Chương 68
Hơi lạnh buổi sớm len lỏi vào căn hộ chật chội, mùi khói súng của đêm qua dường như vẫn chưa tan hết.
Theodore ngồi trong chiếc ghế bành cũ kĩ phát ra tiếng kẽo kẹt ở phòng khách, đầu ngón tay vô thức gõ lên tay vịn gỗ đã mòn, anh đang chờ cánh cửa ấy được đẩy ra.
Bây giờ là ban ngày.
Ổ khóa phát ra tiếng "cách" khẽ khàng.
Khi Aesop bước ra, đó là dáng dấp của một người đàn ông trưởng thành, thân hình y trở nên cao lớn và vạm vỡ hơn, chiếc sơ mi trắng đơn giản căng lên, phác họa những đường nét mạnh mẽ mang đặc trưng của một nam giới trưởng thành, khuôn mặt y cứng cáp, đường nét lạnh lùng, rõ ràng—giống hệt như khi đối chất tại Vallon.
Khi ánh mắt Aesop hướng về phía Theodore, ánh nhìn của y trở nên phức tạp hơn.
Khuôn mặt Theodore thường trực nụ cười, giờ anh mười tám tuổi, khung xương đã phát triển, được lấp đầy, vẻ gầy gò đặc trưng của thiếu niên được thay thế bằng một sự rắn rỏi đầy tính xâm lược. Anh ngả lưng vào ghế, duỗi chân tùy tiện, trên chân là đôi bốt Martin đen đã mòn nghiêm trọng.
Ánh sáng ban mai rơi xuống cánh tay trần của anh, có thể thấy rõ những đường cơ bắp săn chắc và lớp lông tơ mỏng.
Toàn thân anh toát ra một cảm giác thiếu niên pha trộn giữa uể oải và nguy hiểm, như một con thú hoang vừa trưởng thành, bồn chồn bất an.
Ngay sau đó, Theodore đứng dậy, anh bước vào bếp, lặng lẽ rán trứng, nướng bánh mì, động tác dứt khoát không thừa một động tác nào, anh làm những việc trước đây vốn là Aesop hay làm, rồi đẩy một phần bữa sáng đơn giản về phía Aesop.
"Thử đi." Theodore nhếch miệng nở nụ cười gần như rạng rỡ, ánh mắt sáng rực nhìn Aesop:
"Đây là món do chính tay tôi làm đấy, ngoài anh ra, trên đời này chưa ai có vinh dự được nếm thử đâu."
Ánh mắt Aesop dừng lại trên phần thức ăn trông có vẻ hợp khẩu vị loài người ấy, y khẽ nhíu mày, gần như không thể nhận ra, trong đôi mắt màu vàng kim là sự bài xích thuần túy, không hề che giấu.
Y không động đậy, thậm chí đến ngón tay cũng không nhấc lên. Không khí như đặc quánh lại.
Ánh sáng trong mắt Theodore tối đi đôi chút, anh xoay người, rót thêm một ly cà phê đen nóng hổi, không đường, không sữa, đắng ngắt như bầu không khí giữa họ lúc này. Anh cầm ly cà phê, đưa tới trước mặt Aesop.
"Thế thôi thử cái này đi, chẳng khác gì nước đâu, nhưng thứ này gọi là cà phê, thuốc tỉnh táo của loài người."
Ánh mắt Aesop chuyển từ chiếc đĩa sang ly chất lỏng màu sẫm còn đang bốc khói kia, cuối cùng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Theodore, ánh nhìn đó sâu hun hút.
Sự im lặng kéo dài, bàn tay cầm ly cà phê của Theodore khựng lại giữa không trung.
Aesop cất tiếng: "Rõ ràng cậu đã biết câu trả lời, vậy sao còn phải làm thế?"
"Dù sao thì chân lý cũng không phải là thứ bất biến." Theodore dường như rất tự tin: "Trên thế giới này chỉ có thiên sứ là cổ hủ, tuổi còn già hơn cả đồ cổ, tính cách thì cứng nhắc hơn cả tảng đá."
Bàn tay anh đột ngột nghiêng.
Chất lỏng màu nâu đậm như dòng lũ nhơ nhuốc vỡ đê, hất mạnh lên chiếc áo sơ mi trắng tinh của Aesop.
"Thật xin lỗi, nhưng anh sẽ tha thứ cho tôi chứ?" Theodore rõ ràng là cố ý: "Trước kia tôi cũng hay làm vậy, nhưng anh chưa từng dạy cho tôi bài học nào, nên bây giờ tôi vẫn thích làm như thế."
Chất lỏng lập tức thấm vào lớp vải, dính chặt lấy da, vết bẩn màu nâu đậm ấy nhanh chóng lan rộng, như một dấu ấn xấu xí, in hằn lên biểu tượng thuần khiết nơi Aesop.
Cơ thể Aesop lập tức cứng đờ như thép, y cúi đầu nhìn mớ hỗn độn ấy, hàn khí toàn thân tỏa ra như có thể đóng băng cả không khí.
Thế nhưng Theodore lại như thể vừa hoàn thành một nghi lễ nào đó, anh tùy tiện thả chiếc ly rỗng xuống bàn, phát ra tiếng "choang" giòn tan.
Anh đối mặt với ánh nhìn có thể giết người của Aesop, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười vặn vẹo, mang theo niềm khoái cảm tàn nhẫn, giọng nói vừa cợt nhả vừa lạnh lùng: "Chậc, anh thật sự nên đổi sang màu khác đấy, Aesop, đừng cứ mặc mãi màu trắng, đúng là nhàm chán, đồng thiếc lâu ngày còn hóa đỏ cơ mà."
"Đủ rồi."
"Đủ rồi đấy, Theodore."
"Cậu cố tình tra tấn tôi đúng không? Từ rất lâu cậu đã thích làm thế rồi, vậy tôi đã làm gì khiến cậu chán ghét đến thế? Tôi đã làm chưa đủ tốt sao, tôi có lỗi gì với cậu?"
Giọng Aesop rít qua kẽ răng, trầm thấp như tiếng sấm cuộn, đè nén một cơn bão sắp sửa bùng nổ, vết bẩn trước ngực như đang thiêu đốt linh hồn y.
Theodore như không hề nghe thấy, anh bước lên một bước, gần như có thể cảm nhận được luồng tức giận lạnh buốt mang mùi cà phê từ cơ thể Aesop tỏa ra.
"Anh biết vì sao tôi luôn làm vậy không? Khi tôi còn là một chú chim non." Theodore nói ra một cách đầy phiền muộn, "Tôi làm bẩn áo của anh—à không, là anh nghĩ rằng nó bị làm bẩn."
Anh ngừng lại, ánh mắt xuyên thấu Aesop, như thể đang nhìn về một quá khứ rất xa xăm.
"Nhưng anh đã quên rồi, Aesop, áo choàng của thần chưa bao giờ là màu trắng chết tiệt ấy, chúng được dệt từ ánh sao và tinh vân, thấm đẫm lửa tạo thế, chúng tỏa sáng rực rỡ với muôn màu. Tôi chỉ đơn thuần muốn anh cũng có điều đó, chứ không phải cái này... một mảnh vải liệm quấn mãi trên người."
"Nhưng anh lại cho rằng, màu khác chính là một sự vấy bẩn!"
Theodore thao thao bất tuyệt: "Aesop, anh nghĩ thần có nên có cảm xúc không?"
"Thần có lẽ không cần, bởi vì bà ấy nắm giữ mọi thứ, trật tự của vũ trụ, còn chúng ta chỉ là tạo vật của bà."
"Nhưng chúng ta có thể có cảm xúc!"
"Thần yêu con của bà." Aesop nói.
"Con người cũng là con của bà!" Theodore đáp: "Nhưng bà ấy lại đồng ý giáng xuống khải huyền! Ít nhất chuyện đó có thể giết chết hàng triệu người đấy!"
"Vậy nên..." Giọng Aesop lạnh buốt như băng: "Cậu quyết định trở nên giống loài người? Thấp kém, ô uế, đắm chìm trong ham muốn ngắn ngủi và vặn vẹo?"
"Nếu anh nhất định phải nghĩ thế." Theodore đáp.
Aesop đập mạnh lên bàn, thể hiện cơn giận của y, ánh mắt sắc bén như dao, như muốn lột trần lớp da thịt của Theodore, đâm thẳng vào tận linh hồn.
"Tôi không còn thấy đôi cánh của cậu nữa, Theodore, chúng đâu rồi?"
"Nói cho tôi biết, chúng đang ở đâu?"
Theodore chỉ im lặng.
Aesop biết rõ câu trả lời, y như thể tuyệt vọng: "Đôi cánh của cậu đã bị nhân gian đầy khói bụi này ăn mòn mất rồi."
Y hít sâu một hơi, ngọn lửa trong mắt như muốn bùng nổ, từng chữ, từng lời, như lời nguyền rủa, cũng như lời cáo buộc đẫm máu: "Theodore, cậu đang rơi, tôi đã luôn nhìn cậu rơi xuống, dù tôi đã cố gắng rất nhiều lần để kéo cậu lại—là chính cậu."
"Cậu đã tự ngã vào vòng tay của địa ngục rồi."
"Chẳng lẽ là anh muốn đoạn tuyệt sao?" Theodore phản vấn: "Tôi đã cố gắng chia sẻ với anh tất cả những gì mình thấy được—nền văn minh do loài người tạo ra, tình yêu và dũng khí bộc phát trong quãng đời ngắn ngủi của họ, kể cả là những vùng vẫy và đau đớn—mọi thứ mà tôi yêu thích, từng cảm nhận, tôi đều nâng niu mang đến trước mặt anh! Nhưng còn anh thì sao? Anh chẳng bao giờ chịu đón nhận! Anh bịt tai, nhắm mắt, dùng những quy tắc cao ngạo của thiên giới để dựng nên bức tường không thể vượt qua giữa hai người. Chúng ta luôn phải đi trên những con đường khác biệt... và đó là lựa chọn của chính anh! Aesop! Là anh lựa chọn!"
Aesop nhìn anh, không thể tin nổi.
Nhưng Theodore lại bật cười: "Giống như bây giờ, tôi vẫn sẽ rời đi."
Anh ngừng lại một nhịp, "Điều duy nhất khác biệt có lẽ là... lần này, sẽ có người khác ở bên tôi."
Đúng lúc đó, một tiếng gầm rú chói tai và ngang ngược của động cơ mô tô vang lên từ xa, phá tan sự tĩnh lặng ngột ngạt trong căn hộ như xé toạc bầu không khí, cuối cùng thắng gấp một tiếng "két" chói tai, kiêu ngạo đỗ ngay ngoài con phố hẹp trước cửa.
Aesop đột ngột ngẩng đầu, trong đôi mắt màu vàng kim lần đầu tiên hiện rõ kinh ngạc và một cơn phẫn nộ sâu sắc—sự phẫn nộ của kẻ bị phản bội.
Một giọng nam vang dội, đầy vẻ bông đùa vang xuyên qua cánh cửa mỏng manh, nện thẳng vào trong phòng: "Honey! Còn chậm chạp gì nữa? Chẳng phải em định road trip à? Chúng ta phải lên đường rồi đấy!"
Aesop cau chặt mày, đường nét xương hàm cứng như đá lạnh.
Khuôn mặt của Theodore trong khoảnh khắc đó lập tức bị thay thế bằng một nụ cười cố tình tươi sáng đến mức gần như khiêu khích. Anh không buồn nhìn sắc mặt tối sầm của Aesop, sải bước ra cửa, kéo mạnh cánh cửa ra.
Ngoài cửa, một người đàn ông mặc áo khoác da đen, đeo găng tay hở ngón đang ngồi vắt chân trên một chiếc mô tô phân khối lớn kiểu dáng hầm hố. Hắn ta cao lớn, khuôn mặt vương nét ngạo mạn, nụ cười nhàn nhạt khinh đời. Nhìn thấy Theodore bước ra, hắn huýt sáo một tiếng.
"Này! Cho tôi giới thiệu chút." Theodore thân mật khoác vai người đàn ông đó, động tác tự nhiên đến chói mắt, anh nghiêng đầu, nụ cười rạng rỡ hướng về phía Aesop trong nhà—kẻ lúc này đang tỏa ra khí lạnh dày đặc—"Đây là bạn trai tôi, anh trai, anh có muốn làm quen không?"
"Chỉ là tôi nghĩ, chắc anh chẳng vui lòng gì đâu."
Ánh mắt người đàn ông lướt qua Theodore, nhìn Aesop đang đứng ở cửa, đánh giá từ đầu đến chân: "Ồ, đây là anh trai của em hả? Nhưng mà, hai người chẳng giống nhau chút nào."
"Đúng thế," Theodore cười đáp, trong giọng nói có một sự nhẹ nhàng cố ý và xa cách rõ rệt, "Bọn em hoàn toàn khác biệt. Anh ta không hiểu nổi em, cũng chẳng hiểu nổi bọn mình."
"Theodore, cậu còn muốn mọi thứ tồi tệ đến đâu nữa?!" Giọng Aesop cuối cùng cũng bùng nổ, trầm thấp và đầy đe dọa như một ngọn núi lửa sắp phun trào.
"Tồi tệ ở đâu chứ?" Theodore không hề lùi bước, đối diện thẳng ánh mắt của y, "Nếu như thiên sứ cao quý vẫn cho rằng hai linh hồn yêu nhau, chỉ vì cùng giới tính, là một sự báng bổ sự sống, là nguyên nhân khiến linh hồn phải rơi vào địa ngục... vậy thì, Aesop, có lẽ ngay từ khi sinh ra, tôi đã là một con quỷ! Một vết nhơ mà anh không thể dung thứ, phải bị loại trừ!"
"Theodore!" Aesop nghiêm giọng gọi tên anh: "Cậu không hề yêu hắn."
"Dĩ nhiên tôi không yêu anh ta, anh ta chỉ là một vai diễn trong câu chuyện mà thôi." Theodore đáp: "Nhưng tôi yêu đàn ông."
"Rất lâu rất lâu trước đây, tôi đã hiểu rõ điều này."
Sắc mặt Aesop càng lúc càng trở nên nghiêm trọng.
Thiên sứ vốn không nói đến tình yêu, mà yêu người cùng giới, lại càng là tội lỗi nặng nề.
"Khoan đã." Theodore phẩy tay một cách cường điệu, tạo thành thế phòng ngự, khóe miệng lại cong lên một nụ cười xấu xa, "Trông anh cứ như muốn đánh tôi một trận ấy. Nhưng đừng quên——" Giọng anh bỗng hạ thấp, mang theo một thứ lạnh lẽo đầy kiểm soát và cảnh cáo, "Chủ trò chơi này là tôi. Aesop, anh không phải thật. Cái gọi là 'anh trai' của anh, giữa chúng ta, mối liên kết mong manh ấy, đã bị chính tay anh cắt đứt từ lâu rồi."
Ngay khi lời nói rơi xuống, không gian quanh Aesop đột ngột méo mó, đông cứng lại! Những song sắt vô hình, mang theo hơi lạnh của địa ngục và mùi lưu huỳnh tràn ngập, bất ngờ xuất hiện, giam y vào một chiếc lồng nhỏ hẹp—lực lượng này đến từ luật tắc mà hiện giờ Theodore đang nắm giữ. Cơ thể phàm nhân của Aesop không thể nào phản kháng nổi, chỉ có thể bị khóa chặt tại chỗ.
"Trở lại đi!" Aesop giận dữ thốt lên: "Nếu cậu giao bản thân mình cho một người đàn ông, đó chính là lời nguyền thật sự! Linh hồn cậu sẽ thiêu cháy nơi địa ngục! Ngay cả Chúa cũng không cứu nổi cậu đâu!"
"Tôi không cần được cứu rỗi." Theodore trả lời.
"Câu chuyện này không có kết thúc đẹp, nhưng đó vẫn là cái kết của nó."
Trong câu chuyện ấy, có một cậu bé tóc đỏ nhà Smith, cậu ta yêu đàn ông, cả trường đều biết điều đó, ai cũng biết cậu ta có một người anh trai đẹp trai nhưng nghiêm khắc, mỗi lần đều đứng ra đánh nhau vì đứa em trai yêu quý của mình, giống như một con kỳ lân, một hộ thần. Nhưng khi người anh ấy phát hiện ra rằng đứa em tóc đỏ thật sự đã lên giường với một người đàn ông, hai anh em từng không rời nửa bước ấy cuối cùng cũng rạn nứt không thể cứu vãn.
Theodore đã đi xa rồi, nắm tay Aesop đập mạnh vào cột sắt.
Tất cả là lỗi của lũ quỷ!
Chúng vô liêm sỉ thay đổi Theodore!
Nhưng cũng là lỗi của y.
Lẽ ra, y phải dùng tay chính mình bịt chặt tai Theodore lại.
Ngọn lửa thánh phẫn nộ trong Aesop như muốn một lần nữa thiêu trụi địa ngục, nhưng cảnh tượng trước mắt—song sắt lạnh lẽo, căn hộ nhỏ hẹp vẫn còn vương mùi cà phê và máu—đột ngột rung lên dữ dội, vặn vẹo, rồi như một tấm màn sân khấu rẻ tiền bắt đầu bong tróc, rách nát...
Ánh sáng trắng chói lòa đột ngột nổ tung!
"...Anh Sicily? Anh Sicily! Anh đang mất tập trung đấy!"
Một giọng nam đầy chuyên nghiệp, mang theo một chút quan tâm và sự thiếu kiên nhẫn khó che giấu, mạnh mẽ kéo ý thức của Aesop trở về từ bờ vực của địa ngục đang cháy rực.
Ánh sáng trắng tan đi, tầm nhìn rõ ràng trở lại.
Mặt bàn inox lạnh buốt, ánh đèn huỳnh quang trắng bệch. Không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng và giấy tờ. Một vài bức ảnh hiện trường với độ nét cao được bày ra trước mặt, vết máu và đống đổ nát hiện rõ mồn một.
Một điều tra viên mặc vest sẫm màu, nét mặt nghiêm nghị đang ngồi đối diện bên kia bàn, ngón tay gõ lên một trong những bức ảnh.
"Anh là nhân chứng đầu tiên tại hiện trường," giọng điệu của viên điều tra không gợn sóng nhưng đầy áp lực, "Xin hãy tập trung, anh có thể nhận ra hung thủ từ những bức ảnh này không?"
Ánh mắt Aesop vô thức lướt qua những hình ảnh nhuốm máu đó.
Rồi hơi thở của y bỗng nghẹn lại.
Trong một bức ảnh chụp nhóm người đứng xem ở rìa hiện trường—dù hơi mờ—một bóng dáng quen thuộc như khắc sâu vào tận xương tủy, như sắt nung đỏ, thiêu đốt võng mạc y: mái tóc đỏ rực, khóe môi mang theo nụ cười bất cần, ngay cả trong hình ảnh mờ nhoè, ánh mắt đó vẫn như xuyên thủng lớp ảnh, đầy mỉa mai và bóng tối, đâm thẳng vào y.
Là Theodore.
Trái tim y như bị một bàn tay lạnh băng siết chặt đến sắp ngừng đập, cơ thể dường như không còn thuộc về y nữa. Y đưa tay, lần lượt cầm lấy từng tấm ảnh, nhấc lên rồi lại đặt xuống.
Cuối cùng, y hé miệng, cổ họng như bị chà xát bằng giấy nhám.
"Tôi... tôi không biết." Aesop nghe thấy tiếng nói khàn đục, khô cứng, xa lạ phát ra từ chính cổ họng mình. Âm thanh ấy vang vọng trong phòng thẩm vấn lạnh như băng, lặng lẽ đối diện với đôi mắt sâu như vực thẳm trên tấm ảnh kia.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top