🍊 Chương 43: Với anh mà nói, cô chính là người tốt nhất!
Edit: Khang Vy
Beta: Peachh
Lâm Chiêu ôm cô, muốn cô ngồi lên đùi mình, Dịch Nhiễm lại cảm thấy tư thế này vô cùng xấu hổ, sống chết không chịu.
Cô muốn xem vết thương trên miệng Lâm Chiêu, anh cũng không né tránh, ôm eo tuỳ ý để mặc cô.
Dịch Nhiễm vô cùng nghiêm túc, đánh giá hồi lâu mới nói, "Vết thương không quá nặng, anh ta bị thương không nặng đấy chứ?"
Ánh mắt Lâm Chiêu lành lạnh.
"Em không cảm thấy mọi phương diện của anh ta..."
Anh dừng một chút, sắc mặt nặng nề nói tiếp, "Đều chẳng ra gì sao?"
Dịch Nhiễm nhìn về phía anh, thấy ánh mắt anh trở nên lạnh nhạt, lúc nhắc tới Cố Tắc Yến như đang nói một cái bắp cải trắng vậy.
Bây giờ càng ngày cô càng biết được, thật ra lòng dạ Lâm Chiêu vô cùng hẹp hòi.
Vào một lúc nào đó, lòng háo thắng của anh còn rất cao.
Lâm Chiêu không muốn tiêu tốn thời gian vào việc nói chuyện của Cố Tắc Yến nữa, anh ôm chặt cô vào ngực, nghiêm túc hỏi, "Nói đi, có muốn công khai với anh không?"
"Công khai làm gì chứ, anh muốn học theo bọn họ thu hút nhiều fan CP tới vậy à?"
Lâm Chiêu nhếch môi, vẻ mặt lười nhác.
"Anh cũng không dựa vào điều đó để kiếm tiền."
"Chỉ là muốn một sự bảo đảm, sợ một ngày nào đó em sẽ đổi ý."
Dịch Nhiễm khó thở, nhào lên cào anh một cái.
"Anh còn nhắc nữa, không bỏ qua lịch sử đen tối của em được đúng không!"
Cô đánh anh một cái, Lâm Chiêu cũng không né tránh, chỉ là thấy cô dùng lực, sợ cô tự làm mình bị thương, lập tức nắm chặt lấy tay cô đặt tới bên hông mình, nhẫn nại dỗ dành.
"Chọc em thôi, anh tin em sẽ yêu anh cả đời này."
Sẽ yêu anh cả đời này.
Dịch Nhiễm nhắm chặt hai mắt.
Sao anh có thể dùng giọng nói lành lạnh đứng đắn này để nói mấy lời buồn nôn vậy chứ!
Tại sao cô lại cảm thấy, bất kể là phương diện nào mình cũng không phải đối thủ của Lâm Chiêu vậy?
"Anh chỉ biết bắt nạt em thôi." Dịch Nhiễm không cam lòng oán giận. Tuy rằng nói vậy nhưng vẫn ôm chặt lấy eo Lâm Chiêu.
"Nếu như chúng ta công khai, trên mạng kiểu gì cũng dậy sóng, dù sao bây giờ em cũng là nhân vật của công chúng."
Lâm Chiêu cúi đầu đã thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, anh nhịn cười, ra vẻ đứng đắn nói, "Phải, trong mối quan hệ này, là anh dính lấy ánh hào quang của em."
Dịch Nhiễm không vui nhéo anh một cái, hừ một tiếng lại nói tiếp, "Em không thích người ta bàn luận về cuộc sống cá nhân của mình, hơn nữa, gia đình anh sẽ nghĩ gì về quan hệ của chúng ta chứ."
Dịch Nhiễm vùi đầu trước ngực anh, "Nói thật với anh, em cũng ngại bước vào nhà anh nữa. Sợ ba mẹ anh mắng em, sợ họ hàng thân thích của anh sau lưng nói em không tốt chỗ này không tốt chỗ kia."
"Nếu như vậy, nhất định ba em sẽ phản đối việc em gả cho anh."
Lâm Chiêu yên lặng nghe cô nói chuyện, vốn dĩ cho rằng cô sẽ lựa chọn tiếp tục trốn tránh, không ngờ cô lại nói như vậy.
"Tuy rằng em sợ rất nhiều chuyện, nhưng em cũng không muốn rời khỏi anh."
Chỉ một câu nói đã khiến trái tim Lâm Chiêu mềm nhũn.
Anh vỗ lưng cô, lại đưa tay xoa đầu cô.
Dịch Nhiễm cọ cọ trong ngực anh, nhịn không được lẩm bẩm một câu, "Trước kia lúc danh chính ngôn thuận sao em lại không nghĩ vậy chứ? Bây giờ mới thấy nhiều phiền toái thật."
"Dịch Nhiễm." Lâm Chiêu gọi tên cô, kéo cô ra khỏi ngực rồi nhìn cô chăm chú, lúc nói chuyện, sắc mặt bình tĩnh, "Trước kia em thường nói anh chỉ biết lao đầu vào công việc."
Cô nghe xong thì gật đầu, "Bây giờ anh cũng vẫn cuồng công việc."
Anh thở dài một hơi rồi nhéo má cô, "Không chăm chỉ làm việc thì sao nuôi được gia đình chứ?"
Lời này tràn ngập ám chỉ khiến khuôn mặt Dịch Nhiễm nóng bừng.
Từ sau khi hai người xác định quan hệ yêu đương, Dịch Nhiễm vẫn luôn cảm thấy không khí giữa cả hai trở nên không được thích hợp.
Kiểu như chưa gì đã nóng bừng xấu hổ.
"Ai cần anh nuôi chứ."
"Sao lại không cần nuôi, trước kia gầy ơi là gầy, bây giờ mãi mới béo lên một chút."
Cả hai còn đang thân mật nói chuyện, đột nhiên cửa bị mở ra.
Dịch Nhiễm cũng không kịp đẩy Lâm Chiêu ra, người xuất hiện ngoài cửa chính là mẹ của Lâm Chiêu, Ôn Diên.
Mấy ngày nay Lâm Chiêu không về nhà, bà vẫn luôn nhắn tin cho anh, mà lúc nào anh cũng trả lời rằng mình đang bận.
Ôn Diên lo con trai bận rộn không chịu ăn cơm, cho nên mới tới Thuỷ Vân Loan coi thử thế nào, ai biết vừa vào cửa đã thấy con trai đang ôm Dịch Nhiễm.
Trong lòng Ôn Diên có lửa giận nhưng lại không thể phát tác, bà xụ mặt, lạnh lùng nói, "Dịch Nhiễm, dì có chút chuyện cần nói với Lâm Chiêu, con về trước đi."
Cô ngây người một lúc mới gật đầu, sau đó nhanh như chớp chạy về căn hộ phía đối diện của mình.
Ôn Diên nhìn thấy, hoả khí càng lớn hơn.
Bà nhanh chóng bước tới ném túi lên sofa, dáng vẻ hùng hổ, mà vẻ mặt Lâm Chiêu lại không có bất kỳ sự dao động nào.
Ôn Diên gần như bị chọc tức muốn ngất xỉu, nhưng vẫn trấn định nói, "Hai đứa ở chung?"
Lâm Chiêu quét mắt nhìn bà một cái, "Cô ấy ở đối diện, không tính là ở chung."
Nghe xong Ôn Diên càng tức hơn.
"Sao Dịch Nhiễm lại thế này? Con bé không có nơi để đi sao? Không đi đâu được thì có thể về nhà mà, ăn vạ bên cạnh con là kiểu gì chứ?"
"Bọn con đang yêu nhau." Lâm Chiêu không hề kiêng dè trực tiếp nói ra quan hệ giữa hai người bọn họ.
Ôn Diên sớm đã có chuẩn bị, Dịch Nhiễm chính là ma chướng của Lâm Chiêu, chỉ cần cô muốn gì, Lâm Chiêu đều có thể làm tất cả vì cô.
Nhưng dựa vào cái gì chứ? Con trai bà ưu tú như vậy, vì sao lại cứ té ngã trên cùng một người như thế.
"Mẹ không đồng ý." Ôn Diên trực tiếp bày tỏ thái độ, "Lâm Chiêu, mẹ và ba con chưa từng can thiệp vào chuyện của con, nhưng chuyện của Dịch Nhiễm, mẹ không đồng ý."
Bà nhìn Lâm Chiêu, trong mắt thằng bé này không hề có lùi bước, vẫn là dáng vẻ thong dong kiên quyết như cũ.
"Con không cần gì cả."
"Chỉ cần Dịch Nhiễm."
Ngừng một chút, anh lại ngước mắt nhìn Ôn Diên, giọng nói nhàn nhạt kiên định, "Con sẽ không nhượng bộ đâu."
Nhiệt độ trong phòng nháy mắt như kết thành băng lạnh, tựa như tuỳ thời sẽ vỡ toác ra. Ngón tay Ôn Diên đặt bên môi, nhắm mắt lại suy nghĩ một lát rồi mở miệng, "Mẹ đi tìm Dịch Nhiễm nói chuyện."
Bà vừa mới định bước đi, Lâm Chiêu đã ngăn cản.
"Cô ấy đang chuẩn bị cho trận chung kết."
"Mẹ đừng quấy rầy cô ấy."
Ôn Diên nghe xong tức giận chỉ muốn tát Lâm Chiêu hai cái!
"Dịch Nhiễm Dịch Nhiễm Dịch Nhiễm, trong mắt con lúc nào cũng chỉ có Dịch Nhiễm! Con nói xem mẹ như vậy là vì ai, còn không phải vì con hay sao? Con bé Dịch Nhiễm này bị nuông chiều thành quen, hôm nay nó nói yêu con, nói không chừng ngày mai lại nói yêu người khác. Lúc trước nó theo đuổi người khác đã nói những gì con quên rồi sao? Nó nói người kia là chân ái duy nhất của nó trong cuộc đời này! Kết quả thì sao, bây giờ người ta không cần nó nữa, nó lại dính lấy con, Lâm Chiêu, con có thể có cốt khí chút không, người tốt trên đời này có rất nhiều!"
Lâm Chiêu vẫn không hề dao động như cũ.
Lúc Ôn Diên đi, tiếng đóng sầm cửa vang trời. Dịch Nhiễm nghe lén ở phòng đối diện sợ tới rụt cổ.
Hai người bọn họ... cãi nhau sao?
Cô nhanh chóng gọi điện thoại cho Lâm Chiêu, đầu bên kia bắt máy rất nhanh.
"Lâm Chiêu." Dịch Nhiễm cẩn thận mở miệng, "Anh cãi nhau với mẹ anh sao?"
"Không phải."
"Em cảm thấy dì rất tức giận."
Cô biết sẽ vậy mà. Có trách cũng chỉ trách trước kia cô quá độc ác, toàn nói những lời không nên nói mà thôi.
"Lâm Chiêu, anh cũng đừng lo." Cô nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nguyên do mọi chuyện đều nằm trên người mình, là trách nhiệm mà cô phải gánh vác.
"Việc này là em không đúng, dì tức giận cũng là chuyện bình thường, chờ dì bớt tức giận em sẽ tới cửa xin lỗi, mong dì tha thứ cho em."
"Em bị mắng thì làm sao bây giờ?"
Dịch Nhiễm nhịn không được quở trách, "Anh mà như vậy dì sẽ càng tức giận hơn đấy."
"Việc này, anh đừng thiên vị em, lúc trước em sai thì chính là sai rồi. Phụ lòng anh thì thôi đi, lại còn không biết tôn trọng trưởng bối."
Cho nên bị mắng thế nào thì cô cũng nhận hết.
Lâm Chiêu nghe lời cô nói, đáy mắt chất chứa đau đớn, lồng ngực như bị một cây kim không ngừng chọc vào, cơn đau dần truyền tới cả cơ thể.
Thật ra anh không quan tâm tới chuyện này, anh chỉ cần Dịch Nhiễm có thể ở bên mình thôi, nhưng cô vẫn canh cánh trong lòng chuyện của quá khứ.
Thật ra, cô thay đổi rất nhiều.
Trước kia Dịch Nhiễm không hề để tâm tới bất kì điều gì, chỉ cần bản thân được vui vẻ, mà bây giờ cô lại biết suy xét trước sau.
Nghĩ nhiều dễ bị tổn thương. Anh cũng không muốn cô nghe được những lời nói không đáng nghe đó.
"Tới lúc đó anh đi cùng em."
"Không cần đâu, anh đi thì không có ý nghĩa gì hết."
Dịch Nhiễm thật sự sợ anh sẽ làm ra chuyện gì đó quay lưng với gia đình.
Như hiểu được suy nghĩ của cô, Lâm Chiêu nói tiếp, "Yên tâm đi, anh sẽ không xảy ra xung đột với người nhà đâu."
"Bọn họ sợ em không đủ yêu anh, sợ em không nghiêm túc sẽ khiến anh tổn thương." Giọng nói Lâm Chiêu nặng nề, Dịch Nhiễm nghe lời anh nói, lại nhớ tới trước kia, ánh mắt anh nhìn cô khi ấy.
Cô có thể hiểu rõ, vì sao dì Ôn Diên lại tức giận tới vậy.
"Lâm Chiêu." Cô kêu tên anh, giọng nói mềm mại, không chờ cô nói xong, Lâm Chiêu đã nói tiếp."
"Người nhà anh là người nhà anh, anh là anh, ý kiến của anh quan trọng hơn."
"Trước đó anh nhắc nhở em rồi, em đừng có quên."
Đương nhiên cô nhớ rõ, anh nói nếu đã ở bên nhau, chia tay thì mơ đi.
Thật ra, cô đã chạm vào trái tim anh được một chút.
Cô biết anh muốn gì. Trước kia từng có thời gian, cô cũng từng tự nói với bản thân, nếu như không có cô, có phải Lâm Chiêu sẽ tìm được người con gái tốt hơn không.
Nhưng thời gian lâu rồi, Lâm Chiêu lại cho cô sự tự tin.
Với anh mà nói, cô là người tốt nhất.
"Lâm Chiêu, em yêu anh."
"Bọn họ không tin, vậy em sẽ chứng minh cho họ thấy. Một ngàn lần, một vạn lần cũng được."
Lời cô nói khiến trái tim anh rung động. Lâm Chiêu đi tới ban công nhìn ra bầu trời sao bên ngoài, nhớ tới lần đó cô xem phim tài liệu cùng anh rồi ngủ mất.
Những thứ tưởng chừng như tầm thường nhỏ bé không đáng kể trong mắt người ngoài đối với anh mà nói chính là tình cảm sâu sắc nhất.
Lâm Chiêu mím môi, trong mắt tràn ngập dịu dàng.
"Vậy thì anh là người được hời rồi, có thể nghe em bày tỏ nhiều lần như vậy."
"Nhưng mà hôm nay đã muộn rồi, phần còn lại sau này nói cho anh nghe."
Tắt điện thoại, Dịch Nhiễm vào phòng tắm tắm rửa. Nước ấm chảy xuống, cảm giác rung động vẫn chưa hề biến mất.
Ban đêm bình tĩnh qua đi, ngày mới lại tiếp tục. Dịch Nhiễm am hiểu đạo lý nhân tài ưu tú có nhiều quyền lựa chọn, cho nên dù cho còn có mấy chục tiếng đồng hồ ngắn ngủi, cô vẫn nghiêm túc chuẩn bị cho trận đấu.
Rất nhanh đã tới trận chung kết cúp Tinh Mạn.
Lần này là phát sóng trực tiếp, tổ tiết mục thông qua xét duyệt và mẫu điều tra đã chọn lọc người xem, thái độ đều tương đối trung lập.
Mặt khác, trên mạng cũng bắt đầu bỏ phiếu bầu, tuy rằng thi đấu chưa chính thức bắt đầu nhưng người xem bỏ phiếu đã hừng hực khí thế.
Bởi vì Cố Tắc Yến và Lương Ngôn chia tay, hiện tại độ hot của Lương Nặc lại vô cùng cao, fans của cô ta cũng rất mạnh mẽ muốn cô ta thoát khỏi lze.
[Nặc Nặc cố lên, lần này chúng ta nhất định có thể lấy được hạng nhất.]
[Cố Tắc Yến chẳng là gì cả! Đại tiểu thư của chúng ta không sợ bọn họ, cố gắng lấy được quán quân!]
[Mọi người nhìn thấy không, Lương Ngôn lại đăng weibo ủng hộ Lương Nặc, đúng là chị em tình thâm, cho nên cần đàn ông làm gì, chị em tốt mới là cả đời!]
[Đm, vừa rồi tôi thấy có một người đàn ông ở thính phòng vô cùng quen mắt, hình như là Triệu Khuông đó!]
[Trời ạ, đó không phải hoạ sĩ nổi tiếng sao? Ông ấy chuyên vẽ tranh về đất nước, một bức hoạ của ông ấy giá cao trên trời đó.]
[Nhưng mà thật kỳ lạ, người nổi tiếng như vậy sao lại tới xem cúp Tinh Mạn chứ.]
[Không phải Nặc Nặc từng nói sao? Giáo viên của cô ấy là người rất lợi hại, liệu có phải là Triệu Khuông không?]
Một câu suy đoán này khiến độ hot của Lương Nặc ngày càng cao. Hiện tại trên mạng đều đang nói, thiết lập nhân vật của ai cũng có thể bị phá bỏ, chỉ có thiết lập đại tiểu thư của Lương Nặc là không thể.
[Lương Nặc đầu thai tốt quá đi thôi, chị gái là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, bây giờ còn có thầy giáo lợi hại như vậy, quá ngầu.]
[Nặc Nặc cũng rất cố gắng mà, tin rằng hôm nay cô ấy sẽ là quán quân thôi.]
[Đều nói danh sư xuất cao đồ, có người thầy lợi hại như Triệu Khuông, tin tưởng tác phẩm của Nặc Nặc cũng sẽ rất tuyệt.]
Tối nay, Lương Nặc và Triệu Khuông lại lên hot search. Ban đầu chỉ là một hai người nhắc tới, nhưng sau đó số người nhắc tới lại càng nhiều, đoàn đội Lương Nặc trực tiếp marketing theo hướng này.
Triệu Khuông là người phật hệ, nói vậy cũng sẽ không so đo cái gì.
Nào biết trong lúc bắt đầu thi đấu, phòng làm việc của Triệu Khuông lại đăng bài thanh minh.
[Rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ thầy Triệu, nhưng thí sinh Lương với thầy Triệu chưa từng gặp nhau bao giờ, hi vọng mọi người đừng tung tin đồn, cảm ơn.]
Bài viết vừa đăng, fans của Lương Nặc còn đang hưng phấn nháy mắt trở nên ủ rũ, một số fans của Đặng Vi lại hả hê trào phúng.
[Cốt khí đại tiểu thư chạy đi đâu rồi, sao thấy ai cũng nhận làm thầy vậy?]
[Ha ha, cũng may mới chỉ là thầy thôi đấy. Tôi sợ ngày nào đó có một đại gia xuất hiện lại đi gọi người ta là ba đấy.]
[Lương gia gần đây không ổn, đại tiểu thư có nóng nảy không?]
[Ha ha, đồ ngốc mới tin cô ta là đại tiểu thư. Lời tôi nói ghim ở đây nhé, sớm muộn gì cũng có ngày lật xe thôi.]
Lúc Dịch Nhiễm nhìn thấy Lương Nặc, sắc mặt cô ta không được tốt cho lắm. Ba người một sân khấu, ánh mắt nhìn xuống dưới lại khác hẳn nhau.
Dịch Nhiễm nhìn Triệu Khuông, trong lòng có tự tin.
Trước mặt thầy, cô phải biểu hiện cho thật tốt mới được.
Đuôi mắt lại liếc về một góc, người nọ cũng đang nhìn cô.
Trước sau như một, tựa như những lần trước vậy, mỗi khi đi đến đâu, chỉ cần cô quay đầu lại là có thể nhìn thấy anh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top