Chương 126: Phiên ngoại 11 (Hoàn)

Ngay ngày tết trung thu, Liễu Hân Linh trải qua ba bốn canh giờ đau khổ, cuối cùng nàng cũng bình an sinh hạ một đôi song sinh trai.

  Trong An Dương vương phủ tràn ngập cảnh sắc vui mừng hớn hở, hai cục cưng chọn thời điểm trung thu chào đời ngụ ý đoàn đoàn viên viên, An Dương vương rất cao hứng, trước khi ông vung tuyệt bút đặt cho hai cục cưng một cái tên thật kiêu, thì nhũ danh của hai cục cưng được ông đặt là Đoàn Đoàn và Viên Viên.

  Có điều, Sở Khiếu Thiên không chút do dự bác bỏ hai nhũ danh vừa may mắn vừa vui mừng này, bạn thế tử gia vung tay lên, nhũ danh của hai cục cưng tiếp tục được đặt theo phong cách của hắn, gọi là Tam Bảo và Tứ Bảo.

  Nhũ danh này vừa được đặt ra, An Dương thái phi và vương phi đều lười có ý kiến, mỗi người bế một cục cưng yêu thích không buông tay, mặt mày tươi cười như đóa hoa cúc. Không ai để ý tới An Dương vương bạo phát liên tục tức giận mắng con bất hiếu, Đoàn Đoàn Viên Viên có gì không hay chứ?

  "Dù sao cũng không hay, ít ra Quý Quyên Từ đặt là Tam Mao và Tứ Mao nghe còn hay hơn." Sở Khiếu Thiên không khách sáo chút nào phản bác, hắn không hề quan tâm người nói chuyện chính là cha của mình. Có thể nói, những năm gần đây, Sở Khiếu Thiên đã quen thói chống đối lại cha mình, ngày nào không chọc giận ông là trong lòng hắn cảm thấy không thoải mái.

  "Tam Mao" và "Tứ Mao" loại nhũ danh bết bát như vậy chỉ có dân chúng bình dân nuôi con cẩu thả mới đặt, trong hoàng thất bọn họ không thịnh hành loại tên này, dù là nhũ danh cũng phải mang ý nghĩa cát tường mới được. Trong lúc hai người đang giằng co, An Dương vương phi đã không nói lời nào chấp nhận nhũ danh "Tam Bảo" và "Tứ Bảo". Về phần tục danh phải đợi các cục cưng một tuổi mới đặt được, còn một năm nữa nên có thể từ từ chuẩn bị, đến lúc đó bà chỉ cần nghe là được rồi.

  Lần sinh con này bởi vì sức khỏe Liễu Hân Linh đã được dưỡng thật tốt, nàng cũng chuẩn bị tinh thần từ trước, cộng thêm đã có kinh nghiệm một lần vì thế lần sinh này diễn ra vô cùng thuận lợi chứ không nguy hiểm như thai đầu. Sau khi nàng tỉnh dậy, lúc quan sát hai cục cưng thì thấy tuy ngũ quan chưa nảy nở nhưng giữa hai đầu lông mày mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của bạn thế tử gia. Nàng đoán tương lai hai cục cưng cũng sẽ anh tuấn như phụ thân của chúng, còn về phần hai cục cưng có thừa hưởng tính cách đặc thù của hắn hay không, thì phải chờ bọn hắn lớn môt chút mới biết được.

  "Linh nhi, cảm ơn nàng, nàng đã cực khổ rồi." Sở Khiếu Thiên ngồi trước giường dịu dàng ấn lên trán nàng một nụ hôn, hắn vô cùng cảm động.

  Lần sinh sản này, hắn vẫn cố chấp đồng hành với nàng cả quá trình, mặc cho phụ mẫu khuyên răn hay tức giận mắng thế nào hắn cũng không để ý, cuối cùng An Dương thái phi lạnh nhạt nói một câu kín đáo phê bình để hai người đừng khuyên nữa, cứ để mặc hắn muốn giày vò thế nào thì cứ giày vò thế ấy.

  Liễu Hân Linh dịu dàng cười cười, vui vẻ chịu đựng.

  "Aiiii, tuy nhiên ta hi vọng hai cục cưng này chỉ là đứa nhỏ bình thường, nhà chúng ta có Đại Bảo và Nhị Bảo là được rồi." Sở Khiếu Thiên cảm khái, rõ ràng hắn là một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, ngoài ra bản lĩnh lại hơn người, thủ đoạn lưu manh, nhưng khi so sánh giá trị vũ lực với mấy người trong nhà hắn liền biến thành người yếu nhất, thật khiến hắn chảy nước mắt xót xa.

  Liễu Hân Linh né tránh đáp qua loa: "Có lẽ thế." Không gian giới chỉ đã không còn, nàng cảm thấy nó đã không còn làm phiền mình nữa nên chắc hai cục cưng sẽ là đứa nhỏ bình thường thôi, chỉ cần các cục cưng không bị bạn thế tử gia vừa ngốc vừa hung tàn dạy thành càng ngốc càng hung tàn hơn thì nàng tin tưởng bọn chúng sẽ rất bình thường.

  "Ha ha, thật ra dù cho bọn chúng không có thần lực như Đại Bảo và Nhị Bảo, song chỉ cần rèn luyện từ nhỏ, ta tin rằng bọn chúng nhất định sẽ thiên hạ vô địch ~~" Bạn thế tử gia đắc chí nói, trong đầu đã bắt đầu ảo tưởng đến tình cảnh hắn dẫn theo ba tiểu bánh bao di càn quét kinh thành rồi.

  "..."

  Cho nên nói, dù cho không có thần lực thì các cục cưng nhà bọn họ cũng rất hung hăng phải không?

  Lúc Liễu Hân Linh có dự cảm không tốt về tương lai thì cửa phòng bị đẩy ra, hai tiểu bánh bao rón rén tiến vào, khi nhìn thấy người trên giường đã tỉnh, cả hai lập tức vui vẻ bổ nhào về phía trước.

  "Nương, đệ đệ ~~"

  Liễu Hân Linh đưa tay sờ sờ đầu hai tiểu bánh bao dịu dàng nói: "Các đệ đệ đang ngủ, Đại Đại và Nhị Nhị đừng lớn tiếng đánh thức các đệ đệ nhé."

  Hai tiểu bánh bao thật nghe lời gật đầu, sau đó nằm sắp xuống trước giường của hai cục cưng nhìn khuôn mặt non mềm của chúng, vẻ mặt cả hai đều rất ngạc nhiên. Đối với hai tiểu bánh bao mà nói chỉ cần có đệ đệ là được rồi, mặc dù có nhiều hơn một đệ đệ nhưng đệ đệ là để bắt nạt, chê ít chứ không ai chê nhiều cả.

  Sở Khiếu Thiên thấy hai tiểu bánh bao sắp thò tay chọc chọc các cục cưng trên giường, hắn vô cùng hoảng sợ gấp gáp nói: "Đại Đại, Nhị Nhị, các đệ đệ còn nhỏ nên không chạm vào được, ừm...Sau khi các đệ đệ lớn lên giống các con thì các con có thể ôm chúng được rồi." Vì phòng ngừa vạn nhất, Sở Khiếu Thiên vô trách nhiệm đưa ra một thời hạn để đánh lừa hai tiểu bánh bao.

  Không có cách nào, mặc dù Đại Bảo rất nghe lời nhưng bé còn nhỏ, năng lực điều khiển chưa cao cộng thêm có quái lực, cho nên đôi khi bé vô tình phá hỏng đổ vật mà cũng không biết. Còn Nhị Bảo tuy khi không uống rượu thì là một đứa nhỏ bình thường, nhưng đừng quên bé cũng chỉ mới ba tuổi, là một tiểu bánh bao chưa hiểu chuyện. Nếu để Nhị Bảo dùng ngón tay chọc các cục cưng, Đại Bảo nhất định sẽ học theo. Vì thế Sở Khiếu Thiên phải đối xử công bằng, ngăn cả hai lại hết.

  Hai tiểu bánh bao vây quanh giường trẻ con quan sát hai cục cưng một hồi, cuối cùng Nhị Bảo quay đầu lại hỏi: "Cha, vậy lúc nào có thể bắt nạt đệ đệ ~~"

  "..."

  Sở Khiếu Thiên lại nếm mùi tự tát vào mặt mình một lần nữa.

  Liễu Hân Linh che trán, hiện giờ nàng đối với ba phụ tử này không có hi vọng gì, một ngày mà bọn họ không làm chuyện ngốc thì cả người ngứa ngáy, với tư cách là người bình thường nhất nhà, nàng chỉ có thể chịu đựng. Chỉ mong là hai cục cưng kia có tính cách bình thường như nàng một chút mới tốt.

  Đợi đến khi hai cục cưng tròn một tuổi, rốt cuộc Liễu Hân Linh cũng xác định được hai bé đều rất bình thường, không có quái lực, không có năng lực đặc biệt gì cả, còn tính cách thì để nói sau đi, dù sao thế này cũng khiến nàng yên tâm rồi, còn Sở Khiếu Thiên thì xúc động không thôi.

  Cuối cùng hắn không còn là nam nhân yếu nhất nhà nữa!

  Các tiểu bánh bao ngày càng lớn, Đại Bảo và Nhị Bảo đã có tính cách riêng của mình. Đại Bảo vẫn hoạt bát gây rối khắp nơi, sau khi gây họa cậu đều chạy tới chỗ gia gia và nãi nãi để được bao che, khi mọi chuyện đã lắng xuống, tiểu tử này lại bắt đầu vô ý hãm hại gia gia yêu thương mình nhất....Nhị Bảo vẫn lười như trước, tuy đã không còn thích ngủ như lúc còn bé, nhưng mỗi ngày ngẩn người đã trở thành hạnh phúc của tiểu cô nương, cho đến khi Liễu Hân Linh hung ác bắt đầu để con gái học cầm kỳ thi họa, tiểu bánh bao mới phát triển theo hướng trở thành một thục nữ.

  Đến khi Đại Bảo và Nhị Bảo sáu tuổi, Tam Bảo và Tứ Bảo cũng ba tuổi rồi, hai cục cưng đã sớm bộc lộ bản tính nghịch ngợm và gây sự của mình, so với Đại Bảo có thần lực trời ban, hai cục cưng này còn hung tàn khiến người ta đau đầu hơn nữa. Ít nhất mặc dù Đại Bảo hoạt bát nhưng tính tình lại ngoan ngoãn và có trách nhiệm không giống Tam Bảo Tứ Bảo bị lão gia cưng chiều đến vô pháp vô thiên, mỗi ngày hai cục cưng đều muốn trèo lên nóc nhà dỡ ngói.

  Song dù cho các tiểu bánh bao nghịch ngợm gây sự thế nào, không sợ trời không sợ đất thế nào, nhưng kỳ lạ là bọn chúng lại sợ mẫu thân nhà mình, chỉ cần mẫu thân yếu đuối dịu dàng ngồi một chỗ cười nói chuyện với bọn chúng là các tiểu bánh bao đã không dám thở mạnh một cái, thật sự vô cùng oai phong. So ra mà nói, bạn thế tử gia dù có biến thành một trượng phu nhị thập tứ hiếu hay là một phụ thân nhị thập tứ hiếu đều yếu thế không chịu nổi, ngoại trừ thời gian cùng làm chuyện ngốc và gây sự ở bên ngoài với các tiểu bánh bao, thì khi ở nhà hắn chỉ là sâu bọ mà thôi.

  ***

  Lúc Đại Bảo và Nhị Bảo ba tuổi, Sở Khiếu Thiên đã quyết định cho bọn chúng đến thư viện đọc sách, thư viện đương nhiên là phải chọn cái lớn nhất trong kinh thành là Thanh Sơn thư viện rồi.

  Vỉ thế, sau khi các tiểu bánh bao đến Thanh Sơn thư viện học tập tụ tập với một tiểu tử tên là Sở Tê Bạch, Thanh Sơn thư viện bắt đầu nghênh đón khoảng thời gian gà bay chó chạy vô cùng náo nhiệt.

  Theo thời gian các tiểu bánh bao đều lớn lên, tính cách mỗi đứa đều khác nhau, nhưng có một điểm chung chính là các tiểu bánh bao đã bắt đầu xưng vương xưng bá ở thư viện.

  Tác giả: Phiên ngoại ngoài lề tặng thêm cho mọi người:

  Một ngày nào đó của hai mươi năm sau, đột nhiên Đại Bảo vác một cái bao tải...Không đúng, phải là vác một cô nương về nhà.

  "Cha, nương, đây là thê tử của con, mọi người mau chuẩn bị nhanh một chút để gạo nấu thành cơm, nàng chính là người nhà của chúng ta.”

  Đại Bảo cười hết sức sáng lạn, gương mặt xinh đẹp rạng rỡ dưới ánh mặt trời.

  Liễu Hân Linh phun trà ngay tại chỗ.

  Sở Khiếu Thiên đánh một phát lên vai con trai nay đã cao bằng mình, hắn cười nói: "Hảo tiểu tử, con được lắm! Ừm, vậy thì nhanh chóng chuẩn bị một chút, để cô nương này trở thành nhi tức nhà chúng ta."

  "Chỉ có cha thương con nhất!"

  "..."

  Nhìn hai nam nhân đứng chung một chỗ cười đặc biệt ngu ngốc, Liễu Hân Linh và vị cô nương bị khiêng về kia đồng thời trầm mặc.

       ~~~ HOÀN NGOẠI TRUYỆN ~~~

          ~~~TOÀN VĂN HOÀN~~~

  ❤️❤️❤️Nhớ vote cho mị nha❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top