Chương 32

Ngoài công việc và vận động ngoài trời, nơi Ngô Diệc Phàm thường đến nhất chính là nhà sách, lần này gặp Lệ Dĩnh chỉ là trùng hợp. 

Khi anh ta đi thang cuốn lên tầng hai, vừa nhìn đã thấy Lệ Dĩnh đứng bên giá sách cố gắng kiễng chân với, nhìn từ góc độ của anh ta, Lệ Dĩnh tỏ ra rất mi nhon. 

Dường như anh ta chỉ cần dùng một tay đã có thể bao cô lại. 

Đứng sau lưng cô, anh ta vẫn đoán xem bao giờ cô biết quay lại tìm người cứu viện. Chỉ có điều đã năm phút trôi qua mà cô vẫn tỏ ra rất cố chấp, điều này khiến anh ta vừa thắc mắc lại vừa nghi hoặc. Cô ấy thấp như vậy, từ nhỏ đến giờ chắc vẫn gặp phải không ít khó khăn. 

Sau khi lấy sách xuống giúp cô, anh ta nghĩ, nếu bên cạnh cô ấy không có một người cao giúp đỡ, cô ấy có thể sinh hoạt bình thường không? 

Hiển nhiên anh ta chỉ nghĩ đến hiện tại, hoàn toàn quên mất sự thật là hai mươi tư năm trước đây không có sự tồn tại của anh ta, Lệ Dĩnh vẫn sống rất thoải mái. 

*** 

Lệ Dĩnh mua một quyển sách, Ngô Diệc Phàm đi xem một vòng nhưng không mua gì, cùng cô đến quầy thanh toán rồi đi ra ngoài. 

Đi tới trước cửa thang cuốn, Lệ Dĩnh nói: "Anh đi phía trước tôi". 

Đợi Ngô Diệc Phàm đi trước, Lệ Dĩnh mới đi theo sau lưng anh ta, nhân tiện đưa mắt nhìn quanh. May mà thời điểm này trong nhà sách rất ít người, không có ai chú ý tới họ. 

Ra đến cửa, Lệ Dĩnh vẫn duy trì cảnh giác, Ngô Diệc Phàm lại không nhìn được nữa: "Cô lo nghĩ quá nhiều rồi đấy, chúng ta đều không phải minh tinh, chưa đến mức người người đều quan tâm chú ý". 

"Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn". Lệ Dĩnh rất tự nhiên nhớ tới lời Tạ Na đã nói. Cô và Ngô Diệc Phàm đứng chung một chỗ, không muốn để người khác chú ý cũng khó. 

"Cô ăn cơm chưa?" 

"Còn chưa". 

"Tôi cũng chưa, cùng đi ăn chứ?" 

Lệ Dĩnh suy nghĩ một lát. Bây giờ đang ở đầu sóng ngọn gió, hai người ngang nhiên cùng đi ăn có thể sẽ bị người khác nhận ra và xì xào bàn tán. 

Thấy cô phân vân do dự, Ngô Diệc Phàm quyết định: "Đi thôi, ăn cơm thôi mà, đừng nghĩ quá nhiều". 

Theo yêu cầu của Lệ Dĩnh, Ngô Diệc Phàm lái xe đến một ngõ nhỏ kín đáo, cùng cô ăn cơm chiên trứng. 

Quán cơm nhỏ này không nhiều người biết nhưng đồ ăn rất ngon. Mặt tiền rất hẹp, trần nhà hơi thấp, Ngô Diệc Phàm vừa đi vào lập tức tỏ ra chật chội. Bà chủ ngồi sau quầy còn cố ý ngẩng đầu nhìn anh ta: "Ngồi trong kia rộng rãi hơn". 

Sau khi chọn bàn ngồi xuống, hai người gọi cơm chiên. Trong lúc chờ đợi, Lệ Dĩnh sắp xếp lại túi xách, lấy kính đen, khẩu trang và mũ ra đặt trên bàn, lẩm bẩm: "Đều mang theo vô ích, không cần dùng tới thứ nào". 

"Có phải ra ngoại thành chơi đâu, cô cần gì phải vũ trang đến tận răng thế". Ngô Diệc Phàm liếc nhìn một đống đồ bỏ trước mặt. 

Lệ Dĩnh vừa sắp xếp vừa nhỏ giọng nói: "Anh suy nghĩ rất thoáng nhỉ". 

Nói rồi cô ngừng tay quay sang nhìn anh ta: "Cơm nước xong chúng ta tìm một chỗ nào đó, tôi có chuyện muốn nói với anh". 

"Muốn nói gì có thể nói luôn bây giờ". 

Lệ Dĩnh liếc bà chủ ngồi sau quầy. Bà chủ có một khuôn mặt tròn trịa, đeo một chiếc kính rất hẹp, đang cúi đầu xem xét sổ sách, thoạt nhìn thật thà vô hại nhưng không thể khẳng định có nguy hiểm hay không. 

"Ở đây có người". Cô đã mắc bệnh đa nghi: "Tôi muốn nói chuyện ở nơi không có người thứ ba". 

"Nơi không có người thứ ba?" Ngô Diệc Phàm trầm ngâm: "Vậy ăn cơm trước đi, đợi ăn xong nói tiếp". 

Một lát sau con trai bà chủ bưng hai bát cơm chiên tới đặt lên bàn. Lệ Dĩnh nhỏ giọng cảm ơn, cầm đũa cúi đầu ăn cơm. Ngô Diệc Phàm ăn thử một miếng rồi gọi hết sức không thấp giọng: "Làm ơn lấy cho tôi một đĩa dấm". 

Ánh mắt bà chủ lại lia tới quan sát hai người, giọng nói đều đều: "A Lượng, lấy giấm". 

Con trai bà chủ tên là A Lượng nghe thấy mẹ gọi liền uể oải đứng dậy khỏi chiếc ghế trước ti vi, đi vào trong lấy dấm mang ra cho Ngô Diệc Phàm. 

Lệ Dĩnh cho Ngô Diệc Phàm một ánh mắt "lắm chuyện". 

"Cảm ơn". Ngô Diệc Phàm nói. 

A Lượng bước đi hai bước, lại quay lại nhìn đôi chân dài dưới gầm bàn, cười hỏi Ngô Diệc Phàm: "Đại ca, anh cao bao nhiêu?" 

Ngô Diệc Phàm chan dấm vào bát cơm, trả lời A Lượng: "Một mét tám bảy". 

"Anh là vận động viên hay là người mẫu?" 

"Đều không phải". 

"Người bình thường? Vậy anh ăn gì mà cao như vậy?" 

"Rau chân vịt, rong biển, cá tôm và sữa bò". 

"Toàn những thứ em không thích ăn". A Lượng thở dài. 

Ánh mắt Ngô Diệc Phàm dừng lại trên người A Lượng một lát, buông một câu: "Biết mà". 

A Lượng: "..." 

Lệ Dĩnh: "..." 

Bà chủ nghe vậy cũng tham gia câu chuyện, nói với con trai: "Có nghe thấy không, người ta ăn gì mới cao như vậy? Con thì sữa cũng không chịu uống, lùn thế là đáng đời". 

A Lượng gãi gãi đầu, vội chuồn về ghế ngồi, lại không quên quay lại nhìn Ngô Diệc Phàm, miệng lẩm bẩm gì đó. 

Lệ Dĩnh nhìn người đối diện, không khỏi nghĩ, anh ta quá dễ trở thành tiêu điểm, làm người yêu của anh ta bất kể thật giả đều phải chuẩn bị tâm lí thật tốt. 

Cơm nước xong, A Lượng đến thu tiền, tổng cộng ba mươi tệ. Ngô Diệc Phàm trả tiền, cùng Lệ Dĩnh đứng dậy đi ra ngoài. A Lượng không khỏi thán phục một tiếng: "Oa..." 

Lệ Dĩnh giả vờ không nghe thấy, nhưng xui xẻo là lúc bước ra cửa vẫn không thể không chú ý đến tiếng bình luận không có ý tốt của A Lượng: "Anh ta cao thì có ích lợi gì, bạn gái còn thấp hơn bạn gái con, ha ha ha, ông trời thật là quá công bằng". 

Đầu gối Lệ Dĩnh hơi đau, cô tuân thủ nguyên tắc không chấp trẻ con, không quay lại cãi cọ với A Lượng. 

"Cô nói cần tìm một nơi không có người thứ ba để nói chuyện với tôi". Ngô Diệc Phàm quay sang: "Tôi nghĩ đến một nơi, không bằng bây giờ dẫn cô đi luôn". 

Lệ Dĩnh hoàn hồn, vội gật đầu: "Đi thôi!" 

Mười phút sau, xe dừng lại trước cửa một khách sạn gần đó. 

Lệ Dĩnh nhìn trân trối: "Ngô Diệc Phàm, ý anh không phải là vào khách sạn đấy chứ?" 

"Chứ sao nữa?" Ngô Diệc Phàm đưa ánh mắt tuần tra phố phường đông vui tấp nập, ánh đèn rực rỡ xung quanh: "Ở đây không có nơi nào khác không có người thứ ba". 

"Không được, việc này quá rủi ro, nếu bị người quen nhìn thấy thì cả tôi và anh đều xong đời". Lệ Dĩnh phản đối. 

Quan trọng là cô chưa bao giờ cùng người khác giới vào khách sạn, vừa nghĩ đến việc lên phòng với Ngô Diệc Phàm, cô đã cảm thấy cực kì mất tự nhiên. 

"Tôi lên trước, cô đợi một chút rồi mới đi lên, như vậy sẽ không thành vấn đề". Có vẻ anh ta đã chuẩn bị đầy đủ. 

"Vẫn không được". Lệ Dĩnh nói thật: "Tôi chưa bao giờ thuê phòng với nam giới, cảnh tượng này quá... kích thích, tôi không chịu được".

"Kích thích?" Ngô Diệc Phàm nghi hoặc nhìn vẻ mặt phức tạp của cô: "Tôi chưa đến mức tối nay đã làm chuyện khiến cô không chịu được. Dù cô có muốn thì cũng phải hỏi tôi trước xem tôi có đồng ý hay không". 

Lệ Dĩnh nhìn vào mắt anh ta, đôi mắt đen của anh ta trong bóng đêm vẫn hết sức bình thản. Nhận ra anh ta chỉ lựa chọn một phương án để cô tham khảo chứ không có ý gì khác, cô cố gắng ổn định tâm tình, trả lời anh ta: "Chúng ta đến nơi khác đi. Tôi đột nhiên nhớ đến một địa điểm thích hợp để nói chuyện, không có người quấy rầy". 

Ngô Diệc Phàm nghe vậy liền bình tĩnh khởi động xe. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top