Chương 39

Ngô Diệc Phàm chở Lệ Dĩnh đi một vòng, sau khi trở về, nhân viên của tổ làm phim vẫn còn phải chuẩn bị khoảng chừng hai mươi phút nữa. 

Trương Kiệt chậm rãi đi tới vỗ vỗ Ngô Diệc Phàm đang uống nước, nhướng mày: "Đạp xe được lắm, đi rất vững". 

Ngô Diệc Phàm đặt chai nước khoáng xuống, nghiêng người liếc Trương Kiệt: "Sếp Trương, tôi không phải nhân viên của anh, không cần anh phải đánh giá". 

Nói xong đi qua bên cạnh Trương Kiệt đến phía xa xa. 

Trương Kiệt không hiểu ra sao, không biết là mình đã làm gì đắc tội Ngô Diệc Phàm mà anh ta lại nói năng ngang như cua vậy? 

Trương Kiệt đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi rồi đi đến chỗ Lệ Dĩnh đang hóng mát dưới bóng cây. 

Lệ Dĩnh đang gửi tin nhắn, âm thanh điềm đạm nhã nhặn của Trương Kiệt vang lên: "Đang nhắn tin với ai thế?" 

Lệ Dĩnh soạn được một nửa tin nhắn, ngẩng đầu lên thấy là Trương Kiệt, cảm thấy rất trùng hợp: "Tạ Na. Cô ấy họp xong rồi, hỏi em tình hình thế nào, cô ấy muốn tới xem". 

Trương Kiệt đưa tay lên xem đồng hồ: "Thời gian không còn sớm nữa, em nói với cô ấy là anh bảo cô ấy đừng đến, về công ty xử lí giúp anh số tài liệu anh để trong chiếc túi màu đỏ trên bàn làm việc". 

Lệ Dĩnh gật đầu, chuyển lời của Trương Kiệt cho Tạ Na. 

Trương Kiệt đứng lại gần Lệ Dĩnh một cách rất tự nhiên, đưa tay nắm một cành cây gần người, dường như nói bâng quơ với Lệ Dĩnh: "Em và Tạ Na biết nhau từ khi học cấp ba, chắc là hai người thân nhau lắm". 

"Vâng, đúng vậy". 

"Tạ Na là người thế nào trong mắt em?" Ánh mắt Trương Kiệt vượt qua cành cây nhìn về phía xa. 

"Một người bộp chộp vô lo vô nghĩ, dễ dàng thích nghi với hoàn cảnh, không tính toán chi li với người khác, cho nên chơi với cô ấy đặc biệt thoải mái". 

Trương Kiệt cười khẽ: "Bộp chộp? Anh lại cảm thấy cô ấy rất thận trọng, đa số mọi việc đều không dám mạnh tay mà làm". 

Lệ Dĩnh thầm nghĩ, đó là bởi vì Tạ Na có tình cảm đặc biệt đối với anh cho nên trước mặt anh sẽ không giống bình thường, ngoài miệng lại vẫn nói đỡ cho cô bạn thân đầy thiện ý: "Điều này nói rõ cô ấy cực kì nghiêm túc, cẩn thận chặt chẽ trong công việc". 

"Nói như vậy cũng không sai". Trương Kiệt quay sang nhìn Lệ Dĩnh: "Trước kia cô ấy đã có bạn trai bao giờ chưa?" 

"Có một lần khi học năm thứ nhất đại học, thời gian rất ngắn, chỉ khoảng ba tháng". 

"Nguyên nhân chia tay là gì?" 

"Tính cách không hợp. Nam sinh đó theo đuổi Tạ Na, lúc theo đuổi biểu hiện rất tốt, tỏ ra dịu dàng, điềm đạm, dễ tính. Nhưng sau khi xác định quan hệ, cậu ta như biến thành một người khác, quản Tạ Na rất nghiêm, thậm chí còn không cho phép cô ấy ra ngoài đi hát. Tạ Na cảm thấy rất gò bó nên chủ động nói chia tay". Lệ Dĩnh nói: "Có điều lúc đó hai người họ rất đơn thuần, cái gọi là qua lại chẳng qua chỉ là ra ngoài ăn cơm, hẹn nhau đến thư viện đọc sách, gần tối ra sân vận động đi dạo, thế thôi". 

"Tình yêu kiểu sinh viên điển hình". Trương Kiệt nói.

"Vâng". 

"Chỉ có thế thôi à?" 

"Đúng". Lệ Dĩnh quan sát sắc mặt Trương Kiệt, thật sự không nhìn ra anh ta chỉ tán gẫu với cô hay là cố ý hỏi thăm tình sử của Tạ Na, thế là nói thẳng: "Sếp Trương, nếu anh thấy hứng thú với quá khứ của Tạ Na thì không bằng hỏi thẳng cô ấy, chắc là cô ấy sẽ vui lòng nói với anh". 

Vẻ mặt Trương Kiệt hơi ngẩn ra, một lát sau mới ậm ừ một tiếng, nhìn khuôn mặt Lệ Dĩnh, phát hiện một chuyện rất vui liền cười nói: "Ai đeo lông mi giả cho em thế? Bị bong rồi kìa! Em đi tìm chuyên gia trang điểm trước khi nó rơi xuống đi". 

Lệ Dĩnh vội vã đi xử lí vấn đề này. 

Ngô Diệc Phàm đứng xa xa không nói một lời, từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu chơi game trên điện thoại di động, dường như thờ ơ với hết thảy xung quanh. Có một vấn đề khác thường là bình thường anh ta có thể ba phút qua một cửa để lên cấp, nhưng hôm nay tay anh ta có vẻ rất lóng ngóng, không làm sao qua cửa được. Anh ta cố chấp chơi đi chơi lại hết lần này tới lần khác, có nhân viên tổ quay phim đi tới đưa cho anh ta một chai cam lạnh nhưng anh ta hoàn toàn không có phản ứng gì, rất lâu sau mới ngẩng đầu lên lạnh nhạt từ chối. 

Trương Kiệt nhìn về phía Ngô Diệc Phàm, sau phép thử vừa rồi anh ta cơ bản đã hiểu được vì sao tâm tình của Ngô Diệc Phàm lại thay đổi nhanh như vậy. 

*** 

Cảnh thứ hai quay rất thuận lợi, hai người mặc áo sơ mi đôi ngồi trên một chiếc xe đạp, Lệ Dĩnh ngồi sau ôm Ngô Diệc Phàm. Hai người rong ruổi trên đường, khi đến đoạn xuống dốc, Lệ Dĩnh bỏ hai tay ra giơ chéo lên cao, tóc đuôi ngựa tung bay trong gió vẽ nên những đường cong tuyệt vời. Thậm chí cô còn hưng phấn kêu lên một tiếng. 

Chuyện không may duy nhất là không biết vì Ngô Diệc Phàm tay dài chân dài hay vì dạo này Lệ Dĩnh đã tăng cân mà khi hai người dừng lại xuống xe lại nghe thấy cạch một tiếng, ốc vít cố định giỏ xe bung ra, cả giỏ xe và mấy quyển sách đạo cụ để trong giỏ xe tới tấp rơi xuống đất. 

Mọi người đều há hốc mồm. 

*** 

Cảnh thứ ba được chọn ở một góc yên tĩnh trong làng nghỉ mát. Nơi này có một ngôi nhà gỗ nhỏ màu trắng đẹp đẽ, trước cửa có một cây hoa dâm bụt rất tươi tốt nở hoa rực rỡ. 

Lệ Dĩnh cảm thấy cảnh này vừa quen thuộc vừa thân thiết. Khi còn bé gia đình cô ở Lang Phường, hàng rào trước cửa nhà cũng trồng toàn hoa dâm bụt. Cha Triệu chỉ hàng rào nói đây là hàng rào đẹp nhất trên thế giới, dâm bụt sẽ tự mọc trước cửa những nhà có phúc. Khi đó Lệ Dĩnh nhìn xung quanh, quả nhiên chỉ có trước cửa nhà cô là có hoa dâm bụt. Cô tin là thật, cảm thấy rất tự hào. 

Sau đó cô mới biết là cha Triệu tự tay trồng. 

Nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến thiện cảm của cô dành cho loài hoa này. 

Đạo diễn chỉ đạo Lệ Dĩnh và Ngô Diệc Phàm mặc áo ngủ, coi ngôi nhà gỗ phía sau như nhà của mình. Hai người tự do thoải mái như đứng trước cửa nhà mình. 

Chuyên gia trang phục chọn hai bộ đồ ngủ, Lệ Dĩnh màu hồng, Ngô Diệc Phàm màu lam. 

Bộ đồ ngủ của Ngô Diệc Phàm rõ ràng hơi chật, áo còn miễn cưỡng mặc được nhưng quần mặc vào lại ngắn như quần lửng. Lúc cài cúc, Ngô Diệc Phàm thoáng nhìn Lệ Dĩnh đã thay quần áo xong đi ra. Bộ quần áo của cô rất vừa, nhìn cô như vừa mới thức dậy bước ra khỏi nhà. Nhà tạo mẫu tóc đã đổi từ tóc đuôi ngựa buộc cao sang tóc buông xõa buộc hờ bằng dây buộc tóc màu vàng nhạt, thoạt nhìn rất giống đang ở nhà. 

Ngón tay Ngô Diệc Phàm dừng lại, ánh mắt nhìn một lượt từ đỉnh đầu đến gót chân cô. Cô lại đi một đôi dép xỏ ngón để lộ móng chân tròn trịa. 

Một lát sau Ngô Diệc Phàm mới tiếp tục cài cúc áo. Sau khi cài xong chiếc cúc cuối cùng, anh ta xoay người về phía cây dâm bụt, chậm rãi điều chỉnh lại tâm tình. 

Phải mất hai phút mới triệt để bình tĩnh lại. 

*** 

Tập dượt trước khi chính thức ghi hình theo thường lệ. 

Đạo diễn bảo Lệ Dĩnh bỏ dép, đứng chân trần trên mu bàn chân Ngô Diệc Phàm, lưng dựa vào cây hoa dâm bụt. 

Lệ Dĩnh thử làm theo nhưng không thành công, lần thứ hai Ngô Diệc Phàm phải đưa tay giúp đỡ, tay trái vòng qua eo cô. 

Một người cúi đầu, một người ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau ở cự li rất gần, Lệ Dĩnh đương nhiên rất căng thẳng. 

Đạo diễn châm một điếu thuốc đứng quan sát từ xa, hô to dặn hai người tự nhiên hơn một chút, thoải mái hơn một chút, làm một vài hành động tương tác đơn giản. 

Ngô Diệc Phàm đưa tay phải lên vò đầu cô, đến tận lúc mái tóc cô trở thành tổ quạ. 

"Anh có thể đừng vò đầu tôi nữa được không?" 

Ngô Diệc Phàm suy nghĩ một lát, bàn tay đưa từ đỉnh đầu cô xuống, chuyển thành nhẹ nhàng áp lên má cô. 

Lệ Dĩnh phối hợp tự nhiên, cười hỏi: "Buổi sáng tốt lành! Hôm qua anh ngủ ngon không?" 

"Rất ngon, chất lượng giấc ngủ của tôi trước giờ vẫn không có vấn đề gì". 

Sau đó tẻ ngắt. 

"Cô không có chuyện gì khác để nói với tôi à?" Ngón tay thon dài của anh ta lướt qua lông mi của cô, nhẹ nhàng hất hất. 

"Sao?" Cô bị động tác của anh ta làm cho phân tâm. 

"Có thể tùy tiện tâm sự với tôi, giống như vừa nãy tán gẫu với Trương Kiệt dưới bóng cây". Cảnh tượng đó rất không hài hòa. 

Cô nhìn anh ta, nghĩ xem nên nói chuyện gì. 

Thấy cô mãi không mở miệng, anh ta nói: "Xem ra cô cảm thấy tôi tẻ nhạt hơn Trương Kiệt rất nhiều, không có chuyện gì để nói với tôi hả". 

Không, anh thú vị hơn nhiều, vì vậy cô không biết ứng đối thế nào. 

"Ngô Diệc Phàm, anh siết tôi chặt quá, tôi thấy hơi khó thở". 

Ngô Diệc Phàm nghe vậy buông cô ra. 

Lệ Dĩnh lùi lại hai bước, nhìn Ngô Diệc Phàm mặc áo ngủ. 

Cô phải điều chỉnh lại tâm tình, người đàn ông mặc áo ngủ, ngực khẽ nhấp nhô theo nhịp thở đang đứng trước mặt cô này có sức sát thương quá lớn... 

Cô phải dừng lại một lát rồi mới để anh ta tới gần. 

Chỉ có điều anh ta hiển nhiên không nhìn ra sự khác thường của cô, sau khi gián đoạn một chút đã bước tới gần, một tay đẩy nhẹ lên vai cô về phía sau, hoàn toàn không tốn bao nhiêu sức lực, Bối Nhĩ Đóa nhỏ nhắn đã ngơ ngác ngã ngửa ra, dựa lưng vào thân cây. Anh ta nhìn cô, trong đôi mắt bình thản có một ngọn lửa được che giấu kĩ, một tay chống rất tùy ý vào thân cây trên đầu cô, từ trên cao nhìn xuống gương mặt cô. 

"... Vì sao anh lại kabe don tôi?" 

"Kabe don là cái gì?" Giọng anh ta hơi khàn khàn.

"Chính là việc anh đang làm ấy". 

"Việc tôi đang làm bây giờ?" Ngô Diệc Phàm thản nhiên thừa nhận: "Rõ ràng tôi còn chưa bắt đầu làm việc tôi muốn làm". 

"Thế vì sao anh lại đẩy tôi dựa vào gốc cây, còn mạnh tay như vậy nữa?" Gáy cô bắt đầu đau âm ỉ. 

"Không đẩy, chỉ khẽ chạm một cái, cô đã ngã ngửa ra đằng sau". Anh ta miêu tả tất cả những gì mình nhìn thấy một cách rất khách quan. 

"..." Lệ Dĩnh ra lệnh cho chính mình phải tỉnh táo, bên cạnh còn có người đứng xem: "Vậy tóm lại là anh muốn làm gì mà đột nhiên sử dụng bạo lực với tôi?" 

Bạo lực? Ngô Diệc Phàm im lặng, vừa rồi mình dùng bạo lực với cô ấy sao? 

Quả thật vừa rồi có một chớp mắt bản năng của anh ta muốn đẩy ngã cô, chỉ có điều lúc đưa tay tới thì lí trí của anh ta lại kêu dừng nên mới lập tức thu lực chuyển thành khẽ chạm, không ngờ cô vẫn ngã về phía sau. 

Còn vì sao lại muốn đẩy ngã cô, sau khi đẩy ngã muốn tiếp tục làm gì cô? Trong nháy mắt, những ý nghĩ như ẩn như hiện, những hình ảnh kích động, khó chịu nhưng lại tuyệt vời đó... tạm thời không thể biểu hiện ra khiến cô sợ. 

Còn nhiều thời gian. 

Anh ta nhớ Trương Kiệt đã nói đàn ông nên đối xử với phụ nữ thế nào. Điều quan trọng nhất là dịu dàng, tôn trọng. Đây cũng là nguyên nhân Trương Kiệt luôn được đánh giá có phong độ rất cao, anh ta là một quý ông mẫu mực trong mắt đa số phụ nữ. 

Ngô Diệc Phàm không bao giờ muốn làm quý ông vô vị, nhưng nếu có thể giành được thiện cảm của cô, anh ta cũng không ngại gắng gượng diễn xuất một hồi. Chỉ cần anh ta muốn làm thì chắc chắn sẽ không thể làm kém người khác. 

"Đau không?" Anh ta hỏi cô. 

"Sau gáy hơi đau". 

"Dịch đầu vào đây một chút, để tôi xoa cho cô". 

Lệ Dĩnh nhấc đầu lên, Ngô Diệc Phàm đưa tay xoa gáy cho cô, nhẹ nhàng vừa phải, không dám mạnh tay. 

Hơi thở đều đều ấm áp của anh ta từ từ lan ra. Cô ngửi thấy hơi thở thuộc về riêng anh ta từ cự li gần. 

Một người đàn ông không hút thuốc lá, không uống rượu, ăn uống điều độ, có chứng yêu sạch sẽ cấp độ nhẹ, thích uống trà xanh, thường ăn trái cây, tham gia hoạt động ngoài trời, thông số chức năng lục phủ ngũ tạng toàn bộ đều nằm ở mức chuẩn mực, đương nhiên hơi thở của anh ta cũng sẽ mát mẻ sạch sẽ đặc trưng như một cơn gió biển sáng sớm tinh sương. 

Cô lại một lần nữa xuất thần. 

"Thân mật hơn nào, đừng cúi đầu nữa, ngẩng đầu lên nhìn nhau". Đạo diễn phía xa hô to. 

Lệ Dĩnh ngẩng đầu lên, Ngô Diệc Phàm rút tay về, hai người lại một lần nữa nhìn nhau. 

Lần này Lệ Dĩnh nhìn thấy chính mình trong mắt anh ta. 

Chính mình bị anh ta khóa chết trong mắt. 

"Nữ chủ động lên nào, kiễng chân hôn lên má nam". Đạo diễn càng nhìn càng sốt ruột, hai người này có quá ít các hoạt động tương tác thân mật. 

Lệ Dĩnh vẫn đứng yên không dám làm gì, đến tận lúc Ngô Diệc Phàm nhắc nhở cô "Kiễng chân lên", cô mới vô thức phục tùng mệnh lệnh kiễng mũi chân lên. 

"Nghiêng người về phía trước một chút". 

Cô nghiêng về phía trước. 

"Hình như không đủ cao, thế này đi". Anh ta cúi người xuống, ánh mắt nhìn ngang vào mắt cô: "Bây giờ cô hoàn toàn có thể hôn được tôi". 

"..." Cô vẫn không dám cử động. 

Giọng của đạo diễn càng ngày càng sốt ruột, tiếng thúc giục vang lên bên tai Lệ Dĩnh. 

"Nếu không dám thì nhắm mắt lại". Ngô Diệc Phàm hướng dẫn từng bước. 

Cô nhắm mắt lại. 

"Dịch về phía trước". 

Cô dịch về phía trước. 

"Quay đầu sang phải". 

Cô quay đầu sang bên phải, nhưng môi lại không chạm vào thứ gì. 

Trước mắt như có vệt sáng lóe lên, sau đó một làn gió lướt qua bên tai. 

Má bên trái chỗ sát vành tai của cô bị hôn lên rất nhẹ. 

Cô mở mắt ra, khuôn mặt Ngô Diệc Phàm ở ngay trước mắt cô: "Sự thật chứng minh, tôi làm tương đối thuận tiện". 

"..." 

Hôn thì cứ hôn, nhưng vì sao lại hôn đúng chỗ mẫn cảm và yếu ớt nhất của cô? 

Tai cô... không thể để người khác dễ dàng chạm vào, chỉ khẽ chạm là đã xong đời, cô không cần soi gương cũng biết bây giờ tai mình thế nào. 

Quả nhiên Ngô Diệc Phàm đã phát hiện tình hình, nghĩ một lát rồi lên tiếng hỏi: "Tai cô cứ bị hôn vào là biến ngay thành màu cà chua à?" 

Lệ Dĩnh ngầm thừa nhận, ngón tay nhẹ nhàng chỉ lên vành tai trái của mình: "Bây giờ một tai đỏ, một tai trắng, chắc chắn người ta sẽ coi tôi là quái vật". 

"Vấn đề này rất dễ giải quyết". 

"Giải quyết thế nào?" 

Ngô Diệc Phàm áp tới hôn lên tai phải cô: "Thế này là cân ngay mà". 

"Anh..." 

"Chuyện nhỏ thôi mà, không cần cảm ơn".

***

Đang cố đẩy nhanh tiến độ cho Phàm Dĩnh😁😁
#Wind

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top