Chap 36

Đau quá? Thân thể làm sao lại nhức nhói như vậy giống như bản thân mới đi dạo quỷ môn quay về.

- Thiếu gia, cậu ăn chút cháo đi.

- Không muốn, em không đói chị cứ để đằng đấy đi. - Cô người làm bưng khay thức ăn lên có thể thấy đây là khay cơm thứ năm rồi họ cứ cách ba tiếng đều đến đây đặt cơm đợi cậu tỉnh lại đói liền có ăn, nhưng dường như thiếu gia nhà họ đã không còn quan tâm chính mình nữa.

- Cậu không ăn sẽ chết đấy, bác sĩ dặn phải ăn uống điều độ mới mau khỏe.

- Chết sao?

Tiểu Phàm ngửa mặt nhìn trần nhà? Cái chết có đáng sợ bằng thực tại đau thương này? Đối với cậu cái chết giống như sự giải thoát, đáng lý ra cậu phải chết từ khi sinh ra rồi!

- Tôi không ăn dẹp hết đi. - Thấy người làm té xuống đất cậu mới biết mình vừa rồi đã quá đà.

- Xin lỗi chị có sao không? Em không cố ý.

- Không sao để tôi mang khay khác cho cậu.

- Không cần em không đói em... em muốn ở một mình.

Cậu đau đớn gục mặt xuống cánh tay khóc đem bản thân biến nhỏ nhất có thể, trong lòng sớm đã không muốn về nơi này. Đối diện với anh hai bây giờ như đối diện với kẻ xa lạ vậy...

Lãnh Anh của cậu đã thay đổi rồi, cậu không biết vì sao nhưng đêm hôm qua trong cơn mê man cậu đã nghe được tiếng khóc rất thương tâm như lúc trước mỗi lần đánh cậu đều như thế. Nhưng bây giờ vì sao lại khóc? Không phải anh ấy muốn giết cậu sao?

Máu mình ư? Chảy thật nhiều nhưng đau đớn thể xác làm sao sánh bằng tâm hồn đang bị mục rữa của cậu. Chết rồi bản thân sẽ được giải thoát đúng chứ? Sẽ không phiền anh hai nhọc lòng nữa.

- Lãnh Phàm em nháo đủ chưa ai cho em cái gan tự hại chết bản thân?

- Sao anh lại quan tâm như vậy còn ngăn lại? - Con dao bị tước đoạt lại cảm thấy má trái đau rát, vì lý do gì chứ? Không phải muốn hại cậu sao cớ gì cứ làm như thương yêu lắm...

- Em nghĩ anh dễ như vậy để em chết, anh nuôi em lớn không phải nhận lại một cái xác.

- Anh thật thượng đẳng.

Anh nhìn cổ tay khẳng khiu, bé nhỏ bị khoét sâu, máu ròng ròng chảy xuống, muốn xem coi người này tỉnh chưa nhưng bản thân trễ một tí đã xảy ra án mạng. Em muốn như thế chết đi sao?

Cậu không phản kháng bấy nhiêu tổn thương làm sao đánh gục cậu khắp thân thể từ khi nào đã không còn lành lặn? Cậu tin tưởng thật nhiều thất vọng nhiều hơn gấp bội, không muốn tiếp tục bị ánh sáng ấm áp kia che mờ mắt nữa rồi.

- Nếu em còn tiếp tục hành động ngu xuẩn nữa thì đừng có trách anh.

Không có âm thanh đáp trả đứa nhỏ đã sớm thất thần, cũng có thể muốn làm lơ anh. Đau thương bủa vây làm con người ta thiếu đi hy vọng.

- Tiểu Phàm..

- Gì? - Cậu đơ người vừa rồi bản thân mới nói lại trống không đúng chứ?

- Em ăn nói như vậy với anh? Anh là anh trai em đấy.

- Anh trai sao? Đúng vậy anh là anh tôi mà vậy thì sao không giết tôi đi nuôi tôi lớn rồi liền biến thành vật thí mạng cho anh, mau giết tôi rồi anh sẽ được tất cả. Không còn tốn sức, cũng không còn phiền muộn nữa.

Lãnh Anh sững người nhưng nhanh chóng đè xuống cái thất vọng vừa mới chồi lên.

- Chết trong tay anh cũng thật tốt, bàn tay này nuôi em lớn cũng lấy mạng em như vậy làm em mãn nguyện rồi, không chút hối tiếc.

- Ha ha anh nên khen em gan dạ hay khen em người không não? Anh tốn tiền, tốn thời gian nuôi em lớn khôn bây giờ kêu anh giết em có phải thấy mình sống đủ lâu?

- Chẳng phải anh luôn âm thầm hại tôi sau lưng sao? Tôi không còn là đứa trẻ nữa tôi lớn rồi...

- Em dám nói lại!!!

- Tôi lớn rồi sớm biết được cái gì nên biết, cái gì không nên biết. Tôi không phải kẻ ngốc.

Lãnh Phàm biết mình nói như vậy là không nên nhưng mà anh hai của cậu đã sớm thay đổi rồi không còn ôn nhu, dịu dàng nữa bởi vì anh hai trước kia sẽ không bao giờ đày đọa cậu thậm chí cưỡng ép như thế.

- Em nói xong rồi thì đến lượt anh.

- Tiểu Phàm em nên nhớ anh chính là quy tắc, em muốn chết anh càng muốn xem em van xin anh được sống.

- Em..

- Mang sữa lên đây còn có thuốc trong ngăn tủ.

- Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia cậu ấy...

- Tôi là chủ hay các người là chủ?

Anh nhìn cậu ngồi ngoan ngoãn trên giường lửa giận cũng nguôi ngoai nhưng cái bộ mặt không phục kia khiến anh muốn lột ra mà vứt đi, vẫn luôn như vậy thấy chết không sợ.

- Uống.

- Không!!! Có chết cũng không!!

- Đó không phải quyền lựa chọn của em. - Chất lỏng lạnh tanh đi vào cơ thể khiến dạ dày cậu co thắt, đau quắn ruột, chẳng biết vì sao ba giây sau tất cả đã trào ra ngoài.

- Mang ly khác lên đây.

Cậu sợ hãi anh hai rõ ràng biết cậu không thể uống nhưng mà nếu cứ thế này là ép cậu chết không bằng sống mà cơn đau sẽ tới từ tốn và chậm rãi. Giống như con thú vờn con mồi đến chết.

Anh nhận lấy ly sữa lại tiếp tục lấy phễu đổ vào miệng cậu, ly nước trắng tinh cạn cậu cũng đem toàn bộ nôn ra khỏi, yếu ớt nằm dưới đất.

- Tiếp tục đều do em lựa chọn, một ly cũng phải uống hết em càng ngoan cố thì mỗi bữa của em chỉ có sữa và sữa. Nôn ra lần nào thì mười ly khác đều uống hết.

- Em không muốn...

Chất lỏng đi vào dạ dày đã phản ứng kịch liệt, ly này vừa đổ cạn đã phun ra hết, mười mấy ly cũng không khiến cậu tiếp nhận được. Hai mắt bị lệ làm cho lu mờ, thở lại không dễ dàng.

Cậu đau đớn cố gắng ép mình nuốt nó xuống, nãy giờ nôn ra đã vắt kiệt cả mật trong cơ thể, ruột đau quặn thắt còn tiếp tục cậu sẽ xuất huyết mất.

- Tiếp tục.

- Em sai rồi!! Em không muốn làm ơn. - Cậu không thể chịu nổi nữa toàn thân rã rời.

- Các người đợi cái gì tiếp tục không được cũng phải được.

- Xin ngài!

Anh tuyệt tình làm ngơ, đứa nhỏ thống khổ cam chịu hết lần này đến lần khác bị thứ tanh nồng hành hạ vị giác lẫn cơ thể, nước mắt lũ lượt chảy ra.

- Làm ơn... làm ơn.

Tiểu Phàm sợ hãi lùi vào góc tường, khóc tức tưởi đau đớn này thà để cậu chết đi đi chứ sống không bằng chết vậy làm sao cậu chịu nổi.

Anh cười chậm rãi tiến tới, nhìn vật nhỏ dưới sàn thân thể run lẩy bẩy anh vừa đau lòng lại vừa thất vọng... anh chưa từng nghĩ một ngày sẽ tổn hại em trai mình.

- Nói xem bây giờ em muốn sống hay muốn chết?

- Làm ơn em... em sai rồi không thể uống được.

- Em thấy nhận sai bây giờ là sớm hay đã muộn?

- Em sai rồi anh làm ơn dạ dày em đau lắm... em muốn sống có chết cũng muốn sống nên...

- Người đầu thay ly khác.

Cậu kinh ngạc bàn tay níu lỏng khỏi ống quần anh buông xuôi nhìn xuống đất, anh ấy muốn cho cậu nếm trải mùi vị của dày vò đến chết sao? Anh hai muốn dày vò không cần nghĩ đến an nguy của cậu nữa rồi.

- Uống vào.

- Không!!

- Em lại quên rồi vậy thì mang ly sữa lên.

- Không!! Không!! Em lập tức uống.

- Em ngoan ngoãn anh sẽ không để em chịu thiệt thòi.

Viên thuốc đi vào cơ thể vị đắng đắng còn vươn ở đầu lưỡi khiến cậu nhíu mày khó chịu muốn nôn ra lại thấy ánh mắt sắc bén của anh, cậu lập tức bụm miệng lắc lắc đầu tỏ vẻ mình không cố ý.

- Đứng lên một xíu nữa bác sĩ đến khám, em tốt nhất nên yên phận một chút.

- Anh hai... - Nhận được cái xoa đầu ôn nhu của anh mà kinh hỉ vì sao có thể có bộ mặt nhu nhuận đến thế?

- Anh thật sự giống như lời bọn họ nói? Âm thầm sau lưng làm chuyện ác? Còn không từ thủ đoạn hại em....

Có lẽ anh đã không thể nghe được những lời nói đó, nếu nghe rồi sẽ phản ứng ra sao? Đau lòng hay sẽ vui mừng?

Thịch ~ Thịch ~ Thịch.

Tim mình sao đập loạn vậy không lẽ... tất cả mọi thứ trước mắt chốc lát chìm vào bóng tối.

- T- Thiếu gia có nghe tôi nói không?

Người làm sợ hãi, vừa vào đã nhìn thấy cậu nôn ra máu rồi ngất lịm đi. Nhìn đống nhầy nhụa trước mặt mà kinh sợ không chỉ là lênh láng nước mà còn là một bãi huyết dục đỏ rực vương vãi khắp nơi, nếu bọn họ không nhanh tay đỡ kịp có lẽ lại thêm thương tích.

- Đại thiếu gia không hay rồi, tiểu thiếu gia... cậu ấy đang rất nguy kịch chúng tôi không thấy cậu ta có dấu hiệu thở nữa.

- Còn không mau đưa đến bệnh viện, Tiểu Phàm em dám chết anh thề sẽ khiến ông ta chết không toàn thây.

Đều do bọn chúng ép anh, xin lỗi thành thật xin lỗi..

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top