Chương 13

"Mày..." Potter tức giận đến mức muốn giơ chân lên, mọi người đều biết từ trước đến nay khi Lucini cùng nhóm với Severus đều không xảy ra chuyện gì, vừa về nhóm cậu ta thì đã gặp chuyện, chính Potter cũng cảm thấy xấu hổ khi nói đến? Dù sao thì Lucini cũng là một loli nhỏ trắng trẻo mũm mĩm, dịu dàng và dễ thương, tất cả mọi người đều bất giác coi cô như một cô em gái ngây thơ cần được chăm sóc. Vì vậy, sai lầm này dù có thế nào Potter cũng không thể trốn được.

"James, bớt tranh cãi đi! Thương tích của Lucini cần phải ở lại đây một đêm, chúng ta hãy để cô ấy nghỉ ngơi sớm một chút. Ngủ một giấc là sẽ hết đau, bà Pomfrey đã để lại cho hai người ma dược rồi đấy." Lupin cắt ngang câu nói của Potter, với tình hình này cho dù nhìn thế nào đi nữa, bọn họ cũng không có được lợi thế.

"Được rồi." Potter lẩm bẩm một cách miễn cưỡng.

Lily cho Lucini uống thuốc, rồi đắp chăn và hôn lên trán cô: "Lucini, nghỉ ngơi thật tốt." Lucini nép mình trong chăn và thở dài, cái loại hào quang của tình mẫu tử toát ra trên người Lily cũng đẹp đẽ thật, thảo nào Severus và James đều thích đến chết đi sống lại! "Đồ ngốc, nhắm mắt ngủ đi!" Vẻ đáng yêu của Lucini khi cố gắng mở mắt và chống lại tác dụng của thuốc thực sự khiến Severus không chịu nổi, liếc mắt nhìn cô rồi dùng tay dí vào trán cô một cái.

Lucini cau mày oan ức, nhưng cô thực sự quá buồn ngủ, nhắm mắt lại, trước khi ý thức mơ hồ vẫn cố lẩm bẩm nói, âm thanh rất nhỏ, chỉ có người vừa cúi xuống tiến lại gần cô là Severus mới có thể nghe được: "Mình biết cậu chỉ đối xử nhẹ nhàng với Lily mà cậu yêu mến thôi, còn những người khác chỉ là bắp cải nhỏ!" Cơ thể Severus cứng đờ, giúp cô đóng rèm lại rồi cùng Lily rời đi.

Ngày hôm sau, Lucini đã hoàn toàn bình phục, nhìn cánh tay trắng nõn của mình, không nhịn được mà giơ ngón cái thật to lên cho ma dược! Nếu trong thế giới Muggle thì chắc phải tìm cách để không để lại sạo, nhưng trước khi nghĩ đến cái đấy, thì việc còn sống sót được cũng đã không tệ rồi!

Lucini, người đang hoạt bát vui vẻ, không hề nhớ những đến lời cuối cùng mà mình nói ngày hôm qua, vui vẻ mời Lily và Severus đi uống trà chiều.

Nhìn thấy bộ dạng tràn đầy năng lượng của Lucini, không hề có chút bóng dáng đau khổ của ngày hôm qua, cho dù là người vui vẻ như Lily cũng phải thở dài vì tính vô tâm của Lucini.

"Lily, Lily, Bói toán có vui không?" Biết rằng Lily đã tham gia một lớp học Bói toán, Lucini trông như một đứa bé tò mò.

"Ôi! Mũ của Merlin! Lucini, cậu thật quá khôn ngoan khi không chọn môn này! Mình hoàn toàn không thể hiểu được, tất nhiên, mình cũng cảm thấy phần lớn đều rất mơ hồ, đó chỉ là những lời vô căn cứ thôi." Lily áo não nói, cô ấy vốn nghĩ đó là một lớp học rất thú vị, nhưng nó làm cô ấy quá thất vọng: "Severus, còn môn Bói toán Số học của cậu thì sao?"

Severus ngồi dựa lưng, đặt quyển sách lên trên đùi: "Cũng được, Bói toán cần tính toán rất nhiều, mới có thể tính toán một số chuyện nhỏ. Bói toán cũng có thể nói là dựa hoàn toàn vào thiên phú, gia tộc của cô Trelawney cũng có xuất thân như một nhà tiên tri, nhưng tiếc là những thế hệ gần đây khá sa sút."

"Ồ, Severus, lẽ ra cậu nên nói với tớ sớm hơn, thật lãng phí thời gian của tớ!" Lily phàn nàn.

Khóe miệng Severus hơi cong lên cười: "Là ai đã vì cái môn Bói toán này mà náo động cả một kỳ nghỉ hè, với cả mình cũng đâu có thể khuyên nhủ được cậu."

"Severus, cậu thật đáng ghét!" Lily rên rỉ.

Sau đó là tiếng cười trầm thấp của Severus.

Vào thời điểm tán tỉnh này, Lucini rất tự giác mà lặng lẽ biến mình thành một bức tượng. Cô ấy cầm quả cầu pha lê của Lily bằng cả hai tay và tò mò nhìn. Từ từ, đôi mắt xanh của cô dần bị đám sương mù bên trong quả cầu thủy tinh hấp dẫn, khi cô nhìn chằm chằm vào đám sương đó, đôi mắt linh động dần trở nên mê man. Từng tầng từng tầng sương mù dày đặc hiện lên, bao phủ một tương lai mơ hồ và không rõ, điều gì đang kéo mình, điều gì đang gọi mình, trong bóng tối, có thứ gì đó đang dẫn đường cho mình? Những giọt nước mắt lớn rơi ra từ trong xanh đôi mắt.

"Lucini, cậu làm sao vậy?" Lily nhận thấy sự bất thường của Lucini và đưa tay chạm vào cô ấy.

Đột nhiên hoàn hồn cho nên Lucini nhất thời không phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn Lily, ngây người nói: "Lily, mình nhìn thấy mình gả cho một hoàng tử."

Vẻ mặt đờ đẫn và lời nói không được kiềm chế của Lucini khiến Lily bật cười thành tiếng, đưa tay vỗ vỗ đầu Lucini: "Ôi! Công chúa nhỏ Lucini của chúng ta, ừm, một hoàng tử, đang cưỡi bạch mã sao?"

Lucini đột nhiên đứng lên, giơ tay quệt quệt khóe mắt, vội vàng nói "Thực xin lỗi, mình không khỏe, mình đi trước!" Rồi chạy đi.

Vẻ mặt Lily mờ mịt, nói với Severus với vẻ lo lắng: "Sao vậy? Vết thương của cậu ấy vẫn chưa lành hẳn sao? Hay là vừa nãy chúng ta không để ý đến cậu ấy cho nên khiến cậu ấy cảm thấy buồn?" Hiển nhiên Lily không chú ý đến việc quả cầu thủy tinh, nhưng Severus lại chú ý tới ánh mắt của Lucini khi nhìn về phía quả cầu lúc nãy, trong lòng có suy đoán, nhưng trên mặt không lộ ra nửa phần: "Hẳn là vết thương chưa ổn, ngày mai chắc sẽ đỡ thôi." Lily dù bán tín bán nghi nhưng cũng không hỏi thêm.

"Cậu đã thấy gì?" Trên đường trở lại phòng sinh hoạt chung Hufflepuff, Lucini bị Severus kéo vào một phòng học không người.

"Cậu đang nói cái gì vậy?" Lucini bị Severus làm cho giật mình, trừng mắt ai oán nhìn cậu.

Severus mím môi mỏng, hai mắt nhìn chằm chằm Lucini: "Ý của mình là, buổi chiều cậu đã nhìn thấy cái gì trong quả cầu thủy tinh?"

Nghe thấy quả cầu thủy tinh, Lucini có chút hoảng loạn, sau đó nhìn chằm chằm Severus rồi nở nụ cười nhàn nhạt: "Từ khi nào mà cậu trở nên hiếu kỳ như vậy thế? Thật không giống cậu bình thường!"

"Mình thực sự không ngờ cậu lại có khả năng trong tiên tri đấy, chẳng lẽ tổ tiên Evelina đã từng kết hôn với Trelawney sao?" Severus thu lại sự lo lắng vừa rồi, vẻ mặt giãn ra, cậu khoanh tay, nói khẳng định: "Điều đó cũng không tốt lắm, đúng không? Nhưng mà, Lucini, con đường của tương lai là do chúng ta tự mình chọn từng bước một. Cả tương lai cũng sẽ không thay đổi chỉ vì một suy nghĩ hay quyết định của chúng ta. Đừng để những dự đoán đó bao vây và cũng không cần phải sợ nó. Bây giờ, hãy nói xem cậu đã nhìn thấy gì đi!"

Tuy rằng Lucini vẫn luôn lãnh đạm, nhưng lúc này đáy lòng lại có chút ấm áp, cô cảm động nhìn Severus: "Severus, cậu thật là tốt bụng!"

"Nếu đã biết như vậy, thì hãy nói cho mình biết đi!" Vẻ mặt luôn lạnh lùng của Severus có chút không được tự nhiên, giọng điệu của cậu giống như đang nói về một chuyện không quan trọng, mà không phải là một lời tiên tri thứ có thể báo trước được tương lai, chỉ là bàn tay giấu dưới áo choàng đã nắm chặt thành nắm đấm.

"Thực ra, mình cũng không nhìn rõ, chỉ cảm thấy rất kỳ lạ, Severus." Lucini đưa quả cầu pha lê cô đang cầm trong tay áo ra: "Có lẽ cậu sẽ muốn nhìn thử." Trước cử chỉ của Lucini, Severus bán tín bán nghi đưa hai tay ra đặt lên trên bàn tay trắng nõn của Lucini, cùng nhau cầm lấy quả cầu thủy tinh.

Màn sương trắng ở giữa quả cầu lớn lên một chút, dày hơn, cuồn cuộn và dao động. Severus bị màn sương dày đặc thu hút sự chú ý, đôi mắt của cậu cũng dần trở nên trống rỗng.

Lucini cũng không có nhìn về phía quả cầu, cô cẩn thận quan sát Severus, nhưng lúc này nội tâm lại cực kỳ phức tạp. Là một người xuyên không, cô chưa từng nghĩ là mình có bàn tay vàng hay là cái gì đó, nhưng từ khi sinh ra đến nay, trừ bỏ ký ức về kiếp trước, cô không nhận thấy bất kỳ sự khác biệt nào giữa mình và các phù thủy khác, ảnh hưởng của kiếp trước thậm chí còn cản trở việc học phép thuật của cô, khiến cô phải làm việc chăm chỉ hơn những người khác.

Tuy nhiên, vào buổi chiều hôm nay, cô đã nhìn thấy một dòng chữ không được hoàn chỉnh từ trong quả cầu thủy tinh: Lucini Evelina Prince... Cô biết Prince đó đại diện cho cái gì. Mà vào lúc đó, dường như có điều gì đó trong bóng tối đã thúc giục cô để Severus nhìn thấy điều này. Cô thậm chí còn cảm thấy mình bị kiểm soát, mà tất cả những điều này đều liên quan đến chàng trai trước mặt cô, điệp viên hai mang trong tương lai!

Khi Severus thoát ra khỏi ảo ảnh của quả cầu thủy tinh, mặt cậu đỏ tới mang tai, ánh mắt kinh ngạc chống lại ánh mắt run sợ của Lucini, trong mắt hiện lên một tia khó xử hiếm thấy, hai người nhìn nhau một lúc mới hoàn hồn được.

"Cậu thấy gì?" Lucini hỏi, có một chút tò mò.

"Cậu không biết sao?" Severus kinh ngạc thốt lên, sau khi kinh ngạc, vẻ mặt trở nên tự nhiên hơn một chút: "Cậu không biết thì cậu cho mình xem làm gì?"

Lucini lắc đầu, thành thật nói: "Đương nhiên là không! Kỳ thật mình cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cứ như có người đang dẫn đường cho mình ở trong bóng tố vậy! Nhân tiện, cậu đã nhìn thấy cái gì?"

Chính Severus cũng không nhận ra mình đã thở dài một hơi, tuy rằng chuyện này có chút kỳ quái, nhưng hiện tại cậu cũng có chút tâm phiền ý loạn, cho nên cũng không có tâm trạng để suy nghĩ: "Không có gì, đã muộn rồi, để mình đưa cậu về, ngày mai còn có tiết Thảo dược, mình không muốn cậu lại bị thảo dược cắn cho bị thương bởi vì ngủ quên ngay sau khi bị thương trong tiết Độc dược đâu!"

"Sẽ không đâu!" Lucini lẩm bẩm nói: "Đó là chuyện ngoài ý muốn, đều do tên Potter ngu ngốc đó!" Lucini biết một khi Severus không muốn nói, thì có cố cũng không biết được gì, huống chi trong lòng cô cũng đang có chuyện, cho nên cũng để mặc Severus chuyển hướng chủ đề.

Đêm nay, Lucini và Severus đều ngủ không ngon.

Nằm trên chiếc giường êm ái, Lucini vùi sâu vào chăn bông, cái tên đó có nghĩa là cô sẽ kết hôn với Severus sao? (′ ▽ '〃) Nhưng Severus chỉ có dòng máu Prince mà không có họ Prince! Hay là cô sẽ kết hôn với một người nào đó có họ Prince ~ ~~ Thật bối rối, thật bối rối mà ~~~ Lucini lăn lộn trên giường hai vòng, cái chuyện chung thân đại sự này sao có thể không rõ ràng như vậy được?

Không ổn rồi! Huhu (艹 艹 艹) nghĩ đến chuyện kết hôn với Severus, mặc áo choàng đen hùng hổ cuồn cuộn đi đi lại lại, rắn vương quá hung ác, một tiểu bạch thỏ như cô làm sao có thể chịu được đây! Lucini, với tâm tư phức tạp, dần tiến vào giấc mộng, hôm nay cô đã quá mệt mỏi rồi! Nhưng tiếc là Severus đã chui vào trong giấc mơ của cô và cầm thước không ngừng quất cô! Khi cô tỉnh dậy, cả người Lucini đổ đầy mồ hôi lạnh ~

Cùng lúc đó, Severus nằm trong ký túc xá dưới tầng hầm của nhà Slytherin cũng mãi không ngủ được. Chuyện xảy ra vừa rồi, cho dù người bình tĩnh như cậu cũng bị chấn động. Cậu cũng không biết Lucini nhìn thấy cái gì, chỉ cảm thấy có lẽ nó không giống như, cậu đã nhìn thấy một hình ảnh trong quả cầu thủy tinh. Trong hình ảnh đó, cậu đã hơn 20 tuổi, phong thái phi phàm, trong lòng cậu còn đang ôm một cô gái có mái tóc vàng, bọn họ đang hôn nhau, toàn bộ hình ảnh trông rất hạnh phúc, yên bình và xinh đẹp.

Nhưng điều khiến Severus khiếp sợ hơn nữa chính là cô gái tóc vàng đó trông rất giống Lucini trưởng thành. Không thể không nói, mặc dù Lucini trông trẻ hơn các bạn cùng lứa khi lớn lên, nhưng ngoại hình của cô trông vẫn rất ngọt ngào. Đặc biệt là đôi môi đỏ mọng tươi đẹp đó, trông giống như thạch lạnh vậy, Severus vô thức nuốt nước bọt, có chút nóng nảy.

Dừng lại, dừng lại! Suy nghĩ của cậu đã quay lại, Severus lại bắt đầu nghĩ về chuyện hôm nay. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng tất cả những chuyện này là do Lucini lừa cậu, đầu của cậu ấy không nghĩ ra được chuyện này đâu! Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, Severus vẫn quyết định muốn tìm hiểu một phen. Khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cậu cảm thấy quần trong ướt sũng, phải mất một lúc lâu sau Severus mới phản ứng được, sau đó bí mật tiêu hủy nó trong sự xấu hổ! ~ Những thanh thiếu niên trưởng thành, luôn phải đối mặt với những rắc rối nho nhỏ của tuổi trẻ mà ~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top