☁️ Chương 57: Rất ngọt

Edit: Khang Vy

Thẩm Xu ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, đưa tay khẽ lau nước mắt, một lúc sau mới trừng mắt với hắn, tức giận nói, "Bổn cung không cần mạng của chàng đâu, tướng quân vẫn là tự mình giữ lại đi thôi."

Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm cười khẽ một tiếng, "Phải, thần đương nhiên phải giữ mạng của mình rồi, thần còn muốn sống lâu trăm tuổi với công chúa nữa."

Khuôn mặt Thẩm Xu đỏ bừng, quay đầu không nhìn hắn nữa, khẽ hừ một tiếng, "Ai muốn sống lâu trăm tuổi với chàng chứ."

Bùi Vân Khiêm đưa tay nắm lấy ngón tay Thẩm Xu, giọng nói trầm thấp dịu dàng không thể che giấu sự sủng nịch, "Vậy một mình công chúa sống lâu trăm tuổi cũng được."

Nói đến đây, Bùi Vân Khiêm dừng một chút, ra vẻ ấm ức, "Thần không sống tới trăm tuổi cũng không sao."

Vừa dứt lời, Thẩm Xu lại ngẩng đầu lên nhìn, ngón tay bị Bùi Vân Khiêm trên giường nắm lấy cũng cử động, nàng khịt mũi, đôi mắt hạnh long lanh chứa tất cả tình ý.

Một lúc lâu sau, nàng mím môi khẽ nói, "Tướng quân cũng phải sống lâu trăm tuổi."

Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm cười thành tiếng, ngón tay cọ cọ lòng bàn tay Thẩm Xu, khoé miệng cong lên, ý cười trong mắt cũng ngày càng đậm hơn, "Được rồi, nếu công chúa đã phân phó, vậy thần tất nhiên sẽ vâng theo..."

Nói rồi, Bùi Vân Khiêm nghiêng người tơis gần Thẩm Xu, giọng nói ái muội khó nén sự thâm tình.

"Sống lâu trăm tuổi cùng công chúa."

Thẩm Xu mím môi, cúi đầu khẽ 'ừm' một tiếng, nhỏ tới mức không thể phát hiện.

"Nhưng mà nàng đã ăn gì chưa?"

Nàng lắc đầu.

Thẩm Xu ngủ tới trưa mới dậy, dò hỏi Lâm Lãng chuyện Bùi Vân Khiêm xong thì vội vã chạy tới đây, đương nhiên không rảnh để dùng bữa.

"Vừa hay, thần cũng chưa ăn, ta kêu Tần Tuần đi chuẩn bị, công chúa và ta cùng dùng bữa."

Thẩm Xu gật đầu lên tiếng, cử động thân mình ra ngoài doanh trướng, "Để ta đi gọi người chuẩn bị."

Không đến một nén nhang, Thẩm Xu đã từ ngoài doanh trướng trở về, trên tay còn nhiều thêm một chén thuốc.

Là vừa rồi nàng ra ngoài tìm Tần Tuần, bỗng nhiên bắt gặp Diệp Minh Tu vừa sắc thuốc xong mang tới.

Thẩm Xu bưng chén thuốc trong tay chậm rãi đi tới trước giường Bùi Vân Khiêm, nâng tay khẽ nói, "Tướng quân, nên uống thuốc rồi."

Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm hơi nhíu mày, vừa rồi lúc Thẩm Xu vừa vào trong hắn đã ngửi thấy mùi đắng quen thuộc, ánh mắt hắn dừng lại ở chén thuốc trên tay Thẩm Xu, nhìn trong chốc lát rồi ghét bỏ rời mắt.

Đây không phải lần đầu tiên hắn hoài nghi Diệp Minh Tu muốn chơi hắn, bằng không sao có thể sắc được loại thuốc đắng tới vậy chứ.

Còn đang suy nghĩ, Bùi Vân Khiêm ngẩng đầu nhìn Thẩm Xu, nhịn không được cười nhạt, họ Diệp kia không phải đồ ngốc, bảo sao lại giao thuốc cho Thẩm Xu, bảo Thẩm Xu mang tới, nếu đổi lại là người khác, có khi bây giờ cả người lẫn thuốc đều đã bị hắn ném ra ngoài rồi.

Thấy Bùi Vân Khiêm nửa ngày trời không lên tiếng, Thẩm Xu cử động tay cầm thuốc, khẽ mở miệng, "Tướng quân mau uống thuốc đi."

Nói rồi, nàng lấy một túi giấy từ trong ống tay áo ra, quơ quơ trước mặt Bùi Vân Khiêm, khẽ cười nói, "Nếu tướng quân sợ đắng, vậy uống thuốc xong thì ăn một miếng mứt hoa quả này, ta đã nếm thử rồi, ngọt lắm."

Nghe vậy, ánh mắt Bùi Vân Khiêm chợt loé, chậm rãi ngẩng đầu nhìn qua, tầm mắt dừng lại ở túi mứt quả rồi ánh mắt chuyển sang khuôn mặt Thẩm Xu.

Một lát sau, Bùi Vân Khiêm như suy tư gì đó, khoé miệng cười như không cười nhướn mày nói, "Thế sao?"

Thẩm Xu gật đầu.

"Vậy bổn tướng quân cũng muốn nếm thử." Nói rồi, Bùi Vân Khiêm đưa tay muốn lấy cái túi Thẩm Xu đang cầm.

Thấy thế, Thẩm Xu nhanh chóng giấu túi ra phía sau, nàng nhếch cằm, "Tướng quân uống thuốc xong rồi mới có thể ăn."

Bùi Vân Khiêm liếc chén thuốc trên tay Thẩm Xu một cái rồi cười khẽ, "Được thôi."

Sau đó đưa tay cầm lấy chén thuốc trên tay Thẩm Xu đặt tới bên miệng, một hơi cạn sạch.

Hắn hơi nhíu mày, đưa chén không lại cho Thẩm Xu, "Bây giờ được rồi chứ?"

Thẩm Xu nhận lấy chén thuốc trống không, hơi gật đầu 'ừm' một tiếng, rồi mới đưa mứt hoa quả cho Bùi Vân Khiêm.

"Tướng quân nếm thử xem, rất ngọt."

Nghe vậy, khoé miệng Bùi Vân Khiêm cong lên, cười như không cười nhìn nàng, "Thế sao? Công chúa nếm thử rồi sao?"

Thẩm Xu gật đầu, "Cái này là mứt hoa quả trước kia ta thích ăn nhất, khi còn nhỏ ta cũng không thích uống thuốc, mẫu phi ta sẽ lấy mứt hoa quả này ra cho ta. Lúc ta tới đây cố ý mang cho tướng quân đó, chàng mau nếm thử xem."

"Được."

Nói rồi, Bùi Vân Khiêm lấy một miếng mứt quả từ trong túi ra đùa nghịch trên tay, một lát sau hắn ngẩng đầu lên, nhướn mày nói, "Thật sự là ngọt như công chúa nói sao?"

Giờ phút này, Thẩm Xu còn chưa nhìn thấu tâm tư Bùi Vân Khiêm, nghiêm túc gật đầu.

Lúc này, Bùi Vân Khiêm mới chậm rãi thu hồi ánh mắt đưa mứt quả vào miệng thưởng thức.

Giây lát, hắn nhíu mày.

Thấy thế, Thẩm Xu sửng sốt, "Là mứt hoa quả không ngọt sao? Hẳn là không đâu mà, rõ ràng ta..."

Lời nàng còn chưa nói xong, trên môi đột nhiên không kịp phòng bị truyền tới cảm xúc lạnh lẽo, hô hấp bị đoạt mất trong nháy mắt, ngay sau đó cảm giác ẩm ướt đột nhập vào trong khoang miệng còn mang theo vị đắng nhàn nhạt.

Một lát sau, đầu Thẩm Xu 'ầm' một tiếng, giống như có vô số pháo hoa nháy mắt nổ tung trong chốc lát.

Bùi Vân Khiêm đưa tay ôm nàng ngồi lên đùi mình, trở tay ôm eo nàng, khẽ nói, "Ngọt hay không ngọt, công chúa tự mình nếm thử là biết."

Cánh môi Thẩm Xu vừa mới khẽ nhếch, còn chưa kịp mở miệng đã bị tiếp tục phong bế, nuốt sạch tất cả những lời nàng còn chưa kịp nói.

Hơi thở nặng nề và chậm rãi của Bùi Vân Khiêm chui vào trong tai Thẩm Xu, nàng nghe thấy mà đỏ hết cả mặt, trong lòng cũng không nhịn được mà rung động.

Bàn tay hắn xẹt qua eo nàng, bàn tay khớp xương rõ ràng bò lên sống lưng mang theo vài phần tê dại, giống như ai đó cào nhẹ vào đầu quả tim, nàng nhịn không được mà kêu lên một tiếng.

Động tác của Bùi Vân Khiêm dừng lại trong nháy mắt, cả doanh trướng bỗng nhiên im bặt, khuôn mặt Thẩm Xu đỏ bừng, chỉ cảm thấy không khí trong phòng không hề vì Bùi Vân Khiêm dừng lại mà hoà hoãn, ngược lại càng trở nên ái muội hơn.

Sau khi ý thức được điều này, Thẩm Xu càng thêm không có chỗ dung thân, nàng chôn đầu mình ở ngực Bùi Vân Khiêm, thế nào cũng không chịu ngẩng đầu.

Một lát sau, hơi thở ấm áp phả vào bên tai Thẩm Xu, giọng nói Bùi Vân Khiêm trầm thấp dịu dàng, còn mang theo một chút khàn khàn, cảm giác ái muội không rõ, "Ta là phu quân của nàng, còn thẹn thùng cái gì chứ."

Nói rồi, Bùi Vân Khiêm dừng một chút, chậm rãi tới bên tai Thẩm Xu, "Vẫn là công chúa ngọt hơn một chút."

Nghe vậy, khuôn mặt Thẩm Xu đỏ bừng, đỏ như sắp chảy máu luôn vậy.

Không đợi Thẩm Xu nói chuyện, vành tai nháy mắt lại truyền tới cảm giác ướt nóng, sự tê dại tràn lan toàn bộ cơ thể, nàng chỉ cảm thấy đầu óc càng trở nên mơ hồ, không hề dám cử động, cả người cứng đờ.

Một tay Thẩm Xu đỡ bên vai Bùi Vân Khiêm, nóng rực bên tai và tê dại trong lòng khiến nàng không nhịn được nhéo bả vai hắn.

Có lẽ là đã chạm tới vết thương cũ của Bùi Vân Khiêm, Thẩm Xu nghe rõ hắn hít một ngụm khí lạnh, kêu lên thành tiếng.

Đầu óc Thẩm Xu tỉnh táo trong nháy mắt, vội vàng đẩy Bùi Vân Khiêm ra, sắc mặt nôn nóng không dám động vào hắn, "Xin lỗi tướng quân, có phải ta đã chạm tới miệng vết thương của chàng rồi không? Rất đau đúng không?"

Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Thẩm Xu, Bùi Vân Khiêm nghiêng người nhìn nàng chằm chằm hồi lâu rồi cười khẽ một tiếng, hắn đưa tay sủng nịch xoa đầu Thẩm Xu một cái, sau đó đầu dựa vào vai nàng.

"Đúng vậy, miệng vết thương rất đau, vậy nên Xu Nhi phải đau lòng vì ta."

Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của Bùi Vân Khiêm khoá chặt Thẩm Xu, đáy mắt tràn lan dịu dàng.

Nghe vậy, Thẩm Xu quay qua chỗ khác, tuy rằng đây không phải lần đầu Bùi Vân Khiêm ăn nói thế này trước mặt nàng, nhưng nàng nghe xong vẫn cảm thấy thẹn thùng không được tự nhiên, càng miễn bàn tới chuyện đáp lại.

Nhưng mà, Tần Tuần mang theo hộp đồ ăn vừa mới xốc mành đi vào doanh trướng đã nhìn thấy cảnh tượng tướng quân nhà hắn như 'chim nhỏ nép vào người' phu nhân.

Bước chân Tần Tuần khựng lại, nháy mắt đã cảm thấy hối hận vì không để Chu Tước tới đưa cơm, sao mỗi lần Bùi Vân Khiêm làm cái gì đó là hắn lại bắt gặp cơ chứ.

Tần Tuần cười gượng một tiếng, lập tức xoay người, "Cái gì thuộc hạ cũng chưa thấy."

Mới vừa xoay người còn chưa kịp bước đi, phía sau đã truyền tới giọng nói lạnh nhạt, "Quay lại."

Sau đó, Bùi Vân Khiêm chậm rãi đứng dậy, làm như không có việc gì sửa sang lại quần áo, liếc nhìn Tần Tuần đi cũng được mà ở cũng không xong, nhàn nhạt nói, "Để cơm lại."

Nghe vậy, Tần Tuần xoay người đặt hộp cơm trên bàn, dọn đồ ăn xong quyết đoán chạy trốn.

BẢN EDIT VÀ BETA ĐẦY ĐỦ CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TẢI TẠI WORDPRESS VÀ WATTPAD CHÍNH CHỦ, NHỮNG NƠI KHÁC ĐỀU LÀ ĂN CẮP!!!  

Trên giường, Bùi Vân Khiêm nhéo khuôn mặt nhỏ của Thẩm Xu một cái rồi cười khẽ, "Đi thôi, đi dùng bữa, ta cũng đói bụng rồi."

Thẩm Xu lên tiếng đỡ Bùi Vân Khiêm tới bà, hôm nay trong trướng không có hạ nhân, Bùi Vân Khiêm lại bị thương, việc chia thức ăn dừng ở trên người Thẩm Xu, nàng chia thức ăn cho Bùi Vân Khiêm xong xuôi mới ngồi xuông.

Thấy Bùi Vân Khiêm hồi lâu cũng không động đũa, Thẩm Xu nhịn không được nói, "Sao tướng quân lại không ăn? Không hợp khẩu vị sao?"

Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm lắc đầu, lúc này mới giơ tay cầm muỗng trên bàn múc một chút canh.

Thấy Bùi Vân Khiêm động, Thẩm Xu mới thu hồi ánh mắt cúi đầu ăn đồ ăn trong bát.

Chốc lát, Bùi Vân Khiêm buông đũa khẽ nói, "Đêm qua ngủ ở chỗ Lâm Lãng có ngon giấc không? Đêm nay thần phải thay thuốc, có lẽ tối nay cũng phải khiến công chúa chịu ấm ức tạm ngủ ở chỗ Lâm Lãng nữa rồi."

Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Xu cứng lại, ngay cả động tác trên tay cũng dừng, nếu như Bùi Vân Khiêm không đề cập tới thì nàng cũng suýt chút nữa quên mất chuyện kia rồi.

Nàng ngẩng đầu nhìn Bùi Vân Khiêm, trong lòng cân nhắc một lúc mới chậm rãi mở miệng, "Tướng quân, hình như đêm qua ta đã phát hiện một bí mật không nên rồi."

Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm nhíu mày, thân mình nghiêng đi, "Nói cho ta nghe."

Tiếp theo, Thẩm Xu chậm rãi kể lại từ đầu tới cuối câu chuyện ngày hôm qua cho Bùi Vân Khiêm nghe, bao gồm cả việc nàng suýt chút nữa bị Phùng Thái hậu phát hiện cùng với việc chạy trốn vô tình đi vào doanh trướng của Tô Ngự.

Sắc mặt Bùi Vân Khiêm dần trở nên âm trầm, đôi mắt cũng nặng nề.

Bùi Vân Khiêm ngồi đối diện nàng, nhìn thì giống như hết thảy bình thường nhưng mây mù nơi đáy mắt lại dần tăng thêm.

Một lát sau, Bùi Vân Khiêm giơ tay xoa giữa mày, khẽ thở dài rồi nói, "Chuyện còn lại cứ giao cho ta, nhưng sau này nàng đừng nên làm chuyện nguy hiểm như thế nữa."

Phùng Thái hậu và Phùng thượng thư đều không phải là người tốt đẹp gì, Bùi Vân Khiêm không dám tưởng tượng nếu bà ta biết Thẩm Xu phát hiện ra bí mật của bà ta sẽ có hậu quả gì.

Thẩm Xu khẽ gật đầu, sợi tóc trên trán khẽ lay động, tầm mắt Bùi Vân Khiêm chậm rãi dịch tới vành tai Thẩm Xu, ánh mắt dừng lại một chút.

Nếu hắn nhớ không lầm, hôm qua hắn vẫn thấy Thẩm Xu đeo cả đôi bông tai, nay lại thiếu mất một bên. Bằng hiểu biết của hắn với Thẩm Xu, nàng không thể nào chỉ đeo một bên bông tai ra khỏi cửa, khả năng duy nhất chính là nàng còn không biết bông tai mình bị rơi.

Nghĩ vậy, Bùi Vân Khiêm chậm rãi thu hồi tầm mắt, không chút để ý nói, "Quần áo công chúa bẩn cả rồi, chờ lát nữa ta cho Chu Tước mang quần áo tới, thay xong rồi đi."

Thẩm Xu ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt mơ màng, "Đang yên ổn sao phải thay quần áo?"

Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm nhếch cằm, ánh mắt chậm rãi dừng lại ở vạt áo Thẩm Xu, "Cúi đầu."

Vừa cúi đầu đã thấy vạt áo của mình có dính dầu mỡ, chắc hẳn là do lúc chia thức ăn cho Bùi Vân Khiêm mà bắn lên.

Không bao lâu sau, Chu Tước mang xiêm y tới, Thẩm Xu nhanh chóng đứng dậy nhận lấy rồi ra phía sau bình phong thay quần áo, thay đồ xong xuôi chuẩn bị đi lại bị Bùi Vân Khiêm giơ tay ngăn lại, "Đi đâu?"

Thẩm Xu quay đầu nhìn hắn, "Ta mang quần áo tới chỗ Lâm Lãng."

"Để Chu Tước đưa đi giúp nàng là được."

Nói rồi, Bùi Vân Khiêm đưa tay muốn cầm quần áo trên tay Thẩm Xu, lại không nghĩ tới không bắt được gì cả.

Thấy thế, Bùi Vân Khiêm chậm rãi ngẩng đầu, cảm xúc trong mắt không rõ, "Làm sao vậy?"

Thẩm Xu theo bản năng giấu về phía sau, nguyệt sự của nàng còn chưa hết, bộ đồ trên tay có nhiễm máu.

"Không, ta đột nhiên nhớ ra còn có chuyện phải nói với Lâm Lãng, tự ta đưa qua là được."

Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm không nói gì, chỉ khẽ 'ồ' một tiếng rồi chậm rãi thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói, "Vậy kêu Chu Tước đi cùng nàng, nói xong thì để Chu Tước đưa nàng trở về."

"Trở về?" Thẩm Xu sửng sốt.

Không phải nói đêm nay nàng còn phải ở cùng Lâm Lãng sao, trở về làm gì?

Có lẽ là biết trong lòng Thẩm Xu đang nghĩ cái gì, ngay sau đó, Bùi Vân Khiêm không chút để ý thu hồi ánh mắt, âm cuối mang theo chút ủ rũ, "Phu quân sinh bệnh, là thê tử không nên chăm sóc sao?"

Thẩm Xu, "..." Tướng quân đúng là thay đổi nhanh thật...

Không đợi Thẩm Xu nói chuyện, Bùi Vân Khiêm đã vẫy tay, mở miệng, "Chu Tước đưa phu nhân ra ngoài đi, xong việc lại đưa phu nhân trở về."

Chu Tước khom người nhận lệnh đưa Thẩm Xu rời đi.

Thẩm Xu đi rồi, sắc mặt Bùi Vân Khiêm nháy mắt trở nên âm trầm, đôi con ngươi lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, hắn chậm rãi mở bàn tay lộ ra một bên bông tai của Thẩm Xu, nhìn chằm chằm một lát, sự hung ác nham hiểm không hề suy giảm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top