Phần 34

Mẫn Doãn Khởi ngày hôm nay cũng không có đi làm, bị Tôn Thừa Hoan kéo đi làm chân lái xe.
Đi tới bệnh viện Hồng Tâm, Tôn Thừa Hoan lên lầu, Mẫn Doãn Khởi chạy xe đến bãi đỗ xe.

Tôn Thừa Hoan ít nhất mỗi tháng qua đây một lần. Cô đến thăm Uông Tố Thu nằm bất động trên giường bệnh, trong lòng cô cũng không còn đau buồn như lúc đầu nữa. Uông Tố Thu bị phát bệnh trong lúc đang làm việc, bệnh tụ huyết não. Bà được đưa đến bệnh viện chữa trị nhưng cũng chỉ có thể trở thành một người sống thực vật. Bác sĩ còn nói như vậy đã là kết quả tốt nhất có thể rồi, cho dù đưa ra nước ngoài cũng không thể làm gì khác hơn, đành phải đưa bà trở về nước, điều trị lâu dài tại đây.

Địa điểm này là do Tôn Thừa Hoan tự mình lựa chọn. Nguyên nhân cũng chỉ là vì y tá trong bệnh viện này làm việc rất tốt. Trước khi bị bệnh, Uông Tố Thu yêu thương nhất Tôn Thừa Hoan, bởi vậy với lựa chọn của Tôn Thừa Hoan, Uông Túc Lỗi cũng hoàn toàn ủng hộ.

Sau khi Uông Tố Thu gặp chuyện không may, Tôn Thừa Hoan chỉ biết ôm mẹ khóc. Tôn Nhân Mạn hung hăng giáo huấn cô một trận.

Mẫn Doãn Khởi đứng ở ngoài cửa phòng bệnh chờ Tôn Thừa Hoan. Cô chỉ đứng bên cạnh giường bệnh, không nói gì, cũng không như những người khác nhìn bệnh nhân bằng ánh mắt chờ mong.

Tôn Thừa Hoan liếc nhìn Mẫn Doãn Khởi: “Lúc mẹ mới bị bệnh, em thực sự rất mong mẹ tỉnh lại. Nhưng hiện tại em lại muốn mẹ cứ như vậy, vĩnh viễn đừng tỉnh lại.”

“Vì sao?”

“Bởi vì mẹ tỉnh lại sẽ phải tiếp tục đối mặt với cuộc hôn nhân thất bại của mình, không bằng cứ như thế này thì hơn.”

“Em suy nghĩ quá cực đoan rồi, như vậy cũng không có nghĩa là…”

Tôn Thừa Hoan cắt ngang lời anh: “Mẹ em không giống như những người phụ nữ khác. Nhưng người kia đều có nhu cầu về vật chất trong cuộc sống, nhưng mẹ em thì không. Những thứ đó mẹ đều đã có được. Cho nên nhưng tổn thương trong hôn nhân đối với mẹ sẽ mãi mãi là vô hạn. Anh không hiểu được đâu.”

Mẫn Doãn Khởi không hề mở miệng, thực ra anh hiểu rất rõ.

Tôn Thừa Hoan đi đun nước nóng, sau đó lau người cho Uông Tố Thu. Cô hàng tháng đều đến đây lau người cho mẹ một lần. Dù không nhiều nhưng không vẫn rất kiên trì. Ở đây y tá làm hết phận sự của họ, mỗi ngày đều lau người cho bệnh nhân để phòng ngừa các bệnh ngoài da. Thực ra cô cũng hiểu, ngày nào cũng làm đi làm lại một việc như vậy sẽ rất nhàm chán, cho nên cô mỗi tháng đều đến thăm và lau người cho mẹ một lần, tận tâm tự mình làm hết.

Da Uông Tố Thu cũng không tốt, hơi khô, nhưng con mắt bà vẫn nhắm chặt. Nếu như không phải là bà còn thở thì Tôn Thừa Hoan sẽ thực sự tưởng rằng bà đã không còn.

Mẫn Doãn Khởi đứng bên ngoài hành lang một hồi lâu sau đó mới vào trong.

Tôn Thừa Hoan biểu tình rất kỳ lạ, khá nghiêm túc. Mẫn Doãn Khởi chẳng bao giờ thấy cô nghiêm túc như vậy.

“Mọi người đều nói, tính cách của chị giống với mẹ hơn, còn em, chỉ là mang vẻ bề ngoài giống mẹ mà thôi.” Cô dừng một chút, hình như nhớ tới thời còn trẻ: “Nhưng chính mẹ lại nói, tính em giống mẹ nhất. Chỉ có điều, chị giống về mặt chính diện, còn em lại giống về mặt phản diện.”

Mẫn Doãn Khởi hiểu: “Cho nên chị gái em học làm kinh doanh, còn em lại trốn tránh.”

Tôn Thừa Hoan gật đầu: “Thực ra, trong một số chuyện, em và mẹ cũng có lựa chọn giống nhay. Ví dụ như, tuyệt đối sẽ không chấp nhận chia sẻ chồng mình với người khác. Đương nhiên, cũng tuyệt đối sẽ không để cho chồng mình suy nghĩ đến việc tề nhân chi phúc.”

Mẫn Doãn Khởi nhíu mày: “Em đang cảnh cáo anh?”

“Em nào dám.”

Tôn Thừa Hoan ra khỏi phòng bệnh, sau đó gặp y tá nói chuyện một lúc rồi mới chuẩn bị đi về.

Mẫn Doãn Khởi suy nghĩ về những điều cô vừa nói. Cô tuyệt đối sẽ không bao giờ nói những lời vô ích như vậy, anh đều hiểu rõ ý cô.

Đi được vài bước, Tôn Thừa Hoan liền dừng lại, cô thật không ngờ ở đây lại gặp được Trần Tư Dao.

Mẫn Doãn Khởi nhìn ánh mắt Tôn Thừa Hoan, sau đó hỏi: “Em quen cô ấy?”

Tôn Thừa Hoan hỏi lại: “Lẽ nào anh cũng biết chị Trần?”

Mẫn Doãn Khởi từ chối cho ý kiến: “Không lâu sau chắc hẳn là sẽ là Diệp phu nhân.”

Tôn Thừa Hoan cười: “Thật khó có dịp chúng ta cùng quen biết một người.”

Trần Tư Dao dắt tay một đứa trẻ đi tới, sau đó ngồi xuống trước mặt đứa bé nói: “Lại đây, chào cô chú đi.”

Đứa trẻ rất ngoan, rất mau mồm mau miệng mà cất tiếng chào.

Tôn Thừa Hoan ngồi xuống nói: “Thật đáng yêu.”

Trần Tư Dao nói là có chuyện muốn nói với Tôn Thừa Hoan cho nên anh lên xe trước chờ cô.

Trần Tư Dao xoa đầu đứa trẻ: “Em thích trẻ con như vậy, sao không sinh lấy một đứa đi.”

“Cũng đúng lúc em có ý nghĩ như vậy.”

“Chị chỉ là chó ngáp phải ruồi thôi.”

Tôn Thừa Hoan nhìn Trần Tư Dao: “Sao chị đến đây?”

“Nhớ chuyện cũ, đến thăm lại.” Trần Tư Dao ôm lấy đứa bé, nhìn về hướng cầu thang.

Tôn Thừa Hoan có vẻ rất hiểu ý cô: “Chị đã buông xuôi rồi sao?”

Trần Tư Dao nghiêng đầu nhìn Tôn Thừa Hoan: “Thực ra cũng phải cảm ơn em. Mọi chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, hà tất phải tính toán nhiều?”

Tôn Thừa Hoan gật đầu: “Ở đây đã xảy ra chuyện gì sao?”

Trần Tư Dao chỉ lên phía cầu thang: “Ở đây, chị phát hiện ra chị yêu anh ấy. Nhưng không chịu thừa nhận mà thôi.”

Năm ấy, Trần Tư Dao nói với Diệp Húc Đình rằng cô chỉ trả thù anh, chỉ là lừa dối tình cảm anh mà thôi. Vậy mà, người đàn ông kiêu ngạo này lại không quan tâm mọi chuyện mà nguyện ý cùng cô nối lại tình xưa, không tính toán bất cứ điều gì. Trần Tư Dao nhớ rõ ngày ấy, cô đưa anh đến đây, muốn cho anh gặp Thánh Di. Cô nói cô vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho anh, sau đó cô xoay người bỏ đi. Người kiêu ngạo, quật cường như Diệp Húc Đình vậy mà lại quỳ gối trước mặt cô, cầu xin cô đừng ra đi.

Trong nháy mắt, cô phải thừa nhận, hoá ra cô thật sự đã động lòng với anh. Bởi vì cô quá yêu anh cho nên mới vội vã ra đi.

Tôn Thừa Hoan thở dài một hơi: “Diệp học trưởng thật đúng là si tình. Có điều, cũng đã vỡ mất mộng đẹp.”

Trần Tư Dao hỏi lại: “Em nói, những chuyện bí mật vốn dĩ cẩn phải được giữ kín, nhưng cuối cùng chị cũng đã nói ra với em rồi. Em nói xem đó là vì sao?”

Tôn Thừa Hoan suy nghĩ một chút: “Có rất nhiều chuyện có thể giữ ở trong tim nhưng không thể nói ra, mà đã là chuyện không thể nói ra lời thì vĩnh viễn sẽ không quên đi được.”

Đúng là một người phụ nữ thông minh, nói một chút lập tức hiểu.

Trần Tư Dao kéo tay đứa bé đứng lên, sau đó cáo từ Tôn Thừa Hoan: “Cô gái xinh đẹp, chúc em hạnh phúc mỹ mãn.”

“Cảm ơn chị.”

Trần Tư Dao bảo con cúi đầu chào từ biệt Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan cười đáp lại.

Cô vốn định mở miệng hỏi Trần Tư Dao, đứa trẻ này là con cô ấy phải không? Nhưng rất rõ ràng, cái câu “Mẹ” của thằng bé đã nói rõ tất cả. Đứa bé hẳn là đã được sáu tuổi, rất trùng khớp vời thời gian xảy ra sự việc kia. Trên thế giới này luôn luôn có rất nhiều chuyện như vậy.

Diệp Húc Đình không biết rằng Trần Tư Dao đã sinh cho anh một đứa con, nhưng anh vẫn kiên trì chờ cô, vẫn kiên trì yêu cô, những chuyện cũ trước đây cùng lắm cũng chỉ như mây gió thoáng qua. Diệp Húc Đình vẫn cứ chờ đợi cô ngày qua ngày, không hề xuất hiện người thứ ba bên cạnh anh, chỉ có duy nhất mình cô.

Tôn Thừa Hoan cảm thấy ghen tị với Trần Tư Dao. Cô nghĩ đến Mẫn Doãn Khởi vẫn đang ngồi trên xe chờ mình. So với Diệp Húc Đình, thực ra Mẫn Doãn Khởi còn kém xa.

Cô đứng dậy khỏi ghế, bây giờ mới đi ra bãi đỗ xe.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top