Chương 69

“Cậu dựa vào cái gì?” 

“Dựa vào việc Lệ Dĩnh thích cháu, dựa vào việc cháu có thể cho cô ấy cuộc sống tốt hơn, đi theo cháu cô ấy sẽ hạnh phúc.” 

“Nói hay lắm.” Mẹ cô ngạo mạn nhìn Ngô Diệc Phàm, cảm xúc kích động đứng lên, “Thu hồi lại lời ngon tiếng ngọt của cậu, muốn lừa con gái ngây thơ còn được, đừng nghĩ có thể lừa được tôi.” 

“Phải thế nào bác mới có thể tín nhiệm cháu?” Ngô Diệc Phàm bình tĩnh nhìn bà ta. 

“Đây là do cậu nói, vậy thì đừng trách tôi đòi hỏi.” Ánh mắt mẹ cô sắc bén, bà nói từng chữ, “Thứ nhất, cậu phải có một ngôi nhà, không ít hơn hai trăm mét vuông, Lệ Dĩnh đứng tên. Thứ hai, cậu phải có sự nghiệp hoàn chỉnh, trong vài năm tới phải thăng chức, ngồi ở vị trí cao hơn hiện tại. Thứ ba, hiệp nghị ký kết trước hôn lễ, nội dung do tôi quyết định, phải đảm bảo lợi ích cho nhà gái. Thứ tư, tiền hôn lễ là do nhà trai bỏ ra. Thứ năm, ít nhất cậu phải đợi khảo nghiệm ba năm, không có vấn đề thì mới được kết hôn cùng Lệ Dĩnh .” 

Mẹ cô đưa ra đến năm yêu cầu không hợp lí, nói xong cầm lấy cốc nước uống, ngồi chờ Ngô Diệc Phàm phản ứng. 

“Mẹ, mẹ đang cố tình gây sự, mẹ nghĩ con là hàng hóa hay sao?” Toàn thân Lệ Dĩnh rét lạnh, điều kiện này rõ ràng làm khó Ngô Diệc Phàm, ở lập trường của một người mẹ, bà ta hoàn toàn không làm xem cô là con gái. 

“Không phải là cậu ấy yêu cầu mẹ nói hay sao?” mẹ cô cười lạnh, nhìn về phía Ngô Diệc Phàm, “Cậu trai trẻ, về sau không chuẩn bị tốt thì đừng mạnh miệng.” 

“Trừ bỏ điều kiện cuối cùng, mấy chuyện khác không thành vấn đề.” Ngô Diệc Phàm tỏ thái độ. 

Lệ Dĩnh và mẹ đồng thời trố mắt, gần như không dám tin tưởng điều Ngô Diệc Phàm đang nói. 

“Cháu không muốn chờ lâu như vậy.” Ngô Diệc Phàm tiếp tục nói, “Mong bác giảm bớt một điều kiện.” 

Mẹ cô nheo mắt và đánh giá người trước mặt, gương mặt bình tĩnh khiến bà ta không thể dự đoán được những gì cậu ta suy nghĩ. Thân làm mẹ bà cũng phải thừa nhận rằng, Lệ Dĩnh không phải là báu vật quý hiếm nhưng cậu ta lại có thể thỏa hiệp đến mức này, điều này khiến cho bà ta hoài nghi. 

Trong thực tế, bà ta đã biết được con người của Ngô Diệc Phàm thông qua lời kể của cha cô, chính bởi vì không thể soi mói mặt ngoài của cậu ta, bà mới đưa ra yêu cầu không hợp lý. 

“Nếu tôi không đáp ứng?” mẹ cô dứt khoát không muốn thương lượng. 

“Nếu bác không đáp ứng, cháu sẽ trực tiếp đưa cô ấy đi đăng ký kết hôn, có lẽ là vào ngày mai.” Ngô Diệc Phàm nói. 

Mẹ cô phủi tay đứng lên, chỉ vào mặt Ngô Diệc Phàm: “Cậu dám lừa gạt con gái tôi? Dã tâm này rõ ràng đã tồn tại từ lâu, hôm nay còn giả vờ tìm tôi nói chuyện? Rốt cuộc là cậu có ý đồ gì?” 

“Cháu đến đây là cùng bác nói điều kiện, nếu thỏa thuận không được, cháu sẽ tiến hành theo cách riêng của cháu.” 

“. . . . . .” 

“Mẹ.” Lệ Dĩnh cũng đứng dậy theo, cô tỏ rõ thái độ, “Nếu hôm nay mẹ muốn làm khó Diệc Phàm, vậy thì chúng ta không cần nói chuyện nữa.” 

“Đừng nóng vội như thế! Con làm sao biết cậu ta không lừa gạt con? Con nghĩ mình là tuyệt thế giai nhân? Xứng đáng với điều mà cậu ta chuẩn bị bỏ ra? Triệu Lệ Dĩnh, rốt cuộc là con có đầu óc hay không? Bản thân không cân nhắc kỹ chuyện này?” Bà ta nhìn Lệ Dĩnh phê bình. 

Đối với chuyện này Ngô Diệc Phàm chỉ hành động đơn giản, anh ta đưa tay kéo Lệ Dĩnh, nói: “Với cháu, Lệ Dĩnh quyến rũ như vậy là đủ rồi.” 

Mẹ Lệ Dĩnh: “. . . . . .” 

Khoang mũi Lệ Dĩnh nóng lên, cô vô cùng cảm động, chưa bao giờ cô dám nghĩ tới Ngô Diệc Phàm sẽ vì cô mà thoái nhượng, vì thế cô nhìn anh ta, nghiêm túc nói: “Chúng ta về thôi.” 

Mẹ cô không cam tâm, bà ta cố gắng dùng sức đập lên bàn, trong lòng trống rỗng cực kỳ, miệng cũng không tha: “Hai đứa bây coi trời bằng vung sao! Biết thế nào là cuộc sống không? Cuộc sống không chỉ có tình yêu là được, trong lúc nhất thời thì ăn nói hùng hồn, hai đứa. . . . . .” 

“Hừ, cuộc sống là gì, quyết định của bọn nó, bà không có tư cách dạy bảo.” Một giọng nói mạnh mẽ ngắt ngang lời mẹ cô. 

Bà ta và Lệ Dĩnh cùng lúc nghiêng đầu, một ông lão đầu tóc hoa râm vén rèm che lên, người đứng đó chính là Ngô Viễn và Lưu Ái, một người thì khuôn mặt nghiêm túc, tóc tai chỉnh tề, một người thì khuôn mặt hòa ái, ăn mặc thanh lịch. 

Lưu Ái kéo cánh tay Ngô Viễn, mỉm cười giải thích: “Chúng tôi tới đây được mười phút rồi, an vị ngồi ở phía sau, hầu như nghe được hết mọi chuyện.” 

“Cháu chào hai bác.” Lệ Dĩnh không nghĩ tới bọn họ sẽ xuất hiện ở đây. 

Lưu Ái gật gật đầu, chuyển hướng nhìn mẹ Lệ Dĩnh, khách sáo nói ra thân phận: “Chào chị, tôi là mẹ của Ngô Diệc Phàm.” 

“Xin chào.” mẹ cô không kiên nhẫn đáp lại, thuận tay búi lại mái tóc. 

“Là một người mẹ, tôi hoàn toàn hiểu được nỗi băn khoăn của chị. Lệ Dĩnh như hòn ngọc quý trên tay chị, chị đương nhiên hi vọng mọi người đối xử tốt với con bé. Theo ý kiến của tôi, những yêu cầu mà chị đưa ra chẳng phải không hợp lý, tuy rằng vật chất không thể đại diện hết mọi thứ, nhưng ít ra có thể bảo đảm cuộc sống, bởi vậy ở phương diện này, chúng tôi sẽ cố gắng hợp tác, sẽ không để con bé chịu ủy khuất.” Giọng Lưu Ái nhẹ nhàng, tốc độ không nóng vội, khiến người ta không mất hứng. 

Dù là mẹ Lệ Dĩnh, cũng không cách nào tìm được khuyết điểm của người đàn bà đối diện. 

“Chẳng qua là điều kiện cuối cùng chị đưa ra có chút khó khăn.” Lưu Ái tươi cười ấm áp, “Đối với những gì thằng bé thích, thằng bé luôn muốn nhanh chóng có được, hi vọng chị có thể bao dung, đừng khảo nghiệm lâu như vậy. Tôi cũng không muốn khoe khoang, Phàm Phàm nhà tôi là một người ưu tú, về phương diện nhân phẩm đương nhiên không có tỳ vết, quan trọng là thằng bé có trách nhiệm, thích một người sẽ thích đến cùng, tuyệt đối sẽ không bỏ rơi người đó. Nhìn chung, Phàm Phàm giống cha mình, bình tĩnh có chút ngang ngược, nhưng rất kiên trì, nhận định cái gì của mình là xác định cả đời.” 

“Mặc kệ là chị có yêu cầu gì, nhưng xét đến cùng, người làm cha mẹ vẫn luôn hi vọng con cái mình có thể ổn định, hạnh phúc kiên định qua ngày, có một người thay họ che gió che mưa, đó mới là điều quan trọng nhất.” Lưu Ái tiếp tục nói, “Dù chị có đưa ra một ngàn yêu cầu, không ai có thể làm tốt hơn con trai tôi. Mong chị nể tình chúng tôi, xem xét và chấp nhận thằng bé.” 

Mẹ Lệ Dĩnh hoàn toàn im lặng, không nghĩ tới mẹ của Ngô Diệc Phàm lại là người đàn bà dịu dàng. Từ trước đến nay bà đều tiếp xúc với những loại người mạnh mẽ, có thể cùng họ cãi nhau tay đôi, nhưng đối với thái độ thành khẩn của Lưu Ái, bà thật sự không nói nên lời. 

Lệ Dĩnh nghe vậy thì mắt ửng đỏ. 

“Xin nhờ, mong chị cho chúng tôi có được cơ hội chăm sóc Lệ Dĩnh.” Thái độ Lưu Ái cởi mở, “Mấy ngày nay tôi cùng Lệ Dĩnh ở cạnh nhau, hiểu biết càng thêm sâu đậm, tôi cảm thấy con bé sống chân thành, đáng yêu, đối với Phàm Phàm cũng rất thành thực. Nếu chị đồng ý, chúng tôi nhất định sẽ đối xử với Lệ Dĩnh như con ruột.” 

Mẹ Lệ Dĩnh xoay mặt, bà ta thở sâu, điều chỉnh cảm xúc rồi quay đầu lại: “Được, mẹ mặc kệ, hai đứa muốn làm cái gì thì tùy. Triệu Lệ Dĩnh, đây là chính sự lựa chọn của con, về sau nếu bị lừa thì đừng tìm mẹ khóc lóc.” 

Nói xong, bà ta xách túi lên, đeo mắt kính, tư thế ngạo nghễ đi ra ngoài. 

Mẹ Lệ Dĩnh đi rồi, Ngô Viễn xoay mặt hừ lạnh với vợ mình: “Vì sao bà không để tôi nói trực tiếp, nói bọn nó gạo nấu thành cơm, có lẽ trong bụng Lệ Dĩnh đang có cháu đích tôn của nhà họ Ngô rồi?” 

Lệ Dĩnh: “. . . . . .” 

Khuôn mặt Ngô Diệc Phàm vẫn không thay đổi, không chút phủ nhận chuyện đêm đó: “Cha, tỷ lệ trúng thưởng không thể chắc chắn một trăm phần trăm, tốt nhất là cha đừng ôm hy vọng.” 

Lưu Ái vuốt ve cổ áo của chồng mình, lắc lắc đầu: “Ông mà nói vậy, bà ta nhất định sẽ tức giận, ngược lại còn đem sự tình làm rối ren.” 

Ngô Viễn hừ lạnh. 

Lệ Dĩnh đột nhiên đi tới cúi đầu: “Cháu cám ơn hai bác.” 

Chẳng phải cha mẹ nào cũng có thể nhân nhượng vì lợi ích chung, thái độ của mẹ Lệ Dĩnh so với Lưu Ái kém hơn nhiều, bà ta đưa ra điều kiện hà khắc nhưng cha mẹ Ngô Diệc Phàm lại không hề để ý, ngược lại còn thay cô nói chuyện. 

Ngô Diệc Phàm đi đến bên cạnh cô, giữ vai cô nói: “Vấn đề này bây giờ đã được giải quyết.” 

“Việc còn lại là đến bệnh viện xác định trong bụng Lệ Dĩnh đã có em bé hay chưa.” Ngô Viễn nhắc nhở. 

Lưu Ái ho khù khụ: “Ông đừng như vậy có được không, sẽ tạo áp lực cho bọn nhỏ.” 

Lệ Dĩnh không rõ, mở miệng nói: “Hai bác cảm thấy việc nắm tay nhau ngủ thì có thể mang thai sao ạ?” 

Lời nói vừa dứt, sau vài giây, toàn bộ nhà hàng đều nghe được tiếng gầm gừ của Ngô Viễn: “Hai đứa dám lừa gạt cha!” 

. . . . . . 

Trên đường trở về, Lệ Dĩnh hỏi rõ Ngô Diệc Phàm: “Có phải anh kêu cha mẹ anh tới?” 

“Không.” 

“Vậy sao họ lại xuất hiện kịp thời?” 

“Ừ, anh chỉ nói địa chỉ nhà hàng cho họ, còn thuận tiện kể với họ, có lẽ sẽ có người ngăn cản việc nhà họ Ngô có cháu.” 

“. . . . . .” Quả nhiên ranh ma, nhưng đây là cách duy nhất để thuyết phục mẹ cô. 

“Lệ Dĩnh.” 

“Vâng?” 

“Em vẫn còn lo lắng.” 

“Vâng, vừa rồi em hơi mất kiểm soát, hiện tại thì bớt rồi ạ.” 

“Đừng quên anh từng nói, khi nào em cảm thấy lo lắng, em có thể hôn anh.” 

Lệ Dĩnh lườm anh ta. 

Vừa vặn phía trước là đèn đỏ, anh ta nghiêng mặt, dưới tia nắng của ánh mặt trời, gương mặt anh ta thật quyến rũ, giọng nói cũng trở nên hấp dẫn: “Không muốn giảm bớt áp lực một chút hay sao?” 

Lệ Dĩnh chịu không nổi sắc đẹp trước mặt, trái tim cô gợn sóng, dựa tới gần hôn lên mặt anh ta. 

“Tốt, tiếp theo đến phiên anh.” 

“Anh cũng đang lo lắng sao?” 

“Không, chỉ là có chút căng thẳng.” Anh ta cúi đầu hôn lên trán cô, “Như vậy tốt hơn nhiều.” 

. . . . . . Căng thẳng? 

Nháy mắt, Lệ Dĩnh cảm thấy bản thân mình hiểu sai rồi. . . . . . 

Nói đúng ra, từ lúc cùng Ngô Diệc Phàm ngủ chung, cô thỉnh thoảng có chút thất thần, trong đầu luôn nghĩ những chuyện không đâu. 

Sự kiềm nén có chút khó khăn, cô đổ lỗi cho người đàn ông bên cạnh đã khiến cô có nhiều ý nghĩ bậy bạ trong mối quan hệ này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top