Chương 5
Quán bánh bao canh "Ngon miệng".
Lệ Dĩnh xếp hàng mua được hai suất ăn sáng. Lúc cô về chỗ ngồi thì điện thoại di động của Ngô Diệc Phàm đổ chuông, anh ta thoáng nhìn số gọi đến rồi đứng dậy đi ra cửa nghe điện thoại.
Lệ Dĩnh không ngạc nhiên gì, cầm lấy đũa nhẹ nhàng xé rách lớp vỏ bánh bao bên trên, đợi cho nước súp nóng bỏng bên trong nguội đi.
"Đây chẳng phải là Triệu Lệ Dĩnh sao?"
Cùng với tiếng giày cao gót bước trên nền gạch men giả đá cẩm thạch, một giọng nói quen thuộc truyền tới tai cô, âm thanh điệu đà nhưng lại vẫn sắc bén hùng hổ như thường lệ.
Lệ Dĩnh không cần quay lại nhìn cũng biết là ai. Bốn chữ oan gia ngõ hẹp quả thật là quá kinh điển, vào buổi sáng sớm ánh nắng ấm áp, gió mát hiu hiu, đồ ăn đầy đủ, trong thành phố không lớn không nhỏ, dân số tổng cộng mười lăm triệu người này lại tình cờ gặp người làm cô chán ngán nhất.
Lý Thuần, tử địch của Lệ Dĩnh, lúc này chậm rãi đi tới bên cạnh cô với tâm tình rất tốt, từ cao nhìn xuống Lệ Dĩnh. Ánh mắt này lập tức kéo theo oán cũ của hai người trước kia, tới tấp thoáng hiện lên trước mắt.
Lệ Dĩnh và Lý Thuần cùng học một trường cấp hai, lại thi đỗ cùng trường cấp ba, nghiệt duyên kéo dài tổng cộng sáu năm.
Mâu thuẫn giữa hai người trở nên gay gắt trong ba năm cấp ba. Ba năm đó là khoảng thời gian Lệ Dĩnh nở mày nở mặt nhất, Lý Thuần không khống chế được sự ghen tị của mình nên hết lần này tới lần khác tung tin đồn nhảm với các nữ sinh về chuyện riêng của Lệ Dĩnh, cố gắng mang thù hận đến cho Lệ Dĩnh, thậm chí còn phỉ báng danh dự của Lệ Dĩnh trước mặt các bạn học nam. Một lần đang thì thầm to nhỏ, cô ta bị Lệ Dĩnh bắt quả tang, hai người lập tức động khẩu tại chỗ, còn động thủ giật tóc nhau, cuối cùng kết thúc bằng việc chủ nhiệm lớp gọi phụ huynh đến, hai người làm bộ làm tịch xin lỗi nhau.
"Vừa vào cửa đã cảm thấy có gì đó không ổn, mí mắt cứ giật giật không ngừng, thì ra là cô ở chỗ này". Lý Thuần nói: "Rất nhiều năm không gặp mà tôi chỉ nhìn thoáng qua từ phía sau đã nhận ra cô, đúng là chuyện lạ".
"Ha ha". Lệ Dĩnh không buồn để ý đến cô ta.
"Thực ra mấy năm nay cũng nhiều lần nghe nói về không ít chuyện của cô, cha mẹ cô đã li hôn, quán lẩu con của cô phá sản, cuối cùng cô không bám trụ được ở đó nữa nên đành phải ảo não quay về". Đôi môi hồng của Lý Thuần mở ra khép lại liên tục, không cho Lệ Dĩnh cơ hội thở dốc: "Nói thật là tôi cũng không ngờ cô lại kém cỏi như vậy, chỉ có thể nói là vận may của cô đã dùng hết trong ba năm cấp ba rồi. Ngay cả nhan sắc nữa, nói một câu thật lòng, vừa rồi lúc đi tới tôi cảm thấy rất kinh hãi, mặt cô hồn sao lại tròn như cái đĩa vậy?"
"Có tròn đến mấy cũng không bằng cô không còn mặt mũi như trước".
Lý Thuần không giận mà còn bật cười: "Tôi thừa nhận mình đã phẫu thuật thẩm mĩ. Nhưng bác sĩ phẫu thuật đã nói tôi là khuôn mẫu tốt trăm năm khó gặp, người bình thường muốn đạt được hiệu quả như tôi là mơ tưởng hão huyền, việc động dao động kéo cũng cần phải có nền tảng".
Lệ Dĩnh quan sát mặt mũi Lý Thuần hiện nay, đích xác đẹp đến kinh người, khuôn mặt vừa phải, ngũ quan tinh tế, đường nét mềm mại, mỗi một chi tiết đều được chăm sóc kĩ càng, gần như không tìm được bất cứ một khuyết điểm nào mà lại hết sức tự nhiên, không có dấu vết nhân tạo.
Hoàn toàn khác Lý Thuần vừa đen vừa gầy, mắt nhỏ mũi tẹt cằm rộng, dáng người khô quắt thời học cấp ba.
Điểm thành công nhất trong việc phẫu thuật thẩm mĩ của Lý Thuần nằm ở chỗ khuôn mặt dịu dàng sinh động này đã che giấu được tính cách bên trong, hoàn toàn che khuất những âm u, cay nghiệt, hẹp hòi, ngả ngớn, ác ý và tự ti nội tại. Bây giờ cô ta cười rất giống những người đẹp trên áp phích, có công năng chữa trị đau đớn, làm cho đàn ông phụ nữ người già trẻ nhỏ đều không nhịn được muốn đến gần.
"Cô hâm mộ tôi không?" Lý Thuần khẽ cúi người lộ ra đường cong đẹp đẽ, ánh mắt mang theo ác ý ranh mãnh: "Đúng rồi, Triệu Lệ Dĩnh, cô đừng tưởng tôi đang khoe khoang với cô bởi vì tôi đã vượt qua cô trên mọi mặt. Thực ra hoàn toàn không phải, như cô bây giờ không thể khơi lên một chút ham muốn so đo thắng bại nào của tôi mà tôi chỉ còn cảm thấy nghi hoặc với cô. Trước kia rốt cuộc là đầu óc tôi làm sao mà không ngờ lại coi cô như đối thủ cạnh tranh, còn phí thời gian đối nghịch với cô nữa, đúng là trẻ con ấu trĩ..."
"Nhường đường một chút". Một âm thanh kịp thời can dự.
Lý Thuần đang đắm chìm trong tâm tình sung sướng bị cắt ngang, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt Ngô Diệc Phàm, tỏ ra cực kì kinh ngạc.
Không ngờ lại là anh ấy? Người đàn ông cao không với được này tại sao lại xuất hiện ở đây?
Ngô Diệc Phàm bình thản ngồi xuống, hỏi Lệ Dĩnh: "Cô ta là ai?"
Lệ Dĩnh nhún vai: "Một người đã biết nhiều năm".
"Ờ". Anh ta lên tiếng, tỏ ý không hứng thú.
Lý Thuần nhanh chóng đeo mặt nạ lịch sự vào, hai tay run run tìm hộp danh thiếp trong túi xách, lấy một tấm danh thiếp đưa cho Ngô Diệc Phàm, giọng nói không nhanh không chậm, không kiêu không chảnh, tỏ ra rất có tu dưỡng: "Tôi là Lý Thuần. Nếu anh có thói quen nghe radio thì chương trình Giai điệu âm nhạc từ tám giờ đến mười giờ tối là do tôi dẫn chương trình. Kể ra cũng khéo, tòa nhà của đài phát thanh chúng tôi cũng ở gần đây".
Ngô Diệc Phàm không để ý đến cô ta, bàn tay với những ngón thon dài cầm đũa lên gắp một chiếc bánh bao canh trước mặt mình, rất thành thạo bỏ vào đĩa của Lệ Dĩnh.
Lệ Dĩnh hơi kinh ngạc.
"Chẳng phải lúc nào em cũng nhớ những món ăn ở đây sao?" Ánh mắt Ngô Diệc Phàm dừng lại trên gương mặt Lệ Dĩnh: "Chẳng mấy khi tới một chuyến, em ăn nhiều một chút".
Lý Thuần cười: "Mạo muội hỏi một câu, anh và Triệu Lệ Dĩnh có quan hệ gì?"
Ngô Diệc Phàm đẩy đĩa dấm gần chỗ mình đến trước mặt Lệ Dĩnh: "Em nói đi!"
Lệ Dĩnh đã tiếp nhận tín hiệu thành công, bởi vì nhận được sự đồng ý của anh ta nên rất hào phóng giới thiệu: "Anh ấy là bạn trai tôi, Ngô Diệc Phàm, hai mươi bảy tuổi, làm việc ở Viện nghiên cứu dự phòng bệnh động vật".
"Bạn trai? Không nghe nói cô đã có bạn trai, chuyện này đã lâu chưa?" Trái tim Lý Thuần rơi xuống đáy vực, cô ta mạnh mẽ khống chế tâm tình, ung dung vặn hỏi.
"Thời gian chúng tôi qua lại không dài, khoảng chừng nửa năm, bởi vì tôi không thích khoe khoang nên không thông báo cho người khác". Lệ Dĩnh nói.
"Thật không?" Lý Thuần cười khẽ, mắt nhìn chằm chằm vào Lệ Dĩnh.
"Đương nhiên, như vậy cũng thuận tiện để chúng tôi hưởng thụ thế giới hai người".
Lý Thuần yên lặng, thong thả quay sang nhìn Ngô Diệc Phàm. Ngô Diệc Phàm hoàn toàn thừa nhận mỗi một câu Lệ Dĩnh nói.
"Hơn nữa tính anh ấy tương đối kiệm lời, không thích giao tiếp, tôi cũng không ép anh ấy gặp gỡ bạn bè của tôi". Lệ Dĩnh cười với Ngô Diệc Phàm :"Đúng không anh?"
Ngô Diệc Phàm vẫn không nói gì, lại gắp một chiếc bánh bao cho vào đĩa của Lệ Dĩnh, ý là Lệ Dĩnh cần ăn nhiều một chút.
"Đừng gắp hết cho em thế, anh đói thì làm thế nào? Anh xem dạo này anh gầy đi đấy, nên ăn nhiều một chút, còn em thì đã có bụng dưới rồi". Lệ Dĩnh từ chối khéo: "Hơ nì, em thật sự không thể béo thêm được nữa".
"Có bụng dưới rồi à? Tại sao anh vẫn không phát hiện?" Ngô Diệc Phàm ngước mắt lên, nói rất thản nhiên: "Lúc nào có thời gian để anh kiểm tra xem sao".
Trong lòng Lý Thuần lạnh ngắt, thật sự không thể nghe hai người này nói chuyện nữa, hồn xiêu phách lạc chào một câu rồi xoay người bước nhanh đi.
Đợi kẻ đáng ghét biến mất trong tầm mắt, Lệ Dĩnh thu ánh mắt lại, đột nhiên phát hiện Ngô Diệc Phàm ngồi đối diện thò đũa tới ung dung gắp hết hai chiếc bánh bao mới gắp cho cô về đĩa của mình.
Ý là trình diễn đã xong, đạo cụ phải trả lại cho anh ta.
Chẳng những gắp lại hai chiếc bánh của mình, anh ta còn gắp thêm một chiếc của cô nữa.
"Anh ăn khỏe ghê nhỉ". Lệ Dĩnh cảm thấy hơi tức ngực.
"Chẳng phải cô vừa chê tôi dạo này gầy đi hay sao?" Ngô Diệc Phàm cầm bánh bao chấm dấm, chậm rãi cắn một miếng.
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top