Chương 11: Không rời đi
Điều Selena không mong muốn nhất cuối cùng đã đến rồi. Izumin sốt cao hại cô cả một đêm cực kì lo sợ. Cứ chốc chốc lại phải thay khăn đặt trên trán anh, lại lo lắng nhìn đại phu đem đến cho anh từng đợt từng đợt thuốc. Nhìn anh mê sảng, miệng mấp máy những tiếng rên đứt quãng, trống tim cô đập từng hồi từng hồi liên tục mà đau đáu như ngồi trên đống lửa. Nếu không phải đại phu xác nhận đây là phản ứng bình thường cùng với vết thương nhìn qua không có dấu hiệu như đang nhiễm trùng kia, chắc cô thật sự sẽ không xong với đám lính Hittite đang me cô như me mồi ngoài cửa kia mất. Mãi mới bình ổn lại tâm tình mà tiếp tục chăm sóc Izumin.
Nghe tiếng anh thở đều đặn, cơn sốt cũng dần qua, cô lúc này mới yên tâm bảo đại phu đi nghỉ còn chính mình thì ra ngoài nhóm lửa đun tiếp một nồi thuốc khác. Xong xuôi, trong lúc chờ đợi thuốc thì đành quay vào trong tiếp tục canh chừng anh.
Động tác tay khi thấm khăn lau trán cho anh bỗng chốc dừng lại, cô chống tay lên cằm, an tĩnh ngắm nhìn từng đường nét khuôn mặt của người đã chìm sâu vào giấc ngủ.
- Đẹp trai thế này mà lại làm nam phụ. Nếu mọi chuyện vẫn tiếp diễn theo truyện gốc thì đời anh còn máu chó dài dài. Mặc dù thiện cảm khi đọc truyện cũng vì vài ngày ở Hittite mà tan biến nốt. Nhưng thật lòng, tôi cũng rất tò mò, kết cục của anh sẽ như thế nào. Viên đạn không còn rồi, tháng ngày sắp tới anh sẽ không còn vì nó mà bị hành hạ. Đến lúc đó, giống như mẫu hậu anh nói, nếu muốn có Carol như vậy thì dùng bản lĩnh mà chiếm lấy Ai Cập rồi cướp lấy chị ấy đi. Chẳng phải khi nhỏ anh từng nói muốn mở rộng bờ cõi làm bá chủ vùng biển Ege sao? - Selena thì thầm, bỏ khăn xuống khỏi trán anh, lấy tay mình áp lên đó, tay còn lại thì để trên trán mình muốn kiểm tra nhiệt độ.
Cô tặc lưỡi, thầm tiếc cho một cốt truyện nội dung đã chẳng còn cứng cáp như thuở ban đầu. Cuối cùng đành lắc đầu đem mớ suy nghĩ đó tiêu tán đi, tập trung trở lại chăm sóc cho Izumin.
Vì ấm ấm như nhau khi cô dùng tay để thử nên Selena cũng chẳng mấy chắc chắn là Izumin đã hạ sốt chưa, cuối cùng đành vén tóc mái lên, cúi đầu để trán hai người chạm vào nhau.
- Vẫn còn sốt nhẹ. - Selena thì thầm, cô không nghĩ nhiều khi làm điều này vì vẫn là hành động trực tiếp thế này hiệu quả hơn.
Izumin chầm chậm mở mắt vừa vặn lại thấy khuôn mặt Selena phóng đại ngay trước mắt mình. Mái tóc đen nhánh ngắn cũn cỡn của cô nhẹ rơi xuống phủ lấy một phần khuôn mặt anh. Anh đưa tay đón lấy, đem phần tóc đó vén lên sau tai cô, động tác bất giác đã thành luồn vào kẽ tóc, lực tay nhẹ nhàng, tự nhiên vò loạn đầu cô.
- Cô làm gì? - giọng anh trầm trầm bên tai khiến Selena không kịp phản ứng.
Mặt cô chẳng mấy chốc mà đỏ ửng khi nhìn thấy đôi mắt màu hổ kia đang nhìn thẳng vào mình. Đến cả mang tai cũng dần lan sắc đỏ như muốn nhỏ ra máu, phút chốc cả khuôn mặt cô nóng bừng như hơ qua than lửa mà lập tức ngồi bật dậy.
- Anh... anh tỉnh rồi sao? Tốt... tốt quá... - giọng cô thoáng trở nên gượng gạo, cảm giác như bị bắt quả tang vì làm chuyện xấu dù rõ ràng cô chẳng làm gì quá đáng cả. Tuy thế trong sự lúng túng đó vẫn nghe ra được sự vui mừng trong giọng nói của cô.
Izumin không tiếp tục chất vấn, cánh tay hạ xuống đặt trên bả vai nơi vết thương vẫn còn đau đáu âm ỉ. Chỉ thấy Selena thoăn thoắt đứng dậy, bước chân khập khiễng mà đi, rồi sau vài tiếng lạch cạch nhỏ ở phía ngoài lều thì đã quay trở lại với chén thuốc vẫn còn hơi nóng đặt vào tay anh.
Ánh mắt anh hơi dừng lại nhìn vào bàn tay đã cộm lên một lớp băng gạt của cô, cũng nhìn tới phía chân đã bị che đi sau làn váy mỏng. Anh húng hắng ho mà di chuyển mắt đi chỗ khác, sau khi uống thuốc xong rất nhanh liền nhắm mắt ngủ, vài giây trước khi hoàn toàn thiếp đi, trong đầu anh liền thoáng xuất hiện hình ảnh ở trong khu rừng hồi tối, khoé môi vì thế dịu dàng mỉm cười.
Selena không tiếp tục ở lại nữa, kiểm tra lại kỹ vết thương của anh xong liền đứng dậy đắp chăn cho Carol đã ngủ say ở góc bên kia rồi lẳng lặng ra ngoài.
Có lẽ là do giật mình nên Carol tỉnh dậy. Không nói gì liền trực tiếp đến trông coi Izumin giúp cho cô.
Trăng lên cao một mảnh mãi mới hé mình sau tán lá dày của rừng cây tuyết tùng. Màn đêm âm u tịch mịch cùng tiếng lửa cháy tí tách tạo nên những cột khói trắng bay lên cao nhưng cứ tụ lại mãi giữa những tán cây mọc san sát. Chẳng hiểu sao lồng ngực cô lại thấy tưng tức ngột ngạt. Mãi đến tận khi một trận gió lớn thổi qua làm tắt rúm cả ánh lửa, tán cây kia mới trao đảo nghiêng mình đem cột khói bay toả ra ngoài. Trong khoảnh khắc, bầu trời đầy sao hiện hình, vẻ đẹp của thiên nhiên chẳng mấy chốc lại khiến con người ta không khỏi động lòng cảm thán.
Giơ hai tay tạo hình chữ nhật mô phỏng như máy ảnh, Selena chọn khung cảnh đẹp nhất thu vào tầm mắt, nhắm một mắt lại, hình ảnh trở nên rõ nét và đầy chân thật. Cô nhớ lại một vài kỉ niệm bất giác lại bật cười.
- Đêm nay thật dài. - Selena thở dài gãi chân, vết sói cào bây giờ không còn chảy máu nhưng lại ngứa vô cùng khiến cô chật vật mà đi lại bất tiện. Ánh mắt cứ thế lại thả vào khoảng không nơi cô và Carol vừa chạy trốn, trong đầu không nhịn được lại dâng lên ý nghĩ muốn bỏ đi nhưng là đi một mình, như vậy sự ngột ngạt nơi đáy lòng cô sẽ không còn nữa. Nhưng suy nghĩ ấy cũng chẳng kéo dài, vì cô không đành lòng. Khẽ thở dài một tiếng, cô đứng dậy đi nấu chút cháo, sau đó mang theo bát cháo nóng hổi mang vào lều cho Carol, vì từ lúc bị bắt trở về hai người bọn họ căn bản là chưa có ăn gì.
- Chị ăn đi cho lại sức. - cô ân cần thổi thổi sau đó đặt bát cháo vào tay Carol. Định bụng sẽ bảo Carol ăn xong đi nghỉ để mình ở lại đây tiếp tục chăm sóc Izumin.
Carol đưa tay nhận lấy. Vừa ngửi thấy mùi gừng từ bát cháo, mặt mũi thoáng sa sầm lại, quay sang hướng khác bắt đầu nôn khan.
- Chị xin lỗi, nhưng dạo gần đây ngửi mùi đồ ăn chị rất hay buồn ói... - Carol xoa ngực mình, cố gắng để kìm hãm lại cảm giác nhộn nhạo từ dạ dày.
- Chị còn thấy chỗ nào không khỏe không? - Selena lo lắng, liền đem tô cháo đặt xuống mà đưa nước tới cho Carol.
- Đôi lúc thấy rất mệt mỏi, chóng mặt, còn chán ăn nữa...
- Mấy cái dấu hiệu này nghe giống như đang mang... - Selena nở nụ cười nhưng rất nhanh liền tắt rúm, tai cô ù đi một lúc, một phân cảnh bỗng chạy lướt qua đầu cô. Cô vậy mà dám quên chi tiết quan trọng như vậy!
Tay cầm nước của cô khẽ run nhẹ. Thời khắc này, tình tiết này...
Trán cô lúc này đã chảy đầy mồ hôi. Cô ậm ừ, dè dặt hỏi Carol:
- Carol này... ừm...chị có thai đúng không? Đứa con của Menfuisu... - Selena nói rất khẽ, đè nén âm thanh xuống thấp nhất có thể.
Mặt Carol thoáng đen sầm lại, cánh tay bất giác hạ xuống ôm lấy bụng mình.
- Chị... - sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt ấy, dần là sự sợ hãi nghẹn đắng nơi cổ họng và bất lực xót thương cho phận mình.
- Sẽ rất nguy cho Ai Cập nếu bị phát hiện. Em... em tuyệt đối phải giúp chị giữ bí mật! - mặt Carol đầy khẩn thiết, ánh mắt có chút bi thương nhìn Selena.
Selena biết Carol đang nghĩ gì. Giờ trong đầu cô cũng đang rối như tơ vò. Làm sao đưa Carol trở về? Câu hỏi đó cứ hiện lên trong đầu cô không dứt. Trước mắt cô là tính mạng của một sinh linh bé bỏng, đứa bé đáng thương được định sẽ phải bỏ mạng ngay khi còn chưa kịp cất tiếng khóc. Nếu để quân Hittite biết được, mạng sống hai người bọn họ khác nào chỉ mành treo chuông. Nhưng thoát khỏi tay Izumin rồi thì còn một người khác thay đám người Hittite này đuổi cùng giết tận hai người. Rốt cuộc cô phải làm sao thì mới ổn, phải làm thế nào? Làm thế nào đây?!
Thình lình từ phía sau một cánh tay đưa tới kéo mạnh Carol đè xuống đất. Izumin đã tỉnh và nghe được hết toàn bộ. Cả khuôn mặt anh là sự đau đớn cùng suy yếu vì cơn đau nơi bả vai còn chưa lành miệng hành hạ. Nét bình tĩnh một chút cũng chẳng còn. Hoàn toàn đã là bộc phát bản năng hung dữ nhất của chính mình, đến tiếng thở cũng đã trở nên ồ ồ rất lớn.
- Carol... hãy nói với ta đó không phải sự thật. Nàng với tên pharaoh chết tiệt đó... nàng đang mang trong mình giọt máu của hắn... - có cái gì đó bi thương mà đau nhói từ cái giọng nói đang thều thào trong nỗi đau cả về thể xác lẫn tâm hồn, nghe mà chua xót đến chát lòng.
Selena không nhìn nổi nữa, lượng thông tin về diễn biến sắp tới như thác lũ ồ ạt chạy qua lại trong đại não cô, cô bây giờ đã rơi hoàn toàn vào thế giới của riêng mình, trầm mặc, suy tư, cuối cùng là chạy vội ra ngoài ngồi phịch xuống cạnh đống lửa.
Thật bất hạnh khi diễn biến tiếp theo cô lại biết rõ. Biết rõ tình tiết, đoán được tương lai. Điều đó với cô bây giờ hoàn toàn vô nghĩa. Ôi thần linh ơi! Biết được mà không ngăn cản được khác nào là sự giày xéo đau đớn nhất, đó rõ ràng là sự trừng phạt tàn nhẫn, quá tàn nhẫn, cô không muốn chứng kiến điều đó xảy tới, cô không làm được!
- Đoạn này mình phải thay đổi! Phải tìm cách thay đổi!
- Thay đổi cái gì? - Kai ở đâu tiến tới ôn tồn hỏi.
Như le lói được tia hi vọng cuối cùng, Selena liền chụp ngay lấy tay Kai mà nói cực kì gấp rút:
- Anh phải giúp tôi! Không đúng, là ép buộc phải giúp! - Selena kéo chặt tay Kai, mạnh tới nỗi Kai thoáng nhăn mặt vì đau đớn.
- Giúp thế nào? Giúp chuyện gì? Chỉ cần không phải là chuyện gì trái ý hoàng tử tôi đều giúp cô. - ngồi xuống bên cạnh Selena, anh kéo tay Selena xuống, vỗ vai giúp cô ổn định lại.
- Đưa Carol về Ai Cập! - ánh mắt cô kiên định mà nhìn chằm chằm Kai, không cho anh tránh né đi chỗ khác. Cô biết rõ anh chột dạ, từ sau chuyện kia, Kai bắt đầu quan tâm tới cảm nhận của cô hơn, sự giúp đỡ cùng mức độ quan tâm cũng tăng lên vài phần.
- Hoang đường! Chuyện đó không thể cô biết mà. - Kai xua tay từ chối, anh không thể phản bội hoàng tử của mình được dù rằng anh không muốn từ chối yêu cầu của Selena.
- Vậy anh dám cược với tôi không? Nếu chính miệng Izumin nói sẽ thả chị ấy, anh nhất định phải đưa bằng được Carol về Ai Cập. Bất kể tôi có bảo anh làm gì, anh nhất định phải làm và đừng thắc mắc. - cô giơ ngón út của mình lên, lại kéo ngón út của Kai đan lại.
- Móc tay, đóng dấu. - hai ngón cái chạm vào nhau hoàn tất lời hứa, lời hứa chẳng trên bức phù điêu nào, chẳng dưới sự chứng kiến của ai. Nhưng trời biết, đất biết, bọn họ biết cùng với sự chân thành chờ đợi từ cô.
Kai đắn đo nhìn cô, cuối cùng cũng gật đầu chấp nhận, vì dù cho cô kiên định đến mức nào anh cũng không tin hoàng tử của mình sẽ chịu thả người.
Selena biết rõ Kai nghĩ gì, nhưng so với Carol là học mà biết thì cô đây là đọc mà biết! Khác biệt! Và hoàn toàn có cơ sở khẳng định. Cho nên sự lo lắng cũng xẹp xuống phân nửa, bắt đầu suy tư tiếp kế hoạch sắp tới.
Đến lúc hoàn hồn lại Selena mới nhớ ra Izumin đã tỉnh và mình thì lại vừa bỏ rơi Carol mà chạy tọt ra ngoài này. Cô lo sốt vó, chạy vội vào thì phát hiện Carol đã ngất từ lúc nào. Còn Izumin thì mặt cắt không còn giọt máu, băng gạt ngay chỗ vai vậy mà phủ lên một tầng đỏ chót.
Selena hốt hoảng chạy lại, gọi Kai đưa Carol đi, chính mình mắng cho Izumin một trận té tát:
- Anh có bị điên không? Xúc động như vậy làm gì? Anh nhìn bộ dạng anh đi, bản thân còn chưa lo xong, ngộ nhỡ bất trắc vết thương nhiễm trùng ai chịu trách nhiệm được!
Cô tháo vội băng gạt lau vết thương cho anh, miệng vết thương hở ra một mảnh nhỏ nhưng không quá nghiêm trọng. Rửa sạch tay chính mình, Selena chạm vào vết thương xem xét sau đó lấy thuốc bôi lên nhanh chóng, không quên gọi đại phu cùng mình trao đổi về tình trạng vết thương. Một lúc sau đó, mọi thứ ổn thỏa, Selena tăng lực tay băng bó có chút mạnh.
- Kai nói cô giúp tôi? - Izumin nhăn mặt hỏi vì vết thương trên vai quả thật tạo cơn đau rất buốt.
- Hỏi thừa! Không muốn anh mất cánh tay nên mới làm, để lâu có thể sẽ hoại tử đấy! Giờ tôi cũng thấy hối hận rồi, không may mắn anh chết rồi tôi cũng vạ lây bay đầu theo anh! - giọng nói cô nghe vào vừa mang vẻ quan tâm lại như giận lẫy.
Đại phu bên ngoài đã sắc thuốc xong chờ sẵn chỉ đợi Selena ra hiệu liền đem vào.
Izumin cứ ngồi thẫn thờ, mặt nghệt cả ra, mặc kệ cho người ra kẻ vào đôn đáo vì lo cho tình trạng sức khỏe của anh nhưng dường như anh chẳng để tâm tới. Thâm tâm anh dậy sóng rất nhiều cảm xúc, anh suy nghĩ gì đó, rất đăm chiêu, có lẽ là giữa anh và Carol vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra. Selena nhìn ánh mắt anh, nó buồn, rất buồn. Sau đó chỉ thấy anh nhắm tịt mắt lại, thở dài ra một hơi.
Thấy anh như vậy, cô tám chín phần đã đoán được anh hạ quyết tâm rồi, cũng đoán được tiếp theo anh sẽ làm gì. Nhìn diễn biến hiện tại, cô thầm đoán người báo tin chắc sắp cũng đến rồi đi, nên liền nói nhỏ vào tai Kai kêu anh đi chuẩn bị lương khô cùng nước giúp mình.
Lão tướng quân mon men lại gần đem theo thuốc bổ tới, thái độ ông sốt sắng, giọng điệu cũng vui hẳn lên vì thấy Izumin đã tỉnh.
- May quá hoàng tử đã tỉnh, thần chỉ sợ ngài nằm lâu ảnh hưởng đến cuộc hành trình sắp tới. - lão vừa nói vừa đưa thuốc đến cho Izumin, ý cười vẫn rất nồng đậm nhìn anh uống từng ngụm thuốc một mới an tâm mà rời tầm mắt đi chỗ khác.
Selena nhăn mặt. Mới lấy đạn ra sao mà lên đường nhanh thế được. Huống hồ anh ta còn vừa cử động mạnh làm miệng vết thương hở ra. Nhưng mà giờ nhớ kĩ lại thì chuyện này chỉ có năm người biết tính luôn Izumin. Cô nhìn Izumin chằm chằm, dò xét biểu hiện của anh. Nếu chỉ vì mới lấy viên đạn ra mà cô lên tiếng ngăn cản vậy chỉ cần Izumin có chuyện gì là cô cầm chắc cái chết.
Ánh mắt anh vẫn nhàn nhạt nhìn mọi thứ, lâu lâu sẽ đưa thuốc lên uống một ngụm, tay cũng sẽ bất giác mà siết chặt lấy chén thuốc.
Bên ngoài tiếng vó ngựa đạp cát chạy tới vội vàng, lúc sau một viên lính chạy vào, hớn hở quỳ dưới đất. Tay giơ cao cầm lấy một đoạn văn kiện, giọng điệu vui mừng thưa chuyện:
- Bẩm hoàng tử, có tin vui. Là thư của quốc vương ạ! - giơ tay kính cẩn, viên lính đưa bức phù điêu đến cho Izumin.
- Có gì nói mau! - không có mấy kiên nhẫn như anh, lão tướng quân sốt ruột, lên giọng hối thúc.
- Quốc vương hay tin hoàng tử đang trên đường về thì bị bọn Minoa tấn công nên có chút lo lắng, hiện tại ngài đang đem đại binh đến đây đón hoàng tử quay về, có lẽ trong nay mai gì đó sẽ về tới đây. - một cái thông báo này thành công khiến ai nấy trong khoảnh khắc đều vui mừng khôn xiết. Nhưng tin tức này khiến hai người thái độ trùng xuống cùng lúc. Izumin hơi ngẩn người.
Nếu vua cha đến, vậy thì Carol, nàng ấy và đứa con phải làm sao đây?
Selena cũng chẳng khá khẩm hơn, mặt cô hết xanh lại đỏ. Nhanh như vậy lão quốc vương đã tới, cô cực kì lo sợ, tay đan chặt vào nhau suy nghĩ chu toàn chuyện giúp Carol bỏ trốn.
- Cha ta đang ở đâu? - bỏ qua tâm tình đang dậy sóng, Izumin buộc mình bình tĩnh trở lại, không nhanh không chậm, lấy bức phù điêu đập nát bìa bên ngoài, đọc lướt sơ qua rồi hỏi viên lính.
- Bẩm hoàng tử, quốc vương đang kinh lí ở cửa biển biên giới, hiện tại đang ở một thành cạnh biển Địa Trung Hải. Dạo gần đây tàu chiến của lũ Minoa hoạt động trên vùng biển này liên tục, quốc vương để tâm nên đích thân tới đó xem xét tình hình.
Nghe xong Izumin đứng bật dậy, ra lệnh lấy hải đồ tới xem xét.
- Chủ đề biển đảo vẫn luôn là một vấn đề nhạy cảm nhỉ? - Selena nghĩ thầm, không ở lại nghe nữa mà nhân lúc bọn họ còn đang bận rộn bàn quân, nhanh chân chạy đi tìm Carol.
Lay vội người Carol dậy. Xem xét tình hình xung quanh, cô choàng vội khăn lên cho Carol mà nói vội:
- Chị nghe này. Hoàng đế Hittite đang trên đường đến đây, chúng ta không có thời gian để chậm trễ đâu, phải bỏ trốn thôi!
- Trời ơi! - Carol bàng hoàng, đi vội theo bước chân của Selena.
Selena kéo tay Carol lén đến chỗ để lạc đà, tìm bắt lấy một con. Cô bỏ lên trên người nó một ít lương khô cùng nước được Kai đem tới theo lời dặn dò của mình. Sau khi đã nắm chắc được tình hình cô dặn dò kĩ Carol:
- Trời đêm nay sao sáng rất rõ, chị có thể dựa vào đó mà tìm đường quay về Ai Cập. Trên đường về chị nhất định sẽ hội ngộ với quân Ai Cập. Nhớ kỹ lời em, nhất định không được để rơi vào tay của nữ hoàng Asisu. Chị ta đang ở Hạ Ai Cập, cũng đang đi lùng bắt chị, chỉ cần chị xuất hiện, biết được chị đang có thai nhất định sẽ không buông tha cho chị đâu. Lần này chị phải tin em, em nhất định sẽ không để chị xảy ra chuyện gì. Chị và đứa bé, hai người nhất định phải bình an!
-Vậy còn em? Em không đi cùng chị sao?- Carol kéo tay Selena ý muốn cô cùng ngồi lên lạc đà với mình. Cô tin lời Selena, chí ít vào lúc này ngoài Selena ra ở đây ai cũng đều không thật lòng.
- Cả hai cùng đi quá nguy hiểm. Chị ở đây đợi em một chút. Chốc nữa em sẽ dẫn theo một người nữa đến, cậu ta nhất định đưa chị đến chỗ người Ai Cập! - nói rồi Selena kéo lạc đà ngồi khuỵu xuống để những con lạc đà khác che đi Carol, sau đó chạy đi vội vã.
Tìm đến lều của Izumin, đứng sau cửa lều nghe ngóng tình hình, Kai lúc này cũng đã đứng bên cạnh chờ đợi, vì đúng như những gì Selena dự đoán, Ruka đã xuất hiện rồi.
Trong lều, hai con người đang hướng cái nhìn xa xăm về khoảng không gian tối mịt phía trước. Izumin đứng đó, ánh mắt anh buồn hẳn, tay đặt trên bả vai nặng nề cất lời:
- Ruka hãy đi theo bảo vệ nàng. Ta muốn thấy nàng bình yên trở về Ai Cập... - giọng anh không giấu nổi sự buồn bã, có lẽ tâm đã đau đến cùng cực khi đưa ra quyết định này.
Chỉ nghe thấy tiếng đầu gối chạm đất rất lớn. Là tiếng Ruka quỳ rạp xuống đất, có vẻ đã biết hết sự tình mà đau đớn không thể chấp nhận. Anh nén đi giọng nói run rẩy, kính cẩn đáp lại hoàng tử của mình mà cất tiếng nói xin vâng.
- Nhanh lên và đến bên nàng ấy đi! - giọng Izumin mang chút đốc thúc. Nhìn thân ảnh cô gái đang chờ đợi dưới chân lạc đà ở đằng xa.
Yêu là gì mà con người ta cứ phải ưu tư mệt mỏi như thế? Nếu biết trước diễn biến sắp tới, Izumin thật sự có vì một phút yếu lòng này mà chịu buông tay không?
Không ai biết chính xác câu trả lời là gì.
Lòng có chút bồi hồi, Selena quay sang huých nhẹ vai Kai. Anh có hơi sốc khi nghe thấy đoạn hội thoại vừa rồi, vì hoàng tử của anh thật sự đã chịu thả Carol đi như những gì Selena nói. Anh nhìn Selena, gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, lặng lẽ đi theo sau cô.
Thâm trầm một lúc, vừa đi Selena vừa nhỏ giọng dặn dò, cũng nói qua tính toán của mình:
- Sau khi đi qua khỏi cánh rừng, Carol sẽ gặp được quân Ai Cập cũng đang đi tìm chị ấy. Bọn họ có ý định sẽ băng qua biển chết quay về Thebes, nhưng con đường đó cực kì nguy hiểm. Vì có quân của nữ hoàng Asisu chờ trực sẵn. Tôi muốn anh truyền đạt ý của tôi với Carol né việc đi qua chỗ đó, trên đường đi hai người thương lượng với quân Ai Cập xem nên đi đoạn đường nào khác cho an toàn. - chẳng mấy chốc đã tới chỗ Carol đang chờ đợi. Selena gật đầu với Kai sau đó lại tiếp tục dặn dò Carol:
- Những gì cần nói em đã nói hết cho Kai. Cậu ấy là người đáng tin cậy. Nếu chị nghi ngờ em, chỉ mong sau này chị đừng hối hận, vì em chẳng có gì để làm tin hay ép buộc chị phải tin cả. Nhưng em là thật lòng đối đãi chị. Quân của hoàng tử sẽ không đuổi theo điều này là điều duy nhất em có thể chắc chắn. Nhưng vua Hittite sẽ không dễ như vậy, cho nên là em muốn chị phải luôn sáng suốt nhìn nhận vấn đề, đừng lãng phí thời gian. Em ở lại sẽ tìm cơ hội theo sau chị. - nắm tay Carol, khuôn mặt Selena mang vẻ kiên định bất thường làm Carol lo lắng. Carol ôm chầm lấy Selena, nước mắt không được liên hồi chảy xuống.
- Cảm ơn em đã giúp chị. Hẹn gặp lại em ở Ai Cập!
Cát bụi bay lên một mảng hoà vào giữa màn đêm. Nhìn theo bóng lạc đà khuất dần, ánh mắt Selena có chút ảm đạm, cô thở dài nhìn lên bầu trời, ngắm nghía chòm sao mà cô yêu thích.
- Tại sao cô không đi theo bọn họ? - Izumin từ đằng sau đi tới, phả hơi nóng chầm chậm vào tai Selena.
Khẽ đến độ làm cô giật mình, nãy giờ cô chẳng nghe thấy tiếng bước chân nào cả. Như gió thoảng vậy. Sau đó lấy lại bình tĩnh, Selena tăng thêm vài phần thận trọng nói ra suy nghĩ của mình:
- Anh chịu thả Carol đi như vậy nhất định sẽ không chịu thiệt thả nốt luôn cả tôi. - Selena mắt nhìn xa xăm, không nhịn được mà thở dài một hơi.
- Đúng, không sai. - cát bụi đã lắng xuống, bóng Carol đã đi xa nhưng anh vẫn nhìn về hướng ấy tìm kiếm thân ảnh quen thuộc. Ánh mắt hoài lưu luyến không rời đi được.
- Lúc trước vốn định sẽ bỏ đi một thời gian rồi quay về Hittite lấy lại đôi giày từ trong tay anh. Nhưng tôi đổi ý rồi, xa nhà lâu như vậy, tôi cũng sẽ đấu tranh vì bản thân như vậy, nhất định sẽ có ngày tôi lấy lại được đôi giày rồi quay về. Anh cứ đợi đấy! - nói rồi cô quay lưng đi vào trong, như nhớ ra gì đó quay đầu nói với lại:
- Anh đừng cử động nhiều, không vết thương lại rách miệng. Tôi không muốn rước thêm họa vào người đâu.
Ánh mắt anh không kìm được lại dừng lại ở bước chân đi khập khiễng của cô.
*°*°*
Chỉ vài giờ sau đó, đoàn quân của hoàng đế Hittite đã đến doanh trại. Selena có chút căng thẳng, chùm khăn lên cao hơn che khuất đi mặt mình.
Đúng như diễn biến gốc, lão quốc vương nổi giận đùng đùng vì Izumin đã để vuột mất con gái sông Nile. Cơ hội hiếm có như vậy thật khiến lão không tức giận không được.
- Ta thật không hiểu nổi, cô ta vậy mà có thể trốn thoát được ngay giữa rừng già trước mũi canh của quân ta! Con đã làm gì, các người đã làm gì mà con bé đó bị nhốt ngay trong lều chỉ huy vẫn còn chạy thoát được. Izumin con chẳng phải là một người rất cẩn trọng sao?! Có biết hoàng phi Carol là con tin quan trọng thế nào với Hittite ta không?! - lão tức tới nỗi Selena cảm giác khói lửa như đang bốc cháy trong lều, cô sợ sệt càng lùi ra sau đứng nép vào lính Hittite trốn tránh.
Izumin lên tiếng xoa dịu, giọng điệu đầy bình tĩnh:
- Nhi tử xin nhận hết trách nhiệm về mình. Đêm qua vì bị vết thương hành hạ nên ngủ say, không tăng cường cảnh giác để nàng ấy bỏ trốn đi mất. - ánh mắt nhìn một lượt quanh lều cuối cùng lại nhìn tới Selena, dường như anh đang cố gắng tìm điểm dừng để bày ra vỏ bọc lạnh lùng của mình. Selena thầm cảm thán vì tài năng múa rìu qua mắt thợ của Izumin, người làm chính trị hình như ai cũng diễn kịch giỏi như vậy.
- Một lũ vô dụng! Tiếc rằng ta đến trễ nếu không đã không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này! - lão bóp chặt ly rượu làm nó bể toang, máu rơi xuống từng giọt làm bầu không khí cực kì căng thẳng.
Lão tức tới tái xanh mặt mày, nhanh chóng ra lệnh cho kỵ binh gấp rút đi truy bắt Carol. Selena trong lòng không khỏi trấn động, cô chỉ hi vọng Carol đã an toàn gặp được đoàn người Ai Cập.
Tức giận một hồi lão cũng nguôi ngoai sau đó cùng Izumin bàn chuyện chính sự. Lính lúc này đã rút hết ra ngoài, chỉ duy có mình Selena là lén lút ngồi nghe.
- Tin tình báo vừa cho biết quân Minoa và người Athioa đang âm mưu xâm nhập vùng biển Ege, chúng điều tàu chiến ra vào vùng này liên tục. Ta mong con mau chóng bình phục để giúp ta đối phó. Con có thể lên đường ngay để xem xét tình hình và chuẩn bị phòng thủ! - lão vuốt râu, ý cười thấy rõ nhìn Izumin, mặt lão đầy vẻ tham vọng, toan tính điều gì cũng hiện rõ hết cả trên mặt. Đến thời điểm này, Selena cuối cùng cũng biết tên hoàng tử kia rốt cuộc là tham vọng từ đâu ra, dù không muốn phải thừa nhận nhưng tên hoàng tử này cùng với cha anh ta rõ ràng là sao y bản chính. Có khác thì chắc là bản tính mỗi người vặn vẹo một kiểu chăng?
- Tuân lệnh phụ vương. - Izumin kính cẩn, vào thời điểm này không dám làm gì lỗ mãng. Chọc giận lão hoài cũng không phải ý tốt.
- Tới Ege à, đáng để tâm đây... - Selena suy nghĩ, vẫn tiếp tục vểnh tai lên nghe. Chỉ xui xẻo là lúc này gã vua lại đi ra ngoài, vô tình lại chạm trúng Selena đang đứng nghe lén.
- Ngươi... - có chút ngạc nhiên, lão ta phì cười đầy vẻ thích thú.
Vì quá bất ngờ, Selena theo bản năng lo sợ lùi lại vài bước, vì chuyện ở Hittite cô một khắc cũng chưa từng quên.
Lão tiến tới đưa tay kéo mạnh Selena lại phía mình, giọng điệu đầy vui vẻ. Những ngày cô lưu lạc ở Hittite ấn tượng của lão về cô quả thật rất tốt.
- Đã nghe hết?
Selena không nói, tay cố vùng vằng khỏi tay lão nhưng bất lực, đành đứng yên cúi đầu.
- Có suy nghĩ gì không? - mặt lão thâm trầm, đưa tay nhấc cằm Selena bắt cô nhìn thẳng vào mắt lão.
Izumin vì nghe thấy tiếng mà sốt ruột đi ra ngoài, việc đầu tiên làm là gạt tay lão quốc vương, đổi lại kéo tay Selena để cô đưa lưng về phía lão mà úp mặt vào ngực mình.
- Nhi thần đã từng nói, cô ta là con tin của con, mong phụ vương đừng lúc nào cũng đe dọa cô ta làm hỏng chuyện tốt.
Selena biết Izumin là có ý tốt muốn bảo vệ mình nhưng việc làm này của anh có khi lại khiến lão quốc vương phật ý. Bầu không khí vì thể mà trở nên căng thẳng, nếu không nói gì cũng không được.
Vì muốn mau cho qua chuyện, cô vắt óc suy nghĩ một chút liền nói chạm vào đúng điểm tham vọng của lão.
- Tôi biết ông nghĩ gì. Tóm gọn trong một câu. Làm chủ biển khơi, giấc mộng bá chủ thiên hạ đã ở trong tay.
À thì, phim kiếm hiệp toàn vầy ấy nhở?
Quả nhiên lão cười cực kì đắc ý, hài lòng tột độ, vỗ tay bộp bộp tán thưởng.
- Tốt, rất hợp ý ta. Ta thật sự rất muốn biết trong cái đầu nhỏ của ngươi thật sự còn biết thêm điều gì! - Lão phất áo đi, ý cười nồng đậm. Đứng cách rất xa vẫn còn nghe được tiếng cười vọng lại.
Selena thở phào nhẹ nhõm, tâm cơ dễ đoán như vậy, trăm người như một chẳng khác gì nhau.
- Vào lều đi. - chỉ thấy anh buông cô ra mà cất lời nhàn nhạt.
Cô không hiểu nhưng cũng theo đó mà đi vào.
Anh không nói, chỉ tay bảo cô ngồi xuống. Sau đó mặc kệ cô còn đang thắc mắc mà tiến lại gần, bất chợt quỳ một gối cúi xuống sát gần cô. Đưa tay kéo váy cô lên.
Selena giật mình mà vội giật lùi lại.
- Anh...anh định làm gì?
Anh chẳng mấy dùng sức mà đưa tay bắt lấy cổ chân cô. Từ đầu đến cuối chẳng nói gì cả.
Chẳng để yên cho cô tiếp tục vùng vằng, ánh mắt anh giống như những lần đe doạ khác, ý muốn bảo còn giãy giụa nữa liền trực tiếp bẻ gãy chân cô. Đến khi cô không còn cử động nữa, mới lấy thuốc mỡ từ trong tay áo, nhẹ nhàng bôi lên vết sói cào trên chân cô.
*°*°*
Ở lại doanh trại thêm ba ngày, Selena vẫn mỗi ngày đến kiểm tra vết thương cho Izumin, hiện tại cũng không còn băng bó kín mít nữa mà chỉ lấy băng gạt dán tại chỗ vết mổ mà thôi.
- May thật đấy, anh hồi phục rất tốt, mấy ngày nữa cắt chỉ cho anh. - Selena cười cười, nhanh chóng đưa thuốc đến cho Izumin.
- Trên vai ta có gì sao? Sau ngày hôm đó cô liên tục nói chỉ cần không nhiễm trùng là có thể bình phục. - Izumin vẫn không hiểu, bộ mặt thắc mắc nhìn Selena.
- Có phải lúc đó anh nghe thấy hai tiếng nổ lớn rồi sau đó thấy vai mình đau nhói đúng không? - Selena chậm rãi, gợi Izumin nhớ lại.
- Đúng vậy. - anh gật đầu, vì quá quen với cái kiểu biết tuốt này của Selena mà không có thắc mắc hỏi ngược lại.
- Thứ vũ khí đó ở chỗ của tôi được gọi là súng. Là một thứ cực kì nguy hiểm có thể gây chết người. Anh trai của Carol đã dùng thứ đó làm anh bị thương. Thứ ở trên vai của anh gọi là đạn làm bằng đồng. Nó đi ra từ súng. Vì được bắn tới với vận tốc cao nên lực sát thương của nó là cực kì lớn.
- Đồng sao?
- Đúng vậy, bây giờ đang là thời kì đồ đồng, vũ khí cũng được sản xuất chủ yếu từ nguyên liệu này nên anh biết đúng chứ? Nhưng ở chỗ tôi, đã bước qua thời kì đồ sắt từ lâu, giờ còn đang là thời kì của những hợp chất cứng hơn cả sắt nữa. Mà hình như Hittite là tiền thân của việc sử dụng sắt thì phải. - mặt Selena cực kì phấn khởi, lúc nhớ ra được chuyện này, ánh mắt cô háo hức nhìn Izumin.
Khuôn mặt anh tối đen lại vì bất ngờ. Vì thật ra cái chuyện sử dụng sắt gần như là bí mật quốc gia.
- Sao cô biết chuyện này? - thâm trầm một chút, sau đó ánh mắt anh sáng quắc lên nhìn Selena.
- Cái đó...
- Sắt là thứ chỉ có ở các viên đá rơi xuống từ bầu trời, là thứ mà ai cũng muốn tìm mọi cách để sở hữu vì độ cứng và khả năng sát thương cao. Biết được nhiều thế này, ta không thể không nghi ngờ cô, cô cùng với Carol thật sự...
Selena gật đầu, cười nói:
- Anh có thể nghi ngờ. Nhưng tuyệt nhiên sẽ không thể lợi dụng. Sắt là một thứ kim loại tuyệt vời dùng để sản xuất vũ khí phục vụ chiến tranh trong thời điểm này. Tôi biết tham vọng của anh chính là sử dụng nó ngoài chiến trường. Tuy nhiên không phải lúc nào cũng có thiên thạch rơi mà có lượng sắt lớn như vậy, chẳng phải quá bất khả thi sao?
- Các mỏ sắt đã bắt đầu được tìm thấy, thành Troia ở phía tây nam là một ví dụ điển hình. Ta và phụ vương đang lên kế hoạch chiếm đóng thành đó, đoạt lấy mỏ sắt này.
Lần này thì tới lượt Selena bị làm cho kinh ngạc. Muốn làm chủ biển cả, giờ tiếp theo là thứ kim loại cứng rắn là sắt ấy nữa. Quả nhiên tham vọng lớn đến không tưởng nổi. Vậy mà đến tận thế kỉ hai mươi người ta mới biết tới sự tồn tại của đế chế Hittite, nền văn minh này rõ ràng là rất rực rỡ mà?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top