Chương 38

Trải qua quá trình gọi là "bàn bạc", nội dung ghi hình cảnh thứ hai có thay đổi, chọn cảnh là con đường đi dạo ven hồ tiếp giáp làng nghỉ mát. Nhân viên công tác mượn được một chiếc xe đạp, Ngô Diệc Phàm chở Lệ Dĩnh chậm rãi đi một vòng theo con đường quanh hồ. 

Một điều đáng tiếc là nhất thời không mượn được đồng phục học sinh nên không thể thỏa mãn được sở thích đặc thù của nhân vật nam chính. 

Sau khi trao đổi lại, chuyên gia phục trang tìm hai chiếc sơ mi tình nhân màu xanh lam kẻ ca rô nhỏ và quần bò cùng màu để Lệ Dĩnh và Ngô Diệc Phàm mặc vào. 

Sau hơn một tiếng được nhà tạo mẫu tóc giày vò bằng việc nối tóc, mái tóc của Lệ Dĩnh đã có chiều dài gần như thời học cấp ba. Cô không dám để mái chéo mà cả mái tóc đều buộc về phía sau để lộ toàn bộ phần trán. Đuôi ngựa buộc rất cao, lại đeo một gọng kính màu đen không có mắt kính, sau khi mặc quần bò sơ mi và đi giầy thể thao, Lệ Dĩnh nhìn chính mình trong gương, không ngờ lại thấy hình ảnh của mình lúc này không khác thời học cấp ba là mấy.

Lúc Lệ Dĩnh đi ra khỏi phòng, Ngô Diệc Phàm đã mặc quần áo xong, đang đứng trên hành lang đợi cô. 

"Thế nào? Trang điểm thế này có thích hợp không?" Lệ Dĩnh đi tới hỏi ý kiến anh ta. 

Vẻ mặt của nhà tạo mẫu tóc và chuyên gia trang điểm phía sau cô đều rất bình tĩnh. 

Ngô Diệc phàm quan sát Lệ Dĩnh từ đầu đến chân, ánh mắt biểu đạt suy nghĩ trong lòng, dáng vẻ Lệ Dĩnh lúc này rất đáng yêu. 

"Sao?" Thấy Ngô Diệc Phàm quan sát hơi lâu, Lệ Dĩnh sốt ruột hỏi. 

"Không có vấn đề gì". Anh ta nói bình thản: "Rất tốt". 

"Tôi cảm thấy quá mộc mạc, cả cách trang điểm và quần áo đều thế". Chuyên gia trang điểm có thâm niên không nhịn được chê bai. 

Ánh mắt Ngô Diệc Phàm thờ ơ nhìn cô ta. 

Chuyên gia trang điểm bắt được tín hiệu rõ ràng "Bất cứ ý kiến nào của cô cũng đều là thừa thãi", khóe miệng co giật lần thứ mười, đấu tranh tâm lí một lát rồi dũng cảm tuyên bố: "Dù sao tôi vẫn cho là như vậy. Đương nhiên nếu hai người không thích thì hoàn toàn có thể coi như không nghe thấy". 

"Đương nhiên". Ngô Diệc Phàm nói: "Cô hiểu được thế thì tốt". 

Chuyên gia trang điểm: "..." 

Cánh cửa đối diện bật mở, Trương Kiệt từ trong phòng đi ra, vẻ mặt mệt mỏi như vừa tỉnh ngủ, mất một thời gian mới tập trung được tinh thần: "Thay đồ xong rồi à? Ờ, có vẻ rất hợp". 

Lệ Dĩnh mỉm cười với anh ta. 

Trương Kiệt đi tới cười nhạo Ngô Diệc Phàm: "Vốn đạo diễn của chúng tôi định ghi lại một hình ảnh rất lãng mạn duy mỹ của hai người, địa điểm được chọn là trước cửa một tòa biệt thự kiểu châu Âu của làng nghỉ mát, bên đó có một chiếc xích đu bằng sắt màu trắng rất đẹp. Nhưng Diệc Phàm phản đối, nói anh ta không thích xích đu. Tôi hỏi anh ta muốn quay thế nào, anh ta nghĩ rất lâu, đến lúc tôi sắp ngủ mất mới nói muốn đạp xe chở cô... Tôi cứ tưởng anh ta có ý tưởng gì hay ho, không ngờ suy nghĩ một hồi lâu mà cũng chỉ nghĩ ra một trò cũ mèm như vậy". 

"Thế à?" Lệ Dĩnh hơi kinh ngạc, Ngô Diệc Phàm vắt hết óc suy nghĩ mà cũng chỉ nghĩ ra được có thế? 

Trương Kiệt sờ sờ cằm, than thở đầy thâm ý: "Quả nhiên là người chưa yêu bao giờ, một chút kinh nghiệm cũng không có, em phải thông cảm cho anh ta mới được". 

Lệ Dĩnh còn chưa có phản ứng gì, Ngô Diệc Phàm đã đưa tay kéo cô tới: "Điều này thì anh không phải lo". 

Nói rồi kéo Lệ Dĩnh đi. 

Trương Kiệt chậm mất nửa nhịp đứng yên tại chỗ, nhếch miệng suy tư. Xem tình hình hiện nay thì còn chưa thể xác định Lệ Dĩnh có tình cảm gì với Ngô Diệc Phàm hay không, tại sao Ngô Diệc Phàm lại làm như đã nắm chắc thắng lợi rồi? 

Đường đi dạo ven hồ rất rộng rãi, mặt đường điểm xuyết rêu xanh. Ánh nắng chiếu xuống, ngay cả đất cát bám trên ngọn rêu cũng có thể nhìn thấy hết sức rõ ràng, ánh sáng ở đây đúng là hoàn hảo. 

Như thường lệ, trước khi chính thức ghi hình phải diễn tập vài lượt. Lệ Dĩnh ngồi sau xe của Ngô Diệc Phàm, hai tay thận trọng đặt bên hông anh ta. Người Ngô Diệc Phàm quá cao, chiếc xe này lại tương đối thấp, anh ta ngồi lên nhìn rất giống như một chiếc xe đồ chơi. 

Một lát sau xe mới từ từ tăng tốc. Lệ Dĩnh quay sang nhìn nước hồ gợn sóng lấp lánh dưới ánh mặt trời, dần dần chuyển từ màu xanh lam thành màu xanh lục. Khung cảnh trước mắt trở nên mát dịu, cô nhắm mắt lại, thoải mái hít sâu một hơi, đến lúc thở ra lại nghe thấy két một tiếng. Cô mở mắt ra nhìn, không ngờ Ngô Diệc Phàm đã dừng xe lại. 

"Có chuyện gì vậy?" Lệ Dĩnh hỏi. 

"Tay cô đặt ở đâu?" 

"Bên hông anh". 

"Ờ, nếu cô có thể đổi sang vị trí khác, có lẽ tôi sẽ thấy thoải mái hơn một chút". Anh ta nói: "Chẳng hạn như đặt ở bụng tôi". 

"Bụng?" Lệ Dĩnh suy nghĩ một lát, đây không phải biến tướng yêu cầu cô ôm anh ta từ phía sau hay sao? 

"Sao? Như vậy có gì không ổn?" 

Lệ Dĩnh suy nghĩ một lát rồi ôm anh ta từ phía sau. 

"Dịch lên một chút nữa". 

Lệ Dĩnh nghiêng người về phía trước, khuôn mặt áp vào lưng anh ta, lập tức cảm thấy như áp vào một ngọn lửa nóng bỏng. 

"Có thể chặt hơn chút nữa không?" Anh ta buông mắt, nhỏ giọng nhắc nhở: "Ý tôi nói là tay". 

Lệ Dĩnh làm theo. 

Đến lúc xác định Lệ Dĩnh đã thật sự ôm chặt, Ngô Diệc Phàm mới tiếp tục đạp xe. 

Dọc theo đường ven hồ thảnh thơi đi về phía trước, Lệ Dĩnh áp má vào lưng Ngô Diệc Phàm, quan sát cảnh sắc xung quanh. 

Tiếng chim vỗ cánh, tiếng gió hôn lá cây, tiếng bánh xe nhẹ nhàng lăn trên mặt đất. Tất cả những âm thanh vốn rất nhỏ giờ khắc này đều được phóng đại vô số lần. 

Càng khỏi phải nói đến tiếng đập trong lồng ngực. 

"Trước kia cô đã được một nam giới nào chở chưa?" Anh ta đột nhiên hỏi. 

Cô ngước mắt lên: "Cha có tính không?" 

"Không tính". Giọng anh ta chậm lại, có một sự dịu dàng rất kì lạ. 

"Tôi nhớ thời cấp ba sau khi tan học có rất nhiều nam sinh chở bạn gái mình về nhà, còn nữ sinh muốn bạn trai mình đỡ mệt nên đều ăn ít hơn cho đỡ nặng". 

"Cô không cần giảm cân, đã đủ nhỏ rồi, gầy hơn nữa thì không còn gì cả". 

Lệ Dĩnh không hiểu ý anh ta lắm, thăm dò: "Anh đang ám chỉ một bộ phận đặc biệt nào đó?"

"Bộ phận đặc biệt?" Anh ta không hiểu: "Tôi đang nói cô". 

"Tôi một mét sáu lăm, bốn mươi ba cân, không gầy không béo, rất bình thường, được chưa?" (W: Vậy mà ko gầy??)

"Nhìn cô rất nhỏ, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào nhỏ hơn cô". 

Lệ Dĩnh không phục: "Từ bé đến giờ anh đã tiếp xúc gần gũi với mấy người phụ nữ?" 

Ngô Diệc Phàm suy nghĩ một lát: "Mẹ tôi, bà ngoại tôi, em họ tôi và cô. Cô là người nhỏ nhất". 

"Suýt nữa quên mất, một người mà ngay cả em họ mình có đẹp hay không cũng không trả lời được thì không biết tỷ lệ chiều cao cân nặng phổ biến của phụ nữ cũng là bình thường". 

"Còn cô, ngoài người nhà còn có bạn nam nào tương đối thân thiết không?" 

Lệ Dĩnh lục tìm trong đầu một lượt, lắc đầu: "Dường như không có". 

"Ờ được". Giọng anh ta nhẹ như gió. 

Câu tiếp theo của Lệ Dĩnh biến thành một lời thăm dò: "Mẹ tôi vẫn giục tôi tìm bạn trai, sợ tôi lỡ mất độ tuổi vàng của phụ nữ sẽ không lấy được chồng". 

"Độ tuổi vàng của phụ nữ là độ tuổi nào?" 

"Hai mươi đến hai mươi tám tuổi". 

"Cô còn thời gian gần bốn năm nữa, đủ mà". 

"Tại sao anh lại chắc chắn trong bốn năm tới tôi có thể lấy được chồng?" Mũi chân cô tinh nghịch quệt xuống mặt đường, âm lượng hạ thấp bảo đảm chỉ có cô và anh ta nghe thấy: "Bây giờ thậm chí tôi còn không có cơ hội quen biết bạn khác giới, tôi cũng không thích tụ tập đông người, xác suất có bạn trai rất thấp". 

"Rải lưới rộng sẽ không bắt được cá lớn". Anh ta phân tích, nhân tiện tẩy não cho cô: "Không bằng khóa chết mục tiêu gần nhất để nâng cao tỷ lệ thành công". 

"Mục tiêu gần nhất?" Lệ Dĩnh hỏi: "Ý anh không phải là chính anh và sếp Trương đấy chứ?" 

"Trương Kiệt?" Giọng anh ta đột nhiên trầm xuống vài phần: "Triệu Lệ Dĩnh, trong mắt cô, Trương Kiệt cũng xem như là đàn ông à?" 

"..." Lệ Dĩnh triệt để cứng họng. 

Chẳng lẽ sếp Trương trong mắt anh là đàn bà? 

"Trương Kiệt không được". Anh ta lạnh nhạt phủ định. 

"Vì sao?" 

"Trương Kiệt là cháu trai tôi". 

"Thì sao?" 

"Tôi không thể nào chấp nhận được". Anh ta bình tĩnh nhìn về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc, nói thẳng suy nghĩ trong lòng. 

Nếu đời này không có được cô, anh ta hi vọng cô sẽ đi càng xa càng tốt, hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của anh ta, đừng bao giờ để anh ta nhìn thấy một lần nữa. 

Lệ Dĩnh chớp mắt rất chậm, không rõ ý anh ta là gì. Không thể chấp nhận chuyện mình trở thành cháu dâu của anh ta hay là có nguyên nhân khác? 

Nhưng cô không dám hỏi tiếp. Nếu tiếp tục hỏi mà đáp án của anh ta lại khác suy đoán trong lòng cô thì sẽ khiến cô rất thất vọng. 

Hôm nay ánh nắng ấm áp, phong cảnh nơi này cực đẹp, một sự hạnh phúc không thể diễn tả đang ở gần trong gang tấc, vì sao cô phải mạo hiểm phá vỡ nó? Dù cô có phải phá vỡ thì cũng không nên chọn vào ngày hôm nay. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top