Chương 25 ~ 30
Vốn thân thể Tần Tiêu rất khỏe mạnh nên không lo bị cảm, sau khi về nhà thì tắm nước ấm ngay, tưởng rằng chỉ cần ngủ một giấc dậy là sẽ không có chuyện gì. Nào ngờ mọi việc lại không như hắn nghĩ, lúc ngủ dậy người không chỉ không có sức, đầu óc còn quay cuồng, ý thức cũng hơi mơ hồ.
Tối nay phải về Trình gia ăn cơm, Tần Tiêu mở tủ thuốc ở nhà, tìm thuốc hạ sốt và vitamin uống. Cũng may hôm nay là cuối tuần, không cần đến công ty, Tần Tiêu uống thuốc xong, đặt đồng hồ báo thức, lại lên giường ngủ thêm một chút.
Trước khi đi, Tần Tiêu do dự lấy nhẫn đã mua từ trước một chút sau quyết định bỏ vào túi.
Ngụy Thất căn theo giờ hẹn xuống lầu chờ Tần Tiêu, con người đúng giờ như Tần Tiêu vì bị bệnh nên có đến trễ mấy phút, hắn dừng xe rời bước xuống mở cửa cho Ngụy Thất, xin lỗi cậu, “ Ngại quá, anh đến muộn.”
Giọng nói của Tần Tiêu nghẹn nghẹn giọng mũi, Tần Tiêu thoáng nhìn qua gương mặt tái nhợt của hắn, cổ họng muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn lại.
Trên đường đến Trình gia, trong xe yên lặng đến kì lạ, rất hiếm khi giữa Ngụy Thất và Tần Tiêu có thể có lúc yên tĩnh như thế này.
Đến lúc xe dừng đèn đỏ, Tần Tiêu mới phá vỡ yên lặng hỏi Ngụy Thất, “ Có lạnh không? Anh mở điều hòa nhé?”
“ Không cần.” Ngụy Thất tùy miệng đáp, mặt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, thế nhưng tâm tình lại luôn là đặt trên người Tần Tiêu.
Tần Tiêu sờ sờ bàn tay lạnh lẽo của Ngụy Thất, sau đó nhướng người về trước mở máy điều hòa, “ Lần sau thời tiết kiểu này em ra ngoài nhớ mặc thêm áo nhé ”.
Mu bàn tay bị Tần Tiêu nắm qua vẫn còn dư lại hơi ấm, Ngụy Thất vô thức nắm chặt hai tay lại, thế nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, dường như lời nói lúc nãy như chưa hề nói ra.
Xe còn chưa vào cổng Trình gia, Ngụy Thất và Tần Tiêu đã nhìn thấy một chiếc xe màu đen đã ngừng trước nhà trước họ, không cần đoán cũng biết người trên xe là ai. Diệp Dung Sâm xuống xe trước, sau đó mở cửa cho Trình Hi Hòa, cẩn thận đỡ người kia bước xuống.
Trình Hi Hòa dựa sát vào trước ngực Diệp Dung Sâm, Diệp Dung Sâm lại rất tự nhiên đưa tay ra khoác eo y. Hai người thân mật ôm nhau, đột nhiên Diệp Dung Sâm kề sát tai Trình Hi Hòa nói gì đó, sau đó hai người cùng cười.
Tần Tiêu liếc nhìn Ngụy Thất, Ngụy Thất rất nhanh đã làm như không nhìn thấy, quay đầu nhìn sang một hướng khác. Tần Tiêu phát hiện ra một chút thất vọng dấy lên trong mắt Ngụy Thất, hắn nắm chặt tay lái, trong lòng rối ren.
Bữa cơm tối nay vốn Ngụy Thất không muốn đến, nhưng Tần Tiêu cứ hết lần này đến lần khác đòi hỏi, cho nên cậu mới miễn cưỡng đồng ý đi cùng. Quan hệ của cậu và Tần Tiêu cuối cùng là gì, ngay cả bản thân cậu cũng không thể giải thích.
Nếu như nói là người yêu, thì là bằng mặt mà không bằng lòng, nếu như nói là bạn thân, lại là có những hành động vượt qua ngưỡng đó rất nhiều.
Mẹ Tần không ngờ Tần Tiêu sẽ dẫn Ngụy Thất đến cùng ăn bữa cơm họp mặt gia đình, bà đã dặn Tần Tiêu đừng dẫn Ngụy Thất đến, nhưng hắn lại thực sự chẳng xem lời bà nói ra gì.
Ba Trình nhìn thấy Ngụy Thất, sắc mặt liền đanh lại, ông nhìn Trình Hi Hòa sau đó nhìn Tần Tiêu không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Mẹ Tần đi đến bên người ba Trình, nhẹ giọng nói, “ Ông đã hứa với tôi, hôm nay dù cho thế nào cũng không được tức giận, cả nhà phải cùng vui vẻ ăn một bữa cơm đoàn viên.”
Nếu như không có Diệp Dung Sâm ở đây, chắc ba Trình đã chẳng thèm ngồi ăn nữa, đồng ý là ông hứa với mẹ Tần sẽ vui vẻ ăn một bữa cơm đoàn viên, nhưng đó là bữa cơm không có mặt Ngụy Thất.
Thân là luật sư cảm giác của Ngụy Thất luôn rất mẫn cảm, từ lúc bắt đầu bước vào nhà cậu đã cảm thấy ba Trình không ngừng áp chế tâm tình đối với mình, còn có ánh mắt dò xét của mẹ Tần.
Bất quá những điều này đối với Ngụy Thất đều không đáng kể, Tần Tiêu và cậu vốn chính là người của hai thế giới.
Không khí lạnh lẽo bao trùm bàn cơm, Trình Hi Hòa cúi đầu ăn, Diệp Dung sâm nhìn thấy y ăn nhanh quá lên tiếng, “ Đừng ăn quá nhanh, không tốt cho dạ dày.”
Ngụy Thất nắm chặt đũa trong tay, làm như không có chuyện gì.
Tần Tiêu gắp vào chén Ngụy Thất một con tôm đã bóc vỏ, “ Em ăn tôm đi, tôm này mẹ anh đích thân chọn, rất tươi.”
Ba Trình hết lần này đến lần khác buông đũa rồi lại cầm lên, Ngụy Thất ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Tần Tiêu không có chút thay đổi sắc mặt nào đem một chén canh để trước mặt Ngụy Thất, “ Uống canh đi, có thể giữ ấm.”
“ Tần Tiêu, mày là chống đối tao đúng không?”
Tức giận của ba Trình chính thức bùng nổ, hai mắt ông đỏ rực nhìn chằm chằm Tần Tiêu, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Tần Tiêu lau tay chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ba Trình cười như không cười nói, “Dượng à, con không hiểu ý dượng.”
“ Hôm nay mày vậy mà dám dẫn nó về nhà! Nó là cái gì chứ? Nó xứng đáng bước vào cửa Trình gia sao?”
Trong nháy mắt Ngụy Thất trở thành mục tiêu bị công kích, cậu buông đũa, nhún nhún vai, nhìn Tần Tiêu nói, “ Xem ra ba anh không thích tôi.”
Mẹ Tần ngồi bên cạnh muốn làm dịu bầu không khí, nhưng Tần Tiêu đã nhanh chóng nói xen vào, “ Hôm nay mục đích con dẫn Ngụy Thất về là muốn thông báo với mọi người, chúng con sắp kết hôn.”
“ Tần Tiêu, con đang nói bậy bạ gì đó!” Lần này là mẹ Tần không chịu được nữa, bà không ngờ Tần Tiêu còn muốn chống đối lại ba Trình đến cỡ này.
“ Con không nói bậy.” ánh mắt Tần Tiêu nhìn chăm chăm về hướng Ngụy Thất, từng chữ từng chữ nói, “ Con và Ngụy Thất sắp kết hôn.”
Ba Trình nổi trận lôi đình chỉ vào mặt Tần Tiêu hét lớn, “ Mày cút ra khỏi nhà tao ngay.”
Khóe môi Tần Tiêu khẽ giương lên, thần sắc ung dung, hắn thoải mái buông đũa xuống, cần lấy khăn giấy lau miệng, sau đó nắm tay Ngụy Thất nói, “ Ở đây không hoan nghênh chúng ta thì chúng ta đi nơi khác ăn cơm vậy. ”
Vốn là một bữa cơm đoàn viên vui vẻ cứ như thế mà bị phá hỏng.
Suốt một ngày, bệnh cảm của Tần Tiêu không chỉ không tốt hơn, ngược lại càng thêm nghiêm trọng. Thật không dễ dàng gì rời khỏi Trình gia, trên đường đưa Ngụy Thất về nhà, hắn ho không ngừng, tuy nói là không nặng lắm, nhưng cũng không khỏi làm người ta lo lắng.
Nhẫn nhịn cả một buổi tối, Ngụy Thất cuối cùng không nhịn nổi nữa hỏi, “ Anh không uống thuốc sao? Ho nhiều như thế.”
“ Buối sáng anh có uống, chắc là do nghỉ ngơi không đủ thôi.” Tần Tiêu cho rằng Ngụy Thất lo lắng, lại nói thêm một câu, “ Em đừng lo.”
Ngụy Thất quay đầu đi, làm vẻ hung dữ nói, “ Tôi đâu có lo, anh đừng tự đa tình.”
“ Ừ, anh biết rồi.”
Có lẽ là vì bị bệnh, Tần Tiêu cũng không có sức lực đối phó với miệng lưỡi của Ngụy Thất, trái tim hắn âm ỉ đau, không thể nói ra, chính là cảm giác vô lực. Thái độ của Ngụy Thất như vậy cũng không phải là lần đầu tiên, hắn cũng nên là sớm quen thuộc rồi.
Người này thật sự là không biết cách dịu dàng với người khác.
Đã đến dưới nhà Ngụy Thất, Tần Tiêu lấy chiếc nhẫn đã giấu trong túi ra, đặt trong lòng bàn tay, chậm rãi nói, “ Thất Thất, những lời anh nói lúc ở Trình gia tất cả đều là nghiêm túc.”
“ Kết hôn với anh đi.”
Chiếc nhẫn xuất hiện qua vội vàng như giáng trúng trái tim chưa kịp chuẩn bị của Ngụy Thất, cậu nghĩ những lời Tần Tiêu nói khi ở trình gia nhất thời chỉ là nói chơi, không ngờ người đàn ông này đã chuẩn bị cả nhẫn.
Thật lâu.
Đôi mắt Ngụy Thất cụp xuống, phiến môi run run, “ Tôi sẽ không kết hôn với anh.”
Tay Tần Tiêu như chênh vênh giữa không trung, con ngươi co rút kịch liệt thật lâu sau mới bình tĩnh lại.
Mặc dù mục đích ban đầu khi theo đuổi Ngụy Thất không phải là chân tâm, nhưng cầu hôn lại là lời nói xuất phát từ tận đáy lòng. Không phải vì đã đánh dấu đối phương, cũng không phải quyết định để chống đối gia trưởng, mà thực sự Tần Tiêu muốn sống cũng Ngụy Thất dưới một mái nhà, muốn mỗi ngày đều nhìn thấy cậu.
Có một vài thứ, nắm càng chặt, sẽ mất đi càng nhanh.
“ Nhẫn này là mua cho em, nếu như không muốn thì ném hoặc bán nó đi, tùy ý em.”
Môi Tần Tiêu cười khổ, gương mặt đầy dịu dàng, trong đáy mắt dường như đọng lại một lớp nước yên tĩnh như hồ Thu không gợn sóng.
“ Ngụy Thất, anh thật lòng cầu hôn em.”
Có gì đâu, vốn chỉ là một lời nói dối có thể bị vạch trần bất cứ khi nào thôi, coi như hôm nay sẽ kết thúc.
“ Em không tin anh sao.”
Tình cảm vốn đã xẻ bảy chia năm rồi thì dù thế nào cũng không thể trở về nguyên trạng.
Hôm nay điện thoại yên lặng đến lạ kì.
Ngụy Thất không kiềm nổi sự nôn nóng của mình, cứ cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống, đúng lúc bị trợ lý Ngô bắt gặp. Trợ lý Ngô cho rằng cậu đang chờ cuộc gọi lại của khách hàng quan trọng nào đó, nhưng cẩn thận nghĩ lại lịch trình đã được sắp xếp của cậu, hình như không có vụ nào căng thẳng như thế. Với lại nếu khách hàng có chuyện gì quan trọng cũng đều liên hệ với trợ lý đầu tiên, sau đó nhờ anh ta chuyển lời lại cho Ngụy Thất.
“Ngụy luật sư, anh đang đợi cuộc gọi quan trọng nào à?” Trợ lý Ngôn quan tâm hỏi thăm.
Sắc mặt của Ngụy Thất hơi tối đi: “Không có gì.”
“Vâng, vậy nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì hãy gọi tôi.”
Nếu trợ lý Ngô không nhắc nhở, Ngụy Thất sẽ không nhận ra hành động của bản thân cậu lúng túng thế nào. Đêm qua sau khi từ chối lời cầu hôn của Tần Tiêu,cậu thấy được ánh sáng trong đôi mắt đen của đối phương dần ảm đạm đi, giống như cậu đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ được.
Cậu có gì sai chứ?
Ban đầu là do Tần Tiêu tự mình đa tình. Kết hôn cũng được, ký hiệu cũng được, cậu đã đồng ý chuyện nào đâu? Lẽ nào đối phương đã bố thí thì cậu cũng phải cảm kích mà nhận lấy?
Chiếc nhẫn không trọng lượng giống như tấm chân tình của Tần Tiêu, người này miệng luôn nói yêu người đàn ông của hắn. Thế nhưng lại không hề biểu hiện chút nỗ lực nào, ném chiếc nhẫn vào tay cậu như rác rưởi, vô tình nói: “Nhẫn này là mua cho em, nếu không thích thì cứ vứt hoặc bán đi, tùy em.”
Hôm nay Tần Tiêu lại không nói lời nào mà nghỉ việc. Tô Trạm đoán tám phần là do đêm qua hắn ở Trình gia bị người ta khinh thường, thế nhưng cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng không thể như này được, ít nhất cũng phải báo cho y một tiếng chứ. Tô Trạm tức giận gọi điện thoại cho Tần Tiêu, muốn chửi cho hắn một trận. Thế nhưng đến lúc nghe thấy giọng nói đầy mệt mỏi của đối phương thì không còn hứng thú nữa.
“Tần Tiêu, anh sao rồi?”
“Khụ khụ… không có chuyện gì, chỉ là hơi sốt thôi.” Tần Tiêu mơ hồ trả lời.
Tô Trạm hiểu rất rõ sức khỏe của Tần Tiêu. Hồi còn học đại học bọn họ cùng chung một phòng kí túc xá, ngày đông giá rét tắm bằng nước lạnh vẫn khỏe như vâm, sao bây giờ dầm một trận mưa đã lăn ra ốm rồi? Chỉ sợ chuyện này còn có lí do khác.
“Cậu đi khám chưa đấy? Ngày đó lúc tôi hỏi cậu không phải cậu nói uống thuốc rồi sao?”
“Nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi mà.” Tần Tiêu đầu đau dữ dội, cũng không muốn nhiều lời với Tô Trạm nữa, vội vã kết thúc cuộc gọi: “Không nói nữa. Tôi đi ngủ một chút đây.”
“Này! Tôi vẫn…”
Lời còn chưa nói hết, đầu bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng tút tút cúp máy. Tô Trạm thầm nghĩ, Tần Tiêu ốm thế này, không biết Ngụy Thất có biết không?
Lúc đau ốm con người thường trở nên yếu đuối, Tần Tiêu cũng không phải ngoại lệ. Hôm qua sau khi quay về nhà, sau nửa đêm liền bắt đầu phát sốt. Sốt đến mức trong lúc mơ màng sờ đến chiếc điện thoại để ở đầu giường, vừa bấm vào số điện thoại của Ngụy Thất thì lí trí lập tức bảo hắn ngắt máy ngay.
Tần Tiêu từ chối lời cầu hôn của hắn, hơn nữa một chút do dự cũng không có. Tần Tiêu cố gắng tìm trên gương mặt lạnh lùng bạc tình kia một cảm xúc khác của cậu. Thế nhưng lại phát hiện ra trong đôi mắt màu hổ phách của đối phương chỉ toàn sự lạnh lẽo, phảng phất như dù có nhiệt tình đến đâu cũng không thể làm tan chảy trái tim băng giá kia.
Tận đến khi tan làm, Ngụy Thất không hề bị Tần Tiêu quấy rối lần nào; giống hệt như hắn đã biến mất không một câu nói. Đây là lần đầu tiên xảy ra.
Quả nhiên, những lời ngọt ngào đường mật trước đây đều là giả dối, chơi đùa chán rồi thì ném cậu đi. Tần Tiêu và Diệp Dung Sâm không khác nhau tí nào, thậm chí hắn so với Diệp Dung Sâm còn đáng ghét hơn. Cứ nghĩ như thế, Ngụy Thất tức giận vô cùng. Giả sử Tần Tiêu xuất hiện lúc này, cậu sẽ không ngần ngại đấm cho hắn một cú thật đau.
Là bạn thân kiêm đối tác, Tô Trạm mua một ít thuốc thang đến thăm Tần Tiêu. Hắn không ngờ Tần Tiêu ốm đến thế này. Gương mặt trắng nhợt như giấy chỉ còn một nửa phong độ so với ngày thường.
“Sao cậu lại tới?” Thân thể cao lớn của Tần Tiêu chao đảo, dường như giây tiếp theo sẽ ngã xuống vậy.
Tô Trạm nhanh chóng cởi giày, dìu Tần Tiêu đi vào phòng khách ngồi xuống ghế sofa: “Cậu không muốn sống nữa hả? Bệnh như thế này rồi sao còn không đi khám?” Nói xong, Tô Trạm lại nhìn xung quanh một lần: “Ngụy Thất không ở đây à?”
“Em ấy sẽ không tới.” Tần Tiêu nhắm mắt lại, nằm trên sofa.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Tô Trạm cảm thấy lời của Tần Tiêu có gì đó không đúng: “Không phải mấy ngày trước còn dính lấy nhau lắm sao?”
Tần Tiêu nói đầy cay đắng: “Hôm qua sau khi rời khỏi Trình gia, tôi đã cầu hôn Ngụy Thất. Thế nhưng em ấy không hề do dự từ chối.”
“Tôi còn tưởng gì to tát lắm, không phải chỉ là Ngụy Thất từ chối cầu hôn thôi sao?” Tô Trạm ném thuốc vừa mua lên bàn trà, dùng sức đẩy Tần Tiêu đã mất tinh thần: “Cậu đã quấy rầy người ta bao lâu rồi, vậy cứ tiếp tục đi. Dù sao Ngụy Thất từ chối cậu không phải ngày một ngày hai, giờ diễn cái vẻ không màng sống chết này cậu ta cũng không thấy được đâu.”
Qua một lúc lâu sau, Tần Tiêu mới bất đắc dĩ nói: “Cậu không hiểu đâu.”
“Tôi thực sự không hiểu thật.” Tô Trạm ngồi bên cạnh Tần Tiêu, hai chân bắt chéo: “Hồi đầu cậu theo đuổi Ngụy Thất chỉ là vì Hi Hòa. Bây giờ Ngụy Thất từ bỏ Diệp Dung Sâm rồi, cậu cũng đạt được mục đích. Vậy thì vui vẻ rút lui là xong. Ngụy Thất từ chối lời cầu hôn của cậu chính là một cái cớ quá tốt còn gì, cậu với cậu ta hai người hai ngả càng hay chứ sao?”
Tô Trạm nói câu này là cố ý muốn kích động Tần Tiêu, quả nhiên Tần Tiêu dựa vào sofa đứng phắt dậy, gầm lên với Tô Trạm: “Tôi cầu hôn với em ấy không phải vì Hi Hòa!”
“Vậy thì sao?”
Tần Tiêu vừa dứt lời, trong phòng khách rộng lớn vẫn còn dội lại câu bày tỏ tâm tình chân thành của hắn. “Tôi thích em ấy”.
Tô Trạm mỉm cười, bỏ cái chân đang vắt chéo xuống, kéo tay Tần Tiêu ngồi xuống: “Tỉnh táo lại chưa?”
Bao nhiêu uất ức dồn nén trong lòng Tần Tiêu mấy ngày nay, giờ vì câu nói này mà như con tằm phá kén thoát ra.
Ngụy Thất đi về đến nhà, trong tủ lạnh vẫn còn để đồ ăn do Tần Tiêu làm. Cậu giống như bị chúng kích thích, ném tất cả vào thùng rác. Mãi đến khi những chiếc đĩa bẩn nhớp nháp xếp đầy bồn rửa, sự trống rỗng trong tim lại càng chân thật.
Tất cả đều do Tần Tiêu hại cậu, tất cả đều do sự tự mình đa tình của người đàn ông kia làm hại. Cậu mới không rung động.
Nhớ đến chiếc nhẫn được mình cất ở trong ngăn kéo đầu giường, Ngụy Thất chạy vào phòng lấy nó ra, sau đó lái xe một mạch đến thẳng căn hộ của Tần Tiêu. Vừa mới xuống xe, Ngụy Thất và Tô Trạm liền chạm mặt nhau. Tô Trạm cho rằng Ngụy Thất đến thăm Tần Tiêu, cười nói: “Cậu đến thăm cậu ấy à?”
“Không phải.” giọng của Ngụy Thất lạnh lùng: “Tôi đến trả đồ.”
“Trả nhẫn hả?” Tô Trạm nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Ngụy Thất thì biết mình đoán trúng rồi. Anh nhanh chóng tiếp lời: “Cậu vẫn nên giữ đi, đồ Tần Tiêu đã tặng chắc sẽ không muốn nhận lại.”
Tô Trạm quả nhiên rất hiểu tính cách của Tần Tiêu, Ngụy Thất có một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng: “Tôi cũng không quen nhận đồ mà người khác không cần nữa. Tôi không phải là cái thùng rác thu gom đồ phế thải.”
Miệng lưỡi của luật sư nào cũng có độc à? Tô Trạm đột nhiên hơi khâm phục Tần Tiêu, tính tình xấu thế này, hắn vẫn có thể dỗ dành một cách vui vẻ. Quả nhiên gu của mỗi người khác nhau.
“Vậy tự cậu nói chuyện với cậu ta đi.” Tô Trạm ngừng một lúc: “Tần Tiêu sốt cao rồi, tôi khuyên cậu ta uống thuốc mà cậu ta không nghe. Nếu là đổi lại là cậu nói, chắc chắn cậu ta sẽ nghe lời.”
Ngụy Thất thực sự cạn lời: “Anh ta uống thuốc với tôi có liên quan gì?”
“Đúng là không có liên quan thật.” Tô Trạm giả vờ vô ý nói “Vậy cứ để cậu ta tự sinh tự diệt đi, dù sao chết rồi cũng không ai đau lòng.”
Lời của Tô Trạm khiến Ngụy Thất tức nghẹn họng “Anh—-!”
“Tôi làm sao? Tôi nói không đúng à.” Tô Trạm chớp chớp mắt, bộ dạng hết sức vô tội: “Không phải như thế hả? Thế nhưng dù sao cũng là người anh em của tôi. Nếu cậu ấy có mệnh hệ gì thì tôi cũng sẽ tiễn đưa một đoạn cuối cùng.”
Ngụy Thất không để ý đến Tô Trạm nữa, tức giận không nói lời nào đi lên lầu.
Tiễn Tô Trạm đi xong, Tần Tiêu định về phòng nghỉ ngơi một chút. Vừa nằm xuống giường, ngoài cửa đã truyền đến tiếng chuông. Tần Tiêu nghĩ Tô Trạm quay lại, vừa mở cửa đã tiện miệng, “Quên đồ à…”
Nói xong, ngẩng đầu lên nhìn gương mặt hiện ra, Tần Tiêu như chết trân. Hắn không ngờ Ngụy Thất sẽ chủ động đến tìm hắn.
“Sao em lại đến đây?” giọng nói của Tần Tiêu phát run, nghe ra có hơi kích động. Khắc chế tâm tình muốn ôm lấy đối phương, hắn lùi một bước:“Vào đi.”
Giây phút nhìn thấy Ngụy Thất, Tần Tiêu cảm thấy bệnh tình của mình cũng khỏe hơn rất nhiều, ánh mắt tham lam nhìn chăm chăm đối phương. Thẳng đến khi Ngụy Thất móc nhẫn trong túi ra, nói từng chữ với hắn:“Tôi đến trả đồ.”
Khóe môi Tần Tiêu nhẹ nhàng giương lên, hắn nói:“ Anh nói rồi. Em không cần nó, có thể vứt hoặc bán đi, anh không cần em trả lại.”
“Đồ anh không cần, cũng không cần đưa qua cho tôi.” Ngụy Thất đè nén giận dữ trong lòng, tức giận nói:“Tôi không phải thùng rác của anh!”
Tần Tiêu ôm ngực, ho mấy tiếng, sắc mặt âm u:“Khụ khụ, khụ khụ… Chiếc nhẫn này… ý em là rác sao?”
“Chẳng lẽ không phải?” Ngụy Thất cao giọng hỏi lại, “Đúng ra tôi nên cảm ơn Tần tổng đây nhìn trúng tôi ấy nhỉ!?”
Hôm trước, Tần Tiêu nghĩ Ngụy Thất ít ra có quan tâm đến mình. Hôm nay hắn mới hiểu, người này đã hận hắn đến mức dù cho hắn có làm bất cứ gì trong mắt cậu mãi mãi vẫn là ý xấu.
“Vậy em để đó đi.” Sắc mặt Tần Tiêu khác hẳn với ngày thường, giọng nói lãnh lẽo không hề có chút ôn nhu nào:“ Còn có chuyện gì khác không?”
Phản ứng của Tần Tiêu nhất thời làm Ngụy Thất cứng họng, kinh ngạc nhìn người đàn ông vốn luôn rất quan tâm đến mình. Quả nhiên trên thế giới này không ai có thể bao dung tất cả những điều cậu làm ra, Tần Tiêu cũng không ngoại lệ.
Từ khi gặp Tần Tiêu đến nay, Ngụy Thất chưa bao giờ nhìn thấy hắn có biểu cảm này. Giống như đụng trúng chuyện gì đó cực kì kinh khủng. Ngụy Thất đứng yên nhìn chăm chăm Tần Tiêu rất lâu, thẳng cho đến khi trong tia sáng trong đáy mắt biến mất chỉ còn màu xám ảm đạm.
Trong lòng như đè nén đau đớn, Tần Tiêu gọi tên Ngụy Thất, vươn tay muốn chạm lên gò má Ngụy Thất:“ Thất Thất.”
Tay còn chưa chạm đến mặt của đối phương, Ngụy Thất đã ngẩng đầu lên, đôi con ngươi run run một lúc mới lấy lại được bình tĩnh. Cậu gạt tay Tần Tiêu ra, không chút lưu tình tát một cái lên mặt Tần Tiêu như xả ra hết tất cả tức giận kìm nén trong lòng.
“Từ đầu kẻ mặt dày đeo bám trêu chọc tôi chính là anh! Nếu như không vì anh, thân phận omega của tôi sẽ không bị bại lộ; nếu như không vì anh, tôi cũng sẽ không bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ; nếu như không vì anh, cuộc sống của sẽ có thể bắt đầu thật tốt đẹp.”
“Tần Tiêu, anh phá hỏng cả đời tôi, còn muốn dùng một chiếc nhẫn ngay cả bản thân anh cũng không mấy quan tâm đi đổi về sự tha thứ của tôi cho anh sao!”
“Phải chăng anh nghĩ rằng anh cầu hôn tôi, tôi sẽ nhảy cẩng lên mà đồng ý? Phải chăng anh sẽ dương dương tự đắc rằng có thể được Tần tổng anh nhìn trúng sẽ là vinh hạnh nhất trên đời, phải thắp hương cầu trời biết bao lâu mới được!?”
“Loại công tử nhà giàu từ khi sinh ra đã ở trên cao như anh, căn bản không hiểu được sự quý giá của tình cảm con người!”
Đau rát trên mặt không bằng một phần vạn đau xót trong lòng. Tần Tiêu không hề biết Ngụy Thất nghĩ về hắn như vậy. Nỗ lực theo đuổi bị xem là bố thí, cầu hôn thật lòng lại là ép buộc. Trong mắt Ngụy Thất, hắn thực sự là một tên hèn hạ.
Chẳng lẽ chỉ có Ngụy Thất mới có lòng tự tôn sao?
Tần Tiêu không biết lấy sức ở đâu, một tay kéo Ngụy Thất đang quay người muốn rời đi lại. Hắn vữa nghĩ mấy lời để nói lại thì phát hiện trên mặt Ngụy Thất là hai hàng nước mắt chảy dài.
“Em khóc.” ngữ khí của Tần Tiêu mang theo một chút khẳng định.
Ngụy Thất cao ngạo lau loạn xạ lên mặt, dùng lực hất tay Tần Tiêu ra, lớn tiếng nói:“ Tôi không có!”
“Em có!”
Ngụy Thất ghét nhất dáng vẻ có thể hiểu rõ người khác của Tần Tiêu. Cậu gấp gáp nắm lấy cổ áo hắn, sau đó hai người mất thăng bằng ngã lên sofa. Tần Tiêu nhìn thấy hai mắt Ngụy Thất ửng hồng, môi mỏng mím lại, bộ dáng nghiên răng nghiến lợi hận không thể bóp chết Tần Tiêu:“ Con mẹ nó, anh không hiểu lời tôi nói sao?”
“Anh xin lỗi.”
Tần Tiêu mở rộng vòng tay, nhẹ nhàng ôm lấy Ngụy Thất. Khó có thể tưởng tượng thân thể gầy yếu này của cậu đã phải gánh chịu vô vàn đau khổ và thương tâm.
“Anh không nên ép buộc tiêu kí em, không nên để em bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, không nên cứ như vậy mà cầu hôn em.”
“Thất Thất, em tha thứ cho anh một lần. Được không em?”
“Chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”
Ngụy Thất chờ lâu như vậy, chỉ là muốn nghe một câu xin lỗi thật lòng. Tần Tiêu cũng được, Diệp Dung Sâm cũng được, cậu chỉ có một chút yêu cầu nhỏ nhoi vậy thôi.
Tất cả tình cảm bốn năm ở bên Diệp Dung Sâm, đổi lại một lời chia tay lạnh lùng từ người đó. Cậu từ bỏ tất cả từ nước mỹ trở về, chỉ là muốn chứng minh tình cảm của mình cho Diệp Dung Sâm. Tiếc là giữa hai người đã có quá nhiều hiểu lầm, kết quả cuối cùng chỉ còn một mình cậu đơn phương.
Điều Ngụy Thất không buông bỏ được không phải là Diệp Dung Sâm, mà là tự tôn của trái tim mình. Cậu không thể chịu đựng được tình cảm cả một thời thanh xuân lại chỉ có mình giữ, càng không thể chịu đựng được người đàn ông lạnh lùng bạc tình kia lại đối xử ngàn vạn dịu dàng với một người khác.
Diệp Dung Sâm không hiểu, Tần Tiêu thì hiểu hết.
Nước mắt cuối cùng không nhịn được nữa mà trào ra không ngừng. Ngụy Thất gắt gao cong lưng, sống chết dụi vào cổ Tần Tiêu khiến cho cổ áo hắn đều bị thấm ướt.
Đây là lần đầu tiên trong tình huống rất tỉnh táo, Ngụy Thất lộ ra bản chất yếu đuối của mình trước mặt Tần Tiêu.
Tần Tiêu biết, Ngụy Thất như thế này ngoại trừ hắn ra, chắc chắn không có một ai khác từng nhìn thấy. Hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cậu, hôn lên khóe môi ướt át. Ngụy Thất không tự giác mở miệng, đầu lưỡi linh hoạt của Tần Tiêu tiến vào, ôn nhu liếm láp lên từng điểm mẫn cảm trong miệng.
Nụ hôn triền miên dần dần trở thành hương vị tình sắc, thân thể nóng hổi của Tần Tiêu dán lên da thịt hơi lạnh của Ngụy Thất, đại não trống rỗng trong nháy mắt. Bản thân thuận theo dục vọng mà bắt đầu phóng túng.
Sofa chật hẹp khó có thể đủ chỗ cho hai người đàn ông trưởng thành, Tần Tiêu ôm gọn đối phương trên tay ngồi dậy, hai đùi Ngụy Thất tự giác kẹp lấy người Tần Tiêu treo hết lên người hắn. Môi lưỡi giao triền cáng lúc càng gấp gáp hơn.
Bốn phiến môi từ từ tách ra, nước bọt trong suốt còn dính ở khóe miệng Ngụy Thất, Tần Tiêu không nhịn được lại nhẹ nhàng liếm lên môi cậu.
“Thất Thất…” Vì bị sốt, hô hấp của Tần Tiêu càng như muốn thiêu người, dường như muốn đốt cháy luôn da thịt Ngụy Thất.
Ngụy Thất chậm rãi rời môi Tần Tiêu, nhẹ giọng hỏi:“ Thuốc đâu?”
“Thuốc gì?” Tần Tiêu bây giờ chỉ cảm thấy lửa đốt toàn thân, nhìn Ngụy Thất càng khiến cho lửa tình hắn bùng lên, đốt đến mức lòng hắn ngứa ngứa.
“Tô Trạm nói anh chưa uống thuốc.” Ngụy Thất nhẫn nhịn nói.
Bàn tay to của Tần Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve da thịt bóng loáng của Ngụy Thất, không để ý lắm nói:“ Trên bàn, lát nữa anh uống.”
Eo Ngụy Thất đã bị Tần Tiêu ôm chặt, hắn có chút gấp mà đưa hạ thân đã cương cứng cọ cọ vào Ngụy Thất nói:“ Thất Thất, cho anh vào!”
“Anh uống thuốc trước đi.” Ngữ khí của Ngụy Thất rất kiên định, căn bản không hề nhân nhượng.
Tần Tiêu lưu manh nói:“ Vậy em phải đút anh, dùng miệng đút.”
“Anh có thể đừng lưu manh thế không?”
“Không thể.” Tần Tiêu sờ soạng phần eo thon của Ngụy Thất:“ Em không đút anh sẽ không uống.”
“Vậy anh mang thuốc đến đây.”
“Ừ, ở trên bàn trà.” Tần Tiêu xoay người Ngụy Thất lại, cắn lên sau gáy đối phương, hàm hồ nói:“ Em…đem qua đút anh đi.”
Thân thể Ngụy Thất hơi nghiêng về phía trước, tay vừa đụng đến thuốc hạ sốt trện bàn trà, quần vậy mà đã bị Tần Tiêu nhanh tay kéo xuống. Cái mông trắng nõn lộ ra trong không khí, Ngụy Thất còn chưa kịp nói gì, một ngón tay của Tần Tiêu đã cắm vào hậu huyệt.
“Anh…!” Hai tay Ngụy Thất chật vật chống trên bàn trà, bờ mông phóng đãng mân mê, nhìn tựa như dáng vẻ cầu hoan.
Ngón tay của Tần Tiêu quen thuộc mở rộng đường đi, hậu huyệt chật hẹp chẳng bao lâu liền ướt át. Nhìn mỹ cảnh trước mặt Tần Tiêu nhịn không được nuốt nước miếng. Cự vật đã bắt đầu cương cứng, quy đầu chảy ra dâm dịch cọ xát vào khe hở ẩm ướt.Không đợi Ngụy Thất có phản ứng, cự vật đã vội vàng cắm vào tận gốc. Bị đỉnh đến chỗ mẫn cảm, hậu huyệt không ngừng nhịn được mà run rẩy.
“Chặt quá!” Tần Tiêu liếm môi, phát ra tiếng nói trầm trầm:“ Thất Thất, em mở đùi ra đi.”
côn th*t nóng hổi vừa cứng vừa thô, hung hăng khí thế khai phá bên trong hành lang chật hẹp. Bởi vì đang sốt nên Tần Tiêu đã mất đi bình tĩnh thường ngày, tiết tấu trừu sáp mạnh như dã thú, trừu sáp ở trong đã đành thỉnh thoảng còn chọc đến mị thịt đỏ tươi ngoài cửa huyệt.
“Chậm… chút…” cự vật đáng sợ chọc vào tràng đạo không một khe hở. Ngụy Thất có hơi mơ hồ. Tính khí của Tần Tiêu hình như càng to hơn so với thường ngày, còn đỉnh đến bụng cậu căng lên.
Áo sơ mi bị ướt mồ hôi mà dán chặt trên người Ngụy Thất, phác họa nên dáng người câu nhân của cậu; eo nhỏ mông vểnh, hết thẩy đều khiến người ta mê say. Trong huyệt dịch bắt đầu tràn ra, bị sự quấy phá của côn th*t ướt sũng làm đến phát ra tiếng phốc phốc. Trong không khí nặng nề, Tần Tiêu ngửi được một mùi thơm phát ra từ thân thể Ngụy Thất. Mùi thơm này càng lúc càng nồng, quả thực làm cho người ta phải phạm tội.
Tần Tiêu chậm rãi cong eo, cánh tay vòng qua eo nhỏ đang run của Ngụy Thất, sau đó bỗng nhiên kéo người vào lòng. Động tác vội vã làm côn th*t vào sâu tận gốc. Ngụy Thất hai chân kịch liệt lắc lư, ” Không… không…sâu quá.”
“Như vậy đã sâu sao?” Tần Tiêu hôn lên khóe môi đỏ bừng của Ngụy Thất:” Còn có nơi sâu hơn anh còn chưa vào đâu.”
Ngụy Thất vô thức muốn khép chân lại, Tần Tiêu lại cứ không cho, bá đạo tách đùi cậu, hướng vào hậu huyệt chặt kín hung hăng đâm vào, đỉnh đến Ngụy Thất không ngừng run rẩy.
Tần Tiêu di chuyển liên tục trong hậu huyệt, không màn đến giãy giụa của Ngụy Thất bắn hết tất cả tinh dịch vào trong. Hậu huyệt bị làm đến ê ẩm sưng đỏ, Tần Tiêu thoáng nâng mông Ngụy Thất lên, rút tính khí mềm nhũn ra, sau đó đứng dậy ôm người vào phòng.
Không giống cái sofa chật hẹp kia, chiếc giường rộng rãi này đủ để cho Ngụy Thất bày ra những tư thế xấu hổ hơn nhiều. Tần Tiêu dịu dàng liếm đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên cổ Ngụy Thất, hai ngón tay không ngừng khuấy động huyệt thịt ẩm ướt sau cao trào.
Bởi vì không cắm vào khoang sinh sản, tinh dịch còn sót lại trong dũng đạo trộn lẫn với dịch ruột từ từ chảy ra ngoài. Đột nhiên ngón tay chôn trong đường ruột chuyển động dữ dội, Ngụy Thất theo phản xạ cong eo, thở gấp nhè nhẹ hạ bụng dưới xuống, những ngón chân trắng nõn cuộc tròn chà xát vào ga giường.
Tần Tiêu như một con dã thú tham lam liếm láp cằm của Ngụy Thất, cắn vào đôi môi đỏ mọng mềm mại của cậu:“ Thất Thất, em thơm quá… Thực sự thơm đến mức làm anh phát điên!”
“Im đi…” Đôi mắt ướt át của Ngụy Thất vờ trừng tên Tần Tiêu không đứng đắn này một cái. Nhưng thật tiếc ánh mắt đó lại bị đối phương hiểu nhầm thành ngang nhiên quyến rũ hắn.
Tần Tiêu rút ngón tay ra, đặt côn th*t sinh khí dồi dào ở miệng huyệt đầy nếp uốn, niết mạnh thịt mông trắng mềm, dùng sức hướng thẳng một đường, tiến vào trong hang động ấm nóng kia.
Không đợi Ngụy Thất thích ứng, Tần Tiêu theo dục vọng bản năng tiến công như vũ bão. Chiếc eo mảnh khảnh của Ngụy Thất bị hai tay giữ chặt, muốn dùng hết sức để thoát khỏi sự xâm nhập đáng sợ này.
Người dưới thân càng giãy dụa chống cự, lại càng kích thích dục vọng thú tính đang ẩn mình sâu trong nội tâm của Tần Tiêu.
Hai mắt hắn dường như đỏ lên, bất chấp tất cả mà túm lấy đôi chân thon dài trắng trẻo của Ngụy Thất đặt lên vai mình. Trong nháy mắt hung khí dữ tợn hung ác ra vào, hai túi tinh lớn liên tục đánh vào bờ mông mềm mại.
Ngụy Thất thoải mái đến nỗi ứa nước mắt, nhưng lý trí vẫn tỉnh táo nhắc nhở cậu nuốt lại những lời rên rỉ đã sắp tràn ra môi. Dường như Tần Tiêu phát hiện ra cậu đang cố ngậm chặt miệng, hắn rút nhục bổng ra một chút, rồi trong khoảnh khắc Ngụy Thất vừa thở phào nhẹ nhõm liền lập tức lại đâm vào không thương tiếc.
Từ thành ruột truyền đến khoái cảm tê dại khiến Ngụy Thất hoàn toàn buông mình vào cuộc hoan ái cuồng nhiệt này. Thân thể càng ngày càng phát ra mùi hương nồng đậm. Tần Tiêu không nhịn nổi lại động tác càng thêm hung ác, tàn nhẫn ra vào như muốn làm chết cậu.
Tiểu huyệt đỏ tươi diễm lệ bao chặt lấy đường gân xanh trên côn th*t, kết hợp chặt chẽ khiến lông mu đen dày ở phần gốc chà xát vào miệng huyệt mềm mại, giữa những động tác ra vào còn mang theo bọt trắng, đủ thấy cuộc tình dục này mãnh liệt cỡ nào.
Ý thức của Ngụy Thất ngày càng mơ hồ, cậu thậm chí còn chủ động tách hai chân ra, lắc lư cái mông trắng nõn, nuốt cự vật đang khuấy động bên trong sâu hơn. Ngụy Thất thoáng giật mình. Lúc này mới để ý gương mặt yêu kiều của Ngụy Thất đã không còn vẻ lạnh lùng thường ngày mà nhuốm đầy vẻ mê đắm tình dục, đôi mắt tràn đầy xuân ý, hàm trăng trắng khẽ cắn môi dưới, bộ dạng thất thần. Rõ ràng là đang phát tình.
“Ở bên trong, sâu hơn một chút nữa…”Ngụy Thất yếu ớt nắm chặt ra giường:“ Muốn nữa, bên trong muốn nữa…”
Lẫn trong tiếng rên rỉ mê người có cả tiếng khóc mềm yếu, kích thích cự vật to lớn của Tần Tiêu trướng lên thêm một vòng, cảm giác như muốn nhồi đầy dũng đạo. Một khoái cảm chưa từng có trước đây truyền từ xương cụt đến đại não, Ngụy Thất sướng tới nỗi bắp chân run lẩy bẩy, đôi môi đỏ thắm không ngừng phát ra những tiếng rên dâm loạn:“ Sướng quá…”
Trong bóng tối chỉ có mùi hương đầy mê hoặc, dục vọng nuốt trọn tia lý trí cuối cùng. Tần Tiêu lật lại người của Ngụy Thất buộc cậu phải nằm ngửa, tư thế này dường như có thể thấy rõ được bộ dạng phát tình của đối phương. Ngụy Thất nhìn người đàn ông đang nằm trên thân mình, hai chân kẹp chặt vòng eo tráng kiện của người đó. Quy đầu to lớn ra vào trong huyệt thịt không ngừng nghỉ, cứ như bất kể lúc nào cũng có thể chọc thủng đến nơi sâu nhất trong cơ thể cậu.
Tần Tiêu vốn tưởng rằng muốn mở khoang sinh sản ra thì phải lằng nhằng như những lần trước, nhưng không ngờ cơ thể của Ngụy Thất giống như cảm nhận được sự thèm khát của tính khí, khác hẳn ngày thường chủ động mở xoang đạo, vui sướng tiếp đón dị vật xâm phạm.
Tần Tiêu kích động cúi đầu xuống hôn Ngụy Thất, cự vật ở giữa háng như giao long gặp nước, không hề do dự đâm vào khoang sinh sản ướt át chật hẹp. Chỉ riêng đỉnh đầu vừa to vừa cứng đã có thể lấp đầy xoang đạo.
“Chặt quá…” Tần Tiêu sướng đến nỗi phát ra tiếng rên trầm thấp thỏa mãn. Hắn mạnh mẽ khuấy động khoang sinh sản một lúc, bên trong phát ra tiếng nước lép nhép.
Ngụy Thất giương cao cái cổ thanh mảnh, lộ ra đường cong đầy vẻ yếu ớt xinh đẹp. Khoang sinh sản bị cự vật lấp đầy vừa sưng vừa đau:“ Đầy quá…”
Hiếm khi thấy được Ngụy Thất ngoan ngoãn nghe lời, Tần Tiêu phấn khích tới nỗi không kiểm soát được mình, chỉ có một suy nghĩ duy nhất là phải hung ác làm người này, dù có chết trên thân cậu cũng cam tâm tình nguyện. Tần Tiêu liếm đôi môi khô khốc, ánh mắt tối dần đi. Hắn thư thả ôm lấy Ngụy Thất ngồi dậy, mượn trọng lực của cơ thể, buộc người trong lòng phải ngồi lên hung khí dữ tợn của mình.
Ngụy Thất kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó cặp mông run rẩy bao lấy tính khí nóng hổi, cánh tay rất tự nhiên quàng qua cổ của Tần Tiêu. Đôi môi đỏ mềm ướt át vì sự va chạm liên tục của người đàn ông kia mà như có như không cọ vào má hắn. Từng ngón tay lướt qua vùng bụng bằng phẳng, chạm vào phần bụng hơi nhô lên do nhục bổng, trong giọng nói khàn khàn của Tần Tiêu còn mang theo sự vui vẻ:“ Thất Thất, em nuốt của anh sâu quá… giỏi lắm.”
“Kh… không được đâu, bụng nóng quá …” Ngụy Thất một mặt thì cầu xin Tần Tiêu thương xót, một mặt thì lại mời gọi hắn xâm phạm cậu sâu hơn:“ Dùng lực thêm đi, bên trong trướng quá…”
Tần Tiêu khẽ cười nói:” Khoang sinh sản bị anh làm cho sưng lên rồi, còn thấy làm chưa đủ mạnh?”
“Đừng dừng, thoải mái quá, đều bị đâm đến mở hết rồi …”
Ngụy Thất cả người ướt đẫm mồ hôi không phát giác được bản thân lúc này mê người biết bao. Tần Tiêu há miệng cắn cần cổ thon dài như thiên nga trắng của cậu. Nhục bổng không ngừng đâm vào điểm G của cậu, mỗi lần đi vào khoang sinh sản lại càng thọc mạnh hơn.
Tính khí sắp bắn vẫn tiếp tục trướng to lên, mãi cho đến khi khoang sinh sản chật hẹp không thể chứa nổi nữa. Mười ngón tay của Ngụy Thất cấu chặt lấy tấm lưng trắng như bạch ngọc của Tần Tiêu. Móng tay của cậu dường như lún sâu vào cơ bắp, để lại vết cào đỏ thẫm, “T… to quá, không muốn nữa, khó chịu lắm …”
Tần Tiêu bắt lấy eo của Ngụy Thất, để cậu ngồi vững trên côn th*t không thể động đậy được. Lần ép buộc đánh dấu trước đây cũng không tính là thành công, tuy có thể để cho các Alpha khác biết Ngụy Thất là hoa đã có chủ, nhưng chỉ có Tần Tiêu hiểu rõ phải liên tục rót vào cho Ngụy Thất tin tức tố, mới có thể làm cho Ngụy Thất bị đánh dấu hoàn toàn.
“Thất Thất, chịu đựng một chút. Anh muốn bắn hết vào khoang sinh sản của em.” Tần Tiêu hôn lên đôi mày nhíu lại vì đau đớn của Ngụy Thất:“ Em sinh cho anh một đứa con, được không?”
Lời nói vừa dứt, một luồng tinh dịch đặc dính phóng ra rót vào khoang sinh sản. Mị thịt bên trong khoang đạo mềm mại co rút không ngừng. Ngụy Thất bị ký hiệu lần thứ hai vẫn không thấy thoải mái lắm, nơi yếu nhất trên cơ thể giống như đặt trên lò lửa. Tinh dịch vẫn không ngừng tràn vào, như muốn làm cho cậu mang thai mới thôi.
Hung khí trong cơ thể khẽ động một chút, Ngụy Thất cho rằng đối phương đã xuất tinh xong, ai ngờ được nhục côn kia lại hung ác đâm vào khoang đạo đã tràn đầy tinh dịch vài lần, liên tiếp khiến tinh dịch trào ra rồi lại thi nhau ùa vào.
Ngụy Thất cuối cùng kiệt sức, không thể chịu thêm sự giày vò này. Trước mắt cậu chỉ có một mảng màu đen. Tần Tiêu một thân đầy mồ hôi đương nhiên cũng mệt mỏi, thế nhưng hắn lại không cảm thấy choáng váng một chút nào. Dường như Ngụy Thất đã là thuốc chữa bệnh của hắn rồi.
Hai người đều cảm thấy buồn ngủ, cùng ôm chặt lấy nhau thiếp đi.
Khi Ngụy Thất tỉnh lại thì quần áo trên người đã được thay sạch sẽ. Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình này rõ ràng là size của Tần Tiêu, khoác trên người cậu giống như một bộ đồ ngủ cỡ lớn. Cậu vô thức muốn nhích người ra một chút, thế nhưng cánh tay của Tần Tiêu vòng trên eo cậu theo phản xạ lại ôm cậu chặt hơn. Ngụy Thất lúc này mới nhận ra phía dưới mình trống huơ trống hoác, không hề mặc gì.
Bờ mông mịn màng chỉ được che bởi chiếc áo, chỉ cần duỗi người một chút thì sẽ lộ ra hết. Ngụy Thất vừa thầm mắng tên Tần Tiêu không có liêm sỉ, vừa tìm cách thoát ra khỏi vòng tay của hắn. Tần Tiêu bị đánh thức khẽ nheo nheo mắt, liền ôm Ngụy Thất đang náo loạn không ngừng vào lòng, mơ hồ dỗ dành:“Ngoan, đừng quậy! Ngủ thêm một lúc nữa.”
“Tần Tiêu, anh–” Ngụy Thất xoay người lại, hai mắt mở to, tức giận nói:“ Anh vứt quần của tôi đi đâu rồi?”
Khuôn mặt trắng nõn của Ngụy Thất vì tức giận mà hơi phiếm hồng. Tần Tiêu nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy cậu như đang xấu hổ. Hắn cố tình lờ đi lửa giận trong mắt đối phương, nhích đến gần cúi đầu xuống hôn một nụ hôn thật khẽ:“ Bẩn rồi thì làm sao mặc được nữa?”
Ngụy Thất vừa bực vừa cuống:“ Cho dù thế thì ai khiến anh mặc cho tôi thế này?”
“Đừng lo, đợi anh giặt sạch đã rồi mặc cũng không muộn.” Tần Tiêu xoa xoa cặp mông trơn nhẵn của Ngụy Thất, giọng nói gợi cảm hơi có ý trêu ghẹo:“ Hay đợi một lát nữa anh đi mua cho em, nói cho anh biết em mặc size nào là được. Nha?”
Ngụy Thất cảm thấy có phí lời chửi mắng Tần Tiêu mặt dày vô liêm sỉ này cũng không có tác dụng gì. Cậu tát đối phương một cái không quá đau, nhưng lại không khác gì đang ve vãn hắn. Quả nhiên Tần Tiêu ôm cậu càng chặt hơn:“ Được rồi, đừng giận nữa. Tối qua còn chưa ăn gì, anh nấu cái gì đó cho em nhé?”
Ngụy Thất thầm nghĩ, anh đã ăn sạch rồi, còn ăn cái quần gì nữa.
Tần Tiêu trưng ra vẻ mặt đáng thương nói:“ Anh vẫn còn đang ốm đây này, em không thể đối tốt với anh hơn một chút sao?”
“Có thấy anh đau ốm gì đâu?” Ngụy Thất khâm phục khả năng nói láo trắng trợn của Tần Tiêu. Bây giờ cậu mới là người thê thảm hơn hắn, eo lưng gì đều đau.
“Anh vẫn còn sốt, không tin em sờ thử xem.” Tần Tiêu vừa nói vừa kéo tay Ngụy Thất sờ lên trán mình:“ Em xem, anh đâu có nói dối em.”
Trán vẫn còn hơi nóng, thế nhưng tinh thần của hắn quả thực đã khá hơn. Ngụy Thất rút tay về, giọng dịu đi:“ Uống thuốc chưa?”
“Uống rồi.” Tần Tiêu ôm lấy eo của Ngụy Thất, cọ cọ chiếc má ấm nóng vào cậu.
Ngụy Thất đỏ mặt đẩy Tần Tiêu đã mất hết liêm sỉ ra, giả vờ bực mình càu nhàu:“Nóng lắm, đừng đến đây!”
Tần Tiêu ôm lấy Ngụy Thất âu yếm một lúc. Sau đó chạy ra phòng khách, nhặt chiếc nhẫn đã bị Ngụy Thất vứt xuống sàn lúc trước lên, rồi quỳ một chân bên giường, gương mặt vô cùng nghiêm túc, dịu dàng cầm lấy tay của Ngụy Thất. Giọng nói cầu khẩn đến mức đáng thương:“ Thất Thất, em gả cho anh nhé!”
Ngụy Thất lặng lẽ nhìn hắn không nói câu nào.
Phảng phất như cả một thế kỷ dài đã chầm chậm trôi qua, lâu đến mức Tần Tiêu nghĩ cậu lại từ chối hắn giống lần trước thì Ngụy Thất bỗng im lặng đưa ngón áp út vòng qua chiếc nhẫn, nhấn mạnh từng chữ một:“ Tần Tiêu, tôi chỉ cho anh một cơ hội. Nếu như anh lừa tôi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
Những kẻ nói dối thường có tâm trạng cầu may, Tần Tiêu cũng không ngoại lệ. Hắn cho rằng chỉ cần từ nay thật lòng đối tốt với Ngụy Thất, những tội lỗi trước đó cũng sẽ được tha thứ.
“Được.”
Mãi cho đến khi sự thật được phơi bày, Tần Tiêu mới nhận ra bản thân đã sai lầm thế nào.
Tần Tiêu bệnh nặng mới khỏi, khỏe mạnh vui vẻ. Tô Trạm nhìn thấy hắn một bộ dáng tiểu nhân dương dương tự đắc, không nhịn được hỏi:“ Ê, trông khỏe mạnh ghê ta! Mấy hôm trước đi thăm cậu còn sắp chết đến nơi mà. Ngụy Thất cho cậu thuốc tiên à?”
“Tôi sắp kết hôn rồi!” Tần Tiêu đưa nhẫn cưới sáng loáng trước mắt Tô Trạm, tâm tình vui vẻ nói:“ Chiều nay tôi với Ngụy Thất sẽ đi đăng ký kết hôn.”
“Nhanh ghê luôn.” Tô Trạm khinh thường nói:“ Ngụy Thất thật là dễ bị lừa.”
Lời của Tô Trạm khiến cho khóe môi Tần Tiêu vốn đang mỉm cười liền mất đi, giọng nói lạnh lùng:“ Đừng nói chuyện này nữa.”
“Hử?!” Tô Trạm chưa hiểu, nhưng nhất thời đã hiểu ra ý của Tần Tiêu. Hóa ra bây giờ cảm tình đã tiến tới mức này rồi.
Đôi môi Tần Tiêu mím lại. Một lúc lâu sau, mới chầm chầm nói:“ Chuyện trước đây, chúng ta không cần nhắc lại.”
Tô Trạm hiểu ý Tần Tiêu, gật gật đầu:“ Yên tâm, tôi hiểu.”
Ngụy Thất về đến công ty, không ít ánh mắt của đồng nghiệp chú ý đến chiếc nhẫn trên ngón vô danh của cậu, mọi người thầm đoán già đoán non. Phải chăng hôn sự của Ngụy Thất và Tần tổng đã định rồi? Việc này tuy là bí mật nhưng mà là việc tốt đó nha!
Lúc Văn Tuyên đến đưa tài liệu cho Ngụy Thất, trên mặt đầy ý cười chúc phúc. Ngụy Thất nhất thời không biết phản ứng thế nào, đơ mặt nhìn Văn Tuyên. Văn Tuyên Chỉ chỉ chiếc nhẫn cưới trên ngón vô danh của cậu nói:“ Luật sư Ngụy và Tần tổng sắp kết hôn rồi nhỉ?”
“À…” Ngụy Thất máy móc gật đầu:“ Ừ.”
Bởi vì thời gian hầu hết đều ở trong văn phòng, da thịt của Ngụy Thất trắng hơn người bình thường rất nhiều, làn da mẫn cảm nhẹ nhàng kéo một cái cũng sẽ lưu lại dấu tích. Lúc cậu ngẩng đầu nhìn văn kiện đã ký xong đưa cho Văn Tuyên, Văn Tuyên chú ý đến phần gáy gần cổ của cậu. Chỗ cổ trắng nõn được áo sơ mi che lại kia có một dấu hôn tiêu ký rất sâu, hai màu đỏ-trắng như một bức tranh tình sắc rõ ràng.
“Sao thế?” Ngụy Thất nhìn thấy Văn Tuyên cứ đứng đó không đi, cậu nghĩ đối phương vẫn còn có chuyện muốn nói:“ Còn có việc gì sao?”
Bất chợt nhận ra mình thất thần, Văn Tuyên ngại ngùng ho khan 1 tiếng:“ Khụ khụ, không sao.” Thầm nghĩ hay là nhắc nhở Ngụy Thất một chút đi, dù sao cũng là công ty, nếu như lại bị người khác nhìn thấy. Khó khăn lắm mới lên tiếng được:“ Luật sư Ngụy, cổ của anh….”
Văn Tuyên nhìn đến vị trí trên cổ gần gáy của Ngụy Thất có một dấu hôn, đỏ mặt nói:“ … Ở đây có 1 ấn kí rất sâu, anh nên kéo cổ áo che lại một chút.”
Ngụy Thất vô thức nắm chặt cổ áo, khuôn mặt xinh đẹp lúc trắng lúc hồng, ngại ngùng cảm ơn:“ Cảm ơn anh, tôi biết rồi.”
“Vậy tôi đi trước đây.”
Văn Tuyên đi rồi, Ngụy Thất vẫn đứng ngoài cửa phòng làm việc, lấy điện thoại ra, mở camera trước. Nhẹ nhàng kéo cổ áo sơ mi, không khó khăn gì liền nhìn thấy một dấu hôn đỏ tươi. Nghĩ đến những động tác của Tần Tiêu làm cậu ngày hôm qua, vừa liếm vừa cắn, cậu lúc đó cũng không chú ý. Không ngờ trong lúc không để ý liền bị gã lưu manh đó để lại dấu vết.
Từ lúc được Văn Tuyên nhắc nhở trên cổ có một dấu hôn ấn kí rất sâu, Ngụy Thất cả buổi sáng thấp tha thấp thỏm. Cậu sợ đồng nghiệp đến tìm cậu có việc sẽ vô tình chú ý đến ấn kí này. Không dễ dàng gì mới tới buổi trưa, Ngụy Thất viện lý do có việc riêng xin nghỉ buổi chiều, nhờ trợ lý Ngô sắp xếp những công việc còn lại của mấy ngày sau rồi gửi cho cậu.
Ngụy Thất xuống lầu nhìn thấy Tần Tiêu liền tức giận. Tần Tiêu cũng không biết mình đã làm sai chỗ nào chọc giận tổ tông nhà mình, đành cười cười:“ Sao đang vui vẻ lại tức giận rồi?”
“Còn không phải do chuyện tốt anh làm sao!!” Sau khi Ngụy Thất lên xe, liền mở cổ áo ra, chỉ lên dấu hôn trên cổ:“ Ai sai ai khiến mà anh để lại dấu tích ở chỗ rõ ràng như thế này hả? Anh cố ý đúng không?”
Tần Tiêu cười trộm, trong mắt hiện lên ấm áp và đầu ý cười, thật sảng khoái trả lời:“ Anh cố ý đấy.”
“Tần Tiêu, anh…” Ngụy Thất giận đỏ mặt, chỉ vào mũi Tần Tiêu nói:“ Anh như thế thì tôi đi làm kiểu gì?”
Tần Tiêu nhẹ nhàng ôm chặt lấy Ngụy Thất đang run rẩy vào lòng, sau đó thuận tay vuốt ve eo đối phương:“ Có sao đâu, công ty em còn ai không biết chuyện của chúng ta đâu? Hơn nữa, lát chúng ta lãnh giấy đăng ký kết hôn, chuyện này theo lý mà nói là bình thường mà.”
Ngụy Thất cảm thấy nói chuyện với Tần Tiêu thật là tốn nước bọt. Cậu giận dữ đẩy đối phương lại ghế lái:“ Đừng có dựa qua đây!”
Tần Tiêu biết chắc Ngụy Thất còn chưa ăn trưa, chỗ đăng ký kết hôn hẳn là rất đông người, đến khi làm xong thủ tục cũng không biết phải mất bao lâu. Cho nên thuận đường qua đây hắn có ghé cửa hàng tiện lợi mua hai nắm cơm và một chai sữa.
“Anh mới mua ở cửa hàng tiện lợi, có dặn họ hâm nóng sữa rồi. Em uống lót dạ trước đi.”
Ngụy Thất nhận túi, đặt lên đùi. Quả nhiên sữa vẫn còn nóng. Không thể không nói ở một số phương diện Tần Tiêu rất chu đáo, hoàn toàn không giống một người độc thân lâu năm.
“Ăn nhanh đi, lát nữa nguội bây giờ.” Tần Tiêu lo Ngụy Thất đói sẽ lại tái phát bệnh đau dạ dày.
Ngụy Thất thổi thổi sữa, hỏi:“ Anh ăn chưa?”
“Giờ anh không đói, làm xong thủ tục chúng ta tìm chỗ nào ngon ngon cùng ăn nhé?” Vừa lái xe Tần Tiêu vừa dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Ngụy Thất.
Hôm nay người đến đăng ký kết hôn rất đông. Tần Tiêu dùng máy bốc số thứ tự ở trước cửa in phiếu, trên phiếu là số 520. Trước mặt còn có chừng mười người đang chờ. Tần Tiêu rất hài lòng với số thứ tự này, thậm chí có thể nói nó còn có giá trị kỉ niệm. Cho nên sau khi làm thủ tục xong, hắn cũng không vứt nó đi.
Tần Tiêu nắm chặt tay Ngụy Thất, không dễ dàng gì mới tìm được chỗ ngồi trống cho cả hai. Người đến đăng kí đều là vợ chồng mới cưới, cho nên trên mặt ai ai cũng mang nụ cười ngọt ngào ấm áp. Biểu cảm lạnh lùng của Ngụy Thất ngược lại càng nổi bật hơn trong khung cảnh ngọt ngào này.
Hồi còn học đại học, Ngụy Thất đã từng tưởng tượng, cậu và Diệp Dung Sâm một ngày nào đó sẽ có thể đến đây. Không ngờ cảnh còn người mất. Người bên cạnh cậu đã không phải là Diệp Dung Sâm nữa. Cuộc hôn nhân với Tần Tiêu, Ngụy Thất chính là cược cuộc đời mình. Cậu không biết hứng thú của Tần Tiêu đối với mình sẽ tiếp tục đến bao lâu, nhưng dù sao cuộc đời cũng không thể quay về quá khứ, tại sao không hướng về tương lai nhỉ?
Tần Tiêu nhìn thấy Ngụy Thất không nói chuyện, nghĩ cậu mệt rồi. Nhẹ nhàng ôm vai cậu, để cậu dựa vào người mình:“ Mệt thì ngủ lát đi, khi nào đến chúng ta, anh sẽ gọi em.”
Ngụy Thất vốn không muốn ngủ, nhưng thời gian chờ đợi lâu quá khiến cậu mệt mỏi thiếp đi. Tần Tiêu xoa xoa bàn tay lạnh buốt của Ngụy Thất. Thân thể Ngụy Thất cảm nhận được ấm áp thoải mái an tâm dựa cả vào lòng Tần Tiêu. Hai bàn tay bất tri bất giác mười ngón đan vào nhau.
Không biết đã qua bao lâu, Ngụy Thất cảm thấy bên tai có tiếng gọi của Tần Tiêu:“ Thất Thất, dậy đi. Đến lượt chúng ta rồi.”
Ngụy Thất mở đôi mắt nhập nhèm, bàn tay dụi dụi mắt, đôi con ngươi màu hổ phách ẩn 1 tầng sương, trong suốt ôn nhuận.
“Hai vị tiên sinh, làm phiền hai anh lấy chứng minh thư ra.”
Ngụy Thất và Tần Tiêu cùng lúc đưa tay vào trong tây trang lấy chứng minh thư ra. Bởi vì động tác rất đồng bộ, cho nên cô gái ở chỗ đăng ký không nhịn được cười, thuận miệng nói:“ Hai anh thật là tâm ý tương thông.”
Mấy năm trước, thành phố A bắt đầu thực hành chính sách mới. Vợ chồng đi đăng ký kết hôn phải xuất trình giấy chứng minh thư gốc cho người bộ phận đăng ký xác nhận, sau đó họ sẽ làm một giấy chứng minh mới có cả tên của vợ hoặc chồng ở phía sau, như vậy hôn nhân vừa giá trị pháp lý vừa gia tăng thêm khăng khít cho đôi bên.
“Đây là phiếu đăng ký phải điền.” Cô gái đưa cho mỗi người một bản, sau đó nhìn xung quanh 1 chút, phát hiện Ngụy Thất và Tân Tiêu không có ai đi cùng. Có chút lo lắng hỏi:“ Xin hỏi chỉ có hai anh thôi sao? Có người chứng hôn không?”
Tần Tiêu và Ngụy Thất đồng thanh đáp:“ Không có.”
“Nhưng đăng ký kết hôn phải có chữ ký của hai người chứng hôn.” Cô gái có hơi khó khăn trong việc giải thích, “Nếu như không có người chứng hôn, thì không thể làm thủ tục được.”
Nghe xong lời cô gái nói, Tần Tiêu cũng không hề khẩn trương mà hỏi:“ Thế người chứng hôn có nhất thiết phải là người có quan hệ huyết thống không?”
“Cái này thì không cần. Chỉ cần có hai người làm chứng khi hai người điền phiếu, sau đó ký phía dưới là được.”
“Vậy cô có thể giúp chúng tôi làm người chứng hôn không?” Giọng nói Tần Tiêu dịu dàng, khiến cho người ta khó từ chối:“ Tôi và người yêu đã chờ lâu lắm rồi, hơn nữa em ấy không dễ dàng gì chấp nhận lời cầu hôn của tôi. Hôm nay nếu như không làm được thủ tục, tôi sợ ngày mai em ấy sẽ đổi ý mất.”
Ngụy Thất trừng mắt nhìn Tần Tiêu. Hắn cũng không để ý, cười cười nắm tay cậu. Cô gái nhìn thấy tai và mặt Ngụy Thất đỏ cả lên. Không khí ngọt ngào giữa hai người không cần nói cô cũng có thể cảm thấy được. Cô gật đầu nói:“ Không thành vấn đề, nhưng vẫn thiếu một người.”
Tần Tiêu đột nhiên ngồi dậy, nói với cô gái:“ Cô chờ tôi một chút.”
Ngụy Thất không biết Tần Tiêu định làm gì. Chỉ thấy hắn đi đến trước mặt một đôi phu phu bên cạnh, làm một tư thế chắp tay xin nhờ. Một người đàn ông mặt mũi ôn hòa trong đó mỉm cười đứng lên theo Tần Tiêu đi qua.
“Được rồi, đã tìm được một người chứng hôn khác. Bây giờ có thể làm thủ tục chưa?”
“À, được rồi. Các anh điền xong phiếu, tôi và anh này ký tên là xong.”
“Anh Tần, anh Ngụy, giấy chứng minh mới mấy ngày nữa sẽ được gửi đến nhà. Bây giờ thì hai anh cứ dùng giấy chứng minh cũ nhé.” Cô gái đưa giấy chứng minh cũ lần lượt trả lại cho Ngụy Thất và Tần Tiêu:“ À, giấy chứng minh mới là gửi đến nhà anh Tần hay gửi đến nhà anh Ngụy?”
Cô gái cảm thấy cặp đôi này thật là thú vị. Động tác của hai người có thể nói là tâm ý tương thông, nhưng ở họ có chỗ nào đó bằng mặt mà không bằng lòng. Ví dụ như đây là lần đầu tiên cô thấy hai người đi đăng ký kết hôn mà ghi địa chỉ nhà riêng của từng người, đây không giống như việc vợ chồng mới cưới hay làm, nhìn vào có thể thấy hai người vốn không sống cùng nhau.
“Gửi đến nhà tôi đi.” Tần Tiêu nhìn thấy sắc mặt cô gái hơi lạ nên giải thích thêm:“ Mấy ngày nữa người yêu tôi sẽ dọn nhà, sau này sẽ ở nhà tôi luôn.”
“À vâng, không thành vấn đề.” Cô gái không nói nhiều, nhận lấy phiếu mà hai người đã điền sau đó nói:“ Anh Tần, anh Ngụy, hôm nay còn việc gì cần tôi giúp đỡ không?”
“Được rồi, hôm nay đã làm phiền cô.”
“Không cần khách sáo, chúc các anh tân hôn hạnh phúc.”
Lúc Tần Tiêu và Ngụy Thất rời khỏi chỗ đăng ký kết hôn đã là chạng vạng tối. Mặt trời sắp lặn ở phía chân trời, khiến cho tất cả cảnh vật vừa ấm áp lại đẹp đẽ. Tần Tiêu đột nhiên vươn tay ôm eo Ngụy Thất kéo qua, để cậu dựa vào ngực mình. Sau đó chưa đợi đối phương phản ứng, hắn liền mở camera trước của điện thoại chụp một bức ảnh.
Trong ảnh, gương mặt ngạc nhiên của Ngụy Thất quay qua một bên, vừa lúc cho Tần Tiêu cúi đầu hôn lên khóe môi khẽ nhếch. Một khoảnh khắc được lưu giữ với thời gian.
“Được rồi.” Tần Tiêu đầy thỏa mãn cất điện thoại, thuận tay cài luôn ảnh làm hình nền.
“Anh mau xóa ảnh đi!”
Ngụy Thất muốn vươn tay giật lấy điện thoại của Tần Tiêu, nhưng hắn rất dễ dàng tránh được tấn công từ cậu. Sau đó cười hi hi cho điện thoại vào túi, nói một câu thẳng thừng:“ Không xóa.”
“Anh có cần mặt mũi không vậy?” Ngụy Thất nghĩ đến lúc người ngoài nhìn thấy ảnh chụp thân mật của mình và Tần Tiêu, trên mặt liền không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Tần Tiêu thờ ơ nhún vai nói:“ Dù gì chúng ta bây giờ cũng là vợ chồng hợp pháp, chụp ảnh thân mật cũng đâu có vi phạm pháp luật. Đúng không luật sư Ngụy của anh?”
“Anh…!” Ngụy Thất nhất thời không nghĩ ra được lời nào để phản đối lại Tần Tiêu, chỉ có thể lùi một bước nói:“ Ảnh chụp anh có thể giữ, nhưng không được cài làm hình nền.”
Tần Tiêu làm như suy nghĩ một lát, nói:“ Muốn anh đổi hình nền cũng được…” Ngụy Thất mới vừa thở phào, Tần Tiêu đột nhiên tiến lại gần, hô hấp nóng rực cũng theo đó mà đến gần, khiến cậu cảnh giác mà lùi mấy bước. Đối phương không để cho cậu có bất kì cơ hội nào, ôm lấy eo cậu, dịu dàng nói:“ Vậy phải xem biểu hiện của em tối nay đã. Ví dụ như giống như hôm trước, mở chân ra cầu xin anh làm em, sau đó hút chặt lấy của anh đấy.”
Ngụy Thất không ngờ Tần Tiêu có thể nói chuyện này giữa thanh thiên bạch nhật. Lời nói hạ lưu khiến cậu đỏ mặt tía tai, không chỉ như thế, hắn còn nói với một bộ dạng hết sức đoan chính đàng hoàng.
“Tần Tiêu, anh là đồ biến thái!” Ngụy Thất giận đỏ mặt, nhưng Tần Tiêu vẫn là bộ mặt:“ Em có thể làm gì anh nào?”
Tục ngữ có câu, ‘Người không biết xấu hổ là người vô địch thiên hạ’ quả không sai.
Hôn sự của Tần Tiêu và Ngụy Thất cứ như vậy mà thành. Tần Tiêu vì lý do ‘Ông chủ kết hôn, mọi chuyện đều tốt’ cho tất cả nhân viên trong công ty tan ca về sớm, ai về nhà chăm con thì về chăm con, ai đi hẹn hò thì cứ đi hẹn hò.
Tô Trạm tuy không có đối tượng cố định nhưng cũng không phải không biết tìm vui. Yêu cầu tìm bạn giường của hắn ta rất đơn giản, chỉ cần hai điểm: thứ nhất là phải xinh đẹp vì hắn xem trọng vẻ bề ngoài, điểm này là di truyền từ mẹ hắn, thứ hai là phải ngoan ngoãn nghe lời, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, cầm tiền rồi thì có thể vui vẻ rời đi.
Nói tóm lại, chính là chỉ làm tình, không yêu đương.
Còn có một điều tất yếu nữa đã trở thành luật bất thành văn của Tô Trạm, chính là hắn sẽ không quan hệ hai lần với cùng một người.
Mỗi lần trước khi đi bar, Tô Trạm sẽ đặc biệt thay đổi phong cách. Không phải dáng vẻ tây trang đạo mạo thường ngày, thay vào đó là áo sơ mi trắng quần jeans, cổ áo chữ V mở rộng lộ ra làn da rắn chắc, không hề có chút nào tao nhã ngược lại tạo nên một chút hương vị lưu manh vô lại.
Tô Trạm là một alpha ưu tú. Người thích hắn ta xếp hàng dài dài. Bình thường còn có một vài Omega vì để đợi hắn xuất hiện mà chờ ở quán bar liên tiếp mấy đêm, cho dù biết chỉ có thể lên giường một lần. Sau này không gặp, họ cũng cam tâm tình nguyện.
Tô Trạm ngồi trước quầy bar uống rượu trò chuyện cùng bartender. Tuy có không ít người tới bắt chuyện, hắn cũng muốn đem một người về nhà hôm nay, nhưng không biết vì sao không có ai hắn nhìn trúng ý.
“Anh Tô hôm nay còn chưa tìm được người thích sao?” Bartender pha một ly cocktail nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Tô Trạm hỏi.
Tô Trạm cầm lấy ly cocktail uống một ngụm. Trong miệng đầy vị ngọt thơm, một cỗ khí tức tràn ra khiến cho người ta khó nói thành lời, kích thích thần kinh khiến nó có chút run lên. Hắn chép miệng một cái, rượu này thật có chút mê người.
Bartender cười khẽ:“ Đây là loại cocktail tôi mới nghiên cứu ra, gọi là ‘mê luyến’.”
“Tên nghe hợp thật.”
Tô Trạm cầm ly, hơi ngửa đầu, chuẩn bị uống hết phần còn lại, thì bị người kế bên đụng trúng. Cocktail đổ đầy trên áo sơ mi trắng. Tô Trạm vừa muốn tức giận, ngẩng đầu lại thấy một gương mặt xinh đẹp đến mức không biết làm sao mới có thể diễn tả.
Người đó ngũ quan tinh tế, da thịt trắng nõn nà, đôi môi đỏ xinh, lông mày rậm dài như được cọ vẽ. Dưới khóe mắt còn có một nốt ruồi giọt lệ, hàm răng khẽ cắn môi dưới. Hai tay gắt gao ôm lấy thân thể gầy yếu, bộ dáng run rẩy nhìn cực kì đáng thương.
“Xin lỗi anh…”
Giọng nói như vỡ oà mang theo tiếng thở khe khẽ, nghe qua rất mê người. Tô Trạm còn chưa kịp nói gì, một gã đàn ông béo mập từ đâu lao tới bắt lấy người kia, trong mắt đều là dục vọng trông đến là buồn nôn.
“Nghiêm Duệ~ sao em lại chạy? Chúng ta mới nói chuyện được một chút thôi mà…”
Gã béo bắt lấy Nghiêm Duệ, nhưng y lại cự tuyết nói:“ Từ tiên sinh, hôm nay tôi không khỏe, hợp đồng của chúng ta hôm khác lại bàn đi.”
Nghiêm Duệ là một beta, sẽ không phát tình. Nhưng cảm giác bây giờ lại chỉ có thể dùng từ dục hỏa thiêu đốt để hình dung, không cần đoán cũng biết chắc chắn là y đã bị ai đó bỏ thuốc vào rượu. Thế nhưng nhà họ Nghiêm rất xem trọng hợp đồng với Từ thị, Nghiêm Duệ không dám phản kháng người đàn ông trước mặt, cho dù hành động của gã ta thực sự không chịu nổi.
“Cần gì hôm khác, hôm nay cũng được mà~ Để tôi đưa em về nhé~”
Trong giây phút Nghiêm Duệ tuyệt vọng, chỉ đành nhắm mắt xui tay đột nhiên có một lực kéo tay y. Y từ từ ngẩng đầu, trong ánh nhìn mơ hồ nhìn thấy gương mắt khiến người khác nhìn vào là khó quên của Tô Trạm.
Tô Trạm khẽ dùng lực, kéo Nghiêm Duệ vào lòng mình. Mùi trên người của người này thật là thơm.
“Mày làm gì thế hả?” Không cần nghĩ nhiều cũng biết Tô Trạm làm như vậy chính là chọc giận gã béo. Hắn tức giận chỉ thẳng mặt Tô Trạm mắng:“ Mày là cái đ*o gì?”
Tô Trạm từ từ cúi đầu, ngửi ngửi khí tức trên người Nghiêm Duệ. Quả nhiên không phải là omega, tình huống này chắc chắn là bị bỏ thuốc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top