Chương 19
Chương 19 : Quyết liệt
Sáng hôm sau, khi tỉnh lại, Vương Nguyên cảm thấy đầu đau như búa bổ, người vô cùng mệt mỏi. Cậu gắng sức ngồi dậy, tựa vào thành giường, nhớ lại chuyện tối qua.
Những ký ức đau khổ lần lượt hiện lên trong đầu cậu như một cuốn phim quay chậm. Cậu ngây người ra, bất động một hồi lâu.
Hóa ra, men rượu vẫn chỉ là men rượu, chẳng phải là thứ thuốc nhiệm mầu để khi uống vào, con người ta có thể quên đi tất cả mà chỉ làm cho bộ não tê dại, khiến ta kiệt sức ngủ mê man, để rồi khi tỉnh dậy, mọi kỷ niệm lại ùa về như sóng biển, nỗi đau khổ càng nhân lên gấp bội.
Vương Nguyên ôm đầu, thầm nghĩ, có lẽ cậu phải đi tẩy não thì mới quên anh hoàn toàn.
"Cậu tỉnh rồi hả?". Chí Hoành nói rồi bước vào phòng, tay cầm một ly trà mật ong nóng: "Cậu uống ngay đi cho ấm bụng!"
Vương Nguyên gật đầu không chút sức lực, nhận lý ly trà rồi uống cạn một hơi.
Lúc đó, cửa phòng lại được mở ra, Tuấn Khải đi vào, mang theo một bát cháo nhỏ. Vương Nguyên vừa nhìn thấy anh liền đặt ly trà xuống giường, ngoảnh mặt sang hướng khác. Nhận thấy trong những hoàn cảnh như thế này, người ngoài cuộc nên lặng lẽ rút lui, Chí Hoành liền đi ra.
Tuán Khải đặt bát cháo lên đầu giường rồi nói: "Dù xảy ra bất cứ chuyện gì, đừng bao giờ giày vò cơ thể mình! Đi tắm rửa rồi ăn hết bát cháo này, em sẽ thấy dễ chịu hơn đấy!"
Cậu không thèm nhìn anh, lập tức rời khỏi giường, nhưng vừa cử động đã thấy hoa mày chóng mặt, loạng choạng vài bước mới đứng vững được. Anh định đỡ lấy cậu nhưng Vương Nguyên lập tức gạt mạnh tay anh ra, lạnh lùng nói: "Đừng chạm bàn tay bẩn thỉu đã động vào những người phụ nữ khác lên người tôi!"
"Nguyên Tử, sự việc không giống như em nghĩ đâu!"
Cậu nhìn anh bằng ánh mắt căm phẫn: "Sự việc không giống như là tôi nghĩ sao? Sự thật rốt cuộc là thế nào chứ? Bốn năm trước anh đã nói vậy, bốn năm sau, anh vẫn dùng những lời cũ rích đó để biện minh cho hành động của mình. Anh nói xem, vẻ mặt thỏa mãn, hân hoan của anh khi ôm ấp Amaya ở vách ngăn thủy tinh đó là do tôi đã tưởng tượng ra hay vì mắt tôi có vấn đề? Không, không, không, tôi lại sai rồi, sau này sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu, không còn nữa, không bao giờ!". Cậu đã tha thứ cho anh một lần, nhưng cậu không có trái tim nhân hậu, bao dung của "thánh mẫu" để có thể tha thứ cho anh lần thứ hai.
Những giọt nước mắt không kìm nén được lại tuôn chảy trên má cậu, trái tim cậu như bị ai đó dùng búa đập vào, vô cùng đau đớn. Tại sao ông trời lại nhẫn tâm với cậu đến vậy chứ? Bốn năm trước đã thế, bốn năm sau vẫn vậy. Lẽ nào định mệnh đã an bài rằng cậu phải gặp bằng được bà hai, bà ba, bà bốn… mới thỏa lòng?
"Nguyên Tử, xin em hãy tin anh!"
"Tin anh? Anh bảo tôi phải làm sao để tin tưởng anh đây? Tôi đã nói là tôi tha thứ cho anh chuyện bốn năm trước rồi còn gì, sao bây giờ còn "bổn cũ soạn lại"? Không có người phụ nữ nào có thể chấp nhận được việc người đàn ông của mình phản bội hết lần này đến lần khác đâu! Anh muốn tôi phải như thế nào hả? Có phải anh cảm thấy chuyện tôi hết lần này đến lần khác yêu anh, chạy theo anh rất thú vị hay không? Được thôi, tôi thừa nhận là tôi không ra gì khi có mỗi việc quản thúc trái tim mình cũng không làm nổi, cho dù đã bị anh làm tổn thương tới mức đau đớn đến tận tim gan, tan nát cõi lòng mà tôi vẫn yêu anh. Anh vừa ý chưa hả? Tận tai nghe thấy đáp án này, anh đã thỏa mãn sự cao ngạo của mình rồi chứ?". Cậu vừa khóc vừa nức nở nói.
"Yêu một người không phải là để thỏa mãn sự cao ngạo nào hết. Nguyên Tử, em nhìn anh đi, hãy nhìn vào mắt anh! Từ trước đến nay, anh chưa bao giớ muốn làm tổn thương em. Có một vài việc bây giờ anh không thể giải thích rõ ràng với em được. Chỉ xin em tha thứ cho lòng ích kỷ của anh, dù thế nào đi chăng nữa, xin em hãy tin anh! Anh thực lòng muốn nấu ăn cho em cả cuộc đời này, em có hiểu không? Nguyên Tử…". Anh nắm lấy đôi vai cậu, khẩn khoản nói.
Thế giới tình cảm của con người thật quá phong phú. Anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ có "thất tình lục dục", sẽ không biết thế nào là yêu, hận, tham lam…, nhưng từ khi rời khỏi phòng thí nghiệm và gặp được Vương Nguyên, anh mới biết, thì ra anh cũng có đầy đủ những cung bậc tình cảm như một con người bình thường, cũng biết nhớ thương, biết khát khao… Anh không còn là một sản phẩm thí nghiệm đơn thuần nữa!
Cậu ra sức giãy giụa, hít một hơi thật sâu rồi nghẹn ngào nói: "Coi như tôi cầu xin anh đấy, anh tha cho tôi một con đường sống được không? Anh đi đi, hãy coi như giữa chúng ta chưa bao giờ có hai tháng qua!"
"Nguyên Tử, anh đã từng nói với em rằng đừng đuổi anh đi, khi nào đến lúc, anh sẽ tự khắc rời khỏi đây. Đáng lẽ anh đã đi ngay lúc thấy xác con mèo đó, nhưng nguyên nhân khiến anh chần chừ mãi ở đây là vì anh sợ rằng một khi đã rời khỏi chốn này, anh sẽ chẳng bao giờ có cơ hội quay về bên em nữa. Em biết không, anh và Tiểu Kỳ, hai người bọn anh thực sự không có chỗ nào để dung thân cả."
Vương Nguyên bịt chặt tai, ra sức lắc đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi: "Anh đừng nói nữa, tôi xin lỗi…". Sao có thể không tin những gì mắt thấy tai nghe chứ? Cậu lục lọi ngăn tủ đựng quần áo một lúc rồi lấy ra tờ chi phiếu, đưa cho anh: "Tôi trả lại anh tờ chi phiếu năm mươi ngàn này. Bây giờ, anh đã là nhân viên của B&G, anh muốn đi đâu mà chẳng được. Anh ở đây hơn hai tháng, mọi chi phí ăn ở, điện nước, anh đều trả hết rồi, giờ thì mời anh đi cho! Xin anh giữ lại cho tôi chút tự tôn còn sót lại, tôi không muốn cuối cùng chính tôi cũng phải khinh thường tôi."
Hàng ngày, giây phút cậu hạnh phúc nhất là lúc tan làm, được trở về bên anh. Cậu chỉ hận không thể bay ngay đến để ôm chầm lấy anh. Thế nhưng thời gian trôi nhanh như dòng nước, những khoảnh khắc vui vẻ đó chẳng là mãi mãi. Mới qua có vài ngày mà mọi chuyện đều đã thay đổi, một giây trước còn ở bên anh, người lâng lâng hạnh phúc như đang ở trên tận mây xanh, nhưng vừa chớp mắt một cái, nỗi đau khổ vô biên đã ngự trị cả tâm hồn. Người cậu giống như bị ném từ trên cao xuống rồi vỡ thành trăm ngàn mảnh vụn.
Tuấn Khải biết có nói nữa cũng vô dụng, dù van nài hàng ngàn hàng vạn lời thì vẫn chẳng thể thay đổi được quyết định của Vương Nguyên. Trước giờ, cậu luôn thiếu cảm giác an toàn, khó khăn lắm mới dám yêu lại từ đầu, và rồi chỉ vì sự hiểu lầm khó lòng giải thích này, cậu đã quay lại với vỏ ốc năm xưa. Anh bèn bỏ tay ra khỏi vai cậu, nhẹ nhàng nói: "Nguyên Tử, sau này ra khỏi cửa, em phải chú ý xung quanh nhé! Không nên nói chuyện với những người không quen biết! Nhận được những thứ có lai lịch bất minh thì cũng đừng tò mò mở ra xem!"
Mâu thuẫn trong lòng anh vẫn chưa được giải tỏa. Đáng lẽ anh nên ra đi từ lâu, nhưng anh vẫn ích kỷ nghĩ rằng, dẫu chỉ được ở bên cạnh cậu thêm một giây phút nữa thôi, anh cũng cam lòng. Anh không biết "món quà thứ ba" sẽ là gì và được gửi tới lúc nào. Nếu đó là cái chết thì hãy để cho anh chịu đựng chứ đừng là Vương Nguyên. Bây giờ, điều duy nhất mà anh hi vọng chính là cậu được bình an vô sự.
"Xin lỗi, tôi muốn được yên tĩnh một mình!". Cậu gật đầu rồi chỉ tay về phía cửa ra vào, ngầm bảo anh hãy ra ngoài.
Anh quay người bước đi, nhưng khi tới cửa, anh không kiềm chế được mà dừng lại, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Nguyên Tử, xin em hãy nhớ, tên anh là 074 và cũng là Vương Tuấn Khải! Em hiểu là "cậu chết đi" hay là 074 cũng được, chỉ cần em biết rằng anh chưa bao giờ lừa dối em."
Cậu đứng quay lưng với anh, tay ôm chặt miệng, cố gắng kìm nén sự đau khổ trong giây phút biệt li, nhưng rồi chẳng thể đứng vững nữa, cậu đành ngồi phịch xuống sàn nhà, những giọt lệ lăn dài trên má, sau cùng nấc lên thành tiếng.
Tuấn Khải đóng cửa lại, đứng trước cửa phòng, lặng nghe tiếng khóc của cậu, đôi mày nhíu lại, đong đầy trong mắt là nỗi chua xót không thốt nên lời. Anh không biết mình đã đứng chôn chân như thế trong bao lâu nữa, mãi cho tới khi không còn nghe thấy tiếng khóc của cậu, anh mới khẽ thở dài một tiếng rồi bước đi.
Chí Hoành đẩy cửa bước vào, thấy Vương Nguyên nằm trên sàn, thổn thức từng hồi liền bước lại gần, an ủi bạn: "Đừng khóc nữa! Chẳng qua chỉ là một người đàn ông thôi mà!"
"Chí Hoành, cậu biết không, đối với anh ta, mình mãi mãi chỉ là một thứ dự phòng thôi, có cũng được, không có cũng chẳng sao, dù gì cũng còn bao nhiêu cô gái không hề tệ ở bên anh ta mà". Vương Nguyên khóc lóc thảm thiết.
"Cậu đừng như thế mà!" Chí Hoành chẳng biết nên khuyên giải thế nào, bởi vì với kẻ thất tình, người ngoài cuộc có nói gì cũng vô ích. Trước kia, mỗi lần bị như vậy, cậu lại kéo Vương Nguyên đi uống rượu giải sầu. Cậu đã yêu rồi chia tay, chia tay rồi yêu không biết bao nhiêu lần, dù đau khổ đến thế nào thì cuối cùng vẫn vượt qua được, thấy đó là chuyện bình thường. Thế nhưng bây giờ, nhìn thấy cậu bạn thân lâm vào tình cảnh này, Chí Hoành thực sự rất khó chịu, cảm thấy ông trời thật quá bất công với Vương Nguyên.
Tên tiểu tử này trước nay chỉ biết đến mỗi Đường Trạch Tề thôi. Sau chuyện bốn năm trước, cậu đã kéo Vương Nguyên đi xem mặt một lần, nhưng lần nào cậu ấy cũng ngây ngô, ngốc nghếch, khiến đối tượng mất hết hứng thú, đâm ra chẳng có mối quan hệ nào kéo dài được quá cái đuôi thỏ và kết thúc một cách cực kỳ vô vị. Ai ngờ bốn năm sau, Vương Nguyên lại hội ngộ Đường Trạch Tề. Cậu thực sự không thể nào hiểu được rốt cuộc anh ta đã nghĩ gì mà một mặt thì nói yêu Vương Nguyên, quan tâm, chăm sóc từng li từng tí, mặt khác lại tiếp tục làm cậu ấy tổn thương. Anh đâu thuộc cung Song Tử, sao có thể hành xử như kẻ hai mặt vậy? Một người con trai dung mạo không đến nỗi tệ, biết quan tâm đến mọi người, làm việc nhà cũng được, cộng thêm có tiền như Vương Nguyên, sao Đường Trạch Tề nỡ làm thế với cậu ấy chứ? Anh muốn tìm một người phụ nữ như thế nào thì mới chịu thỏa mãn đây?
"Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa! Mình sẽ tìm một người đàn ông thật tốt cho cậu". Chí Hoành không ngừng vỗ vỗ vào lưng Vương Nguyên, nhẹ nhàng an ủi bạn.
Vương Nguyên tựa vào người Chí Hoành khóc nức nở.
=====================================================
Xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ này!!! Vì tuần này và tuần sau là ta thi học kỳ. Cho nên trong 2 tuần tới sẽ không có chap nào được cập nhật cả. Ta đã bù 2 chap liền rồi đó ^^ Ta hứa khi nào thi xong ta sẽ up chap mới luôn... Tks các reader nhiều!!!!
ĐỂ LẠI MỘT VOTE HOẶC MỘT COMMENT CŨNG LÀ SỰ ỦNG HỘ ĐỐI VỚI EDITER.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top