Chương 02: Trách móc nặng nề

Từ chương này trở đi, mình sẽ thay "Tô Hướng Vũ" bằng "Tô Triêu Vũ". Tên tiếng Trung của bạn là "苏朝宇", chữ "" , pinyin là "cháo", đọc tiếng Việt là Triêu/Triều (chị mình đọc là "Triều", mà mình thích chữ "Triêu" hơn haha). Nghĩa là buổi sáng, sớm mai, đối ngược lại tên Tô Mộ Vũ. Quyển hai này cũng được gọi là "Triêu Triêu Mộ Mộ", sớm sớm chiều chiều, ngày ngày đêm đêm.

Mình sẽ sửa dần những chương khác, trước mắt từ chương này trở đi sẽ là "Tô Triêu Vũ" nhé.

.

.

.

Tô Triêu Vũ do dự một chút, giương mắt nhìn tình nhân dịu dàng và thủ trưởng tri kỉ, ánh mắt màu lam xinh đẹp tràn đầy mỏi mệt cùng tuyệt vọng, nhưng Giang Dương không hề nhân nhượng, Tô Triêu Vũ chỉ có thể phục tùng, cậu cúi đầu, cắn chặt môi, cởi dây lưng ra hai tay đưa cho chỉ huy.

Tiếng thắt lưng vụt vào không khí là điềm báo của quở trách, Tô Triêu Vũ cúi đầu, thấy sợi dây lưng mềm mại rũ trong tay đối phương chỉ về phía góc tường. Cậu cứng nhắc trả lời:

-          Dạ, cấp trên.

Sau đó cậu dùng tốc độ nhanh nhất mình có thể đạt được mà đi sang đó, cởi quần, chống trên tường.

Giang Dương đi qua, hai chân Tô Triêu Vũ không khống chế được mà run run, trên da thịt hiện ra những vệt xanh tím có từ trách đánh mấy hôm trước làm người khác lo lắng, một vệt sưng vắt ngang cao cỡ hai ngón tay, đây là thứ nhận được từ huấn luyện buổi chiều nay.

Cơ thể ướt đẫm của Tô Triêu Vũ căng lên khi dây lưng đầu tiên quất xuống, dán hẳn trên mặt tường, giống như một con cá bị đặt trên thớt, cậu nghẹn ngào nhưng không dám kêu thảm thiết – phòng nghỉ tạm thời rất đơn sơ, cho dù là phòng nghỉ của chỉ huy cũng không có vật liệu cách âm, cậu không muốn tiếng hét thảm của mình xuyên thấu màng nhĩ của từng người ở đây.

Dây lưng trong tay Giang Dương vung lên, Tô Triêu Vũ chật vật đứng thẳng người, lời cầu xin tha thứ bị dây lưng thô bạo nghẹn trở về, điều duy nhất cậu có thể làm là dùng cánh tay mãnh liệt chống đỡ trên tường, răng cắn chặt môi, đợi cho năm cái quất xong, hai chân rốt cục chịu không nổi nữa, sụp quỳ xuống.

Thắt lưng lại sắc bén xẹt qua không khí, Tô Triêu Vũ cố gắng quay đầu lại nhìn, từ góc này không thể thấy được biểu cảm của Giang Dương mà chỉ có thể nhìn thấy sợi thắt lưng tà ác kia chỉ vào bàn làm việc. Tô Triêu Vũ hít một ngụm khí thật sâu, cố gắng khởi động người, vịn tường đi đến cạnh bàn làm việc, dời những văn kiện tản mác trên bàn sang một bên, hai tay nắm chặt lấy cạnh bàn.

Dây lưng uy hiếp đập vào người cậu, Tô Triêu Vũ tuyệt vọng nhắm mắt lại, cậu có thể cảm giác được một giọt nước mắt đốt nóng hai má, cậu nghe thấy bản thân máy móc nói:

-          Thật xin lỗi, cấp trên, vì không thể vào vị trí đúng lúc, thêm mười cái.

Mười lăm quất dây lưng không chút nào lưu tình đánh xong, cả thân thể Tô Triêu Vũ gần như mềm nhũn trên bàn làm việc, đôi mắt thất thần mở ra, bờ môi bị bản thân cắn thành một vết thương sâu hoắm chảy máu, nước mắt và mồ hôi phô đầy mặt. Tiếng dây lưng phá gió như đòi mạng lại vang lên, Tô Triêu Vũ cố gắng vùng vẫy đi khỏi bàn làm việc, dựa theo thủ thế của Giang Dương mà lết đến bên cạnh sofa, lại dọn xong tư thế chịu phạt, sau khi thắt lưng không chút thương xót vung lên quật xuống năm lần, Giang Dương rốt cục mở miệng nói chuyện với cậu:

-          Vì sao?

-          Báo cáo cấp trên, vì sai lầm mắc phải trong huấn luyện ngày hôm nay. – Tô Triêu Vũ âm thầm thở dài, cất giọng kiên định đáp lại, ngón tay gần như không thể bấu sofa nổi nữa nhưng không dám ngã xuống, chỉ gắt gao trụ lại, cả cơ thể đều run rẩy, thấp giọng như cầu xin – Xin ngài tha thứ.

Dây lưng như thể cảnh cáo gõ vào lưng ghế sofa, Tô Triêu Vũ run lên, cậu tuyệt vọng nhắm mắt lại, lại dùng giọng nói vô cùng máy móc mà cung kính đáp rằng:

-          Thật xin lỗi, cấp trên, vì giọng điệu không phù hợp, thêm mười cái.

Cậu không dám không nói, bởi vì nếu dây lưng của Giang Dương cảnh cáo lần thứ hai thì sẽ lại thêm mười cái vì "không thể phán đoán kịp lúc".

Mười cái quất lần lượt đánh vào mông và đùi đầy vết thương, Tô Triêu Vũ có thể cảm giác được lực đạo nhẹ hơn một chút so với hai mươi lăm cái vừa rồi, nhưng mà đối với cậu bây giờ mà nói  vẫn là đau đến không thể chịu nổi, cậu liều mạng cắn lấy đệm dựa lưng của ghế sofa làm ướt một mảng lớn dưới hai má, chính cậu cũng không thể phân biệt được đó là nước mắt hay là mồ hôi.

-          Cậu nên về đội báo cáo đi. – Giang Dương không mang theo chút tình cảm nào bình luận – Một  người cho đến bây giờ cũng không học được phục tùng cấp trên, dù có giỏi đến đâu cũng không đủ tư cách gia nhập tiểu đội đặc nhiệm của tôi, thượng úy Tô Triêu Vũ, tôi hi vọng cậu hiểu được điểm này, lập tức rời đi, vị trí trợ lí tại khoa tình báo thích hợp với cậu hơn.

Tô Triêu Vũ gắt gao nắm lấy chỗ tựa lưng của ghế sofa thở hổn hển, cậu hít thở thông rồi mới nói:

-          Báo cáo cấp trên, Tô Triêu Vũ học tập rất chăm chỉ, xin ngài hãy tin tưởng.

Dây lưng đánh một cái vào cạnh cậu, Tô Triêu Vũ cơ hồ nhịn không được muốn quay đầu nhìn nam nhân từng dịu dạng như thế ôm cậu vào lồng ngực hôn môi, nhưng tất cả những gì cậu có thể làm là siết chặt lớp vải của sofa, nghẹn ngào nói:

-          Thật xin lỗi, cấp trên, thêm mười cái, vì... - Nhất thời cậu không biết nên diễn tả thế nào, dừng một chút mới bảo - ... vì... vì... không thể nhanh chóng học tập... còn có... vì không thể phán đoán kịp lúc và do dự, lại thêm mười cái.

Dây lưng trong tay Giang Dương chần chừ một chút, khó mà nhẫn tâm nhìn thân thể run rẩy gục trên sofa kia, Tô Triêu Vũ hiểu lầm, cậu cố gắng suy nghĩ, thật cẩn thận bổ sung:

-          Vì làm trái ý ngài, lại thêm mười cái, cấp trên.

-          Đứng lên. – Giang Dương rốt cục nhịn không nổi đặt dây lưng lên người Tô Triêu Vũ - Ở hành lang làm một trăm cái chống đẩy, nếu làm xong chuông tập hợp còn chưa vang, cậu có thể trở về ngủ một giấc.

Tô Triêu Vũ gắt gao cắn môi đứng dậy, run rẩy dùng ngón tay mặc quần lại, cúi chào:

-          Tuân mệnh, cấp trên.

Giang Dương nhìn cậu, bóng người cao ngất gần như loạng choạng bước ra khỏi phòng, một giờ sau đó, hành lang không ngừng truyền đến tiếng điểm số mơ hồ cùng âm thanh thân thể không thể kiểm soát nổi mà ngã lên đất, Giang Dương ngã xuống giường, nắm chặt lấy drap trải – vì sao chúng ta phải trải qua khoảng thời gian cuối cùng như thế này?

Chạng vạng ba hôm sau, Giang Dương đang chợp mắt thì nghe thấy tiếng gõ cửa, anh mở đôi mắt mỏi mệt ra, hỏi:

-          Diệc Hàm à? Vào đi.

Trình Diệc Hàm cẩn thận nhìn vị quan chỉ huy thoạt trông có vẻ nhàn nhã dựa vào ghế trước bàn công tác, quân nhân trẻ tuổi này từ lần trò chuyện trước cho đến bây giờ cũng không hề nhắc lại chuyện nhiệm vụ, bình yên thu xếp hết thảy mọi chuyện sẽ xảy ra sau khi mình rời đi, ngay cả biên bản bàn giao và chữ khắc trên mộ bia đều tự mình xem qua, thậm chí còn khoái trá cười ra tiếng khi phát hiện một lỗi chính tả, anh còn vì bản thân mình mà chọn ra một phần nghĩa trang và hủ tro cốt. Nhưng sắc mặt càng bình tĩnh, đáy lòng càng gợn sóng. Trình Diệc Hàm hít một hơi thật sâu, bước qua, đưa ra một phong thư đóng dấu cơ mật:

-          Kết quả kiểm tra.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top