Chương 63

Vốn dĩ Lệ Dĩnh chỉ muốn gặp mặt Ngô Diệc Phàm một chút, nhưng vì quá lưu luyến, ngoại trừ ăn cơm bọn họ còn đi dạo phố, vào quán cà phê, xem phim điện ảnh, buổi hẹn kết thúc thì trời đã tối. 

Ngô Diệc Phàm đưa Lệ Dĩnh trở về, hai người đứng ở dưới lầu, Lệ Dĩnh nhìn thấy cha cô đang đứng gác tay sau lưng, ông đang thong thả dạo bước. 

Cô tắt điện thoại gần năm tiếng hồ, trong lòng cảm thấy tội lỗi. 

“Anh và em cùng đi qua đó.” Ngô Diệc Phàm nói. 

“Vâng.” Cô gật đầu. 

Chờ hai người đi đến trước mặt, cha cô nhìn về phía cô, giọng ông nghiêm khắc: “Lệ Dĩnh, đi ra ngoài cũng không thông báo với bố một tiếng? Ngay cả di động con cũng tắt?” 

Lệ Dĩnh nhanh chóng nhận sai. 

Cha cô lắc lắc đầu: “Bây giờ đã 10 giờ rưỡi, chút nữa mà con không xuất hiện, bố đã báo cảnh sát rồi.” 

“Bố, con hứa sẽ không có lần sau.” Lệ Dĩnh rũ mắt xuống. 

“Rốt cuộc là con đã đi đâu? Cơm chiều đã ăn gì chưa?” 

Lệ Dĩnh đang suy nghĩ phải trả lời thế nào, Ngô Diệc Phàm đã thay cô nói: “Lệ Dĩnh luôn ở cùng cháu, chúng cháu đi dạo, sau khi ăn tối thì đi xem phim.” 

Cha cô di chuyển tầm nhìn lên mặt Ngô Diệc Phàm, giọng nói lạnh nhạt: “Lệ Dĩnh nhà tôi chưa từng về nhà quá muộn.” 

Ngô Diệc Phàm khoát tay lên vai Lệ Dình, lịch sự nhìn thẳng cha cô: “Bởi vì trước kia cô ấy không có bạn trai.” 

“Chính bởi vì con gái tôi lần đầu yêu đương nên tôi mới lo lắng.” 

“Xin hỏi bác lo lắng về điều gì ạ?” Ngô Diệc Phàm hỏi lại. 

Cha cô không nói thẳng ra bản thân ông lo lắng đều gì, sau đó ông ngắn gọn: “Lên lầu rồi nói.” 

Lệ Dĩnh nghe vậy thì nói: “Bố, bố chịu để Diệc Phàm  vào nhà rồi ạ?” 

“Ừ.” cha cô xoay người, có chút bất lực. 

Ngô Diệc Phàm và Lệ Dĩnh đi theo ông, ba người bọn họ cùng nhau lên lầu. 

“Ngồi đi.” cha cô sau khi vào nhà thì kéo ghế dựa ngồi xuống, chìa tay ra hiệu cho Ngô Diệc Phàm. 

Ngô Diệc Phàm thản nhiên ngồi đối diện ông. 

Lệ Dĩnh ngậm ngùi đứng gần đó. 

“Con gái tôi cuối cùng cũng có đối tượng, nói thật, lòng tôi tương đối phức tạp.” cha cô thừa nhận, “Tôi luôn lo lắng nó không biết cách xử lý về mặt cảm tình cảm, sợ nó chịu nhiều tổn thương, thành thử tôi hơi miễn cưỡng.” 

Ngô Diệc Phàm im lặng, thái độ anh ta khá bình tĩnh. 

“Lệ Dĩnh rất thuần khiết, điều này không có nghĩa là tính cách nó trẻ con, trái lại, nó còn biết nghĩ cho người khác. Nếu nó thích cậu nó sẽ không tính toán chi li, tuyệt đối cũng không tổn thương cậu, cậu hiểu tôi nói gì chứ?” 

“Chuyện này cháu rất rõ.” Ngô Diệc Phàm trả lời. 

Cha cô khẽ gật đầu: “Trong mắt người khác có lẽ nó không xinh đẹp, cũng không phải ưu tú nhất, nhưng đối với tôi nó chính là một cô gái tốt nhất, giao nó cho ai tôi cũng không yên tâm, điểm này tôi nghĩ cậu có thể hiểu?” 

“Vâng ạ.” 

“Dù sao tôi cũng là bố nó, không thể chăm sóc hay sống với nó đến già.” ông nói xong cười gượng gạo, “Phải tìm một người đáng tin cậy, đối phương không nhất thiết giàu có, chỉ hi vọng người đó có thể chăm sóc cho nó, thông cảm, và cùng nó vượt qua những ngày bình thản.” 

Lệ Dĩnh nghe xong thì nhịn không được sụt sùi. 

“Cậu có thể làm được không?” Ông hỏi Ngô Diệc Phàm. 

Gương mặt anh ta không hề hoảng loạn, thậm chí không chút ngạc nhiên, đương nhiên nói: “Vâng, cháu có thể.” 

“Xem ra cậu đã chuẩn bị, tôi muốn hỏi một câu, nếu sau này cậu và Lệ Dĩnh cãi nhau, cậu sẽ xử sự thế nào?” 

“Cháu sẽ nhường cô ấy.” 

“Nếu người khác bắt nạt con bé?” 

“Cháu sẽ không để cho họ có cơ hội này.” 

“Khi con bé bị bệnh?” 

“Cháu sẽ chăm sóc cô ấy.” 

“Nếu con bé không vui?” 

“Cháu sẽ nghĩ cách khiến cô ấy vui.” 

“Một khi đã như vậy, tôi cũng không muốn sắm vai kỳ đà cản mũi, chỉ cần cậu hứa với tôi điều kiện cuối cùng, tôi sẽ không phản đối nữa.” 

“Bác muốn trước khi kết hôn cháu không được chạm vào cô ấy?” 

Ánh mắt cha cô sáng quắc, trầm mặc một hồi nói: “Không, cậu phải khiến cho mẹ đẻ của Lệ Dĩnh đồng ý.” 

Lệ Dĩnh đang lấy tay lau khóe mắt, nghe đến yêu cầu bất hợp lí thì kháng nghị ngay: “Bố, đây là điều kiện rất khó, bố biết rõ con đi theo bố từ bé đến giờ, tất cả lựa chọn và quyết định của con đều trái ngược mẹ, bà ấy đã phản đối một lần, trước giờ cũng chưa từng ủng hộ con.” 

“Chuyện này không liên quan tới bố.” cha cô nhắc nhở, “Lệ Dĩnh, nhà chúng ta trước giờ đều do mẹ con làm chủ .” 

“Nhưng bố mẹ đã ly hôn, bà ấy còn có bạn trai mới, đã không còn là người nhà chúng ta.” 

“Lệ Dĩnh.” ông nhíu mày, “Bất kể là như thế nào, chuyện bà ấy là mẹ con, điều này con không thể phủ nhận, làm sao con có thể nặng lời như vậy?” 

Mắt Lệ Dĩnh thấp thoáng thất vọng, đến năm cô hai mươi lăm tuổi, cô vẫn không thể trốn khỏi sự quản lý của mẹ. 

“Vâng, cháu hứa.” Ngô Diệc Phàm trịnh trọng nói, “Cháu tin tưởng cháu sẽ đạt được sự đồng ý từ bất cứ ai.” 

“Tốt.” cha cô đứng lên, nhã ra một câu, “Bắt đầu từ ngày mai, cháu có thể cùng Lệ Dĩnh hẹn hò, nhưng hãy nhớ phải đưa con bé trở về nhà an toàn trước 0 giờ.” 

“Vâng ạ.” 

Lệ Dĩnh lặng lẽ đưa Ngô Diệc Phàm xuống lầu, đứng dưới lầu, cô nói: “Vì cớ gì anh lại hứa dễ dàng như vậy? Phải biết rằng mẹ của em rất khó thuyết phục.” 

“Trừ bỏ chuyện trước khi cưới không thể chạm vào em, tất cả yêu cầu anh đều đồng ý.” 

“Nếu cả đời này mẹ em cũng không đồng ý? Chẳng lẽ em phải trở thành gái già sao?” 

“Lệ Dĩnh.” Anh ta nhìn cô, “Hóa ra em rất muốn gả cho anh.” 

“. . . . . .” 

“Đừng lo lắng, chuyện này sẽ không xảy ra.” Anh ta hôn lên trán cô, “Anh làm sao để em trở thành gái già được?” 

Ánh trăng mỏng manh nhẹ nhàng bao phủ dưới đường cái, một bóng dài bóng ngắn chồng lên nhau, như không thể tách rời bọn họ. 

Lệ Dĩnh say sưa đi vào giấc mộng, trong mộng lại hiện lên lời hứa của Ngô Diệc Phàm, khiến cô thật sự yên tâm. 

. . . . . . 

Sau khi Ngô Diệc Phàm và Lệ Dĩnh thân mật ở ga tàu điện ngầm, ảnh chụp thân mật của bọn họ nhanh chóng lan truyền trên mạng. 

Trong ảnh chụp, Ngô Diệc Phàm và Lệ Dĩnh mặc áo tình nhân màu xanh đậm, mặt sau chiếc áo thấp thoáng bốn chữ, thoạt nhìn cực kì phô trương. 

Điều mà mọi người quan tâm là chiều cao của bọn họ, Lệ Dĩnh chỉ cao gần tới bả vai của Ngô Diệc Phàm. 

“Ngô Diệc Phàm giống như mang theo một ấm đun nước.” Có người trêu. 

Cũng có người đề nghị Lệ Dĩnh thử lấy cánh tay của Ngô Diệc Phàm để làm xà đơn rèn luyện thân thể, luyện nhiều có lẽ sẽ phát sinh kỳ tích, không chừng còn có thể cao thêm vài cm, miễn cưỡng cao đến bả vai Ngô Diệc Phàm. Có người còn đưa ra ý kiến thực tế, đề nghị Ngô Diệc Phàm đừng nên tiết kiệm tiền, việc cấp bách bây giờ là mua ngay cho Lệ Dĩnh một đôi giày cao gót. 

Lệ Dĩnh xem một loạt bình luận trên weibo thì cười nắc nẻ, trí tưởng tượng của mọi người thật phong phú, chung quy đều trêu chọc khuyết điểm của cô. 

Nếu là trước đây Lệ Dĩnh sẽ không nắm chắc, nhưng từ khi bọn họ quen nhau, cô xem đây là những lời bình luận ngọt ngào. 

Đủ mọi loại chúc phúc, hâm mộ, hoặc chế nhạo, ghét bỏ, miễn là thiện ý, mỗi một lời bình luận đều rất dễ thương. 

“Hai bạn hẹn hò thế nào, thật ra chúng tôi rất muốn biết.” Đây là câu hỏi được hỏi nhiều nhất. 

Lệ Dĩnh sảng khoái trả lời, bắt đầu từ chuyện hai người yêu nhau như thế nào, bao gồm cả việc đi chơi, ăn uống, xem phim, nghe nhạc, hoặc việc anh ta kể chuyện cười, nấu ăn, hay cùng cô đi mua sắm, cô đều thuật lại. 

Những lời này tuy rằng đơn giản, nhưng lại giành được sự quan tâm của mọi người. 

“Hai bạn sẽ kết hôn với nhau chứ?” Có người hỏi.

Lệ Dĩnh trả lời: “Chúng tôi vẫn đang nỗ lực hướng tới mục tiêu này.” 

Mặt khác, Ngô Diệc Phàm vẫn đang suy nghĩ một vấn đề, chẳng hạn làm thế nào để mẹ của Lệ Dĩnh chấp nhận anh ta. 

Giữa trưa hôm nay, các đồng nghiệm ở viện nghiên cứu đang tập trung chơi bài trong phòng nghỉ, Ngô Diệc Phàm không quan tâm, anh ta đứng ở trước cửa sổ, một bên xem di động một bên suy tư, Hoắc Kiến Hoa đột nhiên đẩy cửa tiến vào, thông báo cho tất cả mọi người: “Tuần sau tôi và Tâm Như sẽ đi đăng ký kết hôn, hôn lễ dự định tổ chức vào tháng mười một.” 

Mọi người ồ lên, Ngô Diệc Phàm nghe thấy thì chậm rãi xoay người. 

“Thật sao? Mẹ của Tâm Như đồng ý rồi hả?” Các đồng nghiệp bỏ bài xuống, bắt đầu tám chuyện. 

Gương mặt Hoắc Kiến Hoa lộ vẻ vui sướng: “Bà ấy không những đồng ý mà còn thúc giục tổ chức hôn lễ. Chủ nhật này bà ấy sẽ tới nhà chúng tôi, cùng nhau bàn chuyện hôn sự.” 

“Mọi chuyện đảo ngược rồi? Không phải bà ấy luôn chê cậu còn gì?” Các đồng nghiệp ép cung anh ta. 

Sắc mặt Hoắc Kiến Hoa sung sướng không ngừng: “Bây giờ tôi đã lật ngược thế cờ.” 

“Vì điều gì?” Ngô Diệc Phàm nãy giờ trầm mặc buột miệng hỏi. 

Bả vai Hoắc Kiến Hoa run run, vài giây sau anh ta tươi cười: “Tôi sắp được làm bố rồi, đó là cách hiệu quả nhất, sớm biết đơn giản như vậy thì đã có thể đạt được mục đích, trước đây tôi cần gì chịu nhục!” 

Đồng nghiệp còn chưa kịp phản ứng,Ngô Diệc Phàm đã nhìn vào mắt Hoắc Kiến Hoa, nhận xét hai chữ: “Bỉ ổi.” 

Nói xong anh ta quay người tiếp tục suy tư. 

“Khụ khụ, tối nay tôi mời khách, mọi người giúp tôi thông báo nhé, ai cũng không được phép vắng mặt.” Hoắc Kiến Hoa vẫn ngắm nhìn xung quanh, “Đặc biệt là Cao Hiển Âm, dạo này còn không nhìn thấy mặt mũi cậu ấy, thần thần bí bí? Cao Hiển Âm, cậu ở đâu?” 

Ngay khi Hoắc Kiến Hoa chia sẻ tin tức tốt về mình, trên đường lớn gần viện nghiên cứu xảy ra một bi kịch, Cao Hiển Âm bị xe tông, anh ta bị hất ra xa đến năm thước, bạn gái anh ta cũng ở ngay bên cạnh, chứng kiến thảm kịch cô ta liên tục thét to, trực tiếp quỵ xuống mặt đất. 

Thời điểm Cao Hiển Âm nằm ngã trong vũng máu, Ngô Diệc Phàm vừa khéo một mình đi ra viện nghiên cứu, chuẩn bị đi đến cửa hàng tiện lợi mua cuộn băng keo. 

Còi xe ô tô thất thanh, Ngô Diệc Phàm nhìn lướt qua thì thấy người phụ nữ quen mặt, anh ta nhìn về phía giao thông bế tắc. 

Một giây sau, anh ta dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, đi thẳng tới trước mặt Cao Hiển Âm. 

Ngô Diệc Phàm biết cách sơ cứu cơ bản, anh ta nhanh chóng hỏi mượn chiếc khăn lông của người phụ nữ trung niên ở gần đó, giữ máu đang chảy trên đầu của Cao Hiển Âm, phòng ngừa cậu ta mất nhiều máu, sau đó anh ta tiếp tục gọi Cao Hiển Âm, quan sát phản ứng của cậu ta. 

Năm phút sau, xe cứu thương tới, Cao Hiển Âm được nâng lên xe, Ngô Diệc Phàm cũng không do dự đi cùng. 

Lưu Tiểu Đồng ngồi chết lặng dưới đất, một chút phản ứng cũng không có.

***

Dạo gần đây sức khỏe của Dĩnh tỷ không được tốt lắm😭😭. Đây là thông tin mình tìm được:
"Bác sĩ nói cơ thể của tôi là đặc biệt yếu, đặc biệt 'khủng bố', có huyết khối sau đầu, trái tim rất yếu, nói với tôi trên người có vài chỗ xương cốt bị thương,còn nói tôi bổ sung canxi,còn nói gan đều bị tắc nghẽn, hoạt động quá độ,..Sau khi nghe xong, tôi cảm thấy không muốn làm gì. Tôi đã tiêu hao bản thân mình quá nhiều, và tôi bắt đầu để cho cơ thể nghỉ ngơi. Mới còn trẻ như vậy,cơ thể lại giống như 1 bà lão’’ (PV tạp chí Bazaar).
Nguồn: FC Triệu Lệ Dĩnh - Nữ thần của chúng ta.

Mong tỷ giữ gìn sức khỏe, nghỉ ngơi thật tốt, DHT luôn ở bên cạnh tỷ. Mãi yêu tỷ😘
#Wind

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top