Chương 17: Tôi không muốn đến bệnh viện

Art: Weibo @眠狼
Chương 17: Tôi không muốn đến bệnh viện

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Nếu là mặt sinh lý dễ thu hút đối phương hơn thì chi bằng cô thử lấy thứ này quyến rũ Đào Mục Chi, dù sao hai người họ bây giờ không còn quan hệ gì nữa rồi, cô lại không tin không thể đạp đổ bức tường thành này của Đào Mục Chi.

Lâm Tố vừa ném ra một quả bom hạng nặng.

Lời của cô đã đủ rõ ràng, người trưởng thành bình thường nghe đến đây đều sẽ hiểu cô bị hạ loại thuốc nào, Đào Mục Chi là bác sĩ, càng nên hiểu.

Quả nhiên, Đào Mục Chi nghe cô nói xong, lập tức hỏi: "Cô đang ở đâu?"

"Quán bar AU, phòng bao 204 tầng hai." Lâm Tố mềm nhũn nói.

"Bên cạnh có ai? Có thể liên hệ với bảo vệ của quán bar không?" Đào Mục Chi hỏi.

"Không được, cửa phòng bao bị khóa chặt rồi, bây giờ tôi cũng không có cách nào lớn tiếng gọi người." Lâm Tố đáp.

"Kẻ hạ thuốc cô đâu?" Đào Mục Chi hỏi.

Lâm Tố quay đầu liếc về phía phòng bao, Lại Tân vẫn còn tràn đầy hi vọng đợi cô quay lại.

"Anh ta đi vệ sinh rồi, có lẽ cũng sắp quay về." Lâm Tố nói.

Đào Mục Chi nói: "Cô không có cách nào tự ra khỏi phòng bao sao?"

Lâm Tố: "..."

Tôi bị hạ dược đó, bây giờ cả người mềm nhũn rồi, nói chuyện còn không có sức thì ra ngoài thế rắm nào?

"Không được." Nói đến đây, Lâm Tố giống như là không còn sức lực, lại dùng chỗ sức còn lại hỏi Đào Mục Chi: "Anh có đến không?"

Cô nói xong, Đào Mục Chi hỏi: "Đến. Cô tìm tạm chỗ nào trốn đi, trong vòng mười phút nữa tôi sẽ đến nơi."

Lâm Tố: "... Nhanh thế hả?"

Giọng nói của Lâm Tố so với vừa rồi bình thường hơn đôi chút, cô nói xong lập tức giật mình nhận ra, nhanh chóng trở về giọng điệu mơ mơ hồ hồ: "Ừm, Đào Mục Chi anh mau đến."

Lời vừa dứt, Lâm Tố giống như mất đi ý thức, đồng thời còn không cẩn thận ấn tắt điện thoại.

Biểu tình của Lâm Tố ngay lúc đó khôi phục về như thường, cô rũ mắt nhìn mấy tên đàn ông đứng dưới tầng một còn đang huýt sáo với mình, vô cảm thu hồi tầm mắt rồi đẩy cửa bước vào phòng bao.

Lâm Tố nói đi nhà vệ sinh, nhưng lần này đi hơi lâu. Lại Tân đang định gọi điện thoại cho cô thì Lâm Tố đã mở cửa bước vào. Cô không ngồi xuống ghế dài mà đứng từ trên cao nhìn xuống anh ta.

Lâm Tố là một cô gái thở thôi cũng toát ra nguy hiểm, nguy hiểm của cô ở sự xinh đẹp quá mức này. Khi được một người phụ nữ xinh đẹp dùng ánh mắt lạnh lùng như nhìn thứ "rác rưởi" chiếu tới, thì dù Lại Tân có chắc chắn cô không nhìn thấy hành động vừa rồi của anh ta, cũng không nhịn được chột dạ.

"Tôi tưởng cô đi rồi." Lại Tân cười một tiếng, giọng nói mời mọc: "Sao không ngồi xuống? Người ta vừa đưa đến thêm mấy loại rượu, rất không tệ, đến thử xem."

Nói xong, Lại Tân đưa ly rượu vừa bị bỏ thuốc cho Lâm Tố.

Lâm Tố liếc mắt qua ly rượu trên tay anh ta một cái, lại nhìn sang Lại Tân, hỏi: "Anh muốn tự cút hay để tôi báo án để họ đến gô cổ anh đi đây?"

Lâm Tố nói xong, ánh mắt Lại Tân co rút, sau đó lại cười, nói: "Cô nói gì..."

"Vừa rồi lúc anh bỏ thuốc vào ly rượu tôi đã thấy rồi." Lâm Tố nói thẳng.

Thủ đoạn bỉ ổi như thế bị vạch trần mà Lại Tân không hề tỏ ra xấu hổ, còn nhìn Lâm Tố cười nói: "Đúng, tôi bỏ thuốc rồi. Nhưng cũng là do cô nói mình bị lãnh đạm, tôi mới bỏ thêm vài thứ để cô không bị lãnh đạm nữa thôi."

"Lâm Tố, tôi có thể khiến cô vui vẻ." Lại Tân nói.

Lâm Tố: "..."

Có thể vì ngoại hình ưu việt của mình nên Lại Tân mới trở nên tự tin thái quá đến mức phát ớn như thế.

Lâm Tố im lặng nhìn Lại Tân tự tin tràn đầy, nói: "Không, anh không thể."

"Tôi chỉ có thể đạt được vui sướng khi tôi tự chủ động, chứ không phải khi cần dùng đến thuốc." Lâm Tố nói với Lại Tân.

Nói xong những lời này, Lâm Tố cảm thấy bản thân hoàn toàn là đang đàn gảy tai trâu.

"Được rồi." Cô dần mất kiên nhẫn, "Anh có đi không hả? Không đi tôi gọi người đó."

Lâm Tố ban ra thông điệp cuối cùng, nhưng đúng là cô có thể gọi người đến. Cô là khách quen của quán bar, phần lớn nhân viên ở đây đều quen biết cô, Lâm Tố ở quán bar này là không thể an toàn hơn được nữa.

Trừ phi cô uống thuốc, sau đó đầu óc mơ màng bị anh ta mang đi, nếu không bây giờ anh ta căn bản không thể làm gì cô.

Ngay từ lúc bắt đầu, Lâm Tố đã cảnh giác anh ta, kiểu người vừa xinh đẹp vừa thông minh như cô đúng là cực kỳ khó xử lý.

Nhận được lời đe dọa của cô, ý cười trên mặt Lại Tân thu lại. Anh ta từ ghế đứng lên, bực bội đi thẳng một mạch ra khỏi phòng bao.

-

Trong phòng bao chỉ còn lại một mình Lâm Tố.

Chờ cho Lại Tân rời khỏi, Lâm Tố nhanh chóng quay về ghế dài. Cô ngồi chổm hổm ngó xuống cửa dưới tầng một. Đào Mục Chi nói trong vòng mười phút sẽ đến nơi, cô vừa mất mấy phút đôi co với Lại Tân, thời gian còn lại không nhiều.

Cô đã nói với Đào Mục Chi là mình bị bỏ thuốc, cuộc gọi vừa rồi cũng tỏ ra mơ mơ màng màng, còn nói là cả người nóng lên. Nhưng sự thật là cô không uống ly rượu kia, mà Lâm Tố dĩ nhiên cũng không ngu đến mức vì chút hiệu ứng chân thật mà thật sự uống vào.

Cô ngồi khoanh chân trên ghế dài, quay đầu nhìn một bàn ngổn ngang chai lọ rỗng lăn lóc. Cô cầm một chai rượu Vodka lên, thổi vào miệng bình.

Vừa thổi, ánh mắt cô vẫn không dời khỏi cửa quán bar dưới tầng một. Lúc cô sắp xong xuôi, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.

Đào Mục Chi đến rồi.

Thời gian này, Đào Mục Chi hẳn là đã tan làm sớm, hắn không mặc sơ mi quần âu mà chỉ mặc đồ thể thao đơn giản. Áo màu nâu đậm, quần dài xám nhạt, kiểu dáng đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, lại bởi vì mặc trên người Đào Mục Chi mà có cảm giác không hề đơn giản.

Phong cách ăn mặc tôn lên vóc dáng cao ráo của người đàn ông, sau khi vào quán bar, hắn cũng không chậm trễ, lập tức chạy lên tầng hai. Lâm Tố lúc này mới hồi thần, vội ném chai rượu rỗng xuống, sau đó vỗ nhẹ mấy cái lên má mình.

Cô rất trắng, vỗ mấy cái là hai má lập tức ửng đỏ. Xong xuôi mấy chuyện này, Lâm Tố nằm sấp xuống ghế dài, mái tóc tùy tiện thả xuống mặt ghế, khuôn mặt thì chôn giữa mặt ghế và lưng ghế.

Đào Mục Chi vào đến nơi, nhìn thấy đầu tiên chính là khung cảnh này.

Lâm Tố nằm trên ghế dài, cô chỉ mặc một chiếc áo dây, một chiếc quần đùi, làn da trắng như sứ lộ ra từng mảng lớn. Mái tóc của cô rối loạn xõa tung, bên dưới là cái cổ trắng ngần nhẵn nhụi ngày thường cũng khó mà nhìn thấy.

Dưới chiếc cổ là bả vai mảnh mai, còn có xương cánh bướm sau lưng bởi vì tư thế nằm này mà gồ lên. Chiếc áo hai dây đơn giản chỉ đủ che phần dưới xương cánh bướm, nhưng cũng vì phần che chắn ít ỏi này mà càng khiến khiến nó trở thành điểm hấp dẫn trí mạng.

Dưới lớp vải mỏng manh là vòng eo nhỏ như con kiến, áo sơ vin vào quần. Chiếc quần ngắn ôm lấy mông, xuống dưới nữa là hai chân thẳng tắp thon dài.

Cô cứ thế không hề phòng bị gì nằm đó, bên trong phòng bao nồng nặc mùi rượu và tinh dầu, không khí kín mít khiến nơi này càng thêm nóng bỏng hơn so với bên ngoài. Trái tim hắn rơi xuống sâu nhất, sau đó lại thình lình nhảy lên, cứ lặp đi lặp lại như vậy khiến gân xanh trên trán cũng phải nổi lên.

Đào Mục Chi kìm lại nhịp tim của chính mình, bước qua, ôm Lâm Tố lên.

Bàn tay mát lạnh của hắn chạm phải làn da của Lâm Tố, giống như chạm phải miếng sắt nóng bỏng láng mịn.

Cơ thể cô rất nóng, lúc lật người lại, khuôn mặt cũng đỏ ửng. Mấy sợi tóc vì cô vừa áp mặt xuống nên mồ hôi khiến nó dính chặt bên má. Cô vốn dĩ là một chú hồ ly nhỏ xinh đẹp gian xảo, hiện tại lại nhắm chặt mắt giống như nàng yêu tinh mất hết tinh khí, suy yếu vô lực, chính là dáng vẻ buông xuôi như thế, để người ta mặc sức muốn làm gì thì làm.

"Lâm Tố." Đào Mục Chi gọi cô một tiếng.

Lâm Tố hơi hé mắt, trong đôi con ngươi mơ mơ màng màng, nhưng lại giống như cảm nhận được hắn, cô gọi một tiếng "Đào Mục Chi", sau đó vòng tay ôm lấy cổ hắn.

Hơi thở nóng bỏng mềm nhũn của Lâm Tố theo động tác ôm lên của hắn mà phả vào bên tai Đào Mục Chi.

"Đào Mục Chi, anh đến rồi~"

Đào Mục Chi bế ngang cô lên, hỏi: "Hiện tại thấy thế nào?"

Lâm Tố dựa vào ngực Đào Mục Chi, đầu gác trên bả vai hắn, hé mắt là có thể thấy được cái cằm đẹp trai, so với ngày thường còn góc cạnh hơn, còn có đôi môi khẽ mím và quai hàm hơi nhô lên vì hắn đang cắn chặt răng.

Lâm Tố hiện tại cảm thấy rất thoải mái nha. Cơ thể giống như viên than nóng của cô được cái mát lạnh của Đào Mục Chi bao bọc lấy, khiến cô đặc biệt lưu luyến cái ôm này của hắn. Vodka ngấm chậm nhưng khi ngấm vào thì sẽ rất nặng, Lâm Tố đã bắt đầu thấy ngà ngà say.

"Anh đúng là khẩu thị tâm phi nhỉ?" Lâm Tố hỏi.

Cô không trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại hỏi hắn một câu. Cô hỏi xong, Đào Mục Chi rũ mắt, Lâm Tố trong lòng đang ôm lấy hắn cũng ngước mắt nhìn lại, ánh mắt đã rõ ràng hơn đôi chút, thế nhưng cũng chỉ trong một chớp mắt như thế, chờ khi hắn nhìn xuống đã hoàn toàn biến mất, cô lại trở về là Lâm Tố mềm yếu vô lực.

"Không phải là anh không thích tôi à?" Lâm Tố chớp mắt một cái, nhìn lại Đào Mục Chi, "Vậy vì sao anh còn đến tìm tôi?"

Trái tim Đào Mục Chi giống như có bàn tay nhẹ nhàng nắm chặt.

"Thật ra anh thích tôi rồi." Lâm Tổ tổng kết, "Chỉ là anh không thừa nhận mà thôi."

Trong lời nói của cô mang theo ngà ngà say, còn có đắc ý sau khi rút ra kết luận. Ngay bây giờ, điều cô quan tâm vậy mà lại là chuyện này. Đào Mục Chi nhìn Lâm Tố, tầm mắt hai người giao nhau, một người âm u kiềm chế, một người mơ màng hơi rượu.

"Tôi đưa cô đến bệnh viện." Đào Mục Chi bế cô ra khỏi phòng bao.

Nhưng Lâm Tố đã lập tức phản đối.

"Tôi không đi bệnh viện!"

Rõ ràng là cô đang nổi giận, nhưng lại không có tí sức lực nào, mềm nhũn nằm trong lòng hắn.

Nói xong, cô rướn người dậy, giống như một yêu tinh nhỏ say rượu quấn trên người hắn.

Lâm Tố úp mặt vào hõm vai Đào Mục Chi, sau đó nghiêng má nhìn cái cổ thon dài, yết hầu lên xuống, còn có một bên tai đường nét rõ ràng.

Người đẹp đúng là đến cả tai cũng đẹp.

Lâm Tố thổi một hơi bên tai hắn, hơi thở nóng rẫy như mang theo ma lực, nhanh chóng nhuộm đỏ vành tai trắng trẻo của hắn.

"Đào Mục Chi, tôi thật sự thích anh." Lâm Tố nhìn chằm chằm vành tai đỏ rực kia, khóe môi cong lên. Giọng nói của cô cũng hóa thành hơi nóng, từng chút từng chút một khiến vành tai hắn càng đỏ hơn.

Cô giống như một ngọn lửa nóng rực không ngừng thiêu đốt bên tai hắn, ngọn lửa này chậm rãi tràn ra, cuối cùng đốt đến nơi lý trí kiên định ngoan cố nhất.

"Đưa tôi đến khách sạn."

"Được chứ?" Lâm Tố nói.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top