Chương 55: Hạo Linh Thiên Tôn

Hạ Lăng Vân gian nan bước đi trong sa mạc, lấy trường bào quấn quanh đầu.

Mặt trời nóng bỏng, hạt cát bỏng rẫy, sa mạc mênh mông, sa mạc trong huyễn cảnh với sa mạc bên ngoài không khác gì, nhưng ban ngày nóng như lửa, buổi tối giống như hầm băng, độ ẩm chênh lệch rõ ràng vượt qua cả sa mạc bình thường.

Rắn, rết, độc trùng, thằn lằn... Hắn không đụng phải một tinh linh yêu quái nào, cũng không gặp một động vật nào hơn lớn một chút, nhưng đã gặp năm cơn lốc cát. Dựa vào linh lực tạo ra vách tường phòng ngự, hắn mới không bị bão cát cuốn đi, sau khi cơn bão cát qua mới từ trong đống cát chui ra.

Khát ngày uống chút nước, mệt thì tìm một địa phương để nghỉ, Hạ Lăng Vân biết mình sẽ phải ở trong huyễn cảnh thật lâu, cho nên nước và đồ ăn trong vòng tay càn khôn dùng rất tiết kiệm.

Ngẫu nhiên gặp được thực vật trong sa mạc, hắn liền phóng thích thủy linh lực theo đó rút nước để uống, còn thừa thì hóa thành băng thu vào vòng Càn Khôn.

Bởi vì thể lực tiêu hao rất nhiều, hắn không chỉ ăn chay, mặc dù bên trong vòng càn khôn còn đồ ăn để ứng phó lúc nguy cấp, nhưng hắn vẫn ăn những cỏ cây thực vật non mềm ở sa mạc, ăn thịt, ăn rắn, bò cạp, thập chí côn trùng.

Kiểu thí luyện cực khổ này hắn đã trải qua bao lâu rồi? Hạ Lăng Vân phảng phất nhớ tới bản thân mình lúc 300 tuổi thí luyện ở sa mạc, khi đó mỗi phút mỗi giây hắn đều giãy dụa bên bờ sinh tử.

Kiên trì, mỗi một phút kiên trì chính là rèn luyện tinh thần và thể lực!

Thời gian trôi nhanh, càng ngày hắn càng gầy, nhưng mà ánh mắt thì lại tràn ngập phấn chấn.

Thí luyện sinh tồn chẳng phân biệt ngày hay đêm, đợi thể lực tiêu hao đến tận cùng Hạ Lăng Vân mới dừng lại nghỉ ngơi, ở trong sa mạc nơi mà linh khí thủy, mộc cực kì thưa thớt, phục hồi linh lực. Trong vòng tay càn khôn có rất nhiều thủy, mộc linh thạch nhưng vẫn như cũ hắn muốn để dành để sử dụng trong thời điểm gian nan nhất.

Chỉ có ngồi xếp bằng tu luyện, chứ không phải là chính thức nghỉ ngơi như trên mặt chữ. Trước khi nhắm mắt là cát vàng, sau khi mở mắt vẫn là cát vàng, giống như chỉ có mình hắn cô độc chạy trong sa mạc.

Huyễn cảnh sa mạc này từ đầu tới giờ không xuất hiện động vật lớn nào, rõ ràng là khảo nghiệm ý chí của hắn, hắn vừa quan sát xung quanh vừa nhớ lại, miễn cho bản thân tĩnh mịch đến mức thần chí không rõ, cuối cùng tinh thần sụp đổ.

Rừng cây tươi tốt, hồ Nữ Thần linh khí nồng đậm, mọi người ở Thiên Linh Môn, mười hai đệ tử hắn từng dạy bảo, tiểu hồ ly mà hắn nuôi dưỡng gần dây... Ah, tiểu hồ ly đáng yêu của hắn, nàng và hắn cùng tiến vào huyễn cảnh, hi vọng nàng không phải rơi vào hoàn cảnh tĩnh mịch như hắn. Nàng còn quá nhỏ, nếu huyễn cảnh không thay đổi, không nhìn thấy sinh vật khác, tinh thần sẽ nhanh chóng sụp đổ mất. Hắn phải nhanh chóng thông qua thí luyện của chi chủ Thái Hư Huyễn Cảnh, tìm được nàng.

"Phụ thân, đã đủ chưa, hắn ở trong huyễn cảnh sa mạc rất lâu rồi. Ta nhìn cũng cảm thấy tinh thần sụp đổ." Trong đại điện Thái Nguyên Cung, tiểu hồ ly Tuyết Hoa nhìn hình ảnh hiện trên một tấm gương cực lớn.

Đây là mặt thủy tinh được chế tạo thành pháp kính, tên là Huyễn Chi Kính, có thể thấy tất cả sự vật trong huyễn cảnh. Trước mắt Tuyết Hoa là Hạ Lăng Vân ở trong sa mạc. Hạ Lăng Vân không còn dáng vẻ thong dong, sạch sẽ như trước khi vào huyễn cảnh. Toàn thân hắn rất bẩn, gương mặt đầy bụi bẩn, tóc dài đã bị hắn cắt ngắn. Hắn lảo đảo bước đi trong sa mạc, có một thân linh lực nhưng lại không thể phi hành.

"Tuyết Hoa, lần trước phụ thân đã nói, Thái Hư Huyễn Cảnh là một chương trình thí luyện, sự hiện hữu của phụ thân chỉ là giữ gìn và vận hành huyễn cảnh."

Ngồi trên bảo tọa ở trong đại điện, Hạo Linh Tiên Tôn nhàn nhã nói, lấy trong tay một quyển sách, "Tuyết Hoa, tới, trò chuyện cùng phụ thân. Con vừa mới bế quan ra, đã lâu rồi phụ thân không được nghe giọng nói của con."

Nữ nhi trở lại cạnh hắn, hắn tất nhiên muốn nuôi dưỡng nữ nhi thật tốt. Trong Thái Hư Huyễn Cảnh dưới sự trợ giúp của linh đan thượng cổ, Tuyết Hoa nhanh chóng bế quan tiến giai trở thành Ngũ phẩm thiên hồ. Thiên hồ tăng phẩm giai, cái đuôi cũng sẽ tăng lên, nhưng mà hắn tìm tất cả tàng thư trong Thái Hư Huyễn Cảnh, đều không tìm được lí do tại sao nữ nhi chỉ có một cái đuôi.

Đồng dạng là con gái của hắn và bát phẩm thiên hồ, vì sao mỗi lần Lệ Nhi tăng lên một phẩm giai lại tăng thêm một cái đuôi, mà Tuyết Hoa dù là tăng bao nhiêu phẩm giia, cái đuôi vẫn chỉ có một?

Chẳng lẽ là do phương thức sinh ra bất đồng, cho nên nữ nhi mới không được hoàn mĩ như vậy? Dù không hoàn mĩ nhưng cũng là hài tử của hắn và Tuyết Cơ, hắn yêu thương Tuyết Hoa, còn hơn cả sinh mạng!

"Không được!" Tuyết Hoa kêu lên, "Con lo lắng, thí luyện ý chí của Tiên Quân tới khi nào mới kết thúc? Chẳng lẽ cứ để hắn đi tiếp như vậy?"

Nàng bây giờ hiểu rõ sự kì diệu của Thái Hư Huyễn Cảnh rồi, thời gian trôi qua khác biệt với bên ngoài. Lần này nàng bế quan trong Thái Hư Huyễn Cảnh, thời gian ước chừng mười năm, nhưng bên ngoài cũng chỉ là vài ngày. Nàng bế quan không có cảm giác về sự biến hóa của thời gian, nhưng mà Hạ Lăng Vân thì khác, hắn đã chịu cô độc du đãng trong sa mạc mười năm! Mười năm, không có bất kì đối tượng nào để trao đổi, nếu là nàng thì sớm nổi điên rồi.

"Từ khi hắn trở thành Tiên Quân thì chưa từng có trải qua huấn luyện nào như thế, cho nên mới có hiện tượng linh lực bị đình trệ. Ảo cảnh sa mạc đang giúp hắn rèn luyện ý chí, rèn luyện thân thể. Nếu ảo cảnh sa mạc cảm thấy hắn hợp ý, thì mới bắt đầu thí luyện. Chờ hắn thông qua thí luyện mà ảo cảnh dành cho hắn, thì hắn có thể rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh trở về đại lục Ngũ Nguyên."

Hạo Linh Tiên Tôn nói, lần này tu sĩ tiến vào huyễn cảnh có vài người đặc biệt ưu tú, hắn hi vọng bọn họ sẽ vĩnh viễn ở lại bên trong huyễn cảnh. Ngoại nhân cho rằng tu sĩ vào huyễn cảnh đều chết hết, thật ra thì, đại bộ phận tu sĩ thông qua thí luyện bởi vì cảm thấy linh khí trong huyễn cảnh nồng đậm hơn so với bên ngoài, tự nguyện ở trong huyễn cảnh tu luyện, để trở thành cửu phẩm tiên tôn, bạch nhật phi thăng.

"Nếu như không phù hợp?" Tuyết Hoa vội vàng nói.

"Hoặc là sẽ luôn như vậy, cho tới khi tinh thần hắn sụp đổ, không khống chế được linh lực mà chết, hoặc ta ra tay để hắn rời khỏi huyễn cảnh, sau đó cho hắn sống ở một huyễn cảnh thích hợp khác tới khi chết già."

Hạo Linh Tiên Tôn nói. Những tu sĩ không thông qua thí luyện nhưng may mắn sống sót, bọn hắn sẽ được sinh hoạt trong ảo cảnh giống như đã từng sinh hoạt bên ngoài, cho tới lúc tử vong. Thái Hư Huyễn Cảnh, thật ra chính là vô số thế giới nhỏ được đám người cửu phẩm Tiên Tôn trước đó liên thủ sáng tạo ra!

"Vì sao con không cần phải trải nghiệm những thí nghiệm gian khổ như vậy?" Tuyết Hoa dò hỏi, ánh mắt không rời khỏi gương mặt Hạ Lăng Vân, vẻ mặt tràn ngập lo lắng và không đành lòng.

"Bởi vì con là nữ nhi của ta, chút quyền lợi ấy ta cũng có." Hạo Linh Tiên Quân mỉm cười nói.

Nữ nhi tuy còn nhỏ tuổi, nhưng nội tâm đã trưởng thành, tâm tư giống như mẫu thân nàng năm đó. Chỉ là nếu Hạ Lăng Vân có đủ ưu tú, có thể cùng nữ nhi hắn phi thăng hoặc cùng chết, hắn không ngại trợ giúp.

"Phụ thân..." Tuyết Hoa gắt giọng. Thí luyện không phải chuyện đùa, sao có thể tùy tiện thương lượng đi cửa sau?"Ha ha ha." Hạo Linh Tiên Tôn cười ha hả, "Tuyết Hoa, mẫu thân con là bát vĩ thiên hồ, phụ thân con là cửu phẩm tiên tôn, dưới tình huống bình thường là không thể có hậu đại đấy, nhưng chỉ cần có, hậu đại trời sinh đã cường hãn."

Có lẽ Hạ Lăng Vân chỉ là người bình thường, tu vi của hắn chính là từng chút từng chút một khổ luyện ra đấy.

Đứa nhỏ Tuyết Hoa này, thừa kế toàn bộ ưu điểm của phụ mẫu, thân thể của Tuyết Hoa là do huyết nhục của mẫu thân bồi dưỡng nên, trong cơ thể còn phong ấn linh lực của mẫu thân sót lại, cho nên thân thể của Tuyết Hoa vô cùng đặc biệt không cần rèn luyện cũng có thể dung nạp linh lực.

Về phần thí luyện, nói trắng ra là rèn luyện tinh thần, hiện tại tinh thần và ngột tính của Tuyết Hoa rất mạnh, không cần phải tiến hành thí luyện.

"Lệ Nhi, vì sao có thể đi...tới đó?" Sau khi nhìn Hạ Lăng Vân, Tuyết Hoa lại để Huyễn Chi Kính biến hóa thành huyễn cảnh thế giới băng.

Trong điện Thái Nguyên Cung có thể tùy ý sử dụng Huyễn Chi Kinh xem các ảo cảnh khác. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy ảo cảnh mà Lệ Quân Hoa thí luyện, nàng không khỏi thừa nhận, ý chí của nàng ta rất kiên định, lại mạnh mẽ, liên tục vượt qua mấy thí luyện.

"Lệ Nhi sinh ra trong huyễn cảnh, đối với ảo cảnh vô cùng quen thuộc, cho nên giống như phụ thân có thể tự do đi qua từng ảo cảnh, thân thể không bị thời gian ảo cảnh ảnh hưởng."

Hạo Linh Tiên Tôn nói. Trong Thái Hư Huyễn Cảnh, chỉ có hắn cùng với người nào đó kí khế ước với người trong huyễn cảnh là không bị thời gian tốc độ của huyễn cảnh ảnh hưởng. Tuyết Hoa là nữ nhi của hắn, Thái Hư Huyễn Cảnh cũng tiếp nhận nàng, cho nên dù thân thể có chút ít ảnh hưởng cũng không có vấn đề gì lớn.

Dùng ý niệm chuyển đổi hình ảnh của Huyễn Chi Kính, Tuyết Hoa lại nhìn hồ ly tuyết trắng đang chạy sung sướng trong huyễn cảnh băng, bĩu môi nói: "Thật hâm mộ Lệ Nhi." Nàng chỉ có thể xem, không thể tiến vào huyễn cảnh sa mạc, tới bên cạnh nam thần.

Lệ Nhi và nàng là tỷ muội ruột, nhưng phương thức sinh ra... vô cùng thần kì!

Đối với phương thức sinh ra của Lệ Nhi, phụ thân nói như vậy!

Bởi vì trợ giúp cho thân thể xuất hiện tình trạng lão hóa, và trực giác mình không có cách nào tấn cấp cho linh sủng kiêm thê tử Tuyết Cơ, mạo hiểm tiến vào Thái Hư Huyễn Cảnh, tìm kiếm linh đan thượng cổ trong truyền thuyết có thể trợ giúp tu sĩ tấn cấp.

Bởi vì linh sủng cũng phát triển theo sự tăng trưởng của tu vi linh lực, ý thức tự chủ của linh sủng sẽ càng mạnh, có thể chủ động ngăn cách ý niệm trao đổi với chủ nhân, cho nên hắn không biết thê tử Tuyết Cơ đã dự đoán được sau khi hắn vào huyễn cảnh không thể trở ra, liền thi triển pháp thuật nghịch thiên, mạnh mẽ ép buộc hạt giống hắn lưu lại, cũng khiến bản thân nàng thụ thai sinh hạ thiên hồ, rồi rời đi.

Bọn họ dù sao cũng có khế ước linh sủng đấy, ngay lúc nàng chết, hắn ở trong huyễn cảnh đã cảm nhận được. Hắn mất hết động lực, sau đó được chi chủ huyễn cảnh đời trước tuyển, trở thành người tiếp nhận Thái Hư Huyễn Cảnh là yêu cầu đầu tiên của chi chủ đời trước.

Ngay tử đầu hắn đã yêu cầu hồi sinh thê tử, nhưng chi chủ huyễn cảnh không làm được, bởi vì thê tử hắn đã sử dụng pháp thuật nghịch thiên, linh hồn và thân thể bị phá hủy, cho dù tạo ra một thân thể khác, cũng chỉ là một người không có linh hồn.

Sau đó chi chủ huyễn cảnh trước đó đề nghị, có thể giúp hắn tạo ra hài tử của hắn và Tuyết Cơ.

Một đứa nhỏ chảy huyết mạch của hắn và nàng? Phu thê bọn họ trong dòng thời gian dài buồn chán đã vô số lần tưởng tượng, thật là tốt nếu có hài tử mang dòng máu của hai người.

Thê tử đã chết, hắn nếu không muốn chết, thời gian dài đằng đẵng sau này, hắn cần một hài tử, một hài tử dung hợp dòng máu của hắn và nàng!

Vì vậy hắn động tâm rồi, liền đồng ý tiếp nhận chức trách chi chủ của huyễn cảnh, vĩnh viễn thủ hộ huyễn cảnh, cho đến khi tìm được người thừa kế mới chết, hoặc phi thăng.

Trong pháp trận thượng cổ kì diệu, một cọng lông của Tuyết Cơ, một bát máu của hắn, sau hơn một nghìn năm thì Lệ Nhi đã thành công ra đời.

Hài tử mà phu thê bọn họ mộng tưởng mấy ngàn năm, hắn coi nàng như tính mạng.

Đứa bé này kế thừa ưu tú của phụ mẫu, tu luyện linh lực dễ như trở bàn tay, chỉ là hắn quá nuông chiều, thời gian nàng chơi đùa vượt qua thời gian tu luyện, hơn nữa tu luyện lười nhác, cho nên dù hắn tự mình dạy bảo, bên trong huyễn cảnh có nhiều linh hoa linh quả, linh đan thượng cổ dùng thay cơm, nhưng Lệ Nhi vẫn chỉ là thất vĩ thiên hồ.

Lệ Nhi cũng không ra ngoài, Thái Hư Huyễn Cảnh có nhiều cơ duyên để Lệ Nhi phát triển, cho nên hắn liền mặc kệ nữ nhi, tùy tiện để nữ nhi tự mình phát triển.

Sau khi biết bản thân có tỷ muội, Lệ Nhi vô cùng tò mò, gấp gáp không chờ được chạy tới trước mặt bọn họ bày tỏ tỉnh cảm, sau đó lại hâm mộ Tuyết Hoa có một tiên quân mạnh mẽ đối xử với Tuyết Hoa rất tốt.

Nghĩ tới cách Lệ Nhi được sinh ra, Tuyết Hoa vô cùng thán phục, tu tiên đúng là tuyệt vời, quá thần kì, sau đó nàng có chút mừng thầm, nếu như, vạn nhất nàng cùng nam thần kết thành lương duyên nhưng không thể sinh đời sau, cũng có thể tham khảo phương thức sinh ra của Lệ Nhi.

Ngồi trên bảo tọa Họa Linh Tiên Tôn ngắm nhìn nữ nhi đang chăm chú nhìn Huyễn Chi Kinh.

Lúc này đây, hắn phát hiện bên ngoài cũng có nữ nhi chảy trong người dòng máu của hắn và thê tử, liền chờ cơ hội kéo nữ nhi vào trong. Hạ Lăng Vân chắc tiếc mệnh, không để ý tới hấp dẫn bên trong huyễn cảnh, không tiến vào, kết quả vì hắn mạnh mẽ cướp Tuyết Hoa cho nên Hạ Lăng Vân mới đi theo. Hạ Lăng Vân đối xử với Tuyết Hoa rất tốt, Tuyết Hoa cũng ôm ấp tình cảm nữ nhi đối với Hạ Lăng Vân, hai người sẽ đi theo con đường của hắn và Tuyết Cơ. Điều này chứng tỏ Tuyết Hoa sẽ không ở trong huyễn cảnh với hắn rồi.

Mười năm này trong huyễn cảnh hắn cực lực bồi dưỡng tình cảm với nữ nhi, Lệ Nhi thấy hắn độc sủng tỷ tỷ cảm thấy bất công, thở phì phì tức giận không ngừng chạy vào ảo cảnh giày vò các tu sĩ thí luyện.

Điều này khiến đám tu sĩ đang thí luyện khổ càng thêm khổ, hắn căn bản không sao, chỉ là...

Hắn nhìn ảo cảnh mà Tuyết Hoa đang xem, Lệ Nhi đang dây dưa với một tu sĩ trẻ, xem ra là mối tình đầu rồi.

Hai nữ nhi của hắn a, có vẻ sắp rời khỏi hắn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top