Chương 60

Lệ Dĩnh và Bùi Thụ Dã từng gặp mặt, ấn tượng tốt, lần này nhìn thấy cô ấy ở hậu trường còn thân thiện hơn.

Sau khi tẩy trang, Bùi Thụ Dã nhìn rất trẻ trung, cô ấy thoa một lớp son bóng, mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản cùng quần jeans, đội mũ lưỡi trai liền nhanh chóng đi cùng bọn họ, phóng khoáng bỏ lại Mộc Đê đang đứng tán gẫu vui vẻ với fan hâm mộ.

Nhà hàng cách sân khấu Tinh Hách không xa, đa phần là món ăn Quảng Đông.

Đồ ăn đưa lên, Bùi Thụ Dã bất chấp rũ bỏ hình tượng, điệu bộ kia hù dọa đến Lệ Dĩnh.

"Cô ấy từ nhỏ đã giống tomboy, một ngày ít nhất ăn đến bốn cử." Ngô Diệc Phàm cầm ly nước trái cây đặt trước mặt Lệ Dĩnh.

Sau khi ăn hết một chén cơm gà, Bùi Thụ Dã nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Lệ Dĩnh nói: "Ngoài âm nhạc và thức ăn, những thứ khác chị không hứng thú."

"Nhưng nhìn chị gầy thật." Ánh mắt cô dừng ở hai cánh tay mảnh khảnh của Bùi Thụ Dã.

"Sức khỏe quan trọng, quá trình trao đổi chất của chị lại khá nhanh, ăn nhiều vẫn không mập nổi, hơn nữa lúc luyện giọng rất cần sức, thể trọng của chị chưa từng vượt qua 45 kg." Bùi Thụ Dã thản nhiên nói, không hề có ý khoe khoang.

"Nếu em cũng giống như chị thì tốt quá." Lệ Dĩnh không khỏi hâm mộ.

"Anh không thích em gầy, nhìn không có sức sống." Ngô Diệc Phàm gắp một miếng cá đặt vào trong chén của Lệ Dĩnh.

Bùi Thụ Dã bật cười: "Đúng vậy, đừng bao giờ muốn giống chị, gầy thì gầy chứ lục phủ ngũ tạng không hoạt động tốt, về đêm thường hay nóng sốt."

"Đừng ỷ vào tuổi trẻ mà tiêu hao sức khỏe." Ngô Diệc Phàm dặn dò một câu.

"Anh có tư cách gì nói em? Rõ ràng anh cũng là người cuồng công việc, nếu không phải đang hẹn hò bạn gái, ước chừng anh cũng không thèm dành ít thời gian dùng cơm. Hôm nay không phải là muốn đến cổ vũ cho em, chẳng qua anh mượn cơ hội để hẹn hò cùng cô ấy, đúng không?"

Ngô Diệc Phàm không quan tâm Bùi Thụ Dã nói, Lệ Dĩnh có chút ngượng ngùng vùi đầu ăn cá, ăn một hồi lãng sang chuyện khác: "Chồng chị khi nào mới tới?"

Bùi Thụ Dã nhìn nhìn đồng hồ: "Sắp rồi, anh ấy vẫn chưa ăn cơm, phỏng chừng bây giờ cũng đang đói bụng."

"Đúng rồi, anh ấy hôm nay không đi cùng anh?"

"Ừ, là anh không muốn đi cùng anh ấy, sợ nổi bật hơn anh ấy. Gần đây anh ấy lại khá nổi tiếng, lúc kết thúc biểu diễn còn một loạt fan đang chờ ký tên."

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, một thân hình cao lớn đẩy cửa tiến vào, anh ta mỉm cười chào hỏi, ngồi xuống bên cạnh Bùi Thụ Dã, gác tay qua vai cô, giọng nói dịu dàng: "Đang nói về anh?"

Bùi Thụ Dã dùng nĩa lấy một miếng sủi cảo đưa vào miệng anh ta: "Khen anh ngày càng nổi tiếng, hiện tại còn may mắn hơn em."

Mộc Đê bất lực: "Anh tuyệt đối không có dã tâm đó, có thể làm người đứng sau lưng em thì anh đã mãn nguyện rồi."

Bùi Thụ Dã nhéo nhéo gương mặt anh ta.

Lệ Dĩnh nhìn thấy hành động thân mật của bọn họ thật đáng yêu.

Mộc Đê theo như lời đồn đãi là một người đàn ông khí chất, dáng người gầy nhưng làn da trắng nõn, đôi mắt màu hổ phách rất đẹp, mỉm cười thì hai bên má xuất hiện lúm đồng tiền, giọng nói vô cùng dịu dàng, vừa gặp đã biết là một người đàn ông đặc biệt.

Bùi Thụ Dã cũng không khách khí nói xấu anh ta: "Kỳ thực tính cách của anh ấy rất ngang ngược, gặp phải vấn đề nguyên tắc là không bao giờ khoan nhượng, nếu không nghe theo ý kiến của anh ấy, anh ấy liền dùng bạo lực."

Mộc Đê như trước mỉm cười, thái độ không phản bác.

Lệ Dĩnh hỏi: "Vậy à? Nhìn không ra, nhưng mà nguyên tắc về vấn đề gì?"

Bùi Thụ Dã chống cằm, mặt đối diện Lệ Dĩnh nói: "Năm đó anh ấy bức hôn chị, khi ấy chị chỉ mới hai mươi bốn tuổi, sự nghiệp đang đà phát triển, tương lai vô hạn, anh ấy lại muốn kết hôn ngay. Chị từ chối, anh ấy liền nói lời chia tay, căn bản không muốn cùng chị thương lượng ."

Mộc Đê mĩm cười nói: "Đó là anh sợ em nổi tiếng, sau này lại muốn vứt bỏ anh."

"Còn nữa, anh ấy yêu cầu chị sau khi kết thúc biểu diễn toàn quốc phải ngoan ngoãn ở nhà, giữ gìn sức khỏe chuẩn bị sinh con, lúc đầu chị kiên quyết phản đối, mỗi ngày anh ấy cứ lầm lầm lì lì không thèm nói chuyện, mãi đến khi chị không chịu nổi thỏa hiệp mới xong."

Mộc Đê giải thích: "Thừa dịp mẹ anh còn trẻ, có thể giúp chúng ta trông nom đứa nhỏ, muộn quá mới sinh thì đối với em có hại."

"Lấy cớ." Bùi Thụ Dã bĩu môi.

Mộc Đê nhìn về phía Ngô Diệc Phàm, bộ dạng anh ta khiêm tốn: "Anh thấy thế nào?"

Ngô Diệc Phàm nói: "Tôi cảm thấy anh làm rất tốt."

Bùi Thụ Dã sáp lại gần Lệ Dĩnh giống như đang lôi kéo đồng bọn: "Em thấy thế nào, thấy tính tình anh ấy độc tài chưa? Có người phụ nữ nào kết hôn sớm vậy, kết hôn xong thì bắt buộc một năm sau sinh con?"

Lệ Dĩnh đang tính nói chuyện đồng thời phát hiện tầm mắt của Ngô Diệc Phàm nhìn sang, cô quẩy người một cái: "Em biết chị khá áp lực, nhưng hôn nhân thời này đều thế, có thể sau khi trở thành mẹ, chị sẽ cảm thấy vui hơn."

Bùi Thụ Dã buông cánh tay Lệ Dĩnh, thất vọng nói: "Rõ ràng em đã bị Ngô Diệc Phàm tẩy não rồi."

Lệ Dĩnh nghẹn lời.

"Anh họ của chị thoạt nhìn đặc biệt, nhưng ai quen biết anh ấy thì cũng hiểu rõ, anh ấy bảo thủ lại có ý không muốn rời xa gia đình." Bùi Thụ Dã nói, "Xem chừng em trốn không khỏi sự sắp đặt của anh ấy."

Lệ Dĩnh: ". . . . . ."

"Đàn ông không muốn rời xa gia đình có gì không tốt?" Ngô Diệc Phàm hỏi lại.

Bùi Thụ Dã cúi đầu ăn cơm, biết rằng bản thân không thể tranh luận hơn Ngô Diệc Phàm, dứt khoát bỏ cuộc cho rồi.

Ngô Diệc Phàm hơi cúi đầu nhìn Lệ Dĩnh: "Vậy em cảm thấy thế nào?"

"Bởi vì bố em cũng là người đàn ông như vậy, cho nên em miễn cưỡng chấp nhận." Lệ Dĩnh trả lời.

Ngô Diệc Phàm gật gật đầu, lấy một miếng thịt lớn đặt vào chén Lệ Dĩnh khen thưởng.

Sự tình thế này, Bùi Thụ Dã hoàn toàn tỉnh ngộ, cô làm sao dám vọng tưởng Lệ Dĩnh cùng phe với mình?

Rõ ràng là cô ấy đã bị Ngô Diệc Phàm tẩy não, Lệ Dĩnh làm sao có thể có lối suy nghĩ độc lập như cô?

. . . . . .

Trên đường trở về, nhắc đến Bùi Thụ Dã và Mộc Đê, Lệ Dĩnh tỏ vẻ hâm mộ, nhất là cách Mộc Đê đối xử dịu dàng với Bùi Thụ Dã.

"Dịu dàng?" Ngô Diệc Phàm cân nhắc một lát, "Ý của em là anh không dịu dàng?"

Lệ Dĩnh nghe anh ta hỏi thì nói không nên lời: "Anh biết cái gì là dịu dàng sao?"

Tay anh ta sờ sờ đầu cô: "Thế này thì sao?"

"Xem như một loại hình thức nhưng đây chỉ là mặt ngoài, dịu dàng chân chính xuất phát từ nội tâm cơ."

"Cụ thể là?"

"Khéo hiểu lòng ngường, chu đáo bao dung."

"Thật khéo, những thứ này anh đều hội tụ đủ."

". . . . . ."

"Chẳng lẽ em không cảm giác được?"

Lệ Dĩnh lau mồ hôi trên trán, cô nói trọng tâm: "Kỳ thực anh đã làm rất tốt, không cần thiết phải theo đuổi tất cả mọi thứ nữa, miễn là tâm ý, điều quan trọng không phải cứ dịu dàng."

Ngô Diệc Phàm trầm lặng không nói, ở trong lòng cô, rõ ràng anh không phải là người đàn ông dịu dàng, thậm chí còn phần tương phản.

Lệ Dĩnh không phát hiện được cảm xúc trong đáy mắt của Ngô Diệc Phàm, cô chỉ tùy tiện nhắc tới, tất nhiên cũng không phủ nhận anh ta không phải không dịu dàng.

Nhưng cô không biết, anh ta bắt đầu để ý điểm này.

Lệ Dĩnh tạm biệt anh ta lên lầu, thời điểm muốn mở cửa thì điện thoại di động cô vang lên, chưa nhìn rõ người gọi là ai đã bắt máy nhận cuộc gọi.

"Triệu Lệ Dĩnh, có phải đầu óc của con hỏng rồi không? Cùng đàn ông hẹn hò trên tiết mục internet? Còn ngang nhiên ôm ấp, e sợ toàn bộ thế giới này không biết hai người đang yêu nhau? Hai mươi bốn tuổi đầu mới có người yêu thì vẻ vang chăng? Con nghĩ tới hậu quả chưa? Nếu cậu ta và con chia tay, con sẽ làm gì? Về sau làm sao kết hôn?" Mẹ cô lớn tiếng quát nạt trong điện thoại, đâm thủng màng nhĩ Lệ Dĩnh.

Cô nhíu mày, cãi lại một câu: "Mẹ đã nói sẽ không xen vào, con muốn làm gì là quyền tự do của con."

Bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ gần như quên mất nhưng không phiền con phải nhắc nhở!"

Nói xong liền cúp điện thoại.

Lệ Dĩnh để điện thoại di động xuống, nhẹ nhàng xoa xoa lỗ tai, mẹ cô giọng nói có phần chợ búa, may mắn bà ta chưa khuếch đại âm thanh, bằng không cả tầng lầu này đều nghe được.

Người mẹ ngang ngược này vĩnh viễn không thể nào hiểu được cái gì gọi là truyền thông.

Cô đã sẵn sàng đối mặt với mọi thứ, mẹ cô nhất định kiềm nén không được, phỏng chừng ngày mai sẽ tự mình tới đây dạy dỗ cô.

Dù sao mối quan hệ giữa cô và Ngô Diệc Phàm là thật, cô không sợ bà ta chất vấn. Lại nói, bản thân bà ta cũng hẹn hò với trai trẻ, không có tư cách để giáo huấn cô.

Lệ Dĩnh yên tâm nằm ngủ.

Một vài ngày sau, mẹ cô vẫn không xuất hiện, Lệ Dĩnh đoán rằng bà ta tạm thời án binh bất động.

Thứ bảy ngày đó, Ngô Diệc Phàm theo lẽ thường đi làm, Lệ Dĩnh ở nhà đợi, mãi đến chạng vạng tối, cô nhận được cuộc gọi từ anh ta.

"Anh ở dưới lầu đợi em."

Lệ Dĩnh lập tức thay xong quần áo chạy vội xuống lầu, Ngô Diệc Phàm đứng ở phía vị trí sau xe, thấy cô đi ra, anh ta tiến về phía cô.

Lệ Dĩnh đi tới gần nhìn, trong khoang xe bày biện không ít thứ, có máy nướng thịt, giấy bạc cùng nguyên liệu nấu ăn và một chai rượu sâm banh vàng óng, nhìn kỹ còn có một đôi nến ở trong góc xó.

"Đây là cái gì? Chẳng lẽ anh muốn ăn cơm dã ngoại?" Cô mơ hồ chờ mong.

"Gần như là dã ngoại, nhưng chỉ đưa em tới bờ sông quen thuộc." Anh ta nhìn cô chăm chú, cố tình nhấn mạnh từng chữ, "Anh tự mình nấu cho em."

Lệ Dĩnh vui mừng muốn nhảy cẩng lên, cô ôm chầm lấy thắt lưng anh ta: "Nhanh đi thôi, em chết đói mất."

Anh ta nâng tay nhẹ nhàng xoa đầu cồ.

Lúc cô muốn tiến vào trong xe cô nghe được tiếng bước chân thân thuộc, mộc mạc ấm áp mang theo giọng nói mệt mỏi của người đàn ông ở tuổi trung niên.

"Lệ Dĩnh."

Lệ Dĩnh đứng thẳng người nhìn lại, một bóng hình quen thuộc đang kéo chiếc vali cách đó không xa, người đàn ông mặc chiếc áo thun màu nâu nhạt, trên đầu đội mũ lưỡi trai, nhìn về phía cô cười tươi.

Lệ Dĩnh trố mắt một hồi, lập tức nhào qua người đàn ông kêu "bố".

Cha cô nới chiếc vali trong tay ra, vững vàng ôm cô con gái.

Ngô Diệc Phàm cao lớn vững chãi đứng bên cạnh xe, lần đầu tiên anh ta thấy Lệ Dĩnh làm nũng, thình lình bất ngờ, trong lòng anh ta cảm xúc dạt dào.

"Sao bố lại đột ngột trở về?" Lệ Dĩnh không thể tin vào mắt mình.

"Đã du ngoạn nhiều nơi như vậy, bây giờ bố chỉ muốn nhìn thấy con gái thôi." Ông ôm cô và nói.

Lệ Dĩnh cảm động đến suýt khóc, đã lâu rồi cô không nhìn thấy ông, thời gian dài tưởng niệm ùa về trong trí nhớ, cảm giác này không quá chân thật nhưng cô rõ ràng cảm nhận được độ ấm trong vòng tay ông. Trên người ông đều là hơi thở quen thuộc, khiến cho người ta yên tâm. Cô như con mèo lưu lạc đã lâu chợt quay về thời thơ ấu, chỉ có như thế cô mới cảm thấy thoải mái.

"Đúng rồi, Lệ Dĩnh, cậu ta là ai?" Cha cô liếc thấy Ngô Diệc Phàm.

Điều này nhắc nhở cô, cô nhanh chóng rời khỏi vòng tay cha mình, chủ động đi đến kéo cánh tay Ngô Diệc Phàm, nhìn về ông giới thiệu.

"Đây là bạn trai của con." Lệ Dĩnh ngẩng đầu nhìn Ngô Diệc Phàm, ánh mắt quyến luyến, "Diệc Phàm, đây là bố của em."

"Chào bác." Ngô Diệc Phàm thật tự nhiên cúi đầu, thái độ tôn trọng.

Cha cô cười cười gật đầu: "Thì ra là cậu, thảo nào trước khi tôi trở về đã nghe mẹ của Lệ Dĩnh nhắc."

"Không ngờ mẹ nói cho bố biết" Lệ Dĩnh nói thầm, đột nhiên nhận ra lý do ông trở về.

"Đẹp trai cao ráo, rất hân hạnh được gặp cậu, cậu trai trẻ." Cha cô vẫn như trước cười tủm tỉm, "Con đang muốn đi đâu?"

"Con đang định cùng anh ấy đi nấu cơm gần bờ sông." Lệ Dĩnh chủ động báo cáo.

Cha cô nâng cổ tay nhìn nhìn đồng hồ: "Thời gian không còn sớm, bọn con còn muốn ra bờ sông? Hôm nay nhiệt độ khá thấp, buổi tối lại có gió to, Lệ Dĩnh rất dễ cảm lạnh, nếu không thì bọn con nên đổi thành một ngày khác?"

"Không sao đâu ạ . . . . . ." Lệ Dĩnh giải thích.

"Vậy thì chúng ta đổi ngày khác nhé." Ngô Diệc Phàm nói tiếp, thái độ trung thực và hào phóng, Lệ Dĩnh, em và bác đã lâu không gặp, hẳn là có rất nhiều chuyện muốn nói, hôm nay anh sẽ không quấy rầy em, hẹn em vào một dịp khác vậy."

Nói xong, anh ta chuẩn bị cáo từ.

Lệ Dĩnh muốn giữ anh ta lại nhưng đã bị cha cô ngăn cản, ông cười nhìn về phía Ngô Diệc Phàm: "Lái xe chậm một chút, chú ý an toàn."

Cứ như vậy, cô nhìn Ngô Diệc Phàm lái xe rời đi, Lệ Dĩnh và cha cô đi lên lầu.

Vào nhà, cha cô tháo mũ xuống, ông nói câu đầu tiên: "Lệ Dĩnh, mẹ con hình như không tán thành con quen người này."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top