Chương 112: Quốc sư (1)
"Tuyết Hoa, ta muốn đi chơi với nàng, nhưng hiện tại có việc gấp cần xử lí." Hạ Lăng Vân xin lỗi nó, "Nàng tự lên hay chờ ta rảnh cùng nàng lên?"
không có hắn làm bạn, dù lên đó cũng không ý nghĩa.
Tuyết Hoa hết hứng thú... nói: "Được rồi, lần sau chúng ta lên xem." Hôm nay Hạ Lăng Vân nhìn thấu mọi chuyện sinh ra nhiều cảm khái, vui chơi cũng không thỏa thích.
"Được, chúng ta trở về." Hạ Lăng Vân nói xong, đưa tay bám lấy eo thon cùng nàng phi hành.
Hai người bay trên cao, rất nhanh về tới Vong Trần Cư. Để Tuyết Hoa ở nhà, Hạ Lăng Vân không kịp thay y phục nói: "Ta sẽ nhanh chóng trở về, nếu muốn nàng cứ tìm Uyển Trân chơi, thay đổi y phục chải tóc rồi hãy qua." Ngoại trừ các Tiên Quân cùng thế hệ, không ai có thể khiến hắn phải mặc chính trang tiếp đón.
Tuyết Hoa kéo hắn lại, "Lăng Vân, ta cũng muốn qua đại điện." Đặc sứ của hoàng đế thế tục, cả một vương gia? Có vẻ thú vị.
"Chuyện này..." Hạ Lăng Vân chần chừ một chút: "Nàng cẩn phải chỉnh đốn một chút mới được." hắn là nam nhân tóc tai không chỉnh tề không sai, nhưng nếu Tuyết Hoa để vậy sẽ khiến người ngoài cảm thấy nàng yêu mị.
"Quá phiền toái." Tuyết Hoa nói, bạch quang trên người mờ mịt, thân thể nhanh chóng thu nhỏ lại.
"Ha ha ha ha." Biến thành hồ ly Tuyết Hoa đắc ý chui ra khỏi đống y phục, chân trái giơ lên một cái, toàn bộ y phục được thu vào bên trong vòng tay Như ý, sau đó nhảy lên người Hạ Lăng Vân.
Hạ Lăng Vân tiếp lấy nàng, yêu chiều mỉm cười lắc đầu nói: "Tiểu quỷ nghịch ngợm." Nàng như vậy cũng tốt, tránh để người khác nhìn thấy dung nhan tuyệt mĩ độc nhất của nàng.
Tuyết Hoa đắc ý, "Như vậy bớt việc." Chải đầu tóc thật sự tốn rất nhiều thời gian, nàng đợi không nổi.
Hạ Lăng Vân mỉm cười, ôm nàng bay tới đại điện nghị sự của Thiên Linh Môn.
Hạ Lăng Vân từ từ đáp xuống thềm đá. Dưới thềm đá đại điện đã có hai ba mươi tên nam tử trang phục thị vệ, thấy hai người bay tới, gương mặt lộ ra kinh sợ.
"Đại trưởng lão giá lâm." Hai tu sĩ trẻ tuổi canh giữ cửa đại điện kêu lên, tinh thần phấn chân cúi chào hành lễ. Trưởng lão Tiên Quân uy phong, bọn họ đứng gác cũng có cảm giác hãnh diện với đám thị vệ.
Hạ Lăng Vân khẽ gật đầu, ôm Tuyết Hoa chậm rãi vào đại điện. Đặc sứ của Hoàng Đế tới Thiên Linh Môn làm gì? Thiên Linh Môn chỉ là một môn phái tu tiên nhỏ, không có liên hệ gì với triều đình.
"Sư thúc." Hàn Tu mang theo Vũ Đình, Khiếu Nguyệt bước nhanh tới nghênh đón. Tuyết Hoa biến về hình thái hồ ly, trước mặt người ngoài bọn họ không cần hành lễ.
"Trưởng lão/ Tiên Quân." Khách nhân trên đại điện cũng đứng dậy, hành lễ.
"Các vị miễn lễ." Giọng nói của Hạ Lăng Vân trong trẻo lạnh lùng, "Tu sư điệt, mấy vị khách này là..." một quý nhân thế tục, một gã đạo quân tam phẩm, sau lưng còn có bốn tu sĩ nhị phẩm.
Hàn Tu khom người giới thiệu: "Sư thúc, vị này chính là đặc sứ của đương kim Hoàng Thượng, vương gia Hán Dương."
Nam tử chừng bốn mươi tuổi đầu đội kim quan, mặc cẩm bào màu đỏ tiến lên hai bước cung kính chắp tay thở dài nói: "Tục nhân Hán Dương Vương Phương Thiếu Hoa bái kiến Tiên Quân, Tiên Quân sống lâu muôn tuổi. Thiếu Hoa may mắn gặp Tiên Quân, quả thật là tam sinh hữu hạnh. Nhiều năm không gặp Tiên Quân vẫn thanh xuân bất lão, khí độ cao quý, khiến tục nhân chúng ta kính ngưỡng không thôi."
hắn từng gặp người này sao?
Hạ Lăng Vân bình thản nhìn người mặc y phục xa hoa này, ánh mắt có chút nghi hoặc.
Thấy Tiên Quân mình sủng bái kính ngưỡng 17 năm không nhớ nổi bản thân, Hán Dương Vương vội vàng nhắc nhở: "Mười bảy năm trước, bến tàu bên ngoài thành Tấn Dương, Tiên Quân ban thưởng cho ta Thiên Vương Đan. Tiên Quân ban Thiên Vương Đan khiến Hoàng Đế anh Tông có thời gian an bài hậu sự, hóa giải một hồi bạo kiếp của triều đình."
Mười bảy năm trước, bến tàu ngoài thành Tấn Dương, tiểu hồ ly Tuyết Hoa trốn nhà giao đấu với bốn gã tu sĩ, đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy. hắn ban cho một viên Thiên Vương Đan cho thế tử trẻ tuổi dâng lên Hoàng Đế, tận lực giảm bớt chết chóc trong quá trình tranh giành ngôi vị.
Hạ Lăng Vân nghĩ tới, khẽ mỉm cười: "Thế tử điện hạ kế nghiệp cha, vương gia được Hoàng thượng trọng dụng, thật đáng mừng." A... đã mười bảy năm. Thế tử biến thành Vương gia, hắn có công hiến linh đan nên được lão hoàng đế và hoàng đế coi trọng, hưởng hết vinh hoa phú quý.
Tuyết Hoa cũng nghĩ tới kêu lên: "Ta nhớ rồi, hắn và bốn gã tu sĩ trên thuyền tấn công ta, thị vệ của hắn muốn giết ta. Tiên Quân..."
Nàng dùng móng vuốt cào cào ống tay áo Hạ Lăng Vân, thủ thỉ: "Tiên Quân, ta bị nhiều người bắt nạt như vậy, chàng phải làm chủ cho ta."
Năm đó Vũ Đình chân nhân cùng Hạ Lăng Vân tàng hình đứng bên cạnh nhìn tiểu hồ ly chiến đấu nghe xong da mặt lập tức run rẩy. Khi đó nàng rất uy phong, một tiểu hồ ly chiến đấu với bốn gã tu sĩ, đả thương ba giết một, nàng còn muốn người khác làm chủ thế nào? Hồ ly, đúng thật là hồ ly nha!
Hàn Tu từng nghe Vũ Đình chân nhân nói qua chuyện này, thấy Tuyết Hoa cáo trạng, thầm cười trong lòng. Tiểu hồ ly mang thù, đúng là giống tính Hồng Linh nhà hắn.
"Hồ ly đại tiên, đó là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, bốn gã tu sĩ kia trên đường ta mới gặp được, ta chỉ dùng lễ đãi bọn họ." Hán Dương Vương vội vàng nói. hắn không ngờ linh sủng hồ ly của Tiên Quân nhớ tới chuyện người của hắn tổn thương nó, muốn Tiên Quân trả thù, trong lòng thầm lo lắng."Hừ hừ." Tuyết Hoa cười lạnh, "Bốn gã tu sĩ kia bay từ thuyền người ra đấy, những... thị vệ kia toàn bộ là thuộc hạ của ngươi, người còn nói hiểu lầm?"
Nàng lập tức ngẩng mặt lên nói: "Tiên Quân, ta ghét người này." Dám có ý đồ hại nàng, nàng còn muốn trả thù cơ.
Hạ Lăng Vân vuốt ve cái đầu lông xù mềm mại của nàng, dịu dàng nói: "Tuyết Hoa, lòng dạ không nên hẹp hòi, cuộc chiến kia nàng không chịu thieeut. Vị Vương gia này tới Thiên Linh Môn hẳn có chuyện trọng yếu, nàng đừng can thiệp."
hắn nhìn thế tử nói: "Tiểu hồ ly của ta không hiểu chuyện, lời nàng ngươi đừng để trong lòng. Chuyện đó ta cũng thấy, không phải tất cả lỗi do ngươi." Chuyện đó đã qua, chỉ tiểu hồ ly ghi thù mới nhỡ kĩ.
Hán Dương Vương vội vàng nói: "Tiên Quân minh giám, Phương mỗ bội phục." Linh sủng của Tiên Quân thích cáo trạng, về sau hắn phải cẩn thận không thể đắc tội với nó.
Hàn Tu chỉ vào một người khác y phục thanh lịch nói: "Sư thúc, người này chính là Hà Tình phái Kim Tiên, hiện giữ chức quốc sư."
Hạ Lăng Vân khẽ gật đầu: "Hà đại nhân."
"không dám nhận. Vãn bối Hà Tình bái kiến Tiên Quân tiền bối." Hà TÌnh không dám thi lễ, tiến lên cung kính ôm quyền thi lễ thật sâu.
Tuyết Hoa nằm trong khuỷu tay Hạ Lăng Vân tò mò nhìn tu sĩ này. hắn nhìn khoảng ba mươi sáu tuổi, tóc mai điểm hoa râm. Nàng thoáng cảm ứng năng lực của hắn, phát hiện hắn là tu sĩ tam phẩm. Tu sĩ tam phẩm trước mắt người đời rất uy phong, nhưng trước tu sĩ giai "Tiên" chỉ giống như mộtmón ăn sáng, không đáng xem!
"Miễn lễ. Mọi người ngồi nói chuyện." Hạ Lăng Vân nói, chậm rãi đi tới vị trí thượng vị ngồi xuống. Chỉ cần hắn ở đây, đó chính là chỗ ngồi chuyên dụng của hắn.
Mọi người ngồi xuống, một đệ tử lập tức dâng trả cho Hạ Lăng Vân.
"Các ngươi tìm ta có việc gì?" Hạ Lăng Vân vào thẳng vấn đề. hắn là trưởng lão một phái, Tiên Quân có năng lực cường đại, nếu không phải có chuyện trọng yếu, cho dù người khác cầu kiến, Hàn Tu cũng không mời hắn tới để người khác gặp.
Hàn Tu đứng dậy chắp tay nói: "Sư thúc, Hán Dương Vương mang thư hoàng thượng tự tay viết, khẩn cầu sư thúc xuống nuối đảm nhiệm chức vị quốc sư. Đệ tử không dám thay sư thúc quyết định, đặc biệt mời người tới." nói xong, hắn từ trên không lấy ra một phong thư màu vàng đưa tới trước mặt Hạ Lăng Vân.
"Quốc sư?" Tuyết Hoa chen miệng nói, "Cái gì là Quốc sư?" Quốc sư không phải là tên lừa đảo cung phụng Hoàng đế sao?
"Quốc sư..." Hạ Lăng Vân xé phong thư đọc nhanh như gió, sau đó thu vào vòng tay càn khôn, vuốt ve tiểu hồ ly đang nằm trên đùi mình, giải thích đơn giản thế nào là quốc sư.
Từ lúc thượng cổ, Hoàng đế thế tục luôn khẩn cầu giới tu tiên phái tu sĩ tới giúp mình thống trị quốc gia. Khi đó tinh linh yêu quái ở đại lục Ngũ Nguyên rất nhiều, thường giết nhân loại, giới tu tiên cũng cố gắng tiêu diệt toàn bộ...những tinh linh yêu quái kia, vì vậy hai bên sau khi thương nghị thành lập phủ Quốc sư, với tư cách là bù đắp nhu cầu của thế tục với giới tu tiên.
Hoàng Đế thông qua người khác đề cử hoặc tự tìm kiếm, thuê tu sĩ làm quốc sư. Quốc sư quản lí một số tu sĩ giúp đỡ Hoàng đế trị vì. Hoàng đế khôngmuốn quốc sư can thiệp quá nhiều vào việc triều chính, quốc sư cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian cho thế tục, cho nên quốc sư chỉ nhậm chức hai mươi năm.
Hầu hết tu sĩ không để ý tới vinh hoa phú quý thế tục, cho nên tu sĩ bị chọn trúng cũng có thể thoái thác.
"Vương gia, Hà Tình, sao các người nghĩ đến việc mời ta làm quốc sư? Nếu ta nhớ không nhầm, vương triều Kim Phượng đã hơn hai trăm năm khôngcó quốc sư rồi?" Hạ Lăng Vân dò hỏi.
Hán Dương Vương chắp tay: "Phương mỗ bên ngoài thành Tấn Dương có cơ duyên gặp Tiên Quân, trong lòng vô hạn kính ngương, nghe ngóng thân phận Tiên Quân, rốt cục biết Tiên Quân là Lăng Vân Tiên Quân đại danh đỉnh đỉnh giới Tu Tiên, liền ghi nhớ trong lòng, chờ đợi một ngày có thể gặp lại Tiên Quân."
"Gần đây trong triều lộn xộn, Hoàng Thượng có ý mời quốc sư trấn tọa kinh thành, người đầu tiên Phương mỗ nghĩ tới là Tiên Quân, liền đề cử với Hoàng Thương. Các tu sĩ phủ Quốc Sư đều nghe uy danh người, mong chờ Tiên Quân tới đảm nhận chức vị Quốc sư."
hắn nói xong, lấy trong ống tay áo một túi càn khôn, hai tay nâng, cung kính nói: "Tiên Quân, đây là Linh Ngọc Ấn là bổng lộc Hoàng thượng dùng để mời ngài, mong Tiên Quân nhận lấy."
Tu sĩ lãng phí hai mươi năm giúp Hoàng đế làm việc cũng được đền bù tổn thát, bổng lộc của thế tục ngoại trừ vàng bạc còn có dược liệu quý hiếm, triều đình thông qua một cách khác để có được linh thạch, pháp khí.
Vì muốn mời được Tiên Quân đức cao vọng trọng đảm nhiệm chức vị quốc sư, đương kim Hoàng Thượng đã tiêu hết cả tiền vốn.
Hạ Lăng Vân không nhận, bình tĩnh nói: "Ta là thất phu sơn dã, tự do đã quen, không thích hợp làm quốc sư, Vương gia nên mời cao nhân khác."
Hán Dương Vương biết thế ngoại cao nhân khó mời, sẽ tìm lí do khoái thác. Nghe xong liền nói: "Tiên Quân, thất vĩ yêu hồ gây hại thế tục, Tiên Quân muốn khoanh tay đứng nhìn?"
Thất vĩ yêu hồ?
Tuyết Hoa tức giận suýt chút nữa để sáu cái đuôi xuất hiện, để hắn ta biết thất vĩ yêu hồ dịu dàng ngoan ngoãn thế nào.
Nhưng hắn nói chắc là Lệ Nhi rồi. Chẳng lẽ Lệ Nhi ở bên ngoài gây ra chuyện? không có khả năng, phụ thân tự mình giáo dưỡng, nữ nhi của người tuyệt đối không trở thành hồ yêu gây họa nhân gian!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top