🍊 Chương 15: Đêm tối, anh ở một nơi nào đó không hề kiêng nể mà nhìn cô.

Edit: Khang Vy

Beta: Peachh

Lâm Chiêu nhận ra lời nói của mình gợi lên hồi ức không hay cho Dịch Nhiễm, anh nhìn quanh bốn phía, đi tới trước bàn máy tính của cô, cúi đầu xem những bức hoạ bày biện trên đó.

Có vài bức tranh vẽ tinh tế, cũng có vài bức mới là phác thảo, tuy rằng nét bút ít ỏi nhưng cũng đều đã phác hoạ ra thân hình và biểu tình nhât vật rất khá.

Trong chuyện vẽ tranh, từ nhỏ cô đã hết mình vào nó. Dịch Nhiễm thấy anh xuất thần ngắm tranh của mình, sự chú ý bị rời đi, ngẩng đầu hỏi anh, "Anh cảm thấy sao?"

Lâm Chiêu nhìn trong chốc lát rồi gật đầu, "Cũng được."

Nói rồi, anh lại cầm mấy tờ phác thảo lên, Dịch Nhiễm nhìn thoáng qua rồi vội đoạt lấy.

"Nguệch ngoạc thôi mà."

Trước kia cô rất hay ảo tưởng hoang đường. Lúc theo đuổi Cố Tắc Yến, cô sẽ ảo tưởng tới lúc hai người thật sự yêu nhau sẽ lãng mạn như thế nào. Có đôi khi não tự động mở rộng còn tuỳ tay vẽ thêm vài bức giống như truyện tranh vậy.

Mấy bức ảnh bây giờ anh xem chính là cảnh tượng cô làm bữa trưa cho Cố Tắc Yến. Khi ấy tay chân cô vụng về, lúc cắt rau còn bị cắt vào tay.

Dịch Nhiễm nhìn phản ứng của anh, thấy ánh mắt Lâm Chiêu nhìn về phía mình, tuy rằng anh không nói lời nào, tuy rằng không nhìn ra sự phẫn nộ trên mặt nhưng cả khuôn mặt vẫn lạnh lẽo tới mức đáng sợ.

"Đây là tranh từ mấy năm trước rồi, đã là bản phế thảo, em chuẩn bị vứt rồi."

Cô cúi đầu không dám nhìn đôi mắt của anh. Bây giờ từ tận đáy lòng Dịch Nhiễm cảm thấy bản thân nên duy trì khoảng cách với Lâm Chiêu. Có món nợ kia, cô vĩnh viễn thấp hơn người khác một cái đầu, lúc đối mặt với anh sẽ luôn cảm thấy mình phạm phải tội ác tày trời.

"Vẽ khá tốt, động tác tứ chi đều rất tự nhiên."

Giọng điệu anh rất bình tĩnh, Dịch Nhiễm không hề nghe ra sự chế nhạo hay trào phúng nào cả.

Sau đó Lâm Chiêu xoay người đi, nghiêm túc nhìn bức tranh còn lại trên bàn cô.

Lúc này, điện thoại của cô lại đổ chuông. Dịch Nhiễm lấy ra, phía trên hiển thị một dãy số xa lạ.

Tuy rằng ngoài ý muốn nhưng cô vẫn nghe máy, sau đó đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói tức giận của Cố Tắc Yến.

"Dịch Nhiễm, em đang ở đâu!"

Giọng nói anh ta rất lớn khiến lỗ tai cô sắp điếc tới nơi, Dịch Nhiễm vội vàng đưa điện thoại ra xa khỏi tai, Lâm Chiêu nghe thấy tiếng vang, quay đầu nhìn về phía cô.

Dịch Nhiễm ngây ra một lát, sau đó quyết đoán tắt máy, lại cho dãy số kia vào danh sách đen.

Lâm Chiêu thấy cô ném điện thoại lên giường, khẽ hỏi, "Là anh ta à?"

Dịch Nhiễm ừ một tiếng rồi nói, "Đã chia tay rồi, không cần phải nghe."

"Theo lời anh ta nói, anh ta không cảm thấy là hai người đã chia tay."

"Anh ta nghĩ sao cũng không quan trọng, dù sao em cũng không cần anh ta nữa."

Vốn dĩ Lâm Chiêu đang ngắm tranh, nghe thấy lời này, ngón tay khẽ dừng trên trang giấy. Biểu tình của anh khiến cho người ta cảm thấy mờ ảo không thể nắm giữ được, dường như anh đang bị xúc động, đáy mắt có suy nghĩ nào đó sâu xa.

Đang lúc Dịch Nhiễm cho rằng anh tức giận lại trông thấy anh như không có chuyện gì, lật xem tác phẩm của cô, mặt không dao động, "Loại chuyện này cần phải nói rõ ràng với người ta."

"Em không phải trẻ nhỏ." Anh liếc cô một cái, sau đó buông bức vẽ trên tay xuống.

Không khí lại trở nên nặng nề. Dịch Nhiễm cúi đầu, suy nghĩ một chút rồi nói với anh, "Em rất nghiêm túc nói lời chia tay với anh ta, bây giờ em cũng không biết anh ta muốn làm gì."

Suy nghĩ một chút, cô lại cảm thấy ấm ức, nhưng cũng hiểu rõ mình của lúc này là tự làm tự chịu, cô không có mặt mũi mà rơi nước mắt.

"Thật ra anh ta không thích em, thời gian gặp nhau cũng không có nhiều, cùng lắm thì một tuần một lần, nhưng tới giờ đã ba tháng không gặp mặt nhau rồi. Em cảm thấy bây giờ anh ta rất kỳ lạ, em nói không cần anh ta nữa, vậy mà anh ta lại tự tới tìm em."

Lâm Chiêu nghe lời cô nói, bàn tay đặt ở bên cạnh quần bỗng chốc đút túi.

Thân thể anh nháy mắt cứng đờ, cảm xúc giống như từng đợt thuỷ triều muốn tuôn trào ra khỏi cơ thể.

Anh cắn chặt răng, cố gắng khắc chế mới không bị thất thố. Chờ tới lúc bình tĩnh lại mới nghiêng đầu nhìn dáng vẻ khổ sở của Dịch Nhiễm, nói một câu, "Vậy thì đừng để ý tới anh ta."

"Ừm."

Trương Vân Xuân nấu một bàn đồ ăn lớn, Dịch Nhiễm nhìn thấy vui vẻ không thôi, còn cho bọn họ thưởng thức cả món cơm chiên Thẩm Nghệ Trúc làm.

"Dì Trương ơi, trợ lý của cháu là người siêu tốt, làm gì cũng giỏi, nấu ăn cũng ngon."

"Bé con thích là được rồi, trước kia dì Trương hi vọng con có thể kết bạn với thật nhiều người tốt, lúc nào con cũng chui rúc trong phòng vẽ tranh thật sự khiến dì sợ hãi."

"Đó không phải vì tính cách trước kia của con không tốt sao, không ai thích chơi cùng, bây giờ con đã thay đổi rồi."

Nghe thấy vậy, sắc mặt Trương Vân Xuân tối sầm lại.

"Nói bậy, tính tình tiểu thư nhà chúng ta là tốt nhất, mấy người chị em trước kia con chơi đều không phải người tốt, lời bọn họ nói không thể nghe được."

Dịch Nhiễm cắn đũa, chột dạ cười một tiếng, sau đó xoa mu bàn tay Trương Vân Xuân làm nũng với bà.

"Dì Trương, chúng ta phải khách quan với mọi chuyện, trước kia con như thế nào, con là người rõ nhất."

Trương Vân Xuân càng nghe càng khó chịu. Đại tiểu thư bà yêu thương trong lòng bàn tay trước nay đều loá mắt không sợ bất cứ gì cả.

Nhưng bây giờ lại liên mồm nói bản thân không tốt, đây là sao vậy.

Nếu để ba con bé biết, không biết lại đau lòng thành thế nào.

"Được rồi bé con, không nói nữa, dì Trương làm đồ con thích ăn, ngày mai dì Trương lại đi mua nguyên liệu tới nấu trà sữa cho con được không?"

Dịch Nhiễm thèm trà sữa Trương Vân Xuân làm đã lâu. Sau khi ở bên Cố Tắc Yến, lúc ấy áp lực vô cùng lớn, cô thèm trà sữa tới phát điên, chạy tới bao nhiêu tiệm trà sữa nổi tiếng mua thử nhưng lại không phải là hương vì mình muốn.

Cô cảm thấy ấm áp trong lòng, nơi khuyết mất trong trái tim giống như dần trở lại, cả người tràn đầy năng lượng.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Lâm Chiêu và Trương Vân Xuân cùng nhau rửa bát. Anh cởi tây trang, bên trong là chiếc áo sơ mi màu xám. Dáng người anh vai rộng eo hẹp, trời sinh đã có cơ thể hoàn mỹ, mặc cái gì cũng vô cùng đẹp.

Trương Vân Xuân nhìn trộm Dịch Nhiễm đang uống nước, thấp giọng nói với Lâm Chiêu, "Mấy năm nay Tiểu Nhiễm sống rất ấm ức đúng không?"

"Vâng ạ."

Trương Vân Xuân khẽ thở dài, "Ba con bé cũng rất lo lắng cho nó. Nhưng mà tính tình ông ấy lại quật cường, rõ ràng không bỏ được con gái nhưng lại không thể bỏ mặt mũi xuống."

Lâm Chiêu không đáp lời, Trương Vân Xuân lắc đầu. Suy nghĩ của bà và ba Dịch Nhiễm giống nhau, đều cảm thấy Lâm Chiêu là người tốt không thể tốt hơn, nếu như Dịch Nhiễm ở bên thằng bé này, nhất định có thể hạnh phúc cả đời.

Nhưng mà gây ra chuyện lớn trước đây, Dịch Nhiễm đắc tội với toàn bộ người Lâm gia, giữa hai đứa trẻ cũng không thể tiếp tục được nữa.

Trương Vân Xuân thở dài, "Hi vọng sau này đừng ấm ức nữa, dì trông cũng thấy đau lòng."

Vòi nước vẫn đang chảy, Lâm Chiêu vén tay áo lên nhưng vẫn bị bắn một chút nước. Thần sắc anh khẽ đổi, nhớ tới một số chuyện trước đây.

Anh hơi cong môi, cảm xúc nơi đáy mắt mang theo sự dịu dàng khiến người ta không thể nhìn rõ, vào lúc anh không ý thức được, câu nói kia buột miệng thốt ra.

"Sau này sẽ không như vậy nữa."

Trương Vân Xuân sửng sốt, lúc này Lâm Chiêu đã thu bớt cảm xúc của mình, anh lau khô chén đũa rồi lau tay, buông tay áo xuống.

Lúc đang đóng cúc tay áo, Dịch Nhiễm đi tới.

Cô đỡ tường, nhảy lò cò đi tới phòng bếp. Trương Vân Xuân thấy vậy lại bắt đầu nóng nảy.

"Tiểu tổ tông ơi, con an phận một chút đi!"

"Con muốn uống trà chanh trong tủ lạnh!" Dịch Nhiễm cười tủm tỉm, đôi mắt ngây thơ. Hôm nay dì Trương tới khiến cô rất vui, cảm giác bản thân lại có thể tùy hứng như trước.

"Vậy con nói một tiếng không phải là được rồi sao, dì tới lấy cho con. Trời ạ, con phải nhớ, vừa mới cơm nước xong không được uống nước lạnh, chờ chút mới được uống, biết chưa?"

"Dạ biết rồi ạ." Dịch Nhiễm cười bảo đạm, vừa định nhận lấy trà chanh trong tay Trương Vân Xuân đã bị Lâm Chiêu đoạt lấy.

Cô tức giận nhìn anh chằm chằm, đưa tay muốn cướp lại, nhưng ỷ vào bản thân cao lớn, Lâm Chiêu chỉ hơi nâng tay đã khiến Dịch Nhiễm không thể lấy nổi.

Sau đó, anh còn vô cùng 'độc ác' đặt trà chanh ở nơi cao nhất trong tủ bát. Bây giờ một chân Dịch Nhiễm bị thương, căn bản không thể nào lấy được.

Trương Vân Xuân tới dỗ cô, "Được rồi bé con, đợi trà chanh bớt lạnh rồi uống. Lâu rồi chúng ta không gặp, ra ngoài nói chuyện thôi."

Trương Vân Xuân đỡ cô ra phòng khách, cùng lúc Lâm Chiêu có việc, đang gọi điện thoại trong bếp.

Dịch Nhiễm nhìn về phía phòng bếp một cái, đè thấp giọng nói với Trương Vân Xuân, "Dì Trương, bây giờ ba con sao rồi?"

"Hết thảy đều tốt, chỉ là rất cô đơn, muốn con ở bên cạnh ông ấy."

Dịch Nhiễm khẽ thở dài, "Trước kia con quá tùy hứng rồi."

"Bây giờ ba con cũng không tức giận nữa rồi, qua một khoảng thời gian nữa con cứ về nhà nhận sai với ông ấy, mọi chuyện sẽ qua thôi."

"Con sẽ cho ba thấy, bây giờ con đang rất cố gắng làm việc, để ba có thể nhìn thấy tranh vẽ của con trên mạng."

"Những bức tranh con vẽ đều được ba con in ra để cất giữ, tuy rằng ngoài miệng ông ấy không nói gì cả, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ." Trương Vân Xuân cười tủm tỉm nói, sau đó nhìn về phía Lâm Chiêu trong phòng bếp. Dịch Nhiễm hiểu ý của bà, khẽ vỗ tay bà một cái, Trương Vân Xuân lắc đầu muốn khuyên hai câu, nhưng chuyện của người trẻ tuổi bọn họ, bà không nên nhúng tay vào nhiều thì tốt hơn.

"Nhiều lúc ba con sẽ gọi Lâm Chiêu tới, hỏi chuyện của con."

Dịch Nhiễm sửng sốt.

"Ba con bảo Lâm Chiêu... mở cửa sau cho con sao?"

Trương Vân Xuân nghe vậy tức cười, "Con nhóc nhà con, không thể nghĩ bản thân ưu tú chút được sao! Nếu không phải do năng lực của con, sao Lâm Chiêu có thể giao chuyện quan trọng như vậy cho con chứ."

Lúc này Dịch Nhiễm mới thả lỏng một chút.

Cô nhìn thoáng qua người bên trong, thầm nghĩ anh đúng là không hẹp hòi chút nào.

Lúc này Lâm Chiêu đi ra, Trương Vân Xuân thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh mới hỏi, "Con có việc gấp sao?"

Lâm Chiêu, "Có một vài tài liệu quan trọng cần con đi xử lý ngay."

Trương Vân Xuân, "Vậy con cứ bận việc của con đi, dì ở đây nói chuyện với Tiểu Nhiễm."

Lâm Chiêu gật đầu, tầm mắt nhìn về phía Dịch Nhiễm, thấy cô âm thầm nhìn đi chỗ khác.

Anh cụp mắt suy nghĩ, quay trở lại phòng bếp lấy ly trà chanh đặt trên ngăn tủ xuống, đặt trước mặt bàn cô.

Sau đó anh lễ phép chào hỏi Trương Vân Xuân rồi mới xoay người ra khỏi cửa.

Trương Vân Xuân, "Lâm Chiêu thật đúng là một đứa trẻ tốt."

Dịch Nhiễm im lặng không lên tiếng, cũng không đáp lời.

Tuy rằng cô và Cố Tắc Yến đã chia tay, nhưng cũng không nghĩ tới việc bắt đầu một tình cảm mới, đặc biệt là Lâm Chiêu.

Dịch Nhiễm không hề cảm thấy bọn họ có tương lai.

Hôm nay, Cố Tắc Yến gần như phát điên rồi. Anh ta tỉ mỉ chuẩn bị hoa và quà đi tới nhà Dịch Nhiễm, kết quả gõ cửa mới phát hiện nhà đã đổi chủ, người ta nói với anh ta rằng Dịch Nhiễm đã dọn đi từ lâu.

Biến cố này khiến anh ta trở tay không kịp, muốn gọi điện thoại cho Dịch Nhiễm nhưng chợt nhớ mình đã bị vào danh sách đen của cô. Anh ta lại mượn điện thoại của thư ký, nhưng vừa mới mở miệng đã bị ngắt máy, gọi lại lần nữa cũng bị kéo vào danh sách đen.

Lúc xảy ra chuyện sao chép tác phẩm, anh ta có tới Sang Duy tìm cô, nhưng lại bị chuyện khác làm cho chậm trễ, không chờ được cô xuất hiện đã phải đi.

Bọn họ vẫn luôn bỏ lỡ nhau.

Bây giờ anh ta bắt đầu rơi vào trạng thái khủng hoảng, liệu có phải Dịch Nhiễm đã quyết tâm chia tay với anh ta rồi không?

Buổi tối, tâm tình phiền muộn tới quán bar uống rượu. Chu Bằng uống rượu cùng Cố Tắc Yến, lúc này cũng không mở miệng quở trách anh ta câu nào.

Thật ra lúc trước cậu ta đã từng ngắt lời nói Cố Tắc Yến sẽ có ngày hối hận, lại không nghĩ tới ngày này đến nhanh như vậy.

Trong chốc lát, Trịnh Viện và Lương Ngôn cũng tới. Nhìn thấy Lương Ngôn, Chu Bằng thức thời xê dịch sang bên.

"Sao lại uống nhiều thế chứ?" Lương Ngôn muốn lấy ly rượu ra khỏi tay anh ta nhưng Cố Tắc Yến lại né tránh, Lương Ngôn bắt phải khoảng không.

"Phiền phức." Cố Tắc Yến cụp mắt, không hề nhìn Lương Ngôn, giọng nói cũng rất bực bội.

Trịnh Viện hoảng sợ, trước nay Cố Tắc Yến chưa từng dùng thái độ như thế để đối đãi với Lương Ngôn bao giờ. Cô ta lo lắng nhìn về phía người bạn thân, thấy khuôn mặt cô bạn thân tái mét, nụ cười trên mặt vô cùng miễn cưỡng.

Lương Ngôn kiên cường dịu dàng nói, "Làm sao vậy, công ty có chuyện sao?"

Cố Tắc Yến không trả lời, Chu Bằng nói thay anh ta, "Không có gì, chỉ là Dịch Nhiễm không để ý tới cậu ấy, kéo phương thức liên lạc của cậu ấy vào danh sách đen rồi."

Trong lòng Lương Ngôn nhảy dựng, không đợi hỏi lại thì Trịnh Viện đã nói trước.

"Cô ta chơi trò lạt mềm buộc chặt cơ đấy, cũng thật là tâm cơ..."

Không đợi cô ta nói hết lời, Cố Tắc Yến đã đáp vỡ ly rượu trong tay.

Choang! Tiếng pha lê vỡ vụn vang lên, chất lỏng màu nâu chảy đầy trên bàn, tiếng động khiến người ta cảm thấy ghê sợ.

Trịnh Viện không dám nói nữa, Cố Tắc Yến yên lặng đứng dậy ra ngoài.

Lương Ngôn đuổi theo gọi anh ta lại.

"A Tắc!"

Cố Tắc Yến dừng bước, trong đầu đều là lời Trịnh Viện nói.

Anh ta cúi đầu. Mấy năm nay gây dựng sự nghiệp, lúc nào sống lưng anh ta cũng thẳng tắp, chưa từng hạ thấp bản thân mình bao giờ.

Nhưng mà bây giờ, anh ta lại giống như mất đi toàn bộ sức lực.

Lưng thì đứng gù, tư thế khó coi.

Anh ta cười khẽ một tiếng, "Anh... thật sự hi vọng, cô ấy chơi trò lạt mềm buộc chặt."

Lương Ngôn, "..."

Ban đêm, Dịch Nhiễm vươn vai, buông bút vẽ trong tay xuống.

Hôm nay dì Trương tới khiến cô rất vui, cảm giác mục tiêu của mình cũng ngày càng rõ ràng hơn.

Cô đứng dậy rời khỏi vị trí, chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.

Bên góc phố ngoài tiểu khu, một chiếc Bentley màu đen lẳng lặng dừng ở đó. Tiểu khu xưa cũ, đèn đường không sáng chút nào, màu xe như hoà vào với màn đêm khiến người ta không nhìn ra tung tích.

Lâm Chiêu ngồi trong xe, tay trái lười biếng đặt trên cửa kính xe, giữa tay có màu đỏ tươi của điếu thuốc lá đang chạy. Điếu thuốc kia vừa mới được đốt, anh hút hai lần sau đó để mặc cho nó chậm rãi cháy.

Một căn hộ nào đó tắt đèn, bóng người sau bức màn chậm rãi biến mất sau màn đêm.

Ánh mắt anh trở nên thâm trầm, ánh mắt so với buổi sáng càng không kiêng nể chút nào.

Anh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm căn hộ kia, mãi thật lâu sau mới thu tay.

Anh dập tắt điếu thuốc, chậm rãi chờ bản thân bình tĩnh lại.

Từ tận đáy lòng, anh khẽ gọi tên cô.

Anh cũng không hề cảm thấy, giữa bọn họ có khả năng nào khác.

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Tắc Yến chuẩn bị đi hoả táng, trực tiếp đưa tiễn thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top