Chương 37
DiepNguyenVy Kirina_ya user24603186 tôi thật sự thấy sợ tốc độ giựt tem của các cô vô cùng ⊙﹏⊙
---------------------------
Hai tuần tập luyện trước khi thi đấu chính thức trôi qua rất nhanh, càng đến gần ngày thi mọi việc lại càng trở nên căng thẳng hơn, tất cả cầu thủ đều giống như cung tên đang được căng dây, cố hết sức tận dụng những ngày cuối cùng để nâng cao kĩ thuật nhiều nhất có thể.
Buổi chiều hơn bảy giờ, thời gian tập luyện của đội bóng kết thúc hai người Doãn Khởi cùng Trịnh Hạo Thạc định đi đâu đó ăn tối rồi mới về nhà.
Hôm nay là một ngày rất đặc biệt, sinh nhật mười chín tuổi của Trịnh Hạo Thạc, nhưng tên chó lông xù ngốc nghếch này bởi vì cả ngày không có ai nhắc đến sinh nhật hắn kể cả Doãn Khởi nên tâm trạng đang phải nói là rất ủy khuất.
"Bây giờ chúng ta đi đâu ăn ? "
Doãn Khởi xoay đầu qua bên cạnh nhìn Trịnh Hạo Thạc đang đi song song với mình, thấy mặt hắn xệ xệ liền cười thầm trong bụng. Đâu phải cậu không nhớ sinh nhật hắn, Doãn Khởi đã chuẩn bị quà cho hắn xong hết rồi, chút nữa liền đưa.
"Không biết. "
Trịnh Hạo Thạc cúi gầm mặt nhìn xuống đất, môi dưới trề ra đến bảy mét.
Doãn Khởi chọc hắn như vậy cũng có chút áy náy, nhưng không sao một chút nữa thôi Trịnh Hạo Thạc sẽ vui tươi hớn hở lại ngay ấy mà.
"Tớ biết một nhà hàng món Nhật ngon lắm, chúng ta cùng đi đi. "
Doãn Khởi cong mắt cười cười, khó có được một lần chủ động nắm lấy tay hắn, kéo cục thịt to bự bốc mùi nãy giờ lôi đi.
Nhà hàng mà hai người đến thuộc một trong những chuỗi nhà hàng nổi tiếng nhất ở đây, cách bài trí mang phong cách Nhật Bản hiện đại, vừa thanh lịch vừa tao nhã.
Doãn Khởi đã đặt trước một gian phòng riêng, nhưng lúc đến thì chỉ giả vờ giống như mình đang muốn tìm một phòng trống. Hai người ở tại quầy gọi món một hồi xong liền được nhân viên dẫn lên trên lầu, tất cả đều giống như trình tự bình thường khi đi ăn.
Nhưng Trịnh Hạo Thạc vừa bước chân vào phòng liền bị dòng chữ dán trên tường làm vui vẻ đến muốn bay lên.
Sinh nhật vui vẻ Hạo Thạc của tớ !
Xung quanh còn được trang trí bằng dây kim tuyến, bong bóng các thứ rực rỡ sắc màu, mới nhìn vào trông không khác gì tiệc sinh nhật của trẻ con nhưng Trịnh Hạo Thạc nhìn thấy bất chấp như thế nào cũng rất thích, chỉ cần bảo bối của hắn có lòng sắp xếp cho hắn cho dù có không ra hình dạng gì, hắn cũng thực quý trọng.
Trịnh Hạo Thạc nhịn không được dang tay ôm chầm lấy Doãn Khởi.
"Bảo bối, cậu chuẩn bị mấy cái này có vất vả lắm không ?"
Hèn gì ngày hôm qua cậu nói ra ngoài mua đồ, kết quả đi hết một buổi chiều mà chỉ có tay không đem về.
Doãn Khởi cảm thấy không có một chút gì là tốn công sức cả, hôm nay là ngày đón sinh nhật đầu tiên của hắn từ lúc hai người quen nhau, cậu chỉ muốn tự tay dán từng chữ lên tường, thổi từng cái bóng bay, treo từng cái dây kim tuyến lên, như vậy Trịnh Hạo Thạc nhìn vui thì cậu cũng sẽ rất hạnh phúc.
"Không có vất vả, tớ chỉ sợ mình làm vụng về sẽ không hợp ý cậu. "
Doãn Khởi cũng đưa tay ra ôm lại lưng hắn, ngại ngùng ở trong ngực hắn nhỏ giọng nói ra.
"Sao mà lại không hợp được, chỉ cần cậu làm tớ đều sẽ rất thích, rất rất thích. "
Trịnh Hạo Thạc cưng chiều hôn lên đỉnh đầu của Doãn Khởi một cái, chút nữa ăn xong hắn sẽ tháo toàn bộ mấy thứ trang trí kia xuống cất đi, đến khi nào hai người về lại kí túc xá ở trường hắn sẽ lại treo lên theo kiểu giống y như ban đầu, như vậy mỗi ngày nhìn vào hắn sẽ thật vui vẻ nhớ đến buổi tiệc sinh nhật mà Doãn Khởi đã dùng hết công sức làm cho hắn.
Phục vụ mang thức ăn cùng bánh kem tiến vào, Doãn Khởi cũng muốn tự tay thắp nến sinh nhật cho hắn, trên bánh cắm sẵn mười chín cây nến, Doãn Khởi thật tập trung thắp lên từng cây một, tuy cậu không thể quay ngược lại thời gian để thắp cây nến đầu tiên cho hắn, nhưng cậu tự hứa với lòng sau này, cho dù mỗi năm số nến mỗi tăng nhưng cậu nhất định sẽ là người tận tay vì hắn thắp lên từng cây, từng cây.
Trịnh Hạo Thạc nhìn theo bảo bối nhà mình tập trung đến nhăn hết mặt mũi chỉ vì thắp nến sinh nhật cho hắn, trong mắt chính là ngập tràn vô hạn ôn nhu, Trịnh Hạo Thạc không nhịn được hạnh phúc trong lòng, cong cong khóe môi cười đến vô cùng vui vẻ, hai cái đồng điếu nhỏ ngay trên khóe miệng cũng hiện ra thật rõ ràng.
Doãn Khởi thắp xong liền ngập ngừng đẩy cái bánh tới trước mặt hắn.
"Cậu thổi đi. "
"Bảo bối, cậu còn chưa hát bài chúc mừng sinh nhật cho tớ đâu đó. "
Trịnh Hạo Thạc vươn tay xoa xoa đầu cậu, bảo bối ngốc này là đang vì xấu hổ quá mà đãng trí đây mà.
"À...vậy.. Happy birthday to you..happy birthday to you...haizz.. không biết đâu tớ hát không được.."
Doãn Khởi mặt mũi đều đã đỏ hết cả lên, cậu cũng muốn hát cho hắn nghe lắm chứ nhưng xấu hổ quá hát không nổi.
Trịnh Hạo Thạc cảm thấy bộ dạng xấu hổ đỏ mặt này của cậu thật sự rất dễ thương, chỉ cười cười một chút liền tha cho cậu.
Trịnh Hạo Thạc cầm lấy tay của Doãn Khởi, đan vào cùng với kẽ tay của mình, từ từ nhắm hai mắt lại, bắt đầu ước.
'Con cầu xin thượng đế để cho người con trai đang ngồi trước mặt con đây một đời chỉ sống trong bình yên cùng hạnh phúc, con không cần bất kì thứ gì cho mình, chỉ mong người sẽ lấy tất cả may mắn cùng sức khỏe của con cho cậu ấy, chỉ cần nhìn cậu ấy vui vẻ, con cũng đã vui mừng đến tột cùng rồi. '
Trịnh Hạo Thạc mở mắt ra, ánh sáng phòng chiếu vào có hơi chói một chút nhưng hắn vẫn nhìn thấy thật rõ Doãn Khởi đang mở to mắt tò mò nhìn mình, lập tức trên môi hắn liền nở lên nụ cười tràn ngập dịu dàng.
"Sao thế bảo bối ?"
"Cậu ước gì mà lâu thế ? Có thể nói cho tớ nghe không ?"
Tay của Doãn Khởi vẫn còn được hắn nắm lấy, cậu cảm thấy trong lúc hắn ước bàn tay của hắn vô thức siết chặt tay của cậu, Doãn Khởi chỉ tò mò muốn xem rốt cuộc là hắn đã ước cái gì.
"Điều ước mà nói ra sẽ không còn linh nghiệm nữa, tớ muốn điều ước này thật sự trở thành sự thật nên sẽ không nói đâu. "
Trịnh Hạo Thạc nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cậu một nụ hôn, hắn thật cẩn thận dùng lòng bàn tay ấm nóng của mình bao lấy tay cậu không ngừng mân mê, bàn tay Doãn Khởi thật xinh đẹp, ngón tay thon dài thanh mảnh, móng tay được cắt sạch sẽ gọn gàng, làn da cũng trắng nõn mềm mịn, Trịnh Hạo Thạc càng lúc càng tham lam vuốt ve tay cậu say mê đến không muốn rời.
"Thạc, ăn đi, tớ đói rồi. "
Doãn Khởi ngập ngừng rút tay ra khỏi tay hắn, khắp cả bàn tay của cậu chỗ nào cũng bị hắn chạm vào, bây giờ đều trở nên thật nóng.
Trong suốt bữa ăn, Trịnh Hạo Thạc liên tục hỏi cậu đã như thế nào chuẩn bị bữa tiệc ngày hôm nay cho hắn, Doãn Khởi cũng chậm rãi trả lời cho hắn nghe, cậu còn kể thêm vào mấy câu chuyện thú vị vụn vặt khi cậu đến đây đặt tiệc.
Doãn Khởi đã phải căn dặn nhân viên tiếp tân từ trước không được nói cậu đã đặt trước phòng mà phải làm giống y như trình tự bình thường, còn lúc Doãn Khởi tự tay treo dây kim tuyến đã phải nhớ đến sự giúp đỡ của một cô nhân viên khác, hai người cứ liên tục "qua phải một chút", "qua trái một chút", "xuống một chút", "lên một chút", quay cuồng đến hết cả mấy tiếng đồng hồ mới đem công đoạn trang trí hoàn thành.
Trịnh Hạo Thạc nghe vào tai những lời này đều tưởng tượng ra được cảnh bảo bối nhà mình phải leo lên ghế cao, sau đó không ngừng với với tay, tuy Doãn Khởi nói không vất vả nhưng hắn chỉ lo lắng cậu trong lúc đó sẽ vì bất cẩn mà té ngã rồi làm đau bản thân mình, nhưng nhìn Doãn Khởi vui vẻ không ngừng luyên thuyên kể chuyện cho hắn như vậy, vả lại hắn cũng không thấy trên người cậu có vết thương nên lo lắng đều chậm rãi tan đi hết.
Ăn gần xong, Doãn Khởi giống như chợt nhớ ra thứ gì đó rất quan trọng mà mình lại lỡ quên đi, vỗ đầu một cái sau đó mới từ ngăn kéo nhỏ dưới bàn ăn lôi ra một cái hộp bọc giấy có gắn nơ màu xanh lá cây.
"Tặng cậu, đáng lý ra sau khi cậu ước xong là phải tặng nhưng tớ lại quên mất, xin lỗi. "
Doãn Khởi nhìn nhìn hắn, lại liếc liếc hộp quà, vẻ mặt rất là tội.
"Cậu chuẩn bị hết như thế này đã là quà rồi, cần gì tặng thêm nữa chứ. "
Trịnh Hạo Thạc cầm hộp quà to trên tay, hắn không muốn Doãn Khởi vì mình mà tốn kém đến thế này đâu.
Trịnh Hạo Thạc nhìn thấy ánh mắt trông chờ của Doãn Khởi, cũng không muốn phụ lòng cậu, hắn mò mẫm một lúc tìm ra chỗ dán băng keo ở dưới cái nơ, sau đó thật cẩn thận bóc băng keo ra, gỡ từng lớp giấy ra, Trịnh Hạo Thạc sau một hồi cố gắng không làm rách một góc giấy nào, rốt cuộc cũng nhìn thấy món quà bên trong.
Ta da ! Là một bộ đồ ngủ in hình siêu nhân !
"Cái này....."
Trịnh Hạo Thạc vừa nhìn thấy liền quen mắt, đây là bộ đồ phiên bản mới hơn bộ của hắn đang có, nhưng cũng cùng một kiểu dáng, chất liệu và màu sắc lòe loẹt.
"Cậu không thích hả ?"
Doãn Khởi nhìn sắc mặt méo mó của Trịnh Hạo Thạc liền lo lắng hắn không thích quà cậu mua. Hắn không phải đã từng nói thích mấy bộ đồ này đến mức phải đứng xếp hàng mấy tiếng để mua còn gì, tuy cậu không có đứng xếp hàng nhưng mà cũng phải đặt hàng trên mạng tận mấy tuần mới có đó.
"Sao tớ lại không thích được chứ, thích lắm thích lắm lắm luôn ! Cảm ơn bảo bối !"
Trịnh Hạo Thạc tuy đúng là không ngờ được cậu sẽ mua tặng mình cái này, nhưng mà Doãn Khởi đã có quan sát hắn kĩ như vậy, lại còn biết hắn thích cái gì, điều này còn khiến hắn vui hơn là được quà gấp trăm lần. Trịnh Hạo Thạc có dấu hiệu hơi phấn khích quá độ, chồm người tới hôn một cái 'chụt' thật kêu vào má của Doãn Khởi.
"Ái..."
Doãn Khởi bị hắn hôn bất ngờ, chỉ kịp ôm lấy cái má vừa được hắn chạm môi qua, làn da dưới lòng bàn tay đã nóng đến tưng bừng rồi.
Hai người tâm trạng đều rất vui vẻ, một bữa tối đơn giản ăn đến hạnh phúc ngập trời.
Trịnh Hạo Thạc cùng Doãn Khởi về đến nhà, nhưng có một điểm rất khác thường, mọi bữa thời điểm này mấy người khác đều hay tụ tập dưới phòng khách chơi game hoặc xem TV, hôm nay lại không có bóng người, như vậy rồi còn tắt đèn tối thui nữa chứ.
Trịnh Hạo Thạc tìm kiếm một chút liền thấy công tắc, hắn vừa mới ấn bật điện liền bị tiếng pháo nổ làm cho giật mình.
Thì ra mọi người trong đội bóng cũng tổ chức sinh nhật bất ngờ cho hắn, Kim Nam Tuấn cầm trên tay một cái bánh kem thật to, miệng hét lớn bài chúc mừng sinh nhật đi tới trước mặt hắn.
"Thạc xấu trai, thần kinh, dại vợ, thê nô, mồm rộng, hôi nách,....., sinh nhật vui vẻ !"
"Chúc cái đầu mày !"
Trịnh Hạo Thạc nhìn Kim Nam Tuấn đem hết mọi tật xấu gom hết vào cho mình liền bay lên kẹp lấy cổ cậu ta.
"Tao cho mày ngửi xem có hôi nách hay không !"
Kim Nam Tuấn bị kẹp đau không ngừng quơ quào cầu cứu, nhưng miệng cũng không vừa vẫn muốn chọc Trịnh Hạo Thạc.
"Buông tao ra ! Hôi vãi cả lông ra ấy !"
Mọi người trong phòng đều bị hai tên này làm cho cười đến đau bụng, Doãn Khởi nhìn Trịnh Hạo Thạc hổ báo cáo chồn, cà lơ phất phơ khác hoàn toàn với cử chỉ dịu dàng khi ở bên cạnh mình, cũng cảm thấy rất thích một Trịnh Hạo Thạc tính tình vui vẻ nhộn nhạo như thế này, nhìn hắn với một đám con trai không ngừng chọc ngoáy nhau cũng nhịn không được cười đến híp cả mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top