Chương 97

“Hư không tiêu thất?” Mọi người đồng thanh nói, “Chẳng lẽ bị người khác giết người diệt khẩu?”

Tần tri huyện lắc đầu, “Hạ quan lúc đầu cũng có suy đoán như vậy, nhưng hai năm qua không ai tới báo tin có người mất tích, trong số người chết cũng không có ai họ Nhậm. Huống hồ nếu hắn là người bổn huyện, cũng chưa từng thấy tới nha môn, không ra khỏi thành, thật sự kỳ quái.”

Yến Kiêu nhớ tới trong thư Phương Lê Tuệ tin có nhắc đến thân thế của Nhậm lang, liền hỏi: “Có từng tra qua thanh lâu, kỹ viện chưa?”

“Đương nhiên là đã tra qua,” Tần tri huyện nói, “Chỉ là thẩm quyền của hạ quan hữu hạn, cái này”

Hắn chưa nói xong, nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý còn lại:

Đúng vậy, hắn chỉ phụ trách một huyện thành thôi, Nhậm lang kia có khả năng không phải người địa phương!

Chuyện này càng khó làm.

Tần tri huyện đã nói hết  tất cả những gì mình biết, lúc này liền muốn cáo từ.

Yến Kiêu vội nói: “Ngươi cứ như vậy tới đây, khó có thể đảm bảo sẽ không để lại hành tung, trở về sẽ không có nguy hiểm gì chứ?”

Tần tri huyện vẻ mặt cổ quái nhìn nàng và Liêu Vô Hà, mở miệng nói, ngữ khí không quá nhu hòa, “Kế ly gián của mọi người, chỉ sợ bên kia đã đoán được mấy phần.”

Yến Kiêu khiêm tốn cười, “Đều là công lao của Liêu tiên sinh.”

Liêu Vô Hà tức giận liếc nàng một cái, lại nhìn Tần tri huyện thiếu chút nữa hộc máu, vô cùng hòa khí nói: “Chú ý an toàn.”

Tần tri huyện cười tự giễu, sau khi cười xong, cũng cảm thấy chính mình tức giận không có đạo lý, “Lúc đầu nhận được thư của ngài, hạ quan xác thật thấp thỏm lo âu, nhưng đã nhiều ngày suy nghĩ cẩn thận. Thứ nhất, hạ quan tuy chỉ là quan nhỏ như hạt mè đậu xanh, nhưng rốt cuộc vẫn là quan viên chính thức có trong danh sách mệnh quan triều đình; thứ hai có lẽ bọn họ biết Bàng đại nhân cố ý nhúng tay chắc chắn sẽ có điều cố kỵ, ngược lại không dám làm gì, coi như tính mạng của hạ quan cũng được an toàn.”

Liêu Vô Hà gật gật đầu, “Bảo người nhà ngươi cũng cần cẩn thận một chút, đợi đại nhân chấm bài thi xong, bản quan tức khắc sẽ thượng tấu.”

Tần tri huyện cười nói: “Làm phiền đại nhân, hạ quan đã đem người nhà dời đến chỗ khác, tốt xấu cũng làm huyện lệnh mấy năm, trên địa bàn nhà mình giấu vài người vẫn có thể.”

Bạch Ninh nhịn không được nói: “Như vậy, ngươi chính thức xé rách mặt với bọn họ, mặc dù án này được phá, thanh danh cũng bị hủy hoại.”

Đến lúc đó thanh danh mang theo tai tiếng, tự nhiên không còn tiền đồ đáng nói, những việc lúc trước hắn hao hết tâm chẳng phải trở thành trò cười sao?

Tần tri huyện thở dài, lại cười thoải mái, “Chuyện đến bây giờ, hạ quan còn có đường khác để đi sao? Định Quốc Công làm người, hạ quan thực sự khâm phục, trước kia chẳng phải tri phủ Đô Xương Mạnh Kính Đình cũng như vậy sao, hiện giờ tuy bị đuổi đến Lưỡng Quảng, không phải vẫn còn cái danh tri phủ sao? Hạ quan lại chưa từng giết người, bây giờ lấy công chuộc tội, xấu nhất cũng chỉ bị biếm làm thường dân, nhưng tốt xấu không cần sống trong lo lắng sợ hãi, cùng người nhà sống một cuộc sống yên bình cơm canh đạm bạc, trước đây cũng không phải chưa từng trải qua.”

Nếu cứ giữ chặt tình trạng hiện tại, cuối cùng rất có thể chết chung với đám người Trương Hoành;

Chủ động thẳng thắn, ít nhất có thể bảo tính mạng toàn gia!

Đây là cơ hội duy nhất để làm lại cuộc đời, chỉ có thể buông tay mới có thể sống.

Mọi người bỗng nhiên ngẩn ra, chẳng trách hắn lại không chút sợ hãi như thế, hợp lại là đã suy nghĩ cẩn thận đường lui!

Vốn tưởng rằng tất cả sẽ thuận lợi, ai ngờ qua mấy ngày nữa, đám người Bàng Mục đã xong việc chấm thi, Vệ Lam vẫn chậm chạp chưa về!

Thư từ chưa từng đứt quãng, vị này nắm chắc sẽ trúng cử nhân, giữa những hàng chữ đều lộ ra hưng phấn cùng vui mừng đã lâu không thấy, “Rất tốt, đừng nhớ mong…… Không ra cửa nhà, không biết thiên hạ to lớn, người tài nhiều, ngày xưa ta như ếch ngồi đáy giếng…… Ngày đêm tâm tình, được lợi không ít……”

Tóm lại một lời, chính là hài tử ở bên ngoài được mở rộng tầm mắt, chơi vui, tạm thời còn chưa muốn trở về.

Thấy Liêu Vô Hà không còn tươi cười, người truyền tin cười vài tiếng, lại nhỏ giọng nói: “Vệ công tử cố ý phân phó tiểu nhân hồi âm cho ngài một câu, nói việc ngài giao phó hắn đều ghi tạc trong lòng, đúng lúc mấy ngày nữa có văn hội, tài tử các tỉnh, phủ, châu, huyện tụ tập dưới một mái nhà, ít ngày nữa sẽ có kết quả.”

Chính là lúc trước Yến Kiêu biết được mấy bài thơ của vị “Nhậm lang” kia từ trong thư của Ngọc Dung cùng Phương Lê Tuệ, Yến Kiêu và Liêu Vô Hà từng bảo mượn thân phận Vệ Lam âm thầm điều tra nghe ngóng.

Liêu tiên sinh đối với lời này chỉ có một tiếng hừ lạnh.

Nội tình vụ án Phương Lê Tuệ cho tới nay cũng chỉ có mấy người Yến Kiêu, Bàng Mục, Liêu Vô Hà, Tề Viễn, Đồ Khánh và Bạch Ninh biết được, Đổng phu nhân không rõ, cũng không hỏi, chỉ cảm thấy thú vị, mím môi cười.

Yến Kiêu và Bạch Ninh cười trộm, không có chút thành ý an ủi nói: “Làm khó hắn còn nhớ rõ chính sự, tiên sinh thường ngày muốn đẩy hắn ra ngoài còn thấy không đủ, hiện giờ chẳng phải vừa lúc giống ý muốn sao? Ngày sau vào triều đình, làm quan làm tể, sao có thể không có mấy bằng hữu nâng đỡ lẫn nhau?”

Lời còn chưa dứt, Liêu Vô Hà nhướng cao mày, lớn tiếng nói: “Hắn không trở lại, tai ta càng thanh tịnh!”

Dứt lời, liền xoay người đi, ống tay áo to rộng vung lên thành một trận cuồng bạo phía sau.

Lúc này, ngay cả Đổng phu nhân cũng nhịn không nổi, nở nụ cười.

“Nhìn xem, cứ như vậy còn muốn làm sư phụ người ta, chẳng lẽ hắn thời trẻ không đi ra ngoài học tập sao? Một hai năm không có tin tức cũng nhiều lắm!” Đổng phu nhân cười nói, lại thưởng cho người truyền lời người, “Ngươi cứ nói lại là sư nương nói, nhân lúc cao hứng mà chơi, khi nào tận hứng thì về, kêu hắn cứ thoải mái, có chuyện gì quan trọng, nhờ người truyền lời là được.”

Người truyền tin thấy nàng tốt bụng như vậy, ngàn ân vạn tạ rời đi, mọi người lại nói đùa, không nhắc đến nữa.

Vệ Lam suốt hai mươi năm qua đều trầm mặc, khổ sở, may mắn gặp được ân sư bạn tốt, dần dần thay đổi, giống như thoát thai hoán cốt, niết bàn trọng sinh*, lần này ra ngoài thật sự là khí phách hăng hái.

*: thay đổi như trở thành một người khác theo hướng tích cực.

Hiện giờ những người hắn tiếp xúc đều có học thức uyên bác, chỉ kém một bước thành cử nhân, giao tiếp giữa mọi người càng thêm thông thuận, dễ dàng, hắn tuổi trẻ tuấn tài như vậy càng là như cá gặp nước, càng ngày càng vui đến quên trời quên đất.

Chờ đến lúc yết bảng cuối chín tháng, Vệ Lam trúng đệ nhất cử nhân Đô Xương phủ, nhất thời thanh danh vang dội, Tri phủ đại nhân tự mình tiếp kiến, lại trở về thư viện thăm ngày sư hữu cũ, được mời tham gia văn hội rất nhiều, đáp ứng không xuể.

Mọi người ở Tuấn Ninh phủ vốn tưởng rằng hắn sẽ cùng ba năm bằng hữu trực tiếp vào kinh, chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân tháng hai năm sau, mùng tám tháng mười Vệ Lam bất ngờ trở về.

Thấy hắn thần sắc khác thường, ngay cả Liêu Vô Hà cũng ngạc nhiên, “Đã có văn hội, sao không ở bên ngoài lâu một chút?”

Vệ Lam nhìn hắn, biểu tình giãy giụa, chật vật nói không nên lời ,do dự hồi lâu mới hỏi, “Tiên sinh, lúc trước ngài và Yến cô nương bảo ta tìm người làm bài thơ kia, chính là để làm gì?”

Liêu Vô Hà lập tức bắt lấy trọng điểm, “Ngươi tìm được rồi?”

Yến Kiêu theo bản năng đứng lên, vui mừng khôn xiết, “Thật sự tìm được rồi?”

Vệ Lam cả người căng chặt, chần chờ hồi lâu, lúc này mới như quả bóng cao su tiết khí gật gật đầu.

Thấy mọi người dồn dập cướp lời dò hỏi, Vệ Lam vội nói: “Nhưng là, hắn thật sự là quân tử ôn hòa, trong ngoài như một, học trò nguyện đem tính mạng ra đảm bảo, hắn tuyệt đối không phải người xấu!”

“Hoang đường!” mặt Liêu Vô Hà lập tức tối sầm lại, “Mới quen biết mấy ngày? Đáng giá để ngươi nói lời thề như vậy!”

“Nhưng việc này vốn cũng không cần tính thời gian dài ngắn!” Vệ Lam nóng nảy, lần đầu tiên nghịch ý sư phụ, “Hắn là cử nhân đứng đầu Tập Khánh phủ, dáng vẻ phi phàm, tính cách chính trực, tốt bụng. Ta từng cùng hắn nói chuyện rất nhiều lần, tài học còn tốt hơn ta, năm sau nhất định trúng nhất giáp tam đỉnh. Thử hỏi người như vậy, tương lai tốt đẹp giơ tay có thể với tới, làm sao có thể tự hủy tương lai chính mình?”

Mấy ngày nay, Vệ Lam một bên cùng người giao lưu học tập, một bên tìm kiếm dấu vết chủ nhân của mấy bài thơ kia.

Ước chừng giữa chín tháng, có một thí sinh hành sự phong lưu nói từng gặp qua kiệt tác như vậy ở một kĩ quán, kẻ sĩ có hồng tụ thiêm hương* bên cạnh, văn thơ càng thêm phong nhã, đặc biệt trước sau khảo thí, số người mỗi ngày xuất nhập thanh lâu, sở quán đếm không xuể, không ai biết chủ nhân của chữ viết này, không thể nào tìm được.

*: hồng tụ thiêm hương là cái tay áo của người con gái, ý nói đêm tối khi thư sinh đọc sách, có cô gái xinh đẹp trẻ tuổi ở bên châm hương, hương khói bám vào tay áo.

Vệ Lam vốn tưởng rằng manh mối này bị chặt đứt như vậy, ai ngờ trong nháy mắt lại trở nên tươi sáng.

Trong những người hắn gặp gần đây, có vài người gia cảnh giàu có, giao tế rộng rãi, cách đây mấy ngày thuê một chỗ tên “Vạn Thọ viên”  là thánh địa thưởng cúc, ba ngày liên tiếp mở văn hội ở nơi đó, tân cử nhân được đề bảng của mấy phủ, châu, huyện chung quanh hầu như đều có mặt.

Vẫn nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đứng đầu bảng Đô Xương phủ, Vệ Lam tự nhiên kết bạn với mấy người đứng đầu bảng phủ thành khác, trong đó đặc biệt là người đứng đầu bảng Tập Khánh phủ lưu lại ấn tượng nhất.

30 chưa đỗ tiến sĩ, tham gia khoa cử là chuyện gian nan, khó khan cỡ nào, có nhiều người khảo đến khi tóc trắng xoá vẫn không có công danh trên người, nhưng Vệ Lam và vị cử nhân đứng đầu Tập Khánh phủ kia đều mới hai mươi mấy tuổi, ở trong một đám cử nhân ba bốn mươi tuổi đặc biệt nổi bật.

Có người hâm mộ tài hoa của bọn họ, càng có nhiều người ganh ghét, ghen tị, vô hình trung có chút xa lánh.

Trừ bỏ việc đàm luận học vấn, Vệ Lam vốn cũng không am hiểu việc kết nối nhân mạch, lại thấy người nọ tuy trầm mặc ít lời, nhưng phong độ nhẹ nhàng, hai vị cử nhân lão gia  “đồng mệnh tương liên” vô cùng tự nhiên hàn huyên với nhau.

Ai ngờ một lần nói chuyện này liền giật mình, thật sự là nhất kiến như cố (mới gặp mà thấy như bạn cũ). Lại hàn huyên vài câu, Vệ Lam phát hiện ra đối phương giống mình đều là cô nhi, càng thêm vài phần thân thiết.

Người nọ cũng vui vì Vệ Lam khiêm tốn nho nhã, tự báo gia môn, “Tại hạ Chúc Khê, tự Linh Quang, xin hỏi tên họ đại danh huynh đài?”

Đều là người mới nổi năm nay, tên họ gì đó đương nhiên cũng biết, nhưng tự mình nói ra, ý nghĩa tất nhiên là khác nhau.

Hai người lập tức hẹn với nhau hai ngày tới không đến, không thú vị, còn không bằng hai người bọn họ đi lên núi thưởng cảnh, sau đó tận tình bàn luận sảng khoái.

Vệ Lam vui mừng không thôi, lập tức làm thơ, múa bút vẩy mực viết một bài thơ tặng cho Chúc Khê.

Chúc Khê bị hắn câu dẫn nên ngứa nghề, cũng dùng cách đồng dạng đáp lại, chỉ là lần này, Vệ Lam liền suýt nữa thất thố……

Hắn từ trong ngực móc ra một cuộn giấy, cẩn thận trải lên bàn, có chút gian nan nói với mọi người: “Chữ viết hoàn toàn khác, nhưng mặc kệ là cách dùng từ hay đặt câu vẫn là thói quen dùng điển (điển tích, điển cố), ta có thể khẳng định cùng với mấy bài thơ kia là cùng người sáng tác.”

Không phải người trong nghề, mọi người nhìn một lúc, chỉ cảm thấy bài thơ này  cực kỳ tinh diệu, vắt hết óc khen một hồi, sau đó liền đồng thời ngửa đầu, ánh mắt trông mong nhìn về phía Liêu Vô Hà đầy quyền uy.

Liêu Vô Hà một lúc lâu không nói chuyện, phỏng chừng tâm tình cũng có chút phức tạp, “Sửa đổi chữ viết không phải việc gì khó, nhưng tài học lại là nhiều năm tích lũy theo ngày tháng mới có, điểm này làm không giả được.”

Mọi người: “……”

Sửa đổi chữ viết thật sự rất khó!

Qua một lát, Liêu Vô Hà lại nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Hắn nói hắn tên Chúc Khê?”

Vệ Lam gật đầu, “Đúng vậy, là nhân sĩ Tập Khánh phủ.”

Bàng Mục nhíu mày, “Cái này không đúng, phàm là có thể lấy được công danh, gia thế tất nhiên phải trong sạch, tuyệt đối không làm giả được. Nhưng trước đó Phương Lê Tuệ lại nói tình lang của mình là tiện tịch họ Nhậm?”

Bạch Ninh há miệng thở dốc, chỉ cảm thấy miệng lưỡi phát khô, không đành lòng nói ra ý nghĩ của mình, “Chẳng lẽ, chẳng lẽ Chúc Khê này cố ý lừa nàng?”

“Không có khả năng.” Yến Kiêu, Liêu Vô Hà cùng Bàng Mục cùng nhau nói.

Người đến chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, thế gian lắm kẻ lừa đảo, nhưng ai mà không đem chính mình nói theo hướng tốt lên? Coi như giả đáng thương, cũng không đến mức đáng thương như vậy? Phải biết rằng Phương Lê Tuệ chính là khuê tú đứng đắn, bình thường dưới tình huống nghe nói nhà trai có thân thế như vậy, khả năng lớn nhất đó là tránh như rắn rết.

Bạch Ninh chưa từ bỏ ý định, “Có lẽ hết thảy đều là cái bẫy, Chúc Khê này cùng đám người Phương Phong, Mẫn Hành Dũng nội ứng ngoại hợp?”

Yến Kiêu ngẩn ra, nháy mắt như ngã xuống đáy hồ, lạnh thấu triệt, không khỏi lẩm bẩm nói: “Nếu quả thật như vậy, Phương Lê Tuệ cũng không tránh khỏi quá đáng thương.”

Ai ngờ ngay sau đó, Bàng Mục lấy tay xoa đầu nàng, không nhịn được mà bật cười, Liêu Vô Hà và Đồ Khánh biểu tình cũng không khác lắm.

“Các ngươi suy nghĩ quá nhiều, trong thế gian nữ tử cương liệt tự mình cố gắng như các ngươi thực sự có quá ít.” Bàng Mục thu ý cười, nhàn nhạt nói, “Phương Lê Tuệ chỉ là một nữ tử khuê các, lại có gia tộc cứng nhắc như vậy, một chữ hiếu áp xuống đã đủ khiến nàng vạn kiếp bất phục. Nếu Phương Phong quả nhiên muốn bắt nàng làm nước cờ đầu, biện pháp có rất nhiều, cần gì phải quanh co vòng vèo như vậy, vô duyên vô cớ tìm thêm nhược điểm cho người ta nắm?”

Yến Kiêu cùng Bạch Ninh liếc nhau, cũng đúng.

Như vậy vấn đề mới chính là: Nhậm lang đến tột cùng là lắc mình biến hoá trở thành Chúc Khê như thế nào? Hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top