Chương 61
Ánh sáng trắng chói lòa ấy không phải là thứ ánh sáng băng lạnh trong phó bản, mà là ánh mặt trời chân thật và bỏng rát.
Thẩm Trì Phi bỗng mở bừng mắt, hàng mi dài khẽ run, bị ánh sáng mạnh kích thích đến trào ra những giọt lệ sinh lý.
Tầm nhìn từ mờ ảo trở nên rõ ràng, đập vào mắt anh không phải trần kim loại lạnh lẽo của phòng bệnh, cũng không phải bóng tối vĩnh hằng nơi vực sâu, mà là một khoảng trắng vô tận, thuần khiết đến chói mắt.
Tuyết.
Những hạt tuyết lạnh buốt vướng trên hàng mi, trên má anh.
Anh đang nằm giữa lớp tuyết dày, trên người chỉ mặc một bộ quần áo bệnh nhân mỏng manh, gần như hòa vào khung cảnh tuyết trắng mênh mông ấy. Cái lạnh thấu xương xuyên qua lớp vải mỏng, khiến anh không kìm được rùng mình một cái. Chống đôi tay tê cứng vì giá rét, anh ngồi dậy, vẻ mặt còn ngơ ngác.
Anh đã rời khỏi thế giới vô hạn.
Trong không khí không còn mùi máu tanh, không còn cảm giác bị áp chế bởi tiếng thì thầm của Chủ Thần ở khắp nơi, chỉ có cơn gió lạnh buốt khô ráo quất vào mặt đau nhói, và... một sự tĩnh lặng quá đỗi trống trải, như mọi thứ đã hạ màn, bụi trần rơi xuống.
"Ôi chao! Ở đây này, ở đây này!" Một giọng phụ nữ mang nặng âm sắc quê nhà, nhưng đầy quan tâm vang lên.
Thẩm Trì Phi ngẩng đầu, thấy vài người phụ nữ trung niên khoác áo bông dày, quàng khăn len, đang chạy về phía anh.
Anh suýt chút nữa đã quên mất gương mặt của họ — những người từng trao cho anh hơi ấm.
"Cái thằng bé này! Mới khỏi bệnh được bao lâu đâu! Sao lại mặc ít thế này mà nằm giữa tuyết! Tội nghiệp quá!" Một bà cô mặt tròn vội vã bước đến, không nói không rằng quấn một chiếc khăn len dày quanh cổ anh, rồi mở một chiếc áo bông xanh rêu đã cũ khoác lên người anh đang run lập cập. Lớp vải thô ráp nhưng ấm áp ấy lập tức chắn lại cơn gió lạnh thấu xương.
"Mau! Vào nhà nhanh lên! Trên bếp đang đun nước nóng đấy!" Một bà cô cao gầy cũng chạy đến.
"Đúng đấy, phải sống cho tốt! Cho cái đồ khốn kiếp kia thấy, rời khỏi ông ta, Tiểu Phi của chúng ta vẫn sống tốt! Còn tốt hơn gấp trăm gấp nghìn lần!" Bà cô khác hậm hực tiếp lời.
Thẩm Trì Phi bị họ quây quanh, cứng đờ người để mặc họ đỡ dậy, dìu đi về phía sân nhà tràn đầy hơi ấm sinh hoạt. Khung cảnh trước mắt cùng những lời nói bên tai đều mang đến một cảm giác không thật, như thể anh là một hồn phách vừa tỉnh lại sau cơn ác mộng dài, vừa xa lạ vừa mông lung với tất cả những gì trước mắt.
Anh được đưa vào ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ bên lò than đỏ rực ấm áp. Hơi nóng từ lò dần xua đi cái lạnh nơi tay chân. Anh cúi đầu, nhìn đôi tay đỏ ửng vì lạnh của mình, im lặng.
"Cháu uống chút nước nóng cho ấm người đi." Một bà cô bưng đến chiếc cốc men, đặt vào tay anh, hơi ấm lan từ lòng bàn tay.
Ánh mắt anh vô thức lướt qua đống đồ linh tinh chất trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Một tờ báo cũ được gấp lại, đề ngày vài hôm trước, thu hút sự chú ý của anh. Ngay trên trang nhất, một gương mặt quen thuộc nhưng đáng ghét chiếm trọn khoảng lớn, Thẩm Tự Thanh.
Bên dưới là hàng tít đen nổi bật: 【Tình thân xưa thực chất là lừa đảo】
Thẩm Tự Thanh phạm tội lừa đảo, tội cố ý giết người, nhiều tội cộng lại, bị tuyên án chung thân trong phiên tòa cuối cùng.
Ánh mắt Thẩm Trì Phi dừng trên hàng chữ ấy vài giây, bình thản, không gợn sóng, như đang nhìn một người xa lạ chẳng liên quan gì đến mình.
Những bóng tối quá khứ, nỗi sợ hãi bị điều khiển, hận ý khắc cốt ghi tâm... tất cả dường như đã được trận sinh tử kiếp nơi thế giới vô hạn cuốn trôi, chỉ còn lại một sự mệt mỏi và giải thoát khi bụi đã lắng.
"Cảm ơn ạ." Cuối cùng anh cất tiếng, giọng khàn khàn khô ráp vì lạnh và vì im lặng quá lâu, khẽ nói với mấy bà cô đang tất bật quanh mình.
"Ơ kìa, cảm ơn gì chứ! Đều là hàng xóm láng giềng trông cháu lớn lên cả mà." Một bà cô thở dài, bàn tay thô ráp vỗ nhẹ lên vai anh, "Cái đồ khốn kiếp ấy gieo tội, làm khổ cháu... May mà ông trời có mắt, ác giả ác báo! Tiểu Phi của chúng ta là đứa trẻ ngoan, sau này cháu phải tránh xa mấy chuyện bẩn thỉu đó, sống cho tử tế nhé!"
Đang nói, cánh cửa gỗ cũ kỹ của sân nhà bị gõ dồn dập, phát ra những tiếng "cộc cộc cộc" trầm nặng.
"Ai đấy? Ra ngay đây!" Bà cô gầy cao đáp một tiếng, rồi đứng dậy ra mở cửa.
Vừa hé ra một khe nhỏ, một giọng nam trong trẻo nhưng đầy vội vã vang lên: "Dì ơi, xin lỗi làm phiền, cháu tìm Thẩm Trì Phi, cậu ấy có ở đây không ạ?"
Giọng nói này!
Thân thể Thẩm Trì Phi chấn động mạnh, lập tức bật dậy khỏi ghế nhỏ, động tác nhanh đến mức làm đổ chiếc cốc men, nước nóng văng tung tóe ra sàn. Anh không bận tâm, ánh mắt khóa chặt vào hướng cửa, tim đập dồn dập như trống trận.
"Cháu tìm Tiểu Phi? Cháu là ai thế?" Bà cô nghi hoặc hỏi, quan sát chàng trai trẻ mặc áo khoác dài màu sẫm, dáng người thẳng tắp nhưng không giấu được vẻ phong trần. Gương mặt tuấn tú ấy hiện rõ sự lo lắng, đôi mắt sắc bén lướt nhanh qua sân, và khi dừng lại ở người đang đứng nơi cửa phòng chính, khoác chiếc áo bông rộng không vừa vặn kia, sự lo lắng lập tức tan thành ánh nhìn dịu dàng nhẹ nhõm.
Cát Thương hít sâu một hơi, hướng bà cô nở nụ cười lễ độ mà ấm áp, nhưng ánh mắt thì vẫn khóa chặt vào Thẩm Trì Phi, từng chữ từng chữ rõ ràng vang lên: "Dì ơi, cháu là... anh trai của em ấy. Cháu đến đón em ấy về nhà."
"Anh trai?" Các bà cô nhìn nhau, có chút nghi hoặc.
"Cháu xem báo mới tìm được người em trai thất lạc nhiều năm này." Cát Thương nói, "Sau này em ấy sẽ sống cùng người anh ruột này của mình."
"Tốt quá, đúng là tốt quá mà!" Các bà cô bật cười.
Còn Thẩm Trì Phi thì từng bước từng bước, chậm rãi nhưng vô cùng kiên định, đi về phía cửa. Mỗi bước chân giẫm xuống nền tuyết lạnh, phát ra tiếng "rắc rắc" khẽ vang. Anh đi tới trước mặt Cát Thương, hai người đứng cách nhau một bậc cửa, ánh mắt giao nhau giữa không trung.
Cát Thương nhìn gương mặt tái nhợt của anh, chóp mũi đỏ lên vì lạnh, cùng đôi mắt đã mất đi sát ý băng lạnh trong thế giới vô hạn, giờ đây chỉ còn lại sự mơ hồ và một chút dựa dẫm khó nhận ra. Khóe môi y không kìm được khẽ cong lên, nụ cười ấy như tia nắng phá tan tầng mây, ấm áp và chân thực. Y khẽ, không thành tiếng, thở ra một hơi thật dài, như thể trái tim treo lơ lửng bấy lâu nay cuối cùng cũng trở về vị trí.
"Trời lạnh thế này, em bị cóng rồi phải không?" Giọng Cát Thương trở nên dịu dàng khác thường, mang theo sự xót xa không hề che giấu. Y đưa tay ra, tự nhiên phủi đi bông tuyết rơi trên vai Thẩm Trì Phi, rồi nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay lạnh buốt của anh, "Lên xe sưởi đã, trong xe có điều hòa."
Y quay sang các bà cô, giọng thành khẩn mà chân thật: "Dì à, cảm ơn mọi người đã chăm sóc em ấy thời gian qua. Em ấy vừa khỏi bệnh, lại làm phiền mọi người rồi."
Y dắt người vẫn còn ngẩn ngơ là Thẩm Trì Phi đi về phía chiếc xe đen đỗ ở đầu ngõ, cẩn thận dìu anh ngồi vào hàng ghế sau ấm áp.
Đóng cửa xe lại, Cát Thương nhanh chân đi tới phía sau, mở cốp, lấy ra vài hộp quà được gói trang trọng, hiển nhiên là đã chuẩn bị từ trước.
Y nhanh chóng quay lại, không để họ từ chối, nhét quà vào tay các bà cô chạy theo ra: "Chút tấm lòng thôi, xin mọi người nhất định nhận cho! Thời gian qua thật sự cảm ơn nhiều lắm!"
Cát Thương nói năng tha thiết, thái độ kiên quyết. Các bà cô đành nhận, nhìn người thanh niên tự xưng "anh trai" này, trong ánh mắt đã thêm mấy phần yên tâm.
Y lại khách sáo đôi câu, một lần nữa trịnh trọng cảm ơn, rồi mới quay vào ngồi ghế lái.
Chiếc xe chầm chậm rời khỏi con ngõ cũ kỹ, bỏ lại phía sau mảnh đất tuyết trắng và khu sân gạch đỏ từng chứa đựng quá khứ xám xịt của Thẩm Trì Phi. Ngoài cửa sổ, khung cảnh thành phố lướt qua vùn vụt, ánh nắng xuyên qua ô kính, ấm áp tràn vào.
Trên ghế sau, Cát Thương rời tay khỏi vô lăng, vượt qua bệ tỳ tay trung tâm, chuẩn xác nắm chặt bàn tay đặt trên đầu gối của Thẩm Trì Phi. Bàn tay y ấm áp và khô ráo, mang theo sức mạnh khiến người an lòng, bao trọn những ngón tay vẫn còn chút lạnh của anh.
"Lạnh không?" Cát Thương nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng dừng trên gương mặt Thẩm Trì Phi, khẽ hỏi.
Thẩm Trì Phi khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn còn chút mơ hồ nhìn ra phố xá đang biến đổi nhanh chóng ngoài cửa kính, dường như vẫn đang tiêu hóa sự thay đổi quá lớn của hoàn cảnh. Tiếng ồn ào và sắc màu của thế giới thực, với anh, vẫn còn xa lạ.
Nhìn dáng vẻ hiếm hoi ấy của anh, có chút ngơ ngác, lại hơi mong manh, tim Cát Thương chợt mềm xuống, một ý định trêu chọc thoáng dâng lên. Y nhanh chóng nghiêng người, hôn chụt một cái rõ kêu lên gò má lạnh buốt của anh.
Cảm giác ấm áp ấy chạm rồi rời, cơ thể Thẩm Trì Phi lập tức cứng đờ, như bị ấn nút tạm dừng. Anh quay phắt đầu lại, trừng to mắt nhìn Cát Thương với vẻ không thể tin nổi, sắc trắng trên má nhanh chóng nhuộm một tầng đỏ mỏng, lan dần đến tận vành tai.
"Sao vậy?" Cát Thương bị phản ứng này chọc cười, khóe môi nhếch lên mang chút gian tà, cố ý trêu: "Ngại rồi à? Trước đây khi em hôn anh, chẳng phải rất gan dạ sao?"
"..." Thẩm Trì Phi mím chặt môi, ánh mắt chợt sắc lại, ẩn chứa một tia giận dữ xen lẫn xấu hổ. Anh không do dự nâng khuỷu tay, nhắm chuẩn vào mạng sườn y mà thúc mạnh.
Cát Thương không kịp đề phòng, bật ra tiếng kêu đau khoa trương, ôm chỗ bị thúc, nhăn nhó "tố cáo": "X... đau đau đau! Thẩm Trì Phi! Đây là mưu sát! Sau này ra tay với người yêu thì nhẹ một chút được không? Không thì anh thật sự bị em thúc cho vào viện mất!"
Vừa "rên rỉ", y vừa len lén liếc xem phản ứng của anh.
Chỉ thấy Thẩm Trì Phi vẫn giữ vẻ mặt căng cứng, nhưng khóe môi lại khẽ, rất khẽ, cong lên một đường nhỏ. Nụ cười ấy rất nhạt, rất ngắn, như một tia sáng len qua khe băng, nhưng đủ để soi sáng cả mùa đông.
Nhìn thấy nụ cười này, bàn tay ôm sườn của Cát Thương cũng buông xuống, vẻ mặt đau đớn khoa trương lập tức thay bằng nụ cười ấm áp và rạng rỡ tương tự. Y không trêu chọc nữa, chỉ siết chặt tay anh, mười ngón đan xen.
Trong không gian ấm áp tĩnh lặng của xe, trước tiên vang lên tiếng cười thấp trầm đầy mãn nguyện của Cát Thương, kế đó là tiếng cười khẽ khàng, khàn và hơi gượng của Thẩm Trì Phi.
Hai tiếng cười hòa vào nhau, như những nốt nhạc hài hòa nhất, khẽ vang trong khoảng không nhỏ bé của hàng ghế sau, xua tan mọi bóng tối còn sót lại, chỉ để lại hơi ấm của việc sống sót sau kiếp nạn và được ở bên nhau trọn vẹn.
Cát Thương không hề thất hứa.
Y quả thật rất có năng lực, là người đứng đầu một công ty công nghệ quy mô không nhỏ, điều kiện kinh tế sung túc. Y đưa Thẩm Trì Phi trở về căn hộ tràn ngập ánh sáng mà y sở hữu. Căn hộ ở tầng cao, tầm nhìn thoáng đãng, qua ô cửa sổ sát đất là toàn cảnh đô thị phồn hoa.
Đúng như y từng nói, một căn phòng hướng Nam vẫn bỏ trống, sạch sẽ sáng sủa, chờ chủ nhân tự tay sắp đặt.
Trong lúc Thẩm Trì Phi giải quyết những rắc rối do Thẩm Tự Thanh để lại, Cát Thương đứng sau cung cấp hậu thuẫn mạnh mẽ cả về nguồn lực lẫn quan hệ. Những bóng tối của quá khứ bị dứt khoát cắt bỏ, gọn ghẽ và nhanh chóng.
Cát Thương nói được làm được, bảo vệ anh rất tốt.
Ngày tháng trôi qua êm đềm và ấm áp như dòng nước. Thẩm Trì Phi dần thích nghi với thế giới mới này, nơi không còn giết chóc và đe dọa tính mạng.
Cát Thương dạy anh dùng điện thoại thông minh, dẫn anh nếm đủ món ngon chưa từng thử qua, cùng anh xem những bộ phim mà trước đây anh thấy vô cùng nhàm chán.
Thẩm Trì Phi vẫn ít lời, nhưng lớp băng lạnh ngăn cách người ngoài đang từng chút tan ra dưới hơi ấm chu đáo của Cát Thương.
Anh bắt đầu quen với những cái ôm của y, quen với nụ hôn chúc ngủ ngon đặt trên đỉnh đầu hoặc trán, quen với việc y nắm tay mình bước qua những con phố đông đúc.
Căn phòng trống ấy, dưới sự lựa chọn lặng lẽ nhưng nghiêm túc của Thẩm Trì Phi, dần mang hơi thở của cuộc sống, một chiếc giường rộng rãi êm ái, một giá sách để vài cuốn anh hứng thú, một cây đèn đứng tỏa ánh sáng dịu dàng.
Thoắt cái, đã đến đêm giao thừa.
Thành phố chìm trong không khí lễ hội, đèn đuốc rực rỡ, hương vị đồ ăn và mùi thuốc pháo len lỏi trong gió. Cát Thương không đưa Thẩm Trì Phi tới những bữa tiệc ồn ào, mà chọn một nơi có ý nghĩa đặc biệt với anh, trại giam phạm tội nặng ở ngoại ô.
Phòng thăm gặp lạnh lẽo và ngột ngạt, ngăn cách bởi tấm kính chống đạn dày, Thẩm Trì Phi nhìn thấy Thẩm Tự Thanh mặc áo tù, đầu cạo trọc.
Chỉ trong vài tháng, người đàn ông từng đắc ý, tâm tư sâu kín ấy dường như đã già đi hai mươi tuổi, ánh mắt đục mờ, gương mặt khắc đầy sự sa sút và sợ hãi.
Vừa nhìn thấy Thẩm Trì Phi, ông ta lập tức kích động, lao tới sát tấm kính, nước mắt nước mũi giàn giụa, hai tay đập vào tấm ngăn, miệng vừa khóc vừa gào lên những câu lộn xộn: "Tiểu Phi! Tiểu Phi! Ba sai rồi! Ba xin lỗi con! Con tha thứ cho ba đi! Xin con tha thứ cho ba! Cứu ba với! Nghĩ cách đưa ba ra ngoài đi! Ở đây không phải chỗ cho người sống đâu! Tiểu Phi..."
Tiếc là Thẩm Trì Phi không nghe thấy tiếng ấy.
Anh ngồi trên ghế thăm gặp, gương mặt không chút biểu cảm nhìn người đàn ông đang cuồng loạn phía sau tấm kính, ánh mắt bình thản như một giếng cổ sâu thẳm không thấy đáy.
Không oán, không hận, thậm chí chẳng có lấy một gợn sóng. Tựa như đang nhìn một kẻ xa lạ hoàn toàn chẳng liên quan gì đến mình diễn trò.
Suốt cả quá trình, anh không hề cầm lấy ống nghe, cũng chẳng nói một lời.
Cát Thương ngồi cạnh anh, lạnh lùng nhìn màn "biểu diễn" của Thẩm Tự Thanh. Y đưa tay, an ủi mà ấn lên tấm lưng đang căng cứng của Thẩm Trì Phi, sau đó cầm lấy ống liên lạc trước mặt mình.
Âm thanh khóc gào bên kia kính bị chặn lại. Giọng nói lạnh lùng mà rõ ràng của Cát Thương truyền qua ống nghe, vang vào tai Thẩm Tự Thanh: "Thẩm Tự Thanh."
Âm lượng không lớn, nhưng lại mang theo uy nghiêm không thể kháng cự, lập tức áp chế được tiếng gào khóc của Thẩm Tự Thanh.
Thẩm Tự Thanh khựng lại, gương mặt đẫm lệ ngơ ngác nhìn về phía Cát Thương.
Ánh mắt Cát Thương sắc như dao, xuyên qua lớp kính đâm thẳng vào sâu thẳm linh hồn y. Y bình thản tuyên bố: "Nghe cho rõ, từ bây giờ, Thẩm Trì Phi là người nhà của Cát Thương này."
Y nghiêng đầu sang nhìn người bên cạnh vẫn im lặng, ánh mắt lập tức trở nên mềm mại mà kiên định đến vô cùng, bàn tay cầm ống nghe cũng siết chặt hơn, như đang tuyên cáo với cả thế giới: "Tôi sẽ chăm sóc cho em ấy, chăm sóc thật tốt, để em ấy hoàn toàn quên đi quá khứ." Ánh mắt y quay trở lại nhìn Thẩm Tự Thanh, mang theo vẻ lạnh lùng, "Rất nhanh thôi, em ấy sẽ quên sạch ông, ông không xứng có bất kỳ quan hệ gì với em ấy. Ở trong tù mà sống nốt quãng đời còn lại cho tử tế đi."
Nói xong, Cát Thương dứt khoát đặt ống nghe xuống, không buồn nhìn gương mặt lập tức trở nên tuyệt vọng như tro tàn của Thẩm Tự Thanh phía sau lớp kính. Y đứng dậy, tự nhiên nắm lấy tay Thẩm Trì Phi.
"Đi thôi, về nhà nào, bữa cơm tất niên sắp nấu xong rồi." Giọng y trở lại dịu dàng thường ngày.
Thẩm Trì Phi ngoan ngoãn để y dắt đứng lên. Ngay khoảnh khắc xoay người rời khỏi phòng thăm gặp, ánh mắt anh quét qua lần cuối bóng dáng đang hoàn toàn sụp đổ, ngồi bệt trên ghế phía sau lớp kính. Không lưu luyến, không hả hê, chỉ là một sự buông bỏ triệt để, như phủi sạch lớp bụi bám.
Cánh cửa sắt nặng nề khép lại phía sau, cách biệt hoàn toàn với thế giới mục ruỗng và tuyệt vọng bên trong.
Bên ngoài là muôn vàn ánh đèn, là pháo hoa đêm giao thừa rực rỡ nối nhau nở rộ trên bầu trời đêm, nhuộm rực rỡ cái lạnh của trời đông.
Trong không khí tràn ngập mùi thơm của đồ ăn và hương thuốc pháo, thứ khói lửa chân thật và ấm áp nhất của nhân gian.
Cát Thương siết chặt tay Thẩm Trì Phi, mười ngón đan xen. Y nghiêng đầu, dưới ánh sáng pháo hoa ngập trời, nở một nụ cười còn rực rỡ hơn cả sao trời: "Chúc mừng năm mới, Thẩm Trì Phi. Cuộc sống mới của chúng ta bắt đầu rồi."
Thẩm Trì Phi nhìn y, nhìn cảnh tượng náo nhiệt nơi nhân gian, cảm nhận nguồn sức nóng không ngừng truyền từ lòng bàn tay. Những bóng tối lạnh lẽo, những quá khứ đầy phản bội và máu tanh, như bóng đen bị ánh sáng pháo hoa quét sạch, cuối cùng cũng bị bỏ lại thật xa phía sau, không còn cách nào chạm đến họ thêm một chút nào nữa.
Anh hơi ngẩng đầu, ngắm nhìn muôn vì tinh quang rực rỡ nở rộ trên bầu trời, cảm nhận nhịp tim vững vàng và hơi ấm truyền từ người bên cạnh. Lần đầu tiên, anh rõ ràng cảm nhận được sức nặng và nhiệt độ của một cuộc đời mới.
Anh siết chặt tay Cát Thương, lực đạo kiên định.
"Ừ." Một âm tiết đơn giản, nhưng lại chất chứa ngàn lời muốn nói.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, nắm tay nhau hòa vào dòng người ấm áp và náo nhiệt của đêm giao thừa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top