Chương 23

Chơi xe đụng xong, hai người đi dạo đến bên hồ, xem một đám trẻ con và phụ huynh đang chơi các trò chơi nước, sóng bạc bắn lên tung tóe. 

Một chiếc du thuyền chạy qua, mặt hồ dần phẳng lặng trở lại, sóng bạc lấp lánh khắp mặt hồ. 

"Chúng ta chụp ảnh ở đây đi". Lệ Dĩnh cảm thấy nơi này là vừa ý nhất: "Nhưng mà chụp thế nào cho đẹp nhỉ?" 

Trong lúc cô còn đang suy nghĩ, Ngô Diệc Phàm chợt bước tới gần che khuất toàn bộ ánh mặt trời. Cô ngửi thấy mùi trên người anh ta ở cự li gần, đó là mùi ấm áp, thoải mái như mặt trời. 

Đột nhiên hai chân cô chới với lơ lửng, còn chưa kịp hỏi anh ta định làm gì thì đã bị anh ta nhấc lên đặt ngồi trên tường ngăn bảo vệ quanh hồ. 

Vừa mới có cảm giác mất an toàn, hai tay anh ta đã vòng ra sau lưng cô, bảo vệ cả người cô trong không gian của riêng mình. 

Thế là Lệ Dĩnh vốn phải ngước lên mới nhìn được anh ta lập tức có thể thoải mái nhìn ngang. Cô thấy rõ ràng một điểm đen trong đôi mắt tĩnh lặng như nước hồ của anh ta, chăm chú nhìn lại thì điểm đen đó lại là bóng của chính mình. 

Hai tai đỏ lên, Lệ Dĩnh hỏi anh ta: "Anh không để tôi ngã xuống chứ?" 

"Yên tâm, cô rất an toàn, không ngã xuống được". Anh ta đáp. 

Cô hết sức thận trọng lấy điện thoại di động ra, bật camera, quay mặt sang một bên. Anh ta cũng đồng thời nghiêng người theo, hai tay lại vẫn vòng quanh người cô. 

Hai người họ chậm rãi tới gần nhau trong khung lấy cảnh hình chữ nhật. Một tay Lệ Dĩnh cầm điện thoại, một tay vô tình chạm vào ngực áo anh ta, tim đập nhanh hơn mà không rõ lí do. 

Lúc này anh ta dựa vào rất gần cô, hai tay đặt sau lưng cô có nhiệt độ rất cao. 

Tay cô bắt dầu nhẹ nhàng dao động, không cầm vững được điện thoại. 

"Sao thế?" Anh ta phát hiện tay cô dao động không ngừng. 

Cô hắng giọng: "Trời nóng quá, tôi hơi chóng mặt, chờ một chút". 

Anh ta yên lặng chờ cô, trong lúc chờ đợi vẫn nhìn cô, thu hết các tâm tình hoảng hốt, căng thẳng, bối rối trong mắt cô vào đáy mắt mình. 

Anh ta chỉ có một ý nghĩ, vì sao cô ấy vẫn còn sợ? Chẳng phải đã chuyển từ trên cao xuống dưới đất rồi sao? Cô ấy còn được mình bảo vệ trong vòng tay, hoàn toàn không hề có vấn đề gì phải lo ngại về an toàn. 

Tay Lệ Dĩnh rung mạnh hơn như người bệnh Parkinson. Cô không thể nào khống chế được, thầm nghĩ không biết rốt cuộc là tại sao, cô chưa bao giờ có tâm tình như thế này. 

Thế là cô nói: "Anh lui lại một chút, gần quá". 

Anh ta cúi xuống nhìn khoảng cách giữa hai người, đánh giá rất khách quan: "Khoảng cách vừa đủ". 

"Nhưng tôi rất nóng". 

"Ở đây có bóng cây, cũng coi như mát mẻ". 

"..." 

"Cô làm sao vậy?" Anh ta lại hỏi: "Vì sao lại căng thẳng như thế?" 

"Tôi không biết". Cô nói thật, cô thật sự không biết mình làm sao, tim đập mãnh liệt đến mức chính cô cũng có thể nghe thấy được. 

Anh ta thấy vậy liền nói: "Đưa điện thoại cho tôi, để tôi chụp". 

Nói xong anh ta bỏ một tay ra cầm lấy điện thoại của cô, sau khi điều chỉnh góc độ liền chụp rất nhanh, toàn bộ không mất thời gian đến nửa phút. 

Xong xuôi mọi chuyện, cô vẫn không biết phải giải thích thế nào. 

Anh ta đỡ cô từ trên tường ngăn xuống, trả điện thoại lại cho cô. 

Cô còn không xem lại ảnh vừa rồi chụp thế nào, chỉ đứng yên tại chỗ, tâm tình rất ngỡ ngàng. Vừa rồi tinh thần mình quá khác thường, không biết rốt cuộc là làm sao? 

"Đi thôi!" Anh ta nói. 

Cô bừng tỉnh, gật đầu, chậm rãi đi theo sau anh ta. 

Ánh nắng in bóng anh ta rất dài, dần dần trùng lặp với bóng cô. Gió nhẹ lướt qua bên tai cô, cô nghe thấy một âm thanh rất dịu dàng vang lên từ sâu trong nội tâm, dường như cần tuyên bố một đáp án. 

"Sao cô dừng lại?" Anh ta quay người lại nhìn cô đứng phía sau hai mét. 

Lệ Dĩnh ngẩng đầu lên, ánh mặt trời mênh mông và ánh mắt sáng ngời của anh ta đồng thời bao trùm lên người khiến cô choáng ngợp mất một lát. 

"Có phải cô muốn ăn kem không?" Ngô Diệc Phàm hỏi. 

Lệ Dĩnh quay sang nhìn, mình đang đứng bên cạnh một quán kem nhỏ, một nữ nhân viên phục vụ trẻ tuổi cười dịu dàng nhìn cô. 

Ngô Diệc Phàm đi tới, lấy tiền lẻ mua cho cô một cốc kem vani. Nhân viên nhanh chóng múc một quả cầu kem cho vào cốc, rải một lớp bích quy vụn rồi đưa cho anh ta cùng với một chiếc thìa nhỏ và một tờ khăn giấy sạch sẽ. Anh ta cầm lấy rồi lại đưa cho Lệ Dĩnh. 

Lệ Dĩnh cảm ơn anh ta, cầm thìa xúc một miếng, mùi vị thơm ngọt tinh tế, cực kì ngon miệng. 

"Kem ngon lắm, anh không ăn à?" Cô hỏi. 

"Tôi không thích ăn đồ ngọt". 

"Sau khi lớn lên anh mới không thích ăn ngọt hay là không thích ăn từ bé?" 

"Từ bé đã không thích đồ ngọt rồi". Anh ta hỏi ngược lại: "Cô hỏi chuyện này làm gì?" 

"Thì ra anh không thích ăn đồ ngọt bẩm sinh, đây là nguyên nhân của tính cách". Cô chậm rãi phân tích cho anh ta: "Nói chung người thích đồ ngọt thường nhiệt tình cởi mở, bình dị gần gũi, tương đối dễ tiếp xúc. Người không thích ăn đồ ngọt thì trược lại. Đây là chuyên gia nói thế". 

"Chuyên gia? Tôi chỉ biết các nhà tâm lí học hành vi của Mỹ nghiên cứu rất nhiều trường hợp cụ thể cho thấy trong tính cách của người thích ăn đồ ngọt có yếu tố nhát gan, thiếu tinh thần mạo hiểm". 

Lệ Dĩnh ngờ vực: "Thật sao?" 

"Biểu hiện của cô vừa rồi khi chơi trò rơi tự do đã chứng thực điều này". 

Lệ Dĩnh không nói được gì, lại không nhịn được tò mò: "Thế các nhà tâm lí học có nghiên cứu người thích ăn cay có tính cách thế nào hay không?" 

"Có tư duy tốt, làm việc có chủ kiến, thích bắt bẻ khuyết điểm của người khác". 

Có vẻ rất có lí, Lệ Dĩnh thầm nghĩ, mẹ mình rất thích ăn cay, tính cách đại để cũng đúng như vậy. 

"Thế còn anh, anh thích ăn gì?" Lệ Dĩnh hỏi tiếp. 

"Ăn cơm bình thường". Anh ta trả lời. 

"Điều đó có nghĩa gì?" 

"Chẳng có nghĩa gì hết". 

Lệ Dĩnh rõ ràng không tin, chắc chắn anh ta đang che giấu khuyết điểm trong tính cách của mình người thích ăn cơm chắc chắn cũng có những vấn đề không nhỏ. 

"Bao giờ cô ăn xong chúng ta sẽ đi tiếp". Anh ta nhìn về phía xa xa. 

Lệ Dĩnh cười: "Đúng rồi, Ngô Diệc Phàm, đây là lần đầu tiên anh mua kem cho phụ nữ à?" 

Anh ta ngầm thừa nhận. 

Cô cảm thấy hài lòng trước sự thật này, lại tiếp tục: "Vừa rồi cũng là lần đầu tiên cùng ngồi xe đụng với phụ nữ?" 

"Không phải". Anh ta quay đầu lại, trả lời thật lòng. 

"A". Cô rất tò mò: "Anh từng ngồi xe đụng với người khác à?" 

"Lúc tám tuổi cùng chơi với em họ tôi". 

"Em họ anh có xinh không?" 

Anh ta suy nghĩ một lát: "Có gì mà xinh với không xinh, chỉ là một cô gái thôi mà". 

Một người đàn ông mà ngay cả em họ mình ngoại hình thế nào cũng không để ý, trên phương diện này anh ta quả thực... ngớ ngẩn hiếm thấy. 

"Thế anh cho rằng đối với một cô gái thì xinh đẹp có được tăng thêm rất nhiều điểm không?" Lệ Dĩnh hỏi, đồng thời nghĩ đến Lý Thuần. 

"Nếu cô ấy cần tham gia thi hoa hậu thì sẽ được thêm nhiều điểm". 

"Không phải thi hoa hậu, ý tôi là đối với đàn ông... cứ coi như đối với anh đi, anh kén vợ có xếp ngoại hình ở vị trí số một không?" 

"Vì sao cô cứ vòng vo hỏi mãi mấy chuyện này vậy?" Anh ta tỏ vẻ không hiểu, nhìn cô nói tiếp: "Ngoại hình như cô là tạm ổn rồi, tôi không có yêu cầu cao đối với bề ngoài". 

Đáp án này khiến Lệ Dĩnh có cảm giác rất phức tạp, không biết là được khen hay bị chê. 

Quả nhiên không thể chờ mong anh ta nói ra điều gì hay ho được... 

"Cô rất coi trọng ngoại hình của nửa kia à?" Đến lượt anh ta hỏi ngược lại. 

"Tôi không phải người theo chủ nghĩa bề ngoài nông cạn". Lệ Dĩnh lắc lắc chiếc thìa trong tay: "Từ nhỏ tôi đã muốn tìm một người giống như cha tôi. Cha tôi không cao lắm, lúc trẻ đã tương đối béo, ngồi trong lòng cha rất ấm áp". 

"Người không cao, dáng người hơi béo?" Anh ta ngẫm nghĩ, thì ra cô ấy thích người như vậy. 

"Cũng không có nghĩa nhất định phải như vậy, ý tôi là cảm giác ấm áp vững chãi đó cực kì quan trọng đối với tôi". 

Anh ta không nói gì nữa. Đợi cô ăn kem xong, hai người chậm rãi đi bộ rời khỏi khu vui chơi. Trên xe đi về, anh ta cũng không chủ động mở miệng nói câu nào. 

Lệ Dĩnh thì ngược lại, sắc mặt vui vẻ, miệng không ngừng hát khẽ, cầm điện thoại chụp phong cảnh ngoài cửa xe, cảm khái hôm nay tuy nắng to nhưng không khí sạch sẽ hơn mấy ngày hôm trước nhiều. 

Nếu là những người khác, anh ta đã quát im mồm từ lâu rồi, nhưng người ngồi trên ghế phụ lái là cô, dường như ồn ào cũng trong phạm vi có thể chịu đựng được, vì thế anh ta cũng im lặng mặc cho cô ồn ào. 

Về đến nơi, Lệ Dĩnh bước xuống xe, chào tạm biệt anh ta rồi lại bổ sung một câu: "Trừ lúc rơi tự do, thời gian còn lại hôm nay đều rất vui vẻ... Cảm ơn anh đã đi cùng tôi". 

Ngô Diệc Phàm gật đầu để cô lên nhà nghỉ ngơi. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top