Chương 24
Lệ Dĩnh về đến nhà không lên mạng đăng ảnh ngay mà ngồi trên ghế sofa chống cằm suy nghĩ một vấn đề. Có phải cô hơi thích Ngô Diệc Phàm không?
Vừa rồi được anh ta bế lên tường rào quanh hồ, lúc anh ta áp tới cô đã ngửi thấy mùi trên người anh ta, không ngờ lại là mùi cô thích. Lúc anh ta vòng tay quanh người cô, thậm chí cô còn có khát vọng được bảo vệ.
Cô chưa yêu bao giờ, không biết đây là động lòng hay là vấn đề hormone cực kì bình thường.
Cô định gọi điện thoại nói chuyện với Tạ Na.
Nửa phút sau Tạ Na nghe máy, giọng nói có gì đó khác lạ.
"Bạn đang ở đâu đấy?" Lệ Dĩnh thử hỏi.
"Tớ ở bệnh viện".
"Bạn làm sao vậy?" Lệ Dĩnh lo lắng hỏi.
"Va quệt xe chút xíu, người không sao nhưng mặt bị kính chắn gió quẹt một chút".
Lệ Dĩnh vội hỏi Tạ Na đang ở bệnh viện nào rồi lập tức đến đó bất chấp Tạ Na cứ khăng khăng là không có việc gì.
Lúc đến bệnh viện, Lệ Dĩnh phát hiện không chỉ có một mình Tạ Na ở đó mà còn có cả sếp của bạn mình, Trương Kiệt.
Tạ Na nằm trong phòng bệnh đơn, trên trán đắp một miếng băng gạc, vẻ mặt kinh sợ nhìn sếp Trương phục vụ mình.
"Na Na!" Lệ Dĩnh không hiểu tình hình ra sao.
Trương Kiệt mặc quần tây sơ mi vàng nhạt đang bưng một cốc nước, nghe thấy tiếng gọi liền quay lại nhìn. Nhìn thấy Lệ Dĩnh, anh ta khẽ nhướng mày, khí chất cực tốt: "Chào em, em đến thăm Tạ Na à?"
"Vâng". Lệ Dĩnh gật đầu lễ phép, trong lòng lại rất nghi hoặc, tại sao vị chủ tịch đại nhân này lại cứ như chủ nhân ở đây thế?
Trương Kiệt đưa cốc nước có cắm ống hút cho Tạ Na rồi nhìn đồng hồ: "Đến giờ ăn tối rồi, hai em muốn ăn gì? Anh mời khách".
"Em ăn gì đó qua loa là được". Tạ Na nhỏ giọng khách sáo.
"Vậy anh sẽ mua một suất ăn nhẹ cho em". Trương Kiệt nói nhã nhặn, lại hỏi Lệ Dĩnh muốn ăn gì.
"Em cũng ăn qua loa là được".
"Thế em cảm phiền ở đây với Tạ Na, anh đi mua cơm". Trương Kiệt nói xong đi ra khỏi phòng.
Sau khi anh ta đi, Lệ Dĩnh hỏi Tạ Na đầu đuôi câu chuyện thế nào.
Tạ Na chậm rãi chớp mắt kể sơ lược tình hình.
Buổi tối hai ngày trước Tạ Na làm thêm giờ như thường lệ, chợt nhận được điện thoại của Trương Kiệt. Trương Kiệt đang đi ăn với khách quý từ bên ngoài đến, hai bên nói tới một khía cạnh hợp tác và thấy rất hợp ý nhau. Anh ta ý thức được đây là cơ hội hiếm có, vì thế gọi Tạ Na mang một tài liệu ở văn phòng của anh ta tới cho khách quý xem xét. Tạ Na lái xe của công ty tới, trên đường gặp mưa, cô bị một chiếc xe đâm ngang sườn. Chiếc xe dùng chung của công ty vốn đã cũ, lần này kính chắn gió bị vỡ, Tạ Na không bị thương ở đâu khác, chỉ có trên trán bị rách một vệt.
Tạ Na nằm viện hai ngày, sếp Trương vẫn đến chăm sóc.
Lệ Dĩnh nghe xong rất thương: "Bạn cúc cung tận tụy vì anh ta đến mức bị rách cả mặt".
"Anh ấy đã trả tất cả mọi chi phí giúp tớ".
"Đây là điều nên làm, bạn bị tai nạn trong khi đang làm việc".
"Anh ấy còn đảm nhiệm một ngày ba bữa".
"Cũng là chuyện nên làm, bạn xem trán bạn sưng to thế cơ mà".
"Anh ấy còn ngồi đây nói chuyện với tớ, pha trà rót nước, còn kể chuyện cho tớ nghe".
Lệ Dĩnh dừng lại một chút, hơi nghi hoặc nhìn Tạ Na: "Tại sao tớ cứ có cảm giác như bạn đang vui sướng vì nhờ họa được phúc nhỉ?"
Tạ Na cúi đầu, chỉ thiếu nước đưa tay che mặt: "Đương nhiên không phải... Tớ chỉ cảm thấy rất bất ngờ vì anh ấy lại hạ mình đến chăm sóc tớ, còn giặt sạch chiếc áo bị dính máu của tớ nữa. Phải biết là anh ấy còn không chịu giặt quần áo của chính anh ấy, đúng là quá yasashii..." (tiếng Nhật, đại ý là quá tuyệt, quá dễ thương).
Lệ Dĩnh không nể nang gì chọc vỡ đám bong bóng màu hồng xuất hiện ngày càng nhiều xung quanh Tạ Na: "Đến nước này mà bạn còn nghĩ đến những chuyện đấy à? Bác sĩ nói thế nào? Trán bạn sẽ có sẹo không?"
Tạ Na sờ băng gạc trên trán: "Bây giờ còn không biết, phải xem tình hình vết thương liền miệng thế nào đã. Tớ đã tính đến tình huống xấu nhất, tớ sẽ đi phẫu thuật xóa sẹo".
Lệ Dĩnh sờ trán Tạ Na: "Bây giờ cảm giác thế nào? Còn đau không? Nằm viện cũng thảm lắm".
"Lúc đầu tương đối đau, bây giờ chỉ thấy tê tê thôi". Tạ Na nói: "Thực ra nằm viện cũng không khổ lắm, phòng bệnh này đắt lắm..."
Lệ Dĩnh cảm thấy nụ cười của Tạ Na hơi chướng mắt, cô ngán ngẩm sửa lại: "Tớ phải nhắc nhở bạn, đừng bởi vì có người làm bộ làm tịch quan tâm đến bạn một chút mà đã quên mất đau đớn khi đó. Nói cho cùng thì anh ta chính là một nhà tư bản vắt kiệt sức lao động của bạn".
"Ai là nhà tư bản? Hai em đang nói đến ai đấy?" Trương Kiệt xách một túi đồ đi vào.
Lệ Dĩnh mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh: "Không nói ai cả, chỉ là cảm thấy Na Na liều mạng vì công việc quá, ngày nào cũng họp hành tăng ca, người gầy đi một cỡ, bây giờ còn rách cả mặt nữa".
Trương Kiệt nghe vậy chỉ cười nhạt, đặt túi xuống chân thành tạ lỗi: "Chuyện của Tạ Na là trách nhiệm của anh, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng".
Lệ Dĩnh định nói tiếp nhưng lại bị Tạ Na trách móc: "Chúng ta ăn đi đã, tớ đói rồi".
Trương Kiệt mua cháo cho Tạ Na, mua một suất cơm cho Lệ Dĩnh, ngoài ra còn mua cho hai cô gái một túi đồ ăn vặt và hai cốc đồ uống nóng, vừa nhìn đã biết là một người đàn ông ga lăng, lễ tiết chu đáo, suy nghĩ tinh tế.
Có Trương Kiệt ở đây, Tạ Na không dám nhiều lời, ngay cả ăn cháo cũng rất chậm rãi, ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu.
Lệ Dĩnh thầm thở dài trong lòng, không ngờ khi đứng trước mặt người mình thích, Tạ Na lại kém cỏi đến mức này.
Trương Kiệt ngồi đọc báo trên sofa, không cố ý nghe hai cô gái nhỏ giọng chuyện trò.
Tạ Na dừng tay liếc Lệ Dĩnh, ra hiệu cho cô nhìn Trương Kiệt.
Lệ Dĩnh quay lại thoáng nhìn nhưng không thấy có cảm giác gì, không thể lây bệnh háo sắc của Tạ Na.
Nói khách quan thì Trương Kiệt có ngũ quan ngay ngắn, nước da hơi trắng, khí chất chỉnh thể rất quý tộc, hào hoa phong nhã, giọng nói ôn hoà hiền hậu, lại có tài hoa, đích xác là loại hình ưa thích của đại đa số các cô gái.
Nhưng đối với Lệ Dĩnh thì anh ta chính là một mẫu đàn ông chất lượng rất tốt, thế thôi.
Cô quay mặt lại, chỉ một lát sau Tạ Na lại liên tiếp dùng ánh mắt ra hiệu cho cô nhìn Trương Kiệt. Lệ Dĩnh bực mình trợn mắt nhìn Tạ Na, nhỏ giọng lầu bầu rồi ngán ngẩm quay đầu lại nhìn kẻ đầu sỏ làm Tạ Na rách mặt một lần nữa.
Đúng lúc Trương Kiệt ngẩng đầu lên, ánh mắt bắt gặp ánh mắt Lệ Dĩnh. Bởi vì không chuẩn bị từ trước, ánh mắt anh ta không mang theo nét cười mang tính lễ tiết mà có một chút xa cách và coi thường người khác.
Lệ Dĩnh sửng sốt. Ánh mắt này không ngờ lại hơi giống ánh mắt Ngô Diệc Phàm.
"Sao vậy?" Trương Kiệt đặt tờ báo xuống, nụ cười lễ độ đã xuất hiện đầy đủ: "Đồ ăn không hợp khẩu vị à?"
"Không phải, đồ ăn rất ngon". Lệ Dĩnh nói: "Cảm ơn anh đã mời khách".
Lúc cô quay mặt lại, Tạ Na nói: "Vừa rồi hình như bạn nhìn hơi lâu".
"Thì chính bạn bảo tớ nhìn mà". Lệ Dĩnh thấp giọng giải thích: "Tớ thề tớ không có bất cứ cảm giác nào với ông chủ của bạn".
Tạ Na ăn hết nửa bát cháo liền đặt bát xuống định đưa tay lấy bánh pudding trong túi. Trương Kiệt lại kịp thời đi tới kiểm tra xem cô đã ăn được bao nhiêu, sau đó cầm chiếc túi đựng đầy đồ ăn vặt đặt ra xa, nói: "Xin lỗi, ăn xong bữa chính mới được ăn đồ ngọt".
Hoàn toàn coi Tạ Na như trẻ con.
Tạ Na đương nhiên ngoan ngoãn nghe lời ăn hết bát cháo. Trương Kiệt nghiêm túc kiểm tra, cho cô một ánh mắt khen ngợi rồi tự tay lấy bánh pudding cho cô: "Bây giờ ăn được rồi".
Lệ Dĩnh chứng kiến toàn bộ quá trình hai người này tương tác với nhau, có cảm giác chỉ còn thiếu nước giáo viên Trương Kiệt xoa đầu bạn nhỏ Tạ Na, nói một câu "Con ngoan quá, đáng được thưởng một phiếu bé ngoan" nữa là đủ.
Cảm thấy bị một ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm trong một thời gian dài, Trương Kiệt không nhịn được hỏi Lệ Dĩnh: "Sao thế, mặt anh có cái gì à?"
Lệ Dĩnh lắc đầu, sau đó hỏi: "Sếp Trương, có thể mạo muội hỏi anh một câu riêng tư được không? Anh là cháu của Ngô Diệc Phàm thật à?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top