C7. Hoá ra là vậy
Bỗng Martha chui từ đâu ra, đập vai cậu một cái, "Làm gì mà cười vui vậy?"
Naib giật bắn mình, quay ra mắng: "Chị không chào hỏi một cách bình thường được hay sao!"
Martha liếc mắt xuống màn hình di động của cậu, nhưng rất nhanh đối phương đã tắt đi.
"..."
"Hiếm khi thấy em vui như vậy đấy." Cô khó hiểu nói, "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Naib cất điện thoại đi, tỏ vẻ bí ẩn đáp: "Không thể nói ra được."
Martha bĩu môi, đành phải chuyển qua chủ đề khác: "Mà chị nghe nói hôm qua nhóc lại đánh nhau à? Chị Fiona sẽ tức giận cho mà xem."
Naib chỉ vào vành tai đã sưng đỏ của mình, làu bàu: "Hôm qua chị ấy kéo tai em từ trường về nhà đó, tới giờ vẫn đau."
"Cũng đáng đời." Martha vừa cười xong liền bị cậu lườm cho một cái đầy sát khí.
"Nhưng mà." Cô không thèm để tâm, còn tiếp tục cáo trạng: "Em lại còn đánh nhau với học bá, nhỡ đầu óc cậu ấy bị gì thì chết em đó nghe chưa..."
Naib hất mặt, tự tin nói: "Không cần chị lo, hiện tại tụi em đã là bạn tốt rồi."
"Ai mà tin được." Martha phẩy tay, sau đó xoay người về lớp, "Thôi, vào học đi nhé nhóc."
"Không tin thì thôi vậy..." Naib lẩm bẩm, rồi cũng yên phận đi về lớp.
Cậu về chỗ ngồi, thấy Jack đang cúi đầu viết gì đó, bèn nghiêng người muốn xem ké.
Hắn nhỏ giọng: "Nhìn lén là không tốt."
"...Được rồi, cậu viết gì thế?"
"Thực đơn cho bữa tối."
Naib ồ một tiếng, sau đó nhìn lên, thấy William cũng đang nhìn mình, bọn họ ra hiệu bằng ánh mắt cho nhau.
William chớp mắt: "Là bạn bè thật rồi à?"
Naib nhếch miệng, sĩ ra mặt: "Phải đó, ngầu không?"
Jack ngồi nhìn hai bọn họ, có chút không hiểu, "...?"
Vào tiết Vật Lý, trong khi mọi người đăng chăm chú nghe giảng thì Jack vẫn cúi đầu viết gì đó trên giấy, có lúc cũng dừng lại, rồi lại viết tiếp.
"E hèm." Thầy giáo ho một tiếng, nhìn hắn bằng ánh mắt hình viên đạn, "Bạn học Jack, trò đứng dậy giải bài này cho tôi."
"..."
Naib biết thừa nãy giờ cậu ta không nghe giảng, lại thấy đứng đó một lúc lâu, bèn viết đáp án ra giấy note, đưa ra trước mặt hắn, vỗ vỗ vào tờ giấy để ra hiệu.
Thế nhưng Jack lại không cần nhìn tờ giấy mà trả lời: "Thưa thầy, đáp án là 40 ạ."
"Tốt, ngồi xuống." Thầy giáo hài lòng đẩy gọng kính.
Naib cứng họng, bài trên bảng là bài nâng cao đó.
Không nghe giảng mà đứng nhìn một lúc đã biết làm. Tuyệt quá, đây sẽ là đại ca của cậu!
Jack ngồi xuống, thấy Naib nhìn mình bằng ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ, bèn đơ mặt ra: "?"
Tan học, Naib thấy Jack dắt xe đạp về, bèn chạy theo nói: "Cậu đi xe đạp về sao? Cứ tưởng sẽ đi bộ như mọi ngày chứ."
Hắn cầm tờ giấy hôm nay cứ cắm đầu viết, thản nhiên đáp: "Hôm nay tôi có việc phải đi lại khá nhiều, mang xe đạp cho tiện."
Naib tò mò hỏi: "Nhà cậu có khách à? Sao lại chuẩn bị thực đơn kĩ vậy?"
Jack lắc đầu, "Anh trai tôi nói hôm nay sẽ ăn cơm bên nhà bạn gái anh ấy, để giới thiệu chị ấy với tôi. Nên giờ phải đi mua đồ giúp anh ấy để lát nữa mang tới."
"Có điều...hình như chị ấy kén ăn, thành ra chọn món cũng khó."
"Vậy để tôi đi chung với cậu." Naib đề nghị, "Nếu giúp được thì tôi sẽ giúp."
Jack bất lực nhìn cậu, "Đồ ngốc, mau về đi, nếu phụ huynh biết cậu vì đi cùng tôi mà về muộn sẽ nổi giận đó."
Naib tự tin đáp: "Có sao đâu, có lẽ hôm nay chị gái tôi về muộn, tôi có đi đâu chị ấy cũng không quản được."
"Thôi được rồi." Hắn thở dài, "Đi thôi, đi nhanh còn để cậu về nhà nữa."
Tới siêu thị, phải mất khoảng 1 tiếng bọn họ mới mua đồ xong, tuy nguyên liệu nấu ăn ít nhưng phải đắn đo, tra cứu trên mạng mãi một hồi Jack mới quyết định chọn mua hay không.
Trời đã nhá nhem tối, mấy cột đèn dưới phố đã được bật sáng lên.
Hai bọn họ im lặng bước đi, không ai nói với nhau câu nào.
Bỗng Jack lên tiếng: "Nhà cậu cũng ở hướng này à?"
Naib gật đầu.
Tới một ngôi nhà có bậc thang để bước lên thềm, trong sân còn có rất nhiều cây cảnh, bên cạnh có gara để ô tô. Bọn họ cùng bước vào sân.
Hai người nhìn nhau khó hiểu: "Sao cậu cũng đi vào đây?"
"..."
Đứng trước cửa nhà, cả hai cùng đưa tay, định mở cửa.
Jack ngưng động tác, "Cậu định làm gì thế?"
Naib khựng lại, nhìn sang người bên cạnh nhíu mày: "Tôi hỏi cậu mới đúng đó, cậu vào nhà tôi làm gì?"
"Ủa." Bọn họ đồng thanh.
"..."
"Cậu nói cậu có chị gái..."
"Còn cậu nói cậu có anh trai..."
"Không lẽ nào..." Naib bắt đầu nghi ngờ, sau đó lập tức mở cửa xông vào nhà, "Chị Fiona! Em về rồi!"
Nhưng đáp lại cậu không phải là câu nói "Mừng em về nhà" quen thuộc của cô chị gái mình, thay vào đó là một chàng trai với mái tóc nâu bước từ nhà bếp ra, trông có vẻ chững chạc.
Anh chàng nhìn cậu, nở một nụ cười thân thiện: "Chào em, chắc em cũng đã nghe chị gái mình kể về anh rồi, anh là bạn trai của cô ấy, Roy."
Naib đơ ra một lúc, rồi mới vội vàng cúi gập người, "...Em chào anh."
Jack bước vào, nhìn Naib rồi nói: "Hiểu rồi, hóa ra anh trai tôi là bạn trai của chị gái cậu."
Nhìn hai đứa nhóc vẫn còn đang mặc đồng phục, đeo balo, trên tay là mấy túi nguyên liệu nấu ăn, Roy mới hiểu ra vấn đề: "Trùng hợp quá, hai đứa là bạn học sao?"
"Vậy thì không cần mất công giới thiệu rồi." Roy hài lòng mỉm cười, "Anh còn sợ hai đứa không thể hòa thuận được cơ."
Naib nhìn qua nhìn lại hai người, sau đó bỏ giày, mang đồ vào trong bếp, "Để em lên phòng thay đồ rồi xuống giúp mọi người nấu ăn ạ."
Sau đó cậu vội vàng chạy lên phòng.
Jack để balo xuống ghế sofa, thở dài, "Rõ ràng anh biết Subedar, vậy đáng lẽ anh phải nói trước việc cậu ấy là em trai của chị Fiona chứ."
Roy đeo tạp dề vào, thản nhiên đáp: "Đúng vậy, anh nên báo sớm hơn mới phải, để em với người ta không cần phải đánh nhau."
"..."
Jack lấy rau củ từ trong túi ra, mở vòi nước để rửa, "Anh không cần thiết phải nhắc lại chuyện này đâu, em với cậu ấy không có xích mích gì nữa rồi."
"Nếu vậy thì tốt."
Roy không nhìn hắn, "Ba giận đến mức còn chẳng thèm trả lời anh, mãi tới khi Fiona kể thì anh mới biết chuyện."
Jack để rau củ vào rổ, rồi lấy cà rốt ra gọt vỏ, không nói một lời nào.
"Có lẽ ông ấy cũng đã chủ động ngăn cản em đừng làm thân với ai." Roy lấy rổ rau về phía mình, khía nhẹ hai đường chéo nhau trên đầu mấy quả cà chua, sau đó cho vào nồi nước sôi.
"Nhưng em làm anh bất ngờ đấy. Chỉ ngay ngày hôm sau đã trở thành bạn của em ấy."
"Cái suy nghĩ bị lợi dụng của em đã biến mất rồi sao?"
"..."
Động tác của Jack ngưng lại.
"Nếu vậy thì tốt." Roy lấy cà chua ra, bóc vỏ đi, "Anh cũng không mong em sẽ giữ suy nghĩ đó mãi."
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top