm trong nhịp thở khổng lồ của thành phố.
Đích đến cuối cùng là một nhà thờ Gothic bị lãng quên, tọa lạc ở rìa khu dân cư.
Chóp nhọn im lặng đâm thẳng vào bầu trời xám mờ. Theodore thuần thục cạy mở một cánh cửa bên kín đáo, hai người nhanh chóng lách vào trong.
Cánh cửa gỗ nặng nề khép lại sau lưng họ, ngăn cách thế giới bên ngoài đầy hỗn loạn và truy bắt.
Bên trong nhà thờ trống trải đến nghẹt thở, ánh trăng xuyên qua khung cửa kính màu đã hoen ố, chiếu xuống sàn nhà những vệt sáng méo mó, thánh khiết mà quái dị.
Không khí ngập mùi bụi bặm, gỗ mục và tĩnh lặng đọng lại từ năm tháng. Dãy ghế dài trống không như những cỗ quan tài lặng im, trải dài tới bàn thờ mờ tối tận cùng.
Phía trên bàn thờ, một bức tượng gỗ khổng lồ với gương mặt bi ai đang lặng lẽ cúi nhìn chúng sinh.
Cả hai bước vào phòng xưng tội bên cạnh.
Trong không gian chật hẹp ấy, chỉ còn lại tiếng thở nén nặng nề của cả hai. Tiếng còi cảnh sát chói tai hú lên từ xa, rồi vút qua bên ngoài nhà thờ, cuối cùng tan biến về phương trời khác.
Thế giới loài người có giáo hội, có đức tin.
Họ gọi ác tối cao là Satan, và thiện tối cao là Chúa.
Bức tượng khổng lồ kia không giống dung mạo của Thần, nhưng Aesop cũng không vì thế mà sinh ra bài xích.
Đức tin của con người – những lời cầu nguyện thuần khiết từ tận đáy lòng – chính là điều ít ỏi thanh sạch giữa cõi trần nhơ nhuốc này, cũng từng là những âm thanh mà các thiên sứ sẵn lòng lắng nghe.
Noah – kẻ bị truy nã với đôi tay nhuộm máu, còn có một thân phận mà FBI vẫn chưa điều tra ra: một mục sư sùng đạo, người lắng nghe Thượng Đế.
Trước ánh nhìn phức tạp của Aesop, Theodore từng bước đi đến trước bàn thờ, đứng dưới bóng của bức tượng khổng lồ kia.
Ánh trăng xiên chiếu lên nửa khuôn mặt anh, mái tóc đỏ như lửa tối lấp lánh dưới ánh sáng mờ.
Anh hơi ngẩng đầu, nhìn lên gương mặt bi mẫn của pho tượng, giọng nói vang lên trong nhà thờ rộng lớn, rõ ràng một cách lạ kỳ, mang theo sự bình thản lạ lùng: "Bây giờ tôi nên cầu nguyện."
Noah như đang thực sự tìm kiếm câu trả lời, cũng như đang chất vấn chính mình, "Nguyện Chúa phù hộ, mong chúng ta sẽ bình an thuận lợi. Sicily, anh nghĩ việc tôi làm... Chúa sẽ tha thứ cho tôi chứ?"
Cơ thể Aesop động đậy. Sicily đứng trong bóng tối ở giữa lối đi, ánh trăng vẽ nên dáng hình thẳng tắp và đơn độc của y.
Sau một thoáng im lặng, giọng y vang lên phía sau Noah, không lớn.
"Cậu không làm gì sai cả." Giọng của Sicily vang vọng trong nhà thờ, lạnh lùng mà kiên định, "Cậu không cần ai tha thứ cho mình."
Ánh mắt y xuyên qua tầng tầng bóng tối, rơi lên tấm lưng của Noah, mang theo sự bảo vệ gần như cực đoan và sự đồng cảm đã vượt qua giới hạn từ lâu: "Bọn họ đã tổn thương cậu, thì phải trả giá."
Một chiếc lông vũ trắng viền đỏ như thấm máu, không biết rơi xuống từ góc nào nơi mái vòm nhà thờ, lặng lẽ, chậm rãi hạ xuống, đáp lên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo trước bàn thờ – không một tiếng động.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top