Chương 68
Sáng sớm, Lệ Dĩnh mở mắt nhìn nơi xa lạ.
Con người khi thanh tỉnh nếu nhìn thấy địa điểm không quen tâm lý đầu tiên sẽ thường mâu thuẫn, Lệ Dĩnh cũng không ngoại lệ, nhưng nghịch lý là tiêu cực này không kéo dài lâu, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc xung quanh, thấp thỏm trong lòng không còn nữa.
“Ưm?” Cô lật người, phát hiện cơ thể mình bị ôm.
Chuyển tầm nhìn thì thấy một cánh tay đang gác trên người mình, vị trí này. . . . . . đang sượt qua ngực cô.
Lưng cô dán vào bộ ngực dày ấm áp, so với đệm còn thoải mái hơn.
“Sớm vậy.” Giọng nói trầm ổn vang lên.
May mắn, lần này cũng là Ngô Diệc Phàm.
“Tối qua em ngủ ở đây sao?” Lệ Dĩnh không dám xoay người liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, ánh mắt cô di chuyển lung tung, nhớ lại chi tiết đêm qua, hình ảnh bản thân cô đang say khướt nằm trên bàn cơm.
“Ừ, em uống say, cha mẹ anh đưa em vào đây.” Anh ta chủ động giải thích.
“Thôi rồi.” Lệ Dĩnh nhắm mắt lại, hoàn toàn vô lực, “Cha mẹ anh chắc không thích em.”
“Không sao.” Anh ta che giấu một phần sự thật, “Từ đầu đến cuối bọn họ đều ấn tượng tốt về em.”
“Vậy...” Cô bắt đầu ngập ngừng.
“Hửm?”
“Anh nằm cạnh em bao lâu rồi? Không xảy ra chuyện gì đúng không?”
“Lệ Dĩnh.” Anh ta dựa tới gần cô, hơi thở giống như mây mù che sương của vùng núi sớm, “Anh sẽ không thừa dịp em không tỉnh táo để ra tay, như vậy có lợi cho em quá. Chuyện này, thế nào cũng phải khiến cho em suốt đời không quên.”
“. . . . . .”
“Còn gì muốn hỏi?”
“Chúng ta chưa làm gì đúng không?” Cô liếc trộm quần áo, không phát hiện ra dấu vết kỳ lạ.
“Không có.” Anh ta trả lời tự nhiên.
Anh ta xác thực chưa làm gì đặc biệt, tay anh ta chỉ mới sờ mó lung tung, hành động này tương đối lặp lại nhiều lần, cuối cùng trước khi cô tỉnh dậy, anh ta giúp cô cài lại nút áo, sửa sang mái tóc cô, yên tâm ôm cô vào lòng.
Tất nhiên điều này không đủ, trong suy nghĩ hiện tại của anh ta, đây chưa hẳn là phúc lợi khi yêu.
“Vậy tốt rồi, em nghĩ anh không phải là loại người gian xảo, thừa dịp em không có năng lực phản kháng mà lợi dụng em.” Lệ Dĩnh lấy khuỷu tay nhẹ nhàng thúc vào ngực anh ta, “Bây giờ anh buông em ra, em muốn rời giường.”
Ngô Diệc Phàm khẽ buông lỏng tay, anh ta nâng Lệ Dĩnh dậy, sau đó mang cô vào phòng tắm, đưa cô chiếc cốc, bàn chải đánh răng và khăn lông.
“Không có cái mới ạ?” Lệ Dĩnh nhìn chiếc cốc và bàn chải đánh răng màu lam, nghĩ đến việc bồ bịch yêu nhau dùng chung đồ chỉ tồn tại trong phim ảnh.
“Không có.” Ngô Diệc Phàm đưa tay lấy bàn chải đánh răng trong tay cô, chét kem đánh răng, anh ta cầm cốc nước đưa tới trước mặt cô, “Em có thể bắt đầu đánh răng, anh đi ra ngoài trước, cần gì thì kêu anh.”
Hoàn toàn xem cô như một học sinh trung học.
Chờ Lệ Dĩnh đánh răng, vệ sinh cá nhân xong, Ngô Diệc Phàm mới tiến vào rửa mặt, bọn họ cùng nhau xuống lầu.
Còn chưa tới lầu một đã nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng đàn Piano, trong đó xen lẫn cuộc chuyện trò vui vẻ, bước chân Lệ Dĩnh chợt dừng lại.
Đến phòng khách, cảnh tượng trước mặt thật ngoài ý muốn.
Rất nhiều người lớn đang ngồi quanh bàn tròn, sung sướng hưởng thụ điểm tâm sáng, nghe được động tĩnh, bọn họ đột nhiên xoay qua đánh giá người đi xuống lầu.
“Lão Ngô, chuyện này là sao?” Một người đàn ông trong bộ quần áo phong cách Anh, túi trước ngực đeo đồng hồ lủng lẳng hỏi.
Ngô Viễn vừa thưởng thức trà vừa trả lời: “À, là vị hôn thê của con trai tôi.”
Câu nói khiến mọi người kinh ngạc, bọn họ ào ào hỏi: “Lão Ngô, con trai của ông đính hôn khi nào? Tại sao lại không thông báo với chúng tôi?”
Ngô Viễn tự mình rót thêm trà cho bạn bè, nói: “Bọn nó học theo lối sống khiêm tốn, đính hôn không muốn công khai, cha mẹ hai bên cùng nhau ăn bữa cơm là được, hình thức đơn giản, mong mọi người thông cảm. Chờ đến ngày hôn lễ, tôi nhất định sẽ đưa xe đón các ông đến tận nhà hàng, cùng nhau chứng kiến hạnh phúc của bọn nó.”
Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong khoảnh khắc chúc mừng ào ào.
Lệ Dĩnh lâm vào hoàn cảnh khó xử, Ngô Diệc Phàm cũng không nghĩ cha mình diễn trò, anh ta đơn giản chào một tiếng, kéo tay Lệ Dĩnh ra cửa: “Chúng ta ra ngoài ăn sáng.”
“Vâng.” Lệ Dĩnh xấu hổ, tức thời muốn trốn tránh ánh mắt của mọi người.
Bên tai cô không ngừng truyền đến giọng nói mạnh mẽ của Ngô Viễn: “Đúng vậy, con cháu có phúc của con cháu, con người của tôi chưa bao giờ can thiệp vào cuộc sống của bọn nó, chuyện của bọn nó đều do bọn nó quyết định, tôi chỉ cần ngồi chờ ôm cháu là được.”
“Không sai không sai, xem ra lão Ngô sắp lên chức rồi, phước phần này của ông coi bộ tu luyện dữ lắm.”
“Ha ha ha, nói thừa.”
. . . . . .
Lưu Ái ở trong đình viện đang chăm sóc cây trồng, gặp Ngô Diệc Phàm và Lệ Dĩnh đi ra, bà đứng lên, cười hỏi vì sao không ăn sáng đã vội vã ra ngoài.
“Con đưa cô ấy ra ngoài ăn, nhường chỗ cho bạn bè của cha tâm sự.”
Lưu Ái là người thông minh, vừa nghe đã hiểu, tươi cười bất lực: “Ông ấy là người như thế, trời vừa sáng đã gọi không ít bạn bè tới nhà uống trà buổi sáng, thuận tiện chiêm ngưỡng ấm trà ông ấy mới mua.”
Lệ Dĩnh nghe vậy gật gật đầu, trong long nghĩ, thật sự đơn giản thế sao? Cô rõ ràng cảm thấy Ngô Viễn rất hào hứng, giọng của ông khá to, cô đứng ở đây tựa hồ còn nghe được giọng ông.
“Lệ Dĩnh, không tiếp đón cháu chu đáo bác cảm thấy mình thật có lỗi, ngày khác Phàm Phàm đưa cháu đến, bác nấu canh làm điểm tâm cho cháu ăn nhé.”
Lệ Dĩnh liên tục nói lời cám ơn.
Trên đường chạy xe kiếm chỗ ăn sáng, Lệ Dĩnh mới hỏi, Ngô Diệc Phàm đành nói thật: “Hôm nay cha anh mời bạn bè tới, hơn phân nửa là muốn khoe khoang, ông muốn cho bọn họ biết, ông cũng sắp có cháu.”
“Vâng, cha anh cũng vội vàng quá.” Lệ Dĩnh hỏi, “Lại nói, Trương Kiệt chẳng phải là cháu đích tôn hay sao?”
“Trương Kiệt chỉ nhỏ hơn anh ít tuổi, không thể đáp ứng được niềm vui bồng cháu của ông.”
Lệ Dĩnh nhìn Ngô Diệc Phàm: “Chuyện này em muốn thuận theo tự nhiên.”
“Anh biết.” Anh ta quay lại nhìn cô, “Sẽ không thúc giục em.”
“Vâng ạ.” Từ trước đến nay cô đều sợ bị người khác thúc giục.
Ngô Diệc Phàm nhìn cô một lát, suy nghĩ đen tối không rõ hàm xúc.
***
Sau khi đi gặp cha mẹ của Ngô Diệc Phàm, quan hệ giữa họ tiến triển một bước.
Lưu Ái thường gọi điện kêu Lệ Dĩnh về nhà ăn cơm, sự quan tâm chăm sóc của bà khiến cô không nỡ từ chối, nhưng điều này lại khiến cô xấu hổ, Ngô Diệc Phàm khiến cô có gánh nặng tâm lý khác, giống như cô muốn ăn gì thì cứ về nhà anh ta ăn.
Ngoài ra, Lưu Ái còn dẫn cô đến các trung tâm thương mại mua quần áo, tình cờ mẹ Lệ Dĩnh cũng nhìn thấy bọn họ.
Mẹ cô là người thông minh, trong lúc vô tình nhìn thấy con gái đi cùng một người đàn bà trung niên, bà ta lập tức lĩnh ngộ được thân phận của đối phương, bà ta không vội tiến lên, chỉ đứng cách đó không xa ẩn nấp, mắt lạnh quan sát nhất cử nhất động của bọn họ, cuối cùng sinh lòng bất mãn, xoay mặt bỏ đi.
Đêm đó, bà ta gọi điện thoại cho cha cô chửi bới, nói ông không biết cách trông nom Lệ Dĩnh, thậm chí còn cho phép con gái đi hầu hạ gia đình người ta, thật sự mất mặt.
Cha cô bị mắng chửi vô tội, sau đó ông mới nhẹ nhàng nhắc tới việc này với Lệ Dĩnh.
Lệ Dĩnh sau khi biết thái độ của mẹ mình, cô buồn rầu rất lâu, cuối cùng cô chủ động gọi điện cho bà ta.
“Mẹ, chúng ta gặp mặt đi ạ.” Cô cố gắng bày tỏ thái độ.
“Với con?” Giọng bà ta khinh miệt.
“Không ạ, con đưa bạn trai tới gặp mẹ, chúng ta sẽ dùng cơm bên ngoài, thế nào ạ?”
“Ăn cơm? Con vờ vịt mạnh mẽ làm gì? Triệu Lệ Dĩnh, con biết con làm mẹ mất mặt đến mức nào chưa hả? Khúm núm cùng mẹ của bạn trai đi mua quần áo, còn giúp người ta xách giỏ? Chậc, bát tự(1) của hai đứa còn chưa xem, con ở đó làm điều dư thừa? Con cho là con lấy lòng người ta, người ta sẽ cảm kích cho con bước vào nhà? Đừng mơ mộng, con càng làm nhiều chuyện, người ta càng khinh thường con, đến lúc thấy con sai lầm, lập tức mắng chửi không thôi!”
(1) Bát tự: Là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi "Bát tự thiếp" cho nhau, còn gọi là "canh thiếp" hay "bát tự".
Lệ Dĩnh ức chế hộc máu, nhẫn nại nói: “Gần đây mẹ xem phim truyền hình nhiều tập đến vậy sao? Đem sự tình đơn giản trở thành phức tạp? Mẹ của Diệc Phàm rất tốt, cũng rất tôn trọng con, về chuyện này mẹ không cần phải lo lắng. Trở lại vấn đề chính, con muốn đưa bạn trai tới gặp mẹ một lần.”
Mẹ cô thu hồi tức giận, bà ta tạm dừng một lúc, sau nói: “Được.”
“Địa điểm sẽ do con chọn, khi đó con sẽ thông báo với mẹ.”
Bà ta trực tiếp cúp điện thoại.
Lệ Dĩnh im lặng, từ lúc nào thì cô và bà lại trở thành như vậy?
Lệ Dĩnh thật sự không muốn để Ngô Diệc Phàm gặp mẹ mình, nhưng cha cô lại rất kiên trì, nếu cô muốn cùng Ngô Diệc Phàm 0 phát triển, nhất định phải được mẹ cô đồng ý, mà mấy ngày nay, Ngô Diệc Phàm cũng đề nghị cô dành chút thời gian hẹn bà ta.
Bởi vì mẹ Lệ Dĩnh thích món ăn Hồ Nam, địa điểm gặp mặt cũng là nhà hàng cao cấp, khẩu vị chính tông kiểu Hồ Nam.
Nơi này mặc dù không có phòng riêng nhưng cách bàn khác cũng nửa vòng tròn, ngoài ra còn có rèm che cách ly, thích hợp để tán gẫu.
Không biết là mẹ cô kẹt xe hay là cố ý sĩ diện, bà ta đến muộn 40 phút, ngồi xuống, tháo kính mát, chậm rãi sửa sang lại tóc: “Hôm nay là một ngày không đẹp, bên ngoài nóng quá.”
Lệ Dĩnh hơi không hài lòng: “Trời mùa hè không nóng thì có gì lạ sao mẹ?”
Bà ta nở nụ cười hiểm ác: “Với con thì thậm chí đến mùa thu cũng không đợi được rồi?”
Lệ Dĩnh đang muốn phản kích, Ngô Diệc Phàm đã ngăn trở, anh ta đứng lên, tự mình rót một ly nước lạnh cho mẹ Lệ Dĩnh, hơn nữa còn đưa thực đơn tới: “Bác xem thực đơn, muốn ăn cái gì thì gọi ạ.”
Mẹ cô không uống nước, cũng không tiếp thực đơn, Ngô Diệc Phàm đợi một hồi, đem thực đơn đặt cạnh tay bà ta, sau đó anh ta ngồi xuống.
Mẹ cô một tay gõ mặt bàn, một tay nâng cằm lên, ánh mắt sắc bén nhìn Ngô Diệc Phàm: “Đừng hình thức quá, bữa ăn này chẳng phải trọng điểm.”
Ngô Diệc Phàm thong dong ứng phó: “Bác nói không sai, quan trọng không phải là chuyện dùng cơm, cháu muốn nói chuyện cùng bác.”
“Nói chuyện?”
“Cháu muốn cùng Lệ Dĩnh ở bên nhau.” Anh ta nói thẳng.
“Cậu dựa vào cái gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top