Chương 3: Lăng Vân Tiên Quân
Hồ ly là động vật sống về đêm. Tuy bản thân Tuyết Hoa thích ban ngày nhưng phải ban đêm tinh thần mới sáng láng, đến ban ngày liền buồn ngủ. Không còn cách nào khác, nàng đành phải từ từ thích nghi.
Đêm nay được ăn no, bên cạnh có một trưởng lão hộ pháp, Tuyết Hoa bắt đầu dựa theo bản năng, hấp thu tinh hoa Nhật Nguyệt cùng linh khí trời đất.
Ký ức đối với người nhà dần mơ hồ, nàng chỉ biết bản thân từng có cha mẹ có chị gái còn cái điều khác đều đã quên. Nàng không biết lý do mình tới thế giới này nhưng ở thế giới này nếu nàng muốn sinh tồn và tìm ra nguyên nhân thì năng lực tự vệ càng mạnh càng tốt!
Hít vào không khí mới mẻ, linh khí dần dần thẩm thấu tới lục phủ ngũ tạng. Nàng vận hành linh khí theo kinh mạch, sau một vòng tuần hoàn thì thở ra một làn khói trắng.
Hạ Lăng Vân ngồi xếp bằng trên trên bồ đoàn,nhìn giống như đang nhắm mắt dưỡng thần, kỳ thật vẫn luôn quan sát tiểu linh hồ. Phương thức tu luyện của Tuyết Hoa cũng giống như các linh thú khác, phần lớn là dựa vào bản năng hấp thu linh khí trời đất, đem linh khí biến thành của mình để bảo tồn ở trong cơ thể giống như vị trí đan điền của nhân loại.
Chỉ là linh lực của nàng lưu động so với người khác có sự khác biệt, màu đỏ của hỏa linh lực cùng màu xanh của thủy linh lực mỗi lần đi ngang qua đan điền đều hợp thành một vòng tròn hình cầu, vây quanh một điểm trung tâm truy đuổi lẫn nhau.
Đây là công pháp gì?
Tâm pháp Tuyết Hoa tu luyện là loại tâm pháp thật đặc biệt! Nó đồng thời tu luyện hai loại linh lực tương khắc nhau mà bình an vô sự đến bây giờ.
Hắn dần bị bí ẩn trên người tiểu linh hồ này hấp dẫn, cũng đối với phương pháp của nó thấy hứng thú. 200 năm trước, hắn đã là thất phẩm Tiên Quân, sau một thời gian tu vi đột nhiên tăng mạnh rồi trì trệ không tiến, mặc kệ tu luyện thế nào đều không thay đổi.
Đây là chuyện tu sĩ sẽ luôn gặp phải,tu sĩ phẩm cấp thấp có thể nhờ trưởng bối chỉ điểm cùng trợ giúp, mà giờ tại Ngũ Nguyên đại lục, người có tu vi ở trên hắn chẳng có mấy ai, cũng không thân quen lẫn nhau, không thể lãnh giáo. Nếu hắn không thể tìm được điểm đột phá, đời này tu vi sẽ vĩnh viễn dừng ở thất phẩm Tiên Quân đến khi sinh mệnh kết thúc.
Nay vô tình gặp được một tiểu hồ ly cổ quái, có lẽ là một cơ duyên, hắn phải nuôi dưỡng nó thật tốt, tìm hiểu bí mật của nó xem có thể tìm hiểu phương thức tu luyện mới, giúp tu vi của mình tiến tới cảnh giới mới.
○○○
Bởi vì bên cạnh có hộ pháp đáng tin, Tuyết Hoa chỉ chú tâm vùi đầu vào tu luyện. Năng lượng màu cam chuyển động cùng năng lượng màu xanh bên trong thân thể tiểu linh hồ, một vòng tuần hoàn lại một tuần hoàn vận hành, dần dần trở nên mạnh mẽ sau đó không thể hấp thu nữa mới dừng lại. Nàng biết lần tu luyện đã đạt đến cực hạn của thân thể.
Mọi chuyện có mức độ, có chừng có mực mới là nhân sinh đại đạo, nàng cũng không thể bắt buộc, đem năng lượng hỗn độn chuyển hóa một lần nữa trong đan điền mới thu công.
Mở mắt ra, nàng liền thấy được ánh mặt trời chói chang. Thật sự rất chói mắt!
Nàng nhíu mắt thành mảnh dài, theo bản năng đứng lên tìm chỗ râm mát.Vị trí ngủ của hồ ly thường ở sâu trong hang động, tuy phần lớn hang là dơ bẩn, chứa đầy mùi thối rữa của rong rêu cùng cây chết, lại có rất nhiều sâu bọ nhưng vì không trở thành thức ăn cho động vật khác, nàng chỉ có thể bịt mũi chịu đựng.
Hạ Lăng Vân.
Nàng nhổm dậy nhìn quanh, thực không có cách nào bỏ qua sự tồn tại của người bên kia, cả người Tiên Quân bao phủ linh quang màu xanh, vừa mờ mịt vừa tuấn dật.
Ỷ vào hắn ngưng thần tu luyện, Tuyết Hoa mới quang minh chính đại đánh giá hắn.
Hắn thoạt nhìn 25-26 tuổi, làn da trắng nõnôn nhuận như Bạch Ngọc, mái tóc đen dài như mực tùy ý dùng một sợi dây xanh cột sau gáy, mắt đen mày kiếm, mũi cao thẳng có chút giống người phương tây, đôi môi mỏng đỏ hồng.
Hắn thật đẹp, đẹp đến mức không có đạo lý, hắn chính là nam thần của nàng!
Tuyết Hoa nhìn, lặng lẽ đứng dậy hướng hắn bò đi, sau đó dán bàn chân hắn nhẹ nhàng mà cọ xát.
Nàng không xấu hổ mong được bò vào trong ngực của hắn nhưng nàng không dám, bởi vì giữa bọn họ, cảm tình giữa chủ nhân cùng sủng vật vẫn còn chưa sâu đến mức đó.
Ở bên ngoài luôn có khả năng xuất hiện nguy hiểm, Hạ Lăng Vân là không thể tập trung tu luyện, sau khi Tuyết Hoa thu công rồi nhổm dậy, hắn đều biết. Hắn không có thu công bởi vì đẳng cấp của Tuyết Hoa, nếu nó tấn công hắn sẽ bị linh lực trong cơ thể hắn tự động phản kích lại, hắn muốn biết hồ ly kỳ lạ này ở thời điểm hắn không nhìn nó sẽ làm gì.
Nó đi đến bên người hắn, dựa vào chân của hắn nằm sấp xuống, đầu nhỏ nhẹ nhàng cọ chân của hắn, phảng phất như là một tiểu sủng vật vô cùng không muốn xa rời chủ nhân.
Cái vật nhỏ này nha...
Tâm hắn vốn như giếng cổ không gợn nổi sóng lại hơi dâng lên một tia ôn nhu. Thanh nhi bây giờ là tam phẩm tu sĩ, nên rời sư môn tự mình tu luyện, không bằng hắn coi tiểu hồ ly thông minh đặc biệt thích thân cận người như một đệ tử mới để bồi dưỡng.
Nghĩ đến đây, hắn nhanh chóng thu công, đem tiểu linh hồ nâng lên trên đùi, vuốt ve đầu nó, "Tuyết Hoa, bây giờ ngươi có đói bụng không?" Bàn tay đảo một cái, một quả táo liền xuất hiện ở trong bàn tay.
"Ngươi ăn đi, ăn no rồi ngủ." Đem quả táo đưa tới bên miệng tiểu linh hồ, hắn ôn nhu nói, tay còn lại vuốt ve lông tiểu linh hồ. Tiểu gia hỏa này rửa xong, bộ lông tuyết trắng xoã tung, sờ lên thực thoải mái.
"Oa ác ~~" tiểu linh hồ Tuyết Hoa hạnh phúc ngao ngao gọi, nam thần đút nàng ăn, nam thần vuốt lông cho nàng, sau khi chuyển kiếp làm sủng vật phúc lợi cũng thật tốt quá!
Cẩn thận và nhã nhặn đem quả táo ăn, nàng cứ như vậy ghé vào trên đùi hắn ngủ.
Hạ Lăng Vân bình tĩnh nhìn, khóe miệng gợi lên mộtý cười ấm áp. Loại cảm giác khi chăm sóc tiểu động vật khả ái khiến hắn nhớ lại 120 năm trước. Khi đó chưởng môn sư điệt từ chân núi ôm một đứa trẻ một tuổi bị vứt bỏ trở về,hắn phát hiện ra đứa trẻ kia có linh căn thiên phú tuyệt hảo, lập tức muốn thu làm đồ đệ.
Khi đó Thanh nhi rất đáng yêu nhưng chờ hắn dần dần lớn lên, tuy rằng dung mạo đến khi mười bảy mười tám tuổi không có nhiều thay đổi nhưng tính cách trở nên không hề đáng yêu!
Còn tiểu hồ ly này... Nhìn những đệ tử bổn phái chiếu cố linh sủng, tính cách mấy trăm năm đều không thay đổi lớn. Tính cách của tiểu hồ ly này có lẽ cũng phải duy trì mấy trăm năm.
Nghĩ đến đây, Hạ Lăng Vân đối vớithu hoạch của lần này xuất hành rất vừa lòng, cứ như vậy ngồi tại bên dòng suối, cảm nhận thiên địa tự nhiên, đem ý thức dung nhập trong đó tìm kiếm đồ đệ Cảnh Thanh Viễn của mình.
Đem ý thức phóng ra ngoài, hắn có thể lấy chính mình làm tâm điểm cảm ứng sự vật trong phạm vi mười dặm.
Tìm tòi một lần, hắn không tìm được đồ đệ cũng không tìm được Hắc lang, ngược lại phát hiện được linh thảo lâu năm.
Cầm quần áo gấp thành một cái đệm, hắn đem tiểu linh hồ ngủ say xê dịch đến quần áo.
Là bởi vì có hắn cho nên bản năng cảnh giác tự nhiên của động vật đều buông tha sao? Nó cuộn lại thân mình ngủ thật sâu, hô hấp nhẹ nhàng, mũi hếch lên trên lớp lông trắng như tuyết.
Nhìn nó ngủ đến mức không hề có một chút cảnh giác nào hắn nhẹ nhàng lắc đầu, dùng ngón tay vẽ một vòng quanh nó. Ngón tay hắn xẹt qua, một tia sáng xanh biếc từ đầu ngón tay hắn tràn ra, đọng lại ở trên mặt đất, vẽ tiếp một ít tự phù, hắn chỉ bố trí đơn giản nhưng pháp trận lại phòng ngự vô cùng chắc chắn.
Bảo vệ tiểu sủng vật thỏa đáng, hắn đi hái thuốc. Nếu phát hiện linh thảo, hắn phải nghĩ biện pháp đưa linh thảo về Linh Sơn. Về phần linh thảo dùng để làm gì, là để làm đan dược, hoặc là tiếp tục nuôi để dùng về sau, hoặc là trợ giúp nó tu luyện thành hình người.
○○○
Tuyết Hoa, Tuyết Hoa...
"Ngươi là ai?" Tuyết Hoa ở trong sương mù đi qua đi lại, tìm kiếm người gọi chính mình.
"Ta là... Quản lý... Ý chí... Nhớ... Nhiệm vụ..." Âm thanh lúc xa lúc gần, thanh âm lai giữa nam và nữ nhắc nhở.
"Nhiệm vụ, nhiệm vụ gì?" Tuyết Hoa nghi ngờ nói, " Lý do ta xuyên việt là gì, là ngươi làm sao?"
"... Cuối cùng... Là ngăn cản Lăng Vân... Trở thành hậu cung của Lệ Quân Hoa." Thanh âm nói, càng ngày càng rõ ràng.
"Lệ Quân Hoa là ai? Tại sao ta phải giúp ngươi làm nhiệm vụ?" Tuyết Hoa hiếu kỳ hỏi.
"Tạm thời không thể... Bằng không... Ngươi cũng sẽ... Biến mất." Thanh âm nói, "Bởi vì... Chặn, liên hệ... Không dễ dàng. Nói ngắn gọn, ta đem... Bàn tay vàng của ngươi... Đi ra, ngươi nhất định phải ngăn cản Lệ Quân Hoa làm bẩn Lăng Vân Tiên Quân."
"Uy, cái gì loạn thất bát tao, đây là một việc không đầu không đuôi nha, ngay cả ngươi là ai ta còn không biết?" Tuyết Hoa không kiên nhẫn kêu lên.
Có lẽ là có cách trở, thanh âm kia biến mất. Sương trắng tan đi, trước mặt nàng trống rỗng, sau đó nổi lơ lửng một tờ giấy.
Đây là bàn tay vàng của nàng?
Nàng nghi ngờ cầm lấy xem. Trên tờ giấy viết: Ngũ Hành thủy tinh mai hoa liên rơi, giúp chuyển hóa, ngưng tụ linh khí thiên địa ( đây là hàng nhái), thần khí thật sự do Lệ Quân Hoasở hữu, sử dụng thuyết minh: Tăng nhanh tốc độ hấp thu,ngưng tụ linh khí thiên địa, là bảo vật tu luyện,lúc chiến đấu giúp khôi phục linh lực nhanh chóng; có năng lực cảm ứng mạnh mẽ, giúp người sở hữu trải rộng ý thức, còn có thể thăng cấp.
Một món đồ nhái?
" Lệ Quân Hoa là ai, "Lệ Quân Hoa" cùng nàng có quan hệ gì?
Tuyết Hoa không hiểu làm sao. Bây giờ nàng đang sở hữu đồ giả sao? Chính phẩm thuộc về Lệ Quân Hoa, nàng chỉ có một đồ giả? Có được đồ giả nàng có năng lực ngăn cản Lăng Vân Tiên Quân trở thành hậu cung của Lệ Quân Hoa?
Ôi trời, hậu cung!
Lệ Quân Hoa là nam hay nữ? Lăng Vân Tiên Quân là Hạ Lăng Vân sao?
Lệ Quân Hoa nếu như là nữ, Tiên Quân là phải cùng nam nhân khác có chung lão bà ư? Lệ Quân Hoa nếu như là nam, Tiên Quân là tiểu thụ???????
Ông trời của ta ơi, nam thần của ta, ngươi làm sao có thể để nữ nhân dâm loạn nhúng chàm? Ngươi làm sao có thể trở thành tiểu thụ dưới thân người khác?
Nếu ta không bảo vệ trinh tiết của Tiên Quân tốt, thiên địa khó dung nha!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top