Chương 34
Ngô Diệc Phàm kéo Lệ Dĩnh đứng lên, mặt đối mặt với hai cô cậu học trò đột nhiên xuất hiện trong bóng đêm.
"Hai người không phải học sinh trong trường". Nam sinh tỏ vẻ không kiên nhẫn: "Lên sân thượng làm gì?"
"Tâm sự". Ngô Diệc Phàm nói.
"Nửa đêm trèo lên sân thượng tâm sự? Ai tin?" Nam sinh khinh thường: "Trường tôi cấm người bên ngoài vào ngắm cảnh, hai người mau đi đi".
Ngô Diệc Phàm nói không nhanh không chậm: "Đầu tiên, hình như cậu không có quyền đuổi người. Còn nữa, như cậu vừa nói, nửa đêm lên đây tâm sự nói cũng không ai tin, vậy cô cậu lên đây làm gì? Thảo luận bài học à?"
Nam sinh nghẹn lời một lát, nheo mắt lại: "Anh cần gì biết chúng tôi lên đây làm gì? Đây là trường của chúng tôi, không phải trường anh".
"Là trường của cậu, không sai, có điều rất rõ ràng là cậu đã vi phạm nội quy". Ngô Diệc Phàm nói: "Chẳng những trốn học mà còn tìm cách dẫn bạn gái lên đây, có ý đồ động thủ động cước, nói ra cũng không phải chuyện gì vinh dự".
"Anh..." Nam sinh tức giận không nói nên lời.
Nữ sinh bên cạnh kéo kéo tay áo cậu ta: "Anh đừng nói nữa... Hai người này nhìn có vẻ quen quen".
Lệ Dĩnh giật thót, thầm nghĩ sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Nữ sinh bước một bước tới gần, chăm chú nhìn rồi bàng hoàng tỉnh ngộ: "Hai người hình như là người chơi trong trò chơi thực tế trên souyu, cặp người chơi chiều cao chênh lệch rất rõ ràng đó..."
Cô bé còn chưa nói xong, Lệ Dĩnh đã vô thức kéo tay Ngô Diệc Phàm, nói một câu "Chúng ta đi" rồi đi rất nhanh qua bên cạnh hai học sinh, mở cửa sắt chạy xuống dưới.
Đến tận lúc rời khỏi giảng đường năm mươi mét, Lệ Dĩnh mới buông Ngô Diệc Phàm ra, thở phào một hơi: "Sân thượng cũng không phải một nơi an toàn".
Ngô Diệc Phàm nhìn trời sao, nói chậm rãi: "Ngoài khách sạn, rất khó tìm được một nơi không có người thứ ba".
"Còn lâu tôi mới đi thuê phòng với anh". Lệ Dĩnh chán nản nhắc nhở: "Mau đi thôi, nếu không lát nữa hết giờ, học sinh sẽ đi ra như ong vỡ tổ, chúng ta bị phát hiện sẽ không tốt".
Ngô Diệc Phàm lại coi thường sự nhắc nhở của cô, đứng yên tại chỗ như suy nghĩ gì đó, dáng người cao ráo, dường như đang ngắm nghía vườn trường trong đêm.
"Anh đang nghĩ gì thế? Còn không đi mau?" Lệ Dĩnh nghi hoặc.
"Vừa rồi hai học sinh ngắt lời chúng ta trên sân thượng là người yêu?" Anh ta hỏi.
"Rõ ràng là vậy".
"Bọn nó mới lớn mà".
"Đúng, có điều chuyện đó thì có gì lạ? Học sinh cấp ba yêu nhau là chuyện rất thông thường, chẳng lẽ khi anh học cấp ba lại không thấy?"
"Dường như không thấy có cặp nào công khai".
"Về cơ bản yêu đương thời cấp ba là chuyện bí mật, thường ít khi công khai". Lệ Dĩnh nói: "Anh không phát hiện cũng là bình thường. Anh vốn có một khả năng đặc biệt, đó là có thể lược qua tất cả mọi thứ xung quanh một cách có lựa chọn".
Ánh mắt Ngô Diệc Phàm rơi vào người cô: "Vậy cô từng có chuyện bí mật như thế không?"
Lệ Dĩnh lắc đầu: "Không. Thời cấp ba ngoài học hành thì tất cả thời gian của tôi đều dùng để đọc truyện tranh".
"Có bạn học nam theo đuổi không?"
Lệ Dĩnh nhớ lại một lát, gật đầu thành thật: "Có, còn không chỉ có một. Nói ra anh đừng tưởng tôi khoác lác, thực ra ba năm cấp ba tôi rất có giá, còn là hoa khôi của lớp nữa".
Ngô Diệc Phàm dường như thấy hứng thú: "Thế à? Khi đó cô không giống bây giờ hay sao?"
"Anh đừng có độc mồm độc miệng". Lệ Dĩnh trợn mắt nhìn anh ta: "Khi đó tôi rất gầy, da mịn màng hơn bây giờ mười lần, tóc cũng dài hơn bây giờ, miễn cưỡng được coi là người đẹp".
Nói ra miệng, chính cô cũng hơi xấu hổ, thế là ngượng ngùng bổ sung: "Đương nhiên huy hoàng đã qua rồi, hảo hán không nhắc lại cái dũng năm xưa, không nhắc tới nữa, không nhắc tới nữa".
Trong bóng đêm, đôi mắt đen của Ngô Diệc Phàm vẫn chăm chú nhìn cô, nhìn đến mức cô mất tự nhiên hỏi anh ta: "Rốt cuộc anh đang nghĩ gì?"
"À, đột nhiên tôi phát hiện tình yêu thời cấp ba không nhạt nhẽo như tôi tưởng". Anh ta vẫn nhìn cô.
"..." Chẳng lẽ anh ta bị hai cô cậu vừa rồi kích thích?
"Đi thôi". Anh ta thu ánh mắt lại.
Quay lại đường cũ, chuồn êm ra cổng sau, Ngô Diệc Phàm tiện tay phủi vạt áo, lại đưa tay nhặt lá cây trên đầu Lệ Dĩnh.
"Hôm nào có thời gian gửi cho tôi ảnh của cô thời cấp ba".
"Vì sao?"
"Tôi muốn thấy hoa khôi lớp trước kia nhìn thế nào".
Lệ Dĩnh nhún vai: "Được thôi. Có điều đổi lại anh cũng phải gửi ảnh của anh thời cấp ba cho tôi".
"Được".
Thực ra Lệ Dĩnh có một mục đích, cô muốn thấy anh ta mặc đồng phục học sinh.
Hai người lên xe rời khỏi trường trước khi các học trò tan lớp tràn ra cổng.
Ngồi trên xe, Lệ Dĩnh nhớ lại cảnh tượng trên sân thượng vừa rồi, suy nghĩ từ từ trở nên rõ ràng hơn. Anh ta nói mặc dù hơi vòng vèo làm người ta khó hiểu, nhưng phân tích từng câu một thì không khó đưa ra một kết luận, đó chính là anh ta đã nghe theo đề nghị của sếp Trương.
Chẳng lẽ là sếp Trương đã bí mật cho anh ta lợi ích gấp đôi? Lệ Dĩnh thầm nghĩ. Nhưng anh ta không thiếu tiền. Hay là anh ta có cái chuôi nào rơi vào tay sếp Trương, hoặc là trang video của sếp Trương cũng có một phần đầu tư của anh ta? Dù sao hai người đó cũng là cậu cháu, anh ta có một cổ phần nhất định cũng là chuyện dễ hiểu. Bởi vì có dính dáng về lợi ích như vậy nên anh ta mới...
"Vừa rồi tôi nói cô nghe hiểu chứ?" Ngô Diệc Phàm đang lái xe hỏi.
Lệ Dĩnh chấm dứt suy nghĩ, nói: "Nếu tôi không nghe nhầm thì ý anh là ủng hộ ý kiến của sếp Trương?"
"Đúng". Trương Kiệt đến tìm anh ta, không nói gì khác, chỉ có một câu, anh muốn có nhiều cơ hội tiếp xúc gần gũi với Lệ Dĩnh hơn hay không?
"Bởi vì sếp Trương đã hứa cho anh một số lợi ích?" Cô thăm dò.
"Nói như vậy cũng không sai". Anh ta thừa nhận.
Quả nhiên là như vậy. Lệ Dĩnh cho rằng mình đã đoán đúng, anh ta và sếp Trương nhất định có lợi ích liên quan cho nên anh ta mới đồng ý với kế hoạch này.
Đèn đường bên ngoài chạy vùn vụt về phía sau, ánh sáng màu vàng ấm áp hắt lên khuôn mặt Lệ Dĩnh. Ngoài mặt cô vẫn ung dung, nội tâm lại nghiêm túc cân nhắc lợi hại trong chuyện này.
Bây giờ anh ta sẵn sàng cùng cô đóng giả tình nhân, tạo ra tiêu điểm trước mặt đại chúng, mặc dù là do quan hệ với sếp Trương nhưng anh ta đã gật đầu, điều này ít nhiều cho thấy anh ta không bài xích sự tồn tại của cô. Đây trở thành cơ hội duy nhất để cô có thể "hợp tình hợp lí" tiếp tục gặp mặt, qua lại mật thiết với anh ta.
Như Tạ Na nói, cô đã có một chút cảm tình với anh ta, vậy trước mắt cô bây giờ chính là một cơ hội.
Nếu giữa hai người không có quan hệ này, với cá tính của anh ta, rất có khả năng anh ta sẽ chẳng buồn nói chuyện với cô.
Đây là lần đầu tiên cô thích một người nên cũng không có kĩ xảo theo đuổi nào, thậm chí ngay cả mời anh ta đi xem phim thế nào cũng không biết.
Sự thật là ngoài đi đường tắt này, cô không có biện pháp nào khác để tiếp cận anh ta.
"Ý cô là gì?" Thấy cô suy tư một thời gian dài, anh ta lên tiếng hỏi.
"Nếu quyết định như vậy, trong một thời gian rất dài anh sẽ không thể nghĩ đến chuyện yêu người khác". Lệ Dĩnh hỏi lại: "Như vậy anh cũng không thấy có vấn đề gì sao?"
Ngô Diệc Phàm thậm chí còn không ngước mắt lên: "Chẳng phải tôi đang yêu cô sao?"
Nghe thấy anh ta nói thẳng băng không hề có chút tâm tình nào, Lệ Dĩnh chớp chớp mắt. Anh ta quả nhiên là một người nhanh chóng vào vai, một lòng vì công việc, làm gì cũng đi thẳng vào vấn đề.
"Nếu cha mẹ anh hỏi đến, anh có nói thật với họ không?"
"Cha mẹ tôi không chú ý nhiều lắm đến đời sống riêng tư của tôi". Ngô Diệc Phàm nói: "Nhưng nếu họ hỏi, tôi sẽ nói thật với họ".
"Vậy tôi đồng ý". Cô nói ra bốn chữ.
Hai tay cầm vô lăng của anh ta bất giác nắm chặt hơn, giọng nói trở nên trịnh trọng: "Cô đã đồng ý thì phải nhớ, bắt đầu từ bây giờ không được có qua lại với người khác giới ngoài tôi".
"Đương nhiên rồi". Cô gật đầu: "Một khi đã hợp tác, tôi vẫn có đạo đức nghề nghiệp".
"Đạo đức nghề nghiệp?" Anh ta nhắc lại lời cô, sau đó sửa lại bằng giọng lạnh nhạt: "Ý tôi là không chỉ quan hệ hợp tác giữa chúng ta. Cô không được có liên lạc với người khác giới mà giấu tôi, kể cả suy nghĩ trong lòng cũng không được".
"..." Nguyên tắc của anh ta quả nhiên ngặt nghèo.
"Hiểu không?"
"... Tôi sẽ cố gắng". Dù sao tư tưởng cũng có lúc không chịu sự khống chế của con người, lúc xem phim Mỹ thỉnh thoảng cô cũng tơ tưởng cơ bụng sáu múi của các tài tử.
"Cố gắng?" Vừa lúc đến đèn đỏ, anh ta dừng xe, quay sang dùng ánh mắt hỏi cô, xem như bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa sắc bén.
Lệ Dĩnh chỉ tấm biển quảng cáo rất to ngoài cửa sổ, trên biển là một người mẫu trẻ trung mặc váy siêu ngắn để lộ cặp đùi đẹp thon dài, nụ cười vui vẻ có thể cảm hóa bất cứ một người khác giới nào. Cô giải thích: "Như cô gái này, đàn ông hoặc nhiều hoặc ít đều phải chú ý, rồi lại tưởng tượng một vài hình ảnh an ủi tâm hồn. Tôi rất hiểu điều đó, bởi vì đây là chuyện thường tình của con người. Cho nên khi yêu nhau vẫn được phép thỉnh thoảng suy nghĩ bâng quơ".
Ánh mắt Ngô Diệc Phàm lách qua Lệ Dĩnh thoáng nhìn biển quảng cáo như nhìn một bồn hoa không có sức sống, lập tức thu ánh mắt lại, bình luận: "Rất nông cạn".
"Anh không cảm thấy chân cô ấy vừa dài vừa thẳng, siêu đẹp sao?" Dù là phụ nữ nhưng Lệ Dĩnh cũng phải chảy nước miếng.
"Không". Ngô Diệc Phàm nhìn thẳng về phía trước: "Không khác chân cô là mấy".
Lệ Dĩnh sửng sốt cúi đầu nhìn hai chân mình, không biết có phải anh ta đang mỉa mai hay không. Cặp chân trên biển quảng cáo phải dài hơn chân cô mười phân là ít...
"Mặt cô ấy rất hoàn mỹ".
"Cằm quá nhọn, thiếu mỹ cảm". Thái độ của anh ta lạnh nhạt: "Còn không bằng cô".
Lệ Dĩnh vô thức đưa ngón tay sờ cằm, thì ra Ngô Diệc Phàm thích cằm tròn trịa.
Đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, xe tiếp tục lăn bánh, Ngô Diệc Phàm nói một câu: "Lệ Dĩnh, tôi sẽ không phân tâm vì những chuyện này, cho nên cô cũng nên chung thủy với tôi cả trong tư tưởng".
Lệ Dĩnh: "..."
*********
THÔNG BÁO
Gần thi học kì nên mk sẽ ngưng đăng truyện 1 t/g, thi xog mk sẽ bù lại sau, mn thông cảm.
#Wind
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top