Phần 72: Quyết Định
"Tôi muốn ở một mình với cô ấy."
"Không được! Cậu sẽ lại–"
"–làm chuyện dại dột? Không. Tôi sẽ không nữa. Chỉ đơn giản muốn ở riêng với cô ấy."
"..."
"Đi đi."
"Ít nhất cũng để tôi xem vết thương cho cậu..."
"Không cần."
Nói rồi, Jungkook lướt ngang qua Đan Thanh Tân, bế Yeri lên toan quay về phòng. Lúc xoay người thì đã trông thấy vẻ mặt bất bình của vị bác sĩ già. Ông rõ ràng không tin tưởng chút vào lời hứa của gã đàn ông.
Jungkook đã nhiều phen phát cuồng trước mặt ông, song chưa một lần ông nhìn thấy hắn khóc. Vậy mà giây phút vừa rồi, Đan Thanh Tân còn ngỡ mình đã trông thấy một đứa trẻ lạc loài. Trái tim đổ quỵ, hắn tựa đầu vào tường, không thành tiếng nhưng bờ vai cứ run lên bần bật, nước mắt rơi xuống sàn lẫn hòa vào máu. Đàn ông đổ máu chứ không rơi lệ, song một khi lệ đã rơi, vết thương đổ máu e rằng chỉ có thể tồn tại nơi tim.
"Tôi thật sự khuyên cậu nên xem xét vết thương trước, để tôi gọi bác sĩ..."
Gã đàn ông lạnh lùng bỏ ngoài tai, tâm tư dường như đã bị rút cạn, bế bồng người phụ nữ lên rồi bước thẳng về phía phòng ngủ. Đan Thanh Tân thở dài rồi lặng lẽ bước theo, khi vặn lấy tay nắm thấy không bị khóa mới khựng lại đôi chút, sau đó đổi ý rời khỏi.
Chuyện đến nước này ông còn cách nào để can thiệp? Những con người trú ngụ nơi đầu làng kia đều răm rắp nghe theo lệnh của chủ nhân, có gọi họ đến nơi này phỏng có ích gì? Việc duy nhất có thể làm vào lúc này, có chăng chỉ là cầu mong tên cuồng si kia sẽ thôi không nghĩ quẫn, trong lúc ông cố sức liên lạc với người anh em của hắn – kẻ duy nhất mà ông kỳ vọng có thể làm ra trò trống gì trong những tình huống điên rồ như thế này.
Lắc đầu, Đan Thanh Tân thở hắt ra một cách mệt mỏi, đoạn đưa tay vào túi móc ra điện thoại, dáng dấp dần dần khuất sâu vào hành lang.
* * *
Cách đó một cánh cửa.
Jungkook đặt Yeri lên giường, tay đưa lên vén đi bên tóc lòa xòa, vô tình sao lại để máu vương trên làn da trắng mịn. Lúc này anh mới nhớ đến vết thương của mình, lại nhìn xuống đôi tay vẫn còn lấm lem thứ màu chết chóc, cảm thấy một loại kinh tởm nhen nhóm trong bụng.
Máu, vấy lên cả màu trắng tinh tươm của quần áo. Lẫn tâm hồn người đàn bà bé nhỏ.
Đột nhiên cảm thấy có phần hốt hoảng, anh quay người vào phòng tắm. Cởi bỏ chiếc áo đẫm máu, anh vội vã lau sạch vết thương trên cổ, hành động có chút gấp rút và bất nhẫn, thể như bản thân vừa tắm mình trong tội lỗi vậy. Tạt nước vào mặt, cái lạnh cắt da gần như khiến anh tỉnh hẳn, chống hai tay lên bồn rồi ngước lên dõi thẳng vào gương soi một lúc lâu.
Nước từ tóc chạy dọc quai hàm, lẫn vào thứ chất lỏng màu đỏ không ngừng rỉ ra nơi cổ, rơi xuống bề mặt trắng bóng. Từng giọt cứ thế buông mình trong sự tĩnh lặng, nhận thức theo đó mà ồ ạt ào về từng cơn mạnh mẽ.
Thế rồi, cơ mặt gã đàn ông co rúm, thình lình quay ngoắt đầu đi. Đau khổ dấy lên không ngừng nghỉ.
Con người đứng đó. Rất lâu. Nước hòa máu vẫn rơi xuống mặt đá im lìm. Nước đọng nơi mắt vẫn chảy ngược vào tim.
Mãi đến lúc sắc nâu lại quay về đối diện với phản chiếu trong gương, cũng là lúc chúng chứa đầy sự cam chịu pha lẫn xót thương vô hình.
Anh đã có quyết định.
Miễn cưỡng cầm máu, người đàn ông mang họ Jeon Gia quay về bên cạnh vợ mình với thau nước ấm, nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn dúi vào làn nước trong vắt. Bắt đầu gột rửa.
Không hề nói gì. Dường như có một sự nặng nề không diễn đạt được bằng lời lởn vởn đâu đây. Song lại có thể cảm thấy.
Rửa sạch tay, anh sau đó thay đi bộ áo vấy máu trên người cô, đoạn với tay tắt đèn rồi nằm xuống giường, kéo thân hình mềm mại vào lòng mà ấp ủ.
"Ngày mai lại là một ngày mới," rúc vào mái tóc thơm ngát, anh cảm thấy mắt mình cay xè, giọng lại trở khàn và vụn vỡ, có một loại rát bỏng liếm sâu vào nội tâm khiến trái tim kiệt quệ. Song bản thân lại không thể xuôi theo. Không thể nương nhờ. Không thể thỏa hiệp.
"Vì anh là điều duy nhất em còn giữ lại trong đời, nên anh sẽ lại đi tìm những phần bị đánh mất của em. Cho dù có phải lạc đi cả chính đời mình trong quá trình đó."
"Anh hứa đấy, Yeri à."
Anh rõ ràng đã có quyết định.
Đôi mắt người thiếu nữ nhắm lại. Ánh trăng tạt vào gian phòng thay lời đáp trả. Trầm mặc mà cuồng loạn.
Những tưởng, trong đoạn số phận đan xen của hai người này, đây đã là nút thắt cuối cùng. Chẳng phải cô lạc đi trong điên loạn, anh trầm mình trong hối hận cả đời, đã là nhân quả tuần hoàn của cuộc sống hay sao?
Nực cười. Nếu trên đời này có thứ gọi là nhân quả tuần hoàn, con người ta đã không in đậm năm từ Cuộc, sống, không, công, bằng lên bề mặt xã hội.
Nói cho cùng, công bằng hay không, đều là do chúng ta mà thôi.
* * *
Khi thanh âm nức nở đã thôi không phiền hà màn đêm thanh tĩnh, tiếng thở nhẹ đã hòa vào nhịp điệu đất trời, ngay cả gió đêm cũng thôi không vùng vẫy, con người này mới chậm rãi nhổm dậy.
Mái tóc xõa dài, rơi vương vãi trên làn da tái nhợt, đôi mắt tưởng chừng vô hồn nay lại ngập tràn sự xót xa. Và oán hận bao la.
Tránh không làm kẻ kia tỉnh giấc, tay người này run rẫy vươn ra chống đỡ sức nặng bản thân, rồi lách xuống giường.
Đứng đó một lúc lâu nhìn xuống gương mặt thân thiết còn hơn ruột thịt, bàn tay mỏng manh nắm chặt để ngăn lại niềm thôi thúc chạm vào thân hình to lớn, móng lún sâu vào da gần như rướm máu.
Vì sao lại phức tạp như vậy? Vì sao lại không thể như một tờ giấy? Sạch sẽ và không chút vướng bận? Vì sao phải níu kéo? Phải bám đeo? Phải khiến cả hai đều rơi vào đau khổ trường kỳ? Vì sao phải chia ly? Phải sầu bi? Để rồi tương phùng trong địa ngục?
Vì sao phải đục một lỗ sâu hoắm trong tim?
Cắn chặt răng, người đàn bà mang tên Kim Yeri quay đầu rời khỏi.
Ban đêm rét căm, cô vừa mở được cửa chính thì đã bị cơn gió ùa vào làm cho điếng người, bèn lúng túng quay sang giá treo vớ lấy chiếc áo khoác lông chuột khoác vào, hai tay nhét sâu vào túi rồi lao ra khỏi nhà, trước khi đóng cửa còn dõi đôi mắt mòn mỏi về phía hành lang đen đúa.
Bước đi chậm, rồi nhanh, rồi tháo chạy. Màn đêm phía trước trải dài hun hút như giếng sâu không đáy, cái hố phía sau lại khổ sở chất đầy.
Vậy mà, không ít lần cô đã quay đầu toan trở về, để rồi lại cắn chặt môi đổi hướng.
Màn đêm quá âm u. Cô chẳng thấy được gì ngoài con đường mòn lát sỏi dẫn xuống thị trấn nhỏ, ánh trăng mờ ảo khiến nó hắt ra thứ hào quang yếu ớt.
"Thật may, trời không mưa."
Cô lẩm bẩm, đoạn bật cười, đưa tay lên vuốt đi nước mắt.
Yeri à, đến tận giờ phút này, mày vẫn còn lo nghĩ cho hắn sao?
Mày sợ gì chứ? Sợ rằng cảnh mưa hoang tàn cùng người đàn bà rời xa sẽ khiến hắn đổ qụy? Sợ hắn lại một lần nữa chìm trong mất mát? Sợ hắn nhớ lại bản thân ngày xưa đã từng bị bỏ rơi hệt như vậy?
Lắc đầu, lại bật cười, nụ cười lần này khổ sở, xót xa.
Điên rồi!
Lẽ nào mày không còn nhớ hắn đã chủ động làm đau mày như thế nào? Hắn biết mày chẳng còn ai trên đời, hắn biết mày yêu hắn. vậy mà có thể tàn nhẫn hết lần này đến lần khác đem cái chết bản thân làm mày vật vã. Mày còn có thể tồn tại nỗi không nếu còn khăng khăng ở cạnh hắn?
Và Munie...
Và Munie.
Rõ ràng là ơn trời. Nhưng cũng là ám ảnh. Là mũi dùi khoét sâu vào mối quan hệ giữa cô và anh. Thà rằng cô không nhớ, không biết, không nghĩ. Chứ đến giờ phút này, ám ảnh đã chính thức trở thành hình phạt của trời.
Trời phạt cô đã quá cố chấp bám riết lấy tình yêu, bởi đã bày ra hàng loạt lý do buộc cô từ bỏ sự bám riết đó. Để mỗi lần cô nhìn vào phản chiếu méo mó của mình, đều phải nhận ra những gai nhọn vây quanh... đều mang nọc độc.
Cô đã từng nghĩ bản thân có thể chịu đựng đủ mọi khổ đau để sống cạnh anh, để hằng ngày được chìm đắm trong sự cuồng nhiệt của tình yêu anh sở hữu, để cảm thấy bản thân cuối cùng đã vươn đến đỉnh cao của cuộc đời: được ấp ủ và chiếm giữ.
Nhưng cô chưa từng nghĩ, tuy được ấp ủ và chiếm giữ, bản thân lại phải chiếm giữ và ấp ủ những nỗi đau đầy ứ.
Cô là con ngưởi của sự cực đoan, với tất cả mọi việc trên thế gian đều muốn đẩy đến đỉnh điểm. Có lẽ, là do trời sinh. Có lẽ, cũng vì đầu óc không ổn định. Có lẽ, là ảnh hưởng tiêu cực từ quá khứ. Không biết nữa. Yêu một ai, cô muốn hết mình. Thế là thật sự đã trao ra hết mình. Người đó yêu cô, cô muốn toàn vẹn. Thế là anh đã yêu cô trên cả sự toàn vẹn.
Trong thế giới bạt ngàn, tìm ra một con người xem cô là cả thế giới, quả thực, là một điều kỳ diệu.
Để anh bước vào thế giới của cô, diệu kỳ thay, lại là nỗi bất hạnh bạt ngàn.
Thế nhưng, không thể chối cãi được sự thật: cô rất yêu anh. Chính loại tình yêu mà những gã tôn thờ chủ nghĩa thực tế luôn nhếch mép khinh bỉ mỗi lần đề cập đến. Vậy mà một tín đồ như cô, đã không ít lần đau đến tê dại khi đối mặt với thực tế tình yêu của mình.
Nghĩ kỹ lại, ngày đó khi mới gặp nhau, anh đã làm gì để cô yêu? Không. Không có gì cả. Anh ít nói, ngang ngược, tâm tư lúc đó lại đặt để trên một người con gái khác. Cô rốt cục vì sao lại yêu anh? Những ngày miệt mài bám đuôi anh và bạn gái, cô biết mình không vì những cử chỉ diệu dàng anh dành cho Eunha mà động lòng, lại càng không đánh mất trái tim bởi vẻ ngoài tuấn tú. Đúng, cô thấy khó chịu khi trông thấy anh chăm sóc bạn gái. Nhưng đó chỉ là ghen tỵ đơn thuần khi nhận ra người khác mang sở hữu tốt hơn mình. Đúng, khi anh cưỡng ép hôn cô lần đầu, cô đỏ mặt tía tai, tâm thần hốt hoảng không dám đối mặt. Đó âu cũng là phản ứng bình thường của những cô gái đang lớn, khi đứng trước một người đàn ông quá ư hoàn mỹ.
Vậy thì... cô yêu anh là do đâu?
"Kim Yeri. Hãy nhớ. Em yêu tôi."
Có lẽ, là từ thời khắc đó.
À không. Chính là thời khắc đó.
Cô nhớ, mình đã mừng rỡ như thế nào, hoảng sợ như thế nào, bất ngờ như thế nào, vào thời khắc ấy. Bởi con người bản thân ước ao tìm thấy, cuối cùng đã xuất hiện. Cô biết, biết rõ những khát khao được ôm vào ấp ủ khi tận mắt nhìn thấy nó. Chính là trong mắt anh lúc đó.
Bởi nó quá trùng lấp với ước ao trong cô.
Ước ao và khát khao, khi chồng lấp lên nhau, có thể tạo ra thứ tình yêu mà hiện thực cho là không bao giờ tồn tại.
Từ đó, tai hại thay, lại sinh ra một con người suýt nữa đã hủy đi sự tồn tại của cô.
Kẻ có thể ôm ấp cuộc đời cô, siết chặt đến không còn chút tự do lạc lối.
Kẻ có thể đội cả trời, đạp cả đất, chỉ để mang tội lỗi vì đã yêu cô.
Kẻ có thể đem tình yêu đặt trên cái tôi duy ngã.
Nhưng, chỉ không ngờ là, đến cuối cùng cũng là kẻ đó, lại có thể đem tình yêu đặt trên cả người mình yêu thương.
Họ đến với nhau không phải là sai lầm. Tiếp tục mới là sai lầm.
* * *
Hai ngày sau...
"Chuyện này là thế nào?"
Nắng chiều xộc vào những ô cửa vuông vức, nhuốm cho không gian một sắc màu nóng bỏng bất thường, song lại đem đến cho những kẻ chìm đắm trong chúng sự bi thương, ủ rũ. Gã đàn ông trong chiếc áo khoác xám tro tay nắm chặt điện thoại, quai hàm đông cứng, thái độ lửng lơ đâu đấy giữa bất ngờ và vô cùng tức giận.
Một gã đàn ông khác ngồi bệt ra sàn, lưng tựa vào tường vô cùng mệt mỏi, bàn tay giữ chặt lấy chai rượu sẫm màu, môi nhếch lên nụ cười nhạt nhẽo.
"Đi rồi."
"Đi rồi?!" Không thể tin nỗi những gì mình đang nghe và tận mắt trông thấy, kẻ đang đứng bước đi tới lui như chạy trong gian phòng, giọng điệu chẳng mấy chốc đã dâng cao thấy rõ. "Đó là tất cả những gì cậu có thể nói?! Vào giờ phút này?!"
Lại cười, con người nhếch nhác kia ngửa cổ dốc xuống thứ chất lỏng cay nồng, mắt chưa một lần chạm kẻ mới đến.
"Tôi không thể tin được là cậu lại để cô ta đi! Trong tình trạng như hiện giờ! Hay cả cậu cũng mất trí luôn rồi?!"
Không thấy đối phương đáp lời, ngược lại càng dấn sâu vào men rượu, Park Jimin thở hắt ra, cảm thấy ngày càng rối tung đầu óc.
" Jungkook. Yeri sẽ đi đâu?"
"Đi đâu?" đương sự nhướn mày, mắt chứa đầy nỗi niềm hoang mang, có phần lạc lõng khi chậm rãi lắc đầu. "Không biết."
"Cậu không biết?!"
Đúng vậy. Quả thật, anh không biết. Ngay cả khi lầm lũi từng bước theo cô trên con đường lát sỏi dấn sâu vào bóng đen u uất.
Nơi cô đến, có lẽ là... rất xa.
Một nơi mà có ra ma anh cũng không tài nào với tới.
Cửa đóng sầm sau cái ngoảnh đi đầy nóng giận của Jimin. Kẻ lưu lại toàn thân bất động, mắt tụ vào một điểm bất định trên sàn nhà, có buồn đau hay không chẳng ai nhận biết, chỉ rõ ràng hai dòng nước chảy dài trên má khi mắt nâu khép lại.
Ly biệt, bao giờ cũng là cực đại đau thương.
* * *
Nắng ấm rải dài trên những ô gạch sờn cũ, làm lộ rõ hơn sự khắc nghiệt của thời gian trên những thứ từng một thời được cho là huy hoàng trù phú. Tình yêu cũng vậy, cho dù có được vẹn nguyên trong phẩm chất, hình thức ít nhiều cũng đã bị thời gian bào mòn. Và con người trên thế gian, dẫu đa phần vỗ ngực tự xưng bản thân trọng chất hơn hình, vẫn có xu hướng âm thầm phủ định.
Huống chi là một người cực đoan như Yeri.
Tay chậm rãi di chuyển trên sắc xanh lộng lẫy của đôi hoa tai đính ước, cô chớp mắt vài lần, hít mạnh vào rồi ngửa đầu lên – cái cách người ta ngăn không để rơi lệ. Chỉ là, họ không biết, lệ không tuôn ra song lại chảy ngược vào. Kiềm nén âu chỉ khiến bản thân càng thêm đau.
"Con thật sự quyết định đi sao?" giọng nam trầm trỗi lên ảo não, có phần phân vân do dự.
Không hề quay đầu, cô từ tốn quay về đeo lên hoa tai, mắt u ám trượt lên những vân gỗ trên ghế. Cô biết Đan Thanh Tân có nhiều thắc mắc, có nhiều nghi vấn, có nhiều bức xúc, tất cả đều xoay quanh sự thay đổi đến chóng mặt của tình huống. Cô tỉnh lại khi nào? Vì cớ gì lại bỏ đi? Và quan trọng hơn, Jungkook vì sao có thể để cô đi một cách yên bình như vậy, trong khi bản thân lại giam mình ngập ngụa trong men rượu? Song ông đã chọn không để lộ tâm tình. Ông sống đủ lâu trên đời để nhận biết những cấm kỵ khi trông thấy chúng.
Chính là những gúc mắc bao quanh cô và anh ngay hiện tại.
Gúc mắc mà ngay cả bản thân cô cũng không thể lý giải, chứ đừng nói đến giải quyết làm sao.
Cô yêu anh, nhưng lại hận. Có giận, lại dường như không. Đã quyết định rời đi, song lại như có điều gì đó níu kéo. Lớn lao nhưng thoi thóp.
Đan Thanh Tân thở dài trước gương mặt vô cảm cùng sự thinh lặng bao trùm, bước chậm rãi đến ngồi xuống bên cạnh cô, một tay đặt lên bàn tay nhỏ nhắn của cô đầy an ủi. "Bác biết, tất cả mọi việc đã trở nên quá nặng nề với con. Có lẽ rời đi là quyết định đúng đắn."
Cô gật đầu.
"Song chí ít, con biết bản thân sẽ luôn luôn được chờ đợi," vỗ nhẹ lên lên tay cô, ông trầm giọng. "Hãy để thời gian làm dịu đi nỗi đau. Rồi hãy quay về sau vậy."
Cô không gật đầu, cũng chẳng phản bác. Cô thậm chí không còn sức lực để lao vào lòng ông òa lên khóc lóc. Rằng lần này ra đi, e rằng khả năng quay về cũng không còn nữa.
Mối tình của cô, đẹp đẽ nhưng lắm xót xa. Cô không muốn đột nhiên có một ngày quay đầu lại, phải xót xa khi nghĩ rằng tất cả đơn giản chỉ là hồi ức đẹp đẽ. Cô muốn giây phút cuối cùng bản thân còn tỉnh táo, một phân, một nấc trong cảm xúc của mình không hề bị phai nhạt.
Vì thế, thà rằng cùng nó chìm sâu xuống lòng đất lạnh.
Đó, âu cũng là một loại ích kỷ.
Nhầm tưởng sự thinh lặng của Yeri là đồng tình, Đan Thanh Tân cũng có phần an lòng. Tuy biết rằng giữa hai con người này tồn tại nhiều ký ức đau thương, song họ quá yêu nhau để khiến ông tưởng tượng ra viễn cảnh biệt ly mãi mãi. Chỉ nghĩ thôi đã khiến ông cảm thấy tiếc nuối và hụt hẫng. Không có lý gì mà hai con người yêu nhau đến mức này lại không được ở bên nhau – bất chấp cản ngăn bởi những bi thương trong quá khứ.
Ông đã luôn nghĩ như vậy suốt tám tháng dài đằng đẵng.
Chỉ là, vị đắng lại có xu hướng vấn vương đến hết đời.
"À," như sực nhớ ra việc gì, ông quay về chiếc cặp da màu đen dưới chân ghế, lôi từ đó ra một quyển sổ bìa đỏ khá dày, xung quanh có một vòng dây da ràng buộc. Thoạt trông có vẻ như là một cuốn bút ký. "Cái này được nhờ chuyển đến tay con, kẻ nhờ cậy là một người phụ nữ."
Yeri lại thinh lặng, không có vẻ gì là ngạc nhiên hay nghi vấn. Cô bình thản đưa mắt lướt qua vật trên tay mình, bần thần gỡ đi vòng dây da và lật ra trang đầu
Đập vào mắt vỏn vẹn chỉ hai từ.
Phản Diện.
Chữ viết tay nắn nót nói lên tính cách hiền hòa của kẻ sở hữu. Song cái nghĩa nấp phía sau lại khiến ruột gan cô quặn thắt như sóng dữ.
"Cái này...?" lần đầu tiên sau hai ngày gặp lại, Đan Thanh Tân trông thấy chút cảm xúc trong cô gái nhỏ. Ông vô cùng ngạc nhiên.
"À... đây là... bác cũng không biết, là của một người phụ nữ trẻ, hình như là một nhà văn, nhờ bác chuyển đến đích danh con vào sáng nay."
"Nhà văn?"
"Chắc vậy, bác không rõ. Theo lời của cha xứ nhà thờ thì là thế. Cô ta là vợ của Giám đốc văn phòng đại diện xưởng gỗ Jeon Gia trên đất liền, cứ cách vài tháng lại đến đây một lần, cũng là khách trú lại trong làng, rất thường lui đến nhà thờ này lấy nguồn cảm hứng. Bác có hỏi tên, nhưng cô ta từ chối trả lời, chỉ bảo là người quen cũ, còn nhấn mạnh rằng con đọc xong khắc hiểu."
Ánh mắt vương chút nghi ngờ, Yeri quay lại trên trang giấy phẳng phiu, chậm rãi lật qua một trang nữa.
Quyển hai.
Dành tặng con người mang sức ảnh hưởng lớn đến đời tôi, Phản Diện.
Cô nhíu mày, chút ký ức xa xăm quay lại níu kéo. Phản Diện, Phản Diện...? Đây chẳng phải là tựa đề một tiểu thuyết từng được nhắc đến với cô? Con người này... là tác giả.
Và cũng là một phần quá khứ của cô.
Đóng sập vật trên tay, mắt cô nhắm nghiền. Cô không muốn đọc! Càng không muốn nhớ! Quá khứ ngọt ngào càng làm rõ vị đắng của hiện tại, khiến cho tương lai – dẫu không rõ ràng – vẫn chua cay điềm tang tóc.
Cô đã thề mình sẽ không khóc!
Ít nhất thì, cho đến khi bản thân còn có thể chịu đựng.
"Chúng ta đi đi," đột ngột đứng dậy, cô ném lại quyển sổ lên ghế, đoạn gấp rút rời khỏi thánh đường như muốn tránh xa quỷ dữ.
Kẻ ở lại có chút bần thần, song không hề nao núng. Ông từ tốn nhặt lại quyển bút ký cho vào túi xách. Không cần biết Yeri căm ghét nội dung nó như thế nào, mang tác động lớn lao đến cô như vậy, không thể nào là một vật dư thừa đáng bị bỏ xó.
Biết đâu, nó sẽ trở thành mấu chốt quyết định để kết thúc câu chuyên này?
Thở dài chán nản trước sự ấu trĩ nông cạn bất ngờ của mình, Đan Thanh Tân nở nụ cười nhỏ rồi quay đầu rời khỏi, thổi trôi đi những suy nghĩ lan man.
Sân nhà thờ trống trải, ngập nắng, cỏ xanh thi nhau rạp mình dưới sức gió gây ra bởi cánh quạt trực thăng. Nó được điều đến đây để đưa Yeri cùng Đan Thanh Tân quay lại đất liền, từ đó sẽ theo phi cơ bay về Trung Quốc.Yeri tuy không hề hé miệng nhắc đến đích đến của mình, song cũng chưa hề biểu hiện bất bình trước lộ trình của vị bác sĩ. Cô có những toan tính riêng, và đích đến là nơi đâu cũng được, kết thúc cũng đều như nhau mà thôi. Được và mất, vốn chẳng đã quan trọng nữa rồi.
Song đối với một số người, mất mát của một con người không đơn giản đến vậy. Đặc biệt khi kẻ đó đối với mình mang một tầm quan trọng nhất định.
Sau khi Da Costa hãm mình trong biệt thự, mọi quyền hành nơi này đều rơi vào trên người Bác sĩ Đan, Luigi cũng không ngoại lệ. Tuy cảm thấy không thỏa đáng khi để cho nữ chủ nhân của mình ra đi như vậy, song mệnh lệnh bề trên là điều bất khả kháng, gã vệ sĩ dù có bất mãn cỡ nào cũng không thể làm gì hơn. Song, Luigi Marino thề đây sẽ là quyết định sai lầm nhất trong đời Lorenzo Da Costa. Tuy nhiên, chẳng phải quyết định để người đàn bà này quay về bên cạnh mình, đối với gã đàn ông, đã trên cả sai lầm hay sao?
"Không được đi!"
Luigi quay lại, một góc nhỏ trong tâm trí nhận ra chất giọng sắc cạnh đó.
Chợt, anh có chút nhẹ nhõm.
Quyền hạn của Da Costa tuy lớn, duy đối với nhân vật này hoàn toàn không mang sức nặng. Nếu hắn đã can thiệp, e rằng định cuộc đã an bài chuyến rời đi hôm nay sẽ thất bại.
Park Jimin bước xuống xe, bước đi chậm rãi về phía người đàn bà trong y phục xanh thẫm, đôi mắt nheo lại một sự nguy hiểm chết người.
"Đi về," anh nắm lấy tay Yeri, giọng toát ra lạnh lẽo.
"Không," đối phương bình thản đáp lời, cảm xúc không chút biến chuyển.
"Em không thể bỏ cậu ta đi như vậy."
"..."
"Em không phải nói sẽ theo Jungkook suốt kiếp?"
Đuôi mắt Yeri khẽ giật, cô kịch liệt thu hồi tay mình. Đan Thanh Tân cảm thấy tình huống có phần không ổn, bèn chen vào giữa họ. "Jungkook đã để nó đi, cậu đừng ép buộc nữa..."
"Tôi không hiểu."
Jimin nhíu mày, mắt phóng qua vai vị bác sĩ hướng về gương mặt xinh đẹp. Sự mệt mỏi, hãi sợ, nghi ngờ, liên tiếp trải mình trên những đường nét ảm đạm. "Em nói đi, Yeri."
Cô không trả lời, chỉ cố gắng quay đi toan trở lại trực thăng.
"Nếu em cứ như thế bỏ đi, cậu ta sẽ không sống nỗi." Jimin tiến lên một bước, tay đẩy nhẹ Đan Thanh Tân ra, ánh mắt lãnh đạm nhưng quả quyết.
"Hai ngày rồi, cậu ta vùi mình trong bia rượu. Và nếu em nghĩ con số đó quá ít, nên biết rằng năm tháng sau này không có em, tình trạng này chắc chắn sẽ còn tiếp diễn. Nửa năm nay, hối hận, ray rứt đã khiến cậu ta xuống dốc thậm tệ. Con người bây giờ, e rằng chỉ cách cái chết một vài gang tấc. Em bỏ đi rồi, e rằng cậu ta sẽ ném bỏ luôn thứ gọi là ý chí cầu sinh cuối cùng."
"Yeri rất yêu Jungkook" mắt Văn thành nheo lại khi dõi về tấm lưng gầy guộc dang run lên từng hồi, chậm rãi lựa chọn từng chữ. "Em sẽ không để hắn chết?"
Câu nói cuối cùng, Jimin muốn dùng nó để khơi dậy cảm giác bảo bọc nơi Yeri, có ngờ đâu người đàn bà kia lại dường như không hề bị khuấy động. Cô thậm chí bắt đầu bước về phía trực thăng. Rất nhanh, gần như chạy.
"KIM Y-E-R-i!"
Anh gầm lên, vài giây thôi đã đuổi kịp đối phương, thô bạo giật vai cô quay lại, trong lúc đó thật sự chỉ muốn nhìn xem con người này được làm bằng thứ gan thép sắt đá gì, lại có thể dửng dưng quay lưng bỏ rơi người yêu như thế. Hoặc giả, như anh nghi ngờ, ả đàn bà vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo? Những lời Đan Thanh Tân nói qua điện thoại liệu có hoàn toàn đáng tin?
Một cái lướt nhìn trên gương mặt bị nỗi đau quặn thắt đến não lòng, anh chợt nhận ra.
Là thật.
Chỉ có tỉnh táo, con người ta mới có khả năng dồn nén đau thương vào lòng, để rồi nhận ra nó lớn lao còn hơn tấm lòng vĩ đại nhất. Anh chẳng đọc được trong mắt người đàn bà này thứ gì, nhưng có thể nhận ra sự căng thẳng của từng thớ thịt trên gương mặt non nớt, răng cắn chặt, mắt long lên, mũi chẳng buồn phập phồng – hệt một loại bình sứ mỏng manh, chạm nhẹ vào sẽ vỡ òa thành trăm ngàn mảnh.
Đó là sự nỗ lực kiềm nén chỉ có thể tồn tại nơi những con người còn sở hữu tư duy.
"Em sẽ không để hắn chết," tay nới lỏng, giọng anh đột ngột trầm xuống, lần này là một lời khẳng định.
"Anh lầm rồi."
Cô nói.
"Em hoàn toàn có thể."
Cô nói.
Cô đã nói cái gì?
Mắt Jimin mở to, nghi vấn nhiều hơn nóng giận. Anh buông tay cô ra vì không còn cảm nhận được sự đối kháng, đoạn đứng cản trước mặt, chờ đợi lời giải thích dẫu có muộn màng nhưng cũng sẽ đến.
"Sự thật là," hít mạnh vào, cô lại ngửa đầu, đoạn cúi xuống.
"Em đã để hắn chết."
Những con người hiện diện hầu như đều chìm trong sự im lìm đầy rối loạn.
"Ý em là..." Jimin gật đầu, mày nhíu lại dữ dội.
"Em đã để mặc cho Jungkook tự sát trước mặt mình mà không hề ngăn cản."
"Em không thể – và sẽ không – ở bên cạnh hắn nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top