Chương 83: Thanh Viễn ca ca
Trong Thanh Lâm Quán, Cảnh Thanh Viễn nói: "Đệ tử và Uyển Trân trở lại Lưu gia, phòng ốc đã bị sụp, phần mộ tổ tiên cũng bị bao phủ bởi cỏ dại. Nói chuyện với người trong thôn mới biết, hóa ra chúng con đã rời khỏi thôn hai mươi ba năm rồi."
Cái này chính là tu luyện bất kể năm tháng, chớp mắt đã vài thập niên.
Mọi người thổn thức.
Cảnh Thanh Viễn nói: "Sư phụ, con và Uyển Trân dọn dẹp Lưu gia, rồi trùng tu lăng mộ tổ tiên, vừa thu thập hành lí chuẩn bị về Thiên Linh Môn thì thiên lí truyền âm thạch của người tới, nên tranh thủ thời gian đi về đảo Hỏa Vân. Sư phụ, người tìm con có chuyện gì trọng yếu?"
Nói xong những lời này, hắn cầm lấy trái cây hỏi chồn tuyết. Uyển Trân lắc đầu. Trước mặt sư phụ nàng không dám như Tuyết Hoa nằm trên bàn ăn gì đó, thật sự mất thể diện.
"Trận pháp như vậy, sợ vi sư đích thân tới cũng chưa chắc phá giải được."
Cẩn thận lắng nghe việc của đồ đệ, Hạ Lăng Vân nói, "Còn về chồn tuyết tiên tử nói tới thuật nguyền rủa, vi sư mới nghe lần đầu. Loại nguyền rủa này có thể khiến Uyển Trân làm bạn với con, đấy cũng là một loại chúc phúc rồi, khuyết điểm chỉ là nhỏ nhặt." Vì thân thể sẽ luôn tồn tại hai loại hình chồn và người.
Dừng một lát, Hạ Lăng Vân nói: "Bởi cơ duyên xảo hợp, ta cũng tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh, lấy được tâm pháp thủy mộc song tu, gọi con trở về là muốn truyền thụ cho con. Việc này, đợi chúng ta trở về Thiên Linh Môn rồi nói rõ chi tiết."
"Thái Hư Huyễn Cảnh..." Cảnh Thanh Viễn kinh ngạc thật lâu, đột nhiên nói: "Sư phụ, chính là Thái Hư Huyễn Cảnh trong truyền thuyết?" Hắn nghe nói người đi vào rất nhiều nhưng từ cổ chí kim chỉ có sáu người còn sống đi ra. Sư phụ rõ ràng là đi ra, vậy tương lai nhất định giống sáu người kia tu luyện thành Cửu phẩm tiên tôn.
"Thanh Nhi, trấn định." Hạ Lăng Vân bình tĩnh nói: "Lần này có rất nhiều điều ngoài ý muốn, tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh ngoại trừ ta còn có thày trò ba người Đạo Nguyên tiên quân, và Tuyết Hoa. Tất cả mọi người đều đi ra."
Tuyết Hoa cũng thông qua thí luyện của Thái Hư Huyễn Cảnh rồi hả? Khó trách chỉ hơn hai mươi lăm năm, tu vi của Tuyết Hoa đã lên tới ngũ phẩm. Hắn còn tưởng sư phụ chỉ dạy cho Tuyết Hoa, hổ thẹn vì bản thân mình không giáo dưỡng Mặc Phong, nếu không phải mộc tinh nguyên, Mặc Phong cũng không phát triển như vậy.
Hạ Lăng Vân nhìn về phía chồn tuyết đang ngồi bên cạnh Cảnh Thanh Viễn, hiền lành nói: "Uyển Trân, đồ đệ này của ta đôi khi rất liều lĩnh, làm việc chủ quan sơ ý, về sau có con nói thêm cảnh tỉnh Thanh Viễn rồi." Hắn thừa nhận nàng dâu này của đồ đệ.
Uyển Trân lập tức khom mình hành lễ, kêu hai tiếng "Chít chít"
Tuyết Hoa bối rối nhìn qua. Mỗi lần Hạ Lăng Vân dùng thân phận trưởng lão nói chuyện cùng vãn bối, nàng cảm giác hắn cách nàng rất rất xa.
"Cảnh Thanh Viễn, chúc mừng." Nàng nói, nhảy vào trong ngực Hạ Lăng Vân, an phận ngồi xuống.
Vuốt ve bộ lông mềm mại của nàng, Hạ Lăng Vân nói: "Thanh nhi, lặn lội đường xa, các con cũng mệt rồi. Con đã biết Bích Thanh Trì ở chỗ nào bây giờ mang theo Uyển Trân và Mặc Phong đi tắm rửa một chút."
Hắn nói với Tuyết Hoa: "Tuyết Hoa, nàng đi tìm Trương Thành, bảo Trương Thành sai mấy nô bộc đệ tử, thu dọn hai gian phòng. Thanh Viễn đã tới, chúng ta ở lại một ngày rồi xuất phát. Thanh Viễn và Uyển Trân cần nghỉ ngơi."
Hắn không có thói quen cùng giường với người khác, ngoại trừ đám đồ đệ khi còn bé. Thanh Viễn, Uyển Trân dù đã đính hôn, nhưng chưa cử hành hôn lễ, hai người ở chung một phòng không thích hợp. Tuyết Hoa và Uyển Trân đều là thiếu nữ, nhưng Tuyết Hoa khá mẫn cảm mới mùi, sẽ không nguyện ý để Uyển Trân ngủ trên giường nàng, cho nên hắn không cân nhắc việc thu dọn một gian phòng.
"Được." Tuyết Hoa nói, lập tức nhảy xuống chạy ra ngoài.
Trong sương phòng Thanh Lâm Quán, Tuyết Hoa chuyển lời của Hạ Lăng Vân cho Trương Thành, Trương Thành lập tức nói: "Được ta sẽ đi thu dọn." Hắn chỉ không rõ sao Cảnh sư phó chỉ có một người mà Hạ tiên quân lại sai hắn dọn hai căn phòng, nhưng không chút do dự đi làm, bởi vì đây là Tiên Quân phân phó.
Tuyết Hoa đưa mắt nhìn hắn đi ra khỏi Thanh Lâm Quán, thấy Lệ Quân Hoa và hai nô bộc đệ tử mang hộp cơm tới, sau lưng còn có Thanh Đồng. Gương mặt anh tuấn của Thanh Đồng âm trầm, hai mắt hồ ly tràn ngập tức giận, giống như ai thiếu hắn khoản nợ lớn vậy.
"Oa, Lệ Quân Hoa, ngươi mang đồ ăn ngon đến rồi?" Ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, Tuyết Hoa chạy tới nghênh đón: "Sao ngươi lại thả hắn ra?" Nàng kinh ngạc mà hỏi thăm. Sáng sớm hôm qua, không phải Lệ Quân Hoa thừa dịp Thanh Đồng chưa sẵn sàng nhốt hắn vào không gian linh sủng sao?
Lệ Quân Hoa cười khổ nói: "Lúc chiều hắn tự mình chạy ra rồi." Thực lực của hắn mạnh hơn nàng nhiều lắm, sau khi thích ứng ở không gian linh sủng hắn cố gắng tự mình thoát ra. Bình thường sau khi linh sủng tiến vào không gian linh sủng nếu chủ nhân không triệu hoán thì không ra được nhưng lúc này đã bị hắn đột phá, không gian linh sủng hoàn toàn vô dụng với hắn.
"Đây là sư phụ ta phân phó phòng bếp làm một bàn rượu và đồ ăn cho Hạ tiên quân và Cảnh sư huynh, vừa vặn ta cũng không có việc gì nên mang tới." Nói xong gò má nàng ửng hồng.
Hiểu rõ nội tâm của Lệ Quân Hoa, Thanh Đồng hừ một tiếng đảo mắt nhìn nàng một mặt truyền ý niệm: Không phải là phát tình, muốn tìm nam nhân sao? Nói thẳng là được, cần gì kiếm cớ?
Hung hăng liếc hắn, Lệ Quân Hoa nhìn về phía chính sảnh Thanh Lâm quán nói: "Tiên Quân đang nói chuyện với Cảnh sư huynh sao? Tuyết Hoa, muội đi bẩm báo một tiếng, ta vâng lệnh sư phụ mang đồ ăn và rượu tới."
"Không cần đa lễ như vậy, ngươi đi theo ta." Tuyết Hoa cười nói, chạy về phía chính sảnh. Nàng nghĩ tới, Lệ Quân Hoa gọi Cảnh Thanh Viễn là "Thanh Viễn ca ca". Cảnh Thanh Viễn là nam tử đầu tiên mà Lệ Quân Hoa thầm mến. Nhưng không những hắn yêu người khác còn đính hôn rồi, Lệ Quân Hoa biết được chắc sẽ đau lòng.
Nghe Tuyết Hoa nói như vậy, Lệ Quân Hoa dẵn mấy nô bộ đệ tử tiến vào Thanh Lâm Quán.
Hạ Lăng Vân biết hảo hữu phái đệ tử đưa một bàn rượu phong phú đến chúc mừng thầy trò hắn đoàn tụ, mỉm cười gật đầu nói: "Đạo Nguyên vẫn luôn chu đáo như thế."
Hắn nói với Lệ Quân Hoa đang bố trí bàn tiệc rượu với nô bộc: "Quân Hoa hiền chất, khiến ngươi vất vả một chuyến rồi." Lệ Quân Hoa là một thiếu nữ rất nhiệt tình.
"Có thể hầu hạ Tiên Quân là phúc của vãn bối."
Không thấy Cảnh Thanh Viễn, Lệ Quân Hoa có chút thất vọng, dè dặt hỏi thăm: "Tiên Quân, Cảnh sư huynh đâu?"
"Thanh nhi đi Bích Thanh Trì tẩy rửa, lập tức trở về." Hạ Lăng Vân nhẹ nhàng nói. Hắn nhớ rõ Lệ Quân Hoa có thiện cảm với Cảnh Thanh Viễn, đáng tiếc Thanh Nhi đã có vị hôn thê, Lệ Quân Hoa phải thương tâm rồi.
"Tiên Quân, Cảnh sư huynh đưa vãn bối đến đảo Hỏa Vân, là đại ân nhân vãn bối đã lâu không gặp huynh ấy rồi." Lệ Quân Hoa mỉm cười nói, "Vãn bối ở đây chờ huynh ấy."
Nàng xoay mặt phân phó nô bộc đệ tử: "Các người đi xuống, ta sẽ thu thập."
Hai nô bộc đệ tử lập tức đáp: "Lệ sư phó, vậy phiền người rồi." Lẽ ra bọn họ phải đợi thầy trò Tiên Quân dùng xong, cùng Trương Thành thu dọn mang về phòng bếp tẩy rửa đấy.
Thấy Thanh Đồng nhăn nhó, Hạ Lăng Vân nói: "Thanh Đồng, đồ ăn và rượu rất phong phú, nếu không ngại ngươi hãy ngồi xuống dùng một ít?"
Hắn không hiểu, lực trói buộc của khế ước linh sủng đối với Thanh Đồng rất nhỏ, sao hắn lại cứ đi theo Lệ Quân Hoa chạy khắp nơi.
"Vậy ta không khách sáo." Thanh Đồng lập tức nói, ngông nghênh tìm một chỗ ngồi xuống.
"Thanh Đồng!" Lệ Quân Hoa ngượng ngùng nói: "Tiên Quân. Tính cách Thanh Đồng vẫn luôn như vậy, xin người đừng để ý."
"Không sao, Quân Hoa hiền chất, không bằng ngươi cũng ngồi xuống cùng nói chuyện." Hạ Lăng Vân bình tĩnh nói. Chuyện hôn sự của Thanh Nhi cô bé này sớm biết cũng tốt, miễn cho tình sâu đậm thương tâm càng nhiều.
Một lát sau, Cảnh Thanh Viễn thay y phục sạch sẽ tiến vào, trên vai là chồn tuyết Uyển Trân, đi cạnh là Mặc Phong.
"Ồ." Hắn đánh giá Lệ Quân Hoa một cái, kinh hỉ nói: "Nàng là tiểu muội muội Quân Hoa?"
"Thanh Viễn ca ca, muội là Quân Hoa." Lệ Quân Hoa lập tức tiến lên nói: "Hai mươi lăm năm dung mạo của huynh vẫn không thay đổi. Mặc Phong, khỏe không, ngươi còn nhớ ta không?" Nàng kích động, hai má đỏ ửng.
"Quân Hoa muội muội, vài năm không gặp, muội hôm nay trở thành một đại cô nương xinh đẹp rồi."
Cảnh Thanh Viễn cảm ứng linh lực chấn động trên người Lệ Quân Hoa, lập tức ngạc nhiên... "Phong Hỏa linh lực của muội cũng đạt tới ngũ phẩm. Không hổ là thiên tài mà hai vị Tiên Quân tán dương."
"Ngươi là ai?" Mặc Phong duỗi đầu ngửi ngửi mùi trên người Lệ Quân Hoa, chần chừ một lúc nói: "Ah, ngươi hính là nữ hài tử đó."
Ngay lập tức, trí nhớ của chủ nhân truyền vào trong đầu nó, nó nhớ trước đây thật lâu(khái niệm thời gian của Mặc Phong chưa rõ ràng), chủ nhân triệu hoán nó ra đi cùng một nữ hài tử. Tiểu cô nương kia rất thích vuốt ve bộ lông nó, nhưng là sau khi tới đảo Hỏa Vân, nó và chủ nhân rời đi. Mùi trên người nữ nhân này và tiểu cô nương kia bất đồng, nếu không phải chủ nhân nhắc nhở, nó cũng không biết nàng là ai.
Thấy Mặc Phong nhớ ra mình, Lệ Quân Hoa đưa tay vuốt ve đầu nó, kích động nói: "Mặc Phong, ta vẫn luôn nhớ ngươi."
Nàng lấy ra một viên linh đan trong không gian trữ vật, nhiệt tình nói: "Đây là Tẩy Tủy Phạt Cốt Đan đỉnh cấp ta có được, lúc ấy ta nghĩ ngay đến ngươi." Nói xong, nàng trực tiếp nhét vào miệng Mặc Phong.
Từ khi theo Cảnh Thanh Viễn Mặc Phong ăn không ít linh đan, biết rõ linh đan tốt, không đợi chủ nhân đồng ý, lặp tức cuốn đầu lưỡi nuốt linh đan vào.
"Ah!" Cảnh Thanh Viễn ngẩn ngơ, lập tức nói: "Quân Hoa muội muội, lễ vật này quá quý trọng rồi, ta sợ không trả nổi." Tuy rằng rất nhiều linh đan phân ra cho người và linh thú, nhưng không có nghĩa linh thú không thể ăn linh đan mà con người phục dụng."
Lệ Quân Hoa vuốt ve bộ lông Mặc Phong cười ha ha: "Muội thích Mặc Phong, đây là muội tặng nó, huynh không cần để ý."
Tu sĩ nhân loại khi đột phá cần phải có Tẩy Tủy Phạt Cốt Đan đỉnh cấp.
Tuyết Hoa bình tĩnh đứng xem, xác định Lệ Quân Hoa quả thật là người thích động vật lông xù, cùng với nữ nhân vì muốn sủng vật mà gả cho chủ nhân không kém là bao.
Thấy chồn tuyết đang nằm yên trên vai Cảnh Thanh Viễn, Lệ Quân Hoa kinh hỉ: "Thanh Viễn ca ca, đây cũng là huynh nuôi sao?"
Nàng đã học cách sử dụng thần thức cảm ứng người có linh căn hay không. Cảm ứng qua, nàng kinh ngạc: "Đây là chồn tuyết thông thường." Tuy rằng rất đáng yêu, nhưng tuổi thọ không dài, tu sĩ nhân loại hầu như không nuôi dưỡng.
Cảnh Thanh Viễn dịu dàng vuốt ve chồn tuyết nói: "Quân Hoa muội muội. Đây không chỉ đơn giả là chồn tuyết, mà là chồn tuyết tiên tử không già không chết, vị hôn thê của ta."
Hắn cười cười với chồn tuyết nói: "Uyển Trân, đây là tiểu muội muội trước kia ta chiếu cố, bây giờ đã trưởng thành."
Chồn tuyết tiên tử, vị hôn thê...
Lệ Quân Hoa lập tức ngây ngẩn người, trong lòng giống như mất đi cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top