Chương 25
"Anh là cháu của Ngô Diệc Phàm thật à?"
Trương Kiệt còn chưa trả lời, Tạ Na đã vội vã lên tiếng bảo vệ: "Sếp Trương, anh có thể không trả lời những câu hỏi riêng tư".
Trương Kiệt cười nhạt, thả một viên C sủi vào trong cốc, nhẹ nhàng lắc đến lúc tan hết rồi đưa cho Tạ Na. Sau đó anh ta điềm đạm ngồi xuống, nói với Lệ Dĩnh bằng thái độ nhã nhặn: "Đó là sự thật. Bà ngoại anh qua đời vì khó sinh khi sinh mẹ anh. Ông ngoại anh ở vậy ba mươi năm rồi mới lấy vợ, chính là mẹ của Ngô Diệc Phầm. Mặc dù tuổi tác của hai người chênh lệch rất nhiều nhưng tính cách hợp nhau, sau khi kết hôn số lần cãi nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay, rất là hòa thuận".
Lúc này ngay cả Tạ Nacũng tò mò: "Vậy lúc riêng tư anh gọi Ngô Diệc Phàm là cậu à?"
"Không, bọn anh gọi thẳng tên, quan hệ gần giống như anh em".
Lệ Dĩnh dường như suy nghĩ gì đó.
Trương Kiệt tiếp tục nói lấp lửng: "Thực ra ông cậu nhỏ này của anh rất thú vị".
Quả nhiên Lệ Dĩnh ngay lập tức hỏi tiếp: "Thật à?"
"Ừ. Anh ấy hai tuổi mới biết nói, câu đầu tiên không phải bố, cũng không phải mẹ mà là về một cái đồng hồ treo tường trong nhà. Anh ấy chỉ nói nó không chạy nữa". Trương Kiệt nói: "Nếu anh ấy không nhắc nhở, sẽ không có ai chú ý là cái đồng hồ đó đã chết rồi".
"Anh ấy rất thông minh". Lệ Dĩnh nghĩ đến chuyện Einstein ba tuổi mới biết nói.
"Đúng vậy. Từ nhỏ anh ấy đã học cái gì cũng nhanh hơn người khác, sức chú ý cũng rất tốt".
"Thế tính tình anh ấy từ nhỏ đến giờ vẫn vậy à?" Lệ Dĩnh hỏi.
"À, anh ấy là người không dễ dàng thổ lộ tâm tình với người khác, bạn thân không vượt quá ba người". Trương Kiệt giải thích: "Có điều sau một thời gian tiếp xúc sẽ biết thực ra anh ấy rất dễ tính. Anh ấy chưa bao giờ là một người tính toán so đo, rất nhiều lúc còn là người bao dung, quan tâm chăm sóc người khác".
"Thật sao?" Tạ Na lộ vẻ khó tin, nhưng lúc ánh mắt Trương Kiệt nhìn tới thì giọng cô lập tức yếu hơn nhiều: "Ý em là... đánh giá một người không thể chỉ nhìn bề ngoài".
"Anh hiểu ý em. Đại đa số mọi người lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy đều cảm thấy không dễ tiếp xúc".
Lệ Dĩnh lại hỏi: "Anh ấy chưa bao giờ có bạn gái à?"
Trương Kiệt trả lời: "Nói đúng ra thì anh ấy chưa từng thích cô gái nào".
"Không biết anh ấy thích người thế nào". Lệ Dĩnh lẩm bẩm.
"Điều này thì anh không trả lời em được, em phải tự đi hỏi anh ấy". Trương Kiệt mỉm cười nhìn cô.
Lúc này Tạ Na cũng đã uống nước xong, Trương Kiệt đỡ chiếc cốc đặt lên bàn. Lúc ngón tay hai người chạm vào nhau, ngón trỏ của Tạ Na co lại một chút vì căng thẳng.
Chi tiết này lọt vào mắt Lệ Dĩnh, cô thầm cười nhạo Tạ Na trong lòng rồi nhìn Trương Kiệt rất tự nhiên thoải mái: "Sếp Trương, anh chắc chắn đã từng có bạn gái đúng không?"
Trương Kiệt nghe vậy trả lời: "Anh đã yêu một lần, một cô bạn học cùng đại học. Sau khi tốt nghiệp cô ấy ra nước ngoài nên bọn anh chia tay".
"Em nghĩ vậy cũng đúng. Anh có điều kiện tốt như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái thích".
Dường như không ngờ Lệ Dĩnh lại chuyển đề tài sang người mình, Trương Kiệt hơi mở to mắt, chỉ cười không nói.
"Có thể hỏi anh một câu nữa không? Anh thích kiểu phụ nữ thế nào?" Lệ Dĩnh thuần túy là hỏi giúp Tạ Na.
Nụ cười của Trương Kiệt chưa tắt, phong độ vẫn rất tốt nhưng hứng thú nói chuyện rõ ràng đã giảm hơn nửa, khách sáo trả lời có lệ: "Không thể nói được là loại hình cụ thể thế nào, chủ yếu là phải xem người ta".
"Xem người ta? Thế còn cao thấp béo gầy, tính tình sôi nổi hay trầm lặng?"
"Cái này không có yêu cầu đặc biệt".
Tạ Na thấy thế hắng giọng một tiếng nhắc nhở bạn thân: "Lệ Dĩnh, vừa nãy bạn nói còn có việc không ở lâu được mà? Tớ thấy cũng không còn sớm nữa, bạn mau về đi".
Trương Kiệt đứng dậy: "Lát nữa Tạ Na còn phải truyền nước, có anh ở đây trông cô ấy, em không cần lo lắng".
Lệ Dĩnh tự nhiên bị hạ lệnh trục khách vô cớ, trước khi đi còn dặn dò Tạ Na phải nghỉ ngơi cho tốt.
Sau khi Lệ Dĩnh rời khỏi phòng bệnh, Trương Kiệt suy nghĩ một lát rồi đột nhiên nói với Tạ Na: "Chẳng lẽ là ảo giác? Dường như bạn em rất hứng thú với cuộc sống tình cảm của anh?"
Tạ Na chột dạ hỏi ngược lại: "Thật... thật sao?"
"Làm phiền em lúc nào có thời gian giải thích với cô ấy một chút".
"Giải... giải thích cái gì?"
"Anh không có bất cứ cảm giác nào với cô ấy". Trương Kiệt dựa lưng vào sofa, bổ sung thêm: "Có điều cố gắng nói khéo một chút".
"Vì sao?" Tim Tạ Na đập thình thịch, anh ấy bày tỏ lập trường kiên định như thế chẳng lẽ là sợ mình hiểu lầm về chuyện này? Lẽ nào anh ấy cũng có ý gì với mình...
"Bởi vì..." Trương Kiệt chậm rãi lắc đầu: "Quan điểm thẩm mỹ của anh từ nhỏ đã hoàn toàn không giống Ngô Diệc Phàm".
"..."
Không ngờ lại là lí do này. Đám bong bóng màu hồng xung quanh Tạ Na lập tức đồng loạt tan biến.
Suýt nữa thì quên, chủ tịch đại nhân có lúc nói chuyện rất cay nghiệt.
Không biết mình vừa bị người ta ruồng bỏ, Lệ Dĩnh còn tưởng đã tạo dựng được bầu không khí cực tốt giúp Tạ Na, sau khi cô về nhất định hai người đó còn có những chuyện hay ho trong phòng bệnh đơn, thế là trước khi ngủ gửi tin nhắn hỏi dò và nhận được câu trả lời của Tạ Na: "Tiếp theo là anh ta nhìn tớ ăn hết một quả táo và một quả cam rồi đi về".
Đáp án này mặc dù ngoài dự liệu nhưng cũng không coi như quá bất ngờ dù sao thì Tạ Na cũng chưa bao giờ có chiến lược về tình cảm, không biết nắm bắt thời cơ cũng là bình thường. Phải biết từ thời cấp ba đến hết đại học Tạ Na tổng cộng đã thầm mến ba lần, điều đặc biệt nằm ở chỗ cả ba lần đối phương đều không biết gì về sự tồn tại của cô.
Nếu như là chính mình? Khi gặp một cơ hội từ trên trời rơi xuống, chắc hẳn mình sẽ không thể lãng phí mà nói thẳng với anh ấy, không biết bắt đầu từ bao giờ, em đã có cảm giác khác lạ đối với anh.
Thầm hình dung cảnh tượng khi biểu lộ câu này, trong đầu lại hiện lên một gương mặt không nên hiện lên... Lệ Dĩnh lập tức kéo chăn lên che kín mặt.
Cô nhớ lại buổi hẹn với anh ta ở khu vui chơi, từ sợ hãi khi chơi trò căn phòng rơi đến tim đập loạn nhịp khi chạm vào ngực anh ta, còn cả ngọt ngào lúc ăn kem, cảm giác mỗi một khắc đều rất mãnh liệt...
Đây là thích sao? Vốn cô còn định hỏi Tạ Na xem sao nhưng bây giờ xem ra chỉ còn cách tự đi tìm đáp án.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top