73.

Ngày hôm sau Dụ Ngôn đi học vào lúc chín giờ sáng, ở trên xe, Đới Manh không dám nhìn Dụ Ngôn bởi vì đôi mắt sưng húp của nàng ấy làm cho cô cảm thấy có lỗi tột cùng.

Hai người ở trên xe không ai nói với ai câu nào, không hiểu vì sao mà bầu không khí tĩnh lặng vô cùng kì quặc đến mức hai người khó lòng giải thích nổi.

"Đới Manh, tôi là Minh Thúc."

Một giọng nói truyền đến tai nghe nội bộ của Đới Manh, Đới Manh lập tức giảm tốc độ của xe lại, cô khẽ đáp: "Tôi nghe đây ạ."

Dụ Ngôn lần đầu tiên nghe Đới Manh đột nhiên nói chuyện một mình là khi chiếc xe của nàng gặp chuyện, khi ấy mất một lúc nàng mới biết rằng chị ấy đang nói chuyện thông qua chiếc bộ đàm với những người vệ sĩ khác, lần này Đới Manh lại tiếp tục nói chuyện như thế, nàng cũng chẳng buồn để ý đến nữa.

"Phu nhân muốn hỏi rằng cô đã thuyết phục được tiểu thư chuyện đi ăn tối với gia đình chủ tịch Hoàng chưa." Minh Thúc lại nói tiếp.

Không gian bên kia khá là yên tĩnh, Đới Manh đoán là Minh Thúc đang ở bên cạnh bà Dụ, cô cũng nhanh chóng báo cáo: "Chuyện đó thì vẫn chưa ạ."

"Vậy thì tiếp tục thuyết phục tiểu thư đến khi nào cô ấy đồng ý thì thôi nhé, cô làm được mà." Minh Thúc nhìn sấp hồ sơ ghi tên Đới Manh mà anh đang cầm trên tay, anh lại nhỏ giọng nói vào bộ đàm.

Đới Manh không nghĩ nhiều, cô khẽ nói: "Vâng."

Khi nghe Minh Thúc ngắt đường truyền, Đới Manh thở dài một hơi rồi lại liếc nhìn sang Dụ Ngôn đang buồn chán tựa đầu vào ghế mà nhìn ra ngoài cửa sổ kia, trong lòng cô lập tức khó xử.

Hôm qua là thứ hai nhưng lại là ngày nghỉ của Dụ Ngôn, hôm nay nàng ấy sẽ đi học cả ngày ở trường và những ngày kia cũng không là ngoại lệ. Năm nay Dụ Ngôn đã là sinh viên năm cuối nên việc nàng ấy vùi mình trên trường cả ngày là chuyện bình thường, Đới Manh cũng từ trong trường đại học mà ra, vậy nên cô cũng không thắc mắc bất cứ điều gì với lịch học dày đặc của nàng ấy.

Nếu có thì cô cũng chỉ giữ trong lòng, nàng ấy ở trên trường cả ngày thì có liên quan gì đến cô?

Đới Manh thở dài rồi lại thở dài, điều đó lại làm cho Dụ Ngôn cảm thấy rất bực bội. Vì sao chị ấy lớn tiếng với nàng nhưng lại không mở lời làm lành với nàng trước chứ!? Nàng đang đợi chị ấy chủ động dỗ dành nàng đây! Cả buổi cứ thở dài như thế là ý gì!?

Dụ Ngôn liếc nhìn Đới Manh ăn mặc nghiêm chỉnh, áo sơ mi đen sơ vin gọn gàng, cúc áo sơ mi gài lên đến cúc cao nhất và trên cổ áo đeo một chiếc cà vạt màu đen thắt chặt đến tận cổ chị ấy.

Dụ Ngôn khẽ nhíu mày, lần nào Đới Manh thắt cà vạt cũng như thế, chị ấy không sợ bị ngạt thở mà chết hay sao?

"Tôi nói không cần đeo cà vạt, sao hôm nay lại đeo?" Dụ Ngôn không thèm nhìn Đới Manh, bực dọc mà nói.

Đới Manh chậm rãi trả lời: "Hôm qua phu nhân nói tôi phải tuân theo quy định của vệ sĩ thưa tiểu thư."

"Nhưng tôi đã nói rằng chị là vệ sĩ của tôi, chị chỉ cần nghe theo lời của tôi." Dụ Ngôn lại nói tiếp.

Đới Manh nghe ra sự khó chịu trong giọng nói của Dụ Ngôn nhưng cô không có cách nào để xoa dịu nàng ấy, cô khẽ nói: "Phu nhân sẽ phạt tôi nếu tôi không tuân thủ theo quy định."

Dụ Ngôn "xì" nhẹ một tiếng, nàng không thèm đáp lời Đới Manh nữa.

Hôm nay cái gì cũng làm nàng cảm thấy bực bội.

Nhân cơ hội bị Dụ Ngôn giận dỗi, Đới Manh nói tiếp: "Tôi nghĩ rằng tiểu thư nên nhận lời đi ăn bữa tối cùng với gia đình chủ tịch Hoàng, chỉ là một bữa cơm thôi. Tôi sẽ theo sát tiểu thư, tôi sẽ là người đưa tiểu thư đi và đợi tiểu thư quay lại rồi đưa tiểu thư về. Tiểu thư thấy thế nào?"

Dụ Ngôn xoay sang nhìn Đới Manh, nàng nhíu mày thật sâu, lâu sau nàng hỏi chị ấy: "Rốt cuộc là mẹ tôi đã đưa cho chị bao nhiêu tiền? Chị có thể nào thôi lải nhải với tôi về việc đó được hay không?"

Đới Manh biết mình đã chọc giận Dụ Ngôn nhưng cô cần phải thanh minh cho bản thân mình một chút: "Phu nhân bà ấy không có đưa cho tôi tiền gì cả. Tôi chỉ là... Muốn tiểu thư đừng quá quan trọng việc đó, thật lòng tôi mong rằng tiểu thư sẽ không làm trái với lời của ba mẹ."

Chiếc xe dừng lại ở trước cổng trường đại học của Dụ Ngôn, Dụ Ngôn nàng khó chịu đến mức nàng nghĩ rằng nàng sắp nổ tung ra rồi. Nàng cắn răng rồi hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, nàng đáp: "Tôi thật sự đã nghĩ chị sẽ đồng cảm và đứng về phía tôi nhưng có lẽ tôi sai rồi."

Dụ Ngôn nói rồi chủ động mở cửa bước ra ngoài, không chần chừ mà mạnh tay đóng cánh cửa xe lại, mạnh đến mức Đới Manh khẽ giật mình một cái, cô chỉ biết bất lực nhìn Dụ Ngôn rời đi.

Dụ Ngôn ngốc, chị vốn dĩ không muốn ép buộc em phải làm những thứ mà em không thích như vậy. Nhưng đây là nhiệm vụ của chị, chị không thể không làm.

Điện thoại ở trong túi áo của Đới Manh rung lên một cái, cô nhanh chóng lấy ra kiểm tra. Nhìn thấy tin nhắn được gửi đến từ Dụ Ngôn, Đới Manh khẽ nhấp vào đọc.

[Hôm nay về đi, không cần phải đón tôi. Buổi tối tôi sẽ về với bạn.]

Đới Manh xoa xoa cái chân mày, không biết nên cười hay nên khóc vì cái tin nhắn này của Dụ Ngôn.

Nàng ấy là kẻ ngốc sao? Nghĩ rằng cô sẽ vì tin nhắn này mà nghe lời nàng ấy?

Đới Manh nhanh chóng thao tác trên bàn phím điện thoại: [Vâng ạ.]

Dụ Ngôn biết Đới Manh kiểu gì cũng không nghe lời của mình mà đợi ở trước cổng, vậy nên buổi tối khi tan học, nàng cùng đám bạn đại học hơn bảy người rời đi bằng cổng sau của trường.

Đám bạn nhỏ vui vẻ vừa đi vừa bàn về kế hoạch đi chơi của buổi tối hôm nay, bỗng có một bàn tay nắm lấy cổ tay của Dụ Ngôn lại, nàng giật mình mà lùi về phía sau, nàng còn đang định hét lên nhưng ngay khi nhìn thấy người nọ là ai thì nàng thôi không hét lên nữa.

Đới Manh sao lại biết nàng sẽ về bằng cổng sau chứ!?

"Tiểu thư muốn đi đâu?" Đới Manh rũ mắt nhìn Dụ Ngôn, giọng nói dịu dàng mà hỏi han.

Dụ Ngôn căn bản là không muốn nhìn thấy Đới Manh nữa bởi vì càng nhìn chị ấy sẽ khiến cho nàng cảm thấy khó chịu nhưng khi nghe được giọng nói nhẹ nhàng như mật ngọt rót bên tai của Đới Manh, phút chốc những khó chịu trong nàng liền tan biến đi mất, không để lại chút dấu vết nào.

Đám bạn của Dụ Ngôn xoay lại nhìn hai người, một người trong đám bạn của nàng ấy lên tiếng: "Này Dụ Ngôn, chị ta làm cậu khó chịu như vậy sao không nói với mẹ cậu đuổi chị ta đi đi, còn ở đó mà giải thích cho chị ta cái gì?"

Đới Manh đưa mắt nhìn người vừa mới nói những câu nói kia, đó là Vương Hân, người đã thông đồng với bọn con trai lạ mặt kia cho Dụ Ngôn uống rượu pha thuốc vào hôm ấy.

Nhận được ánh mắt như thiêu đốt mình của Đới Manh, Vương Hân sợ hãi lùi về sau vài bước.

Câu chuyện kia ngoài Đới Manh và Phùng Hâm Dao ra thì không ai biết đến chuyện ấy cả, chính Dụ Ngôn cũng không biết rằng đêm ấy nàng đã bị bạn bè mình dụ dỗ rồi chuốc thuốc, Đới Manh lại càng không nói ra cho Dụ Ngôn biết, vậy nên Dụ Ngôn vẫn còn chơi cùng với Vương Hân là lẽ thường tình.

Đới Manh không rảnh để đôi co với bạn bè của Dụ Ngôn, cô lại tiếp tục dịu giọng mà nói với nàng ấy: "Xin lỗi vì tôi đã làm tiểu thư khó chịu. Tiểu thư muốn đi đâu? Tôi sẽ đi cùng với tiểu thư."

Dưới giọng nói đầy ngọt ngào và dỗ dành của Đới Manh dành cho mình, Dụ Ngôn không còn một chút khó chịu nào nữa nhưng nàng lại muốn kiếm chuyện với Đới Manh thêm chút nữa, nàng nói: "Tôi đi chơi với bạn, không phải tôi đã nói hôm nay chị không cần phải đưa tôi về sao? Đi về nghỉ ngơi đi."

Đới Manh lại rất kiên nhẫn mà nói: "Nhiệm vụ của tôi là phải bảo vệ cho tiểu thư mọi lúc mọi nơi, nếu không phải là tôi thì cũng sẽ là người khác, vậy nên mong tiểu thư để cho tôi làm việc đó đi ạ."

Dụ Ngôn mềm lòng trước dáng vẻ này của Đới Manh, nàng khẽ mím môi, lâu sau nói: "Tôi đi đến quán bar với bạn."

Đới Manh tất nhiên là không có quyền ngăn cản nàng ấy đi đâu làm gì, cô cúi đầu trước Dụ Ngôn rồi dịu giọng: "Vậy để tôi đưa tiểu thư đi được không? Hay là tiểu thư muốn đi cùng bạn?"

Dụ Ngôn nghe vậy thì xoay sang nhìn đám bạn đang đợi mình rồi lại nhìn Đới Manh ở trước mặt, nàng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi đi với chị."

Sau câu nói đó với Đới Manh, Dụ Ngôn đi đến nơi đám bạn của mình đang đứng, nàng nói: "Các cậu đi trước đi, chị ấy sẽ đưa mình đến đó."

Đám bạn của nàng lập tức nhăn nhó khó chịu khi nghe điều này, buổi sáng Dụ Ngôn ở trên lớp còn nguyền rủa Đới Manh cả đời sẽ ế chỏng chơ không ai thích, bây giờ chỉ vì cô ta dịu dàng cúi đầu xin lỗi cậu ấy như vậy mà cậu ấy đã nguôi giận rồi bỏ cả đám để đi với cô ta sao?

"Đi đi, hôm nay mình bao các cậu, được chứ?" Dụ Ngôn biết bọn họ giận nàng vì nàng chọn Đới Manh, nàng nhỏ giọng mà dỗ dành đám bạn của mình.

"Được rồi, hẹn gặp ở quán." Đám bạn của nàng mở lời với nàng rồi xoay người đi đến nơi chiếc xe taxi đang chờ bọn họ ở gần đó.

Đới Manh cùng Dụ Ngôn ngồi vào chiếc siêu xe của nàng ấy, sau đó nổ máy rời đi.

Ở bên góc đường lớn có một chiếc xe màu đen đang đỗ, người ở bên trong xe nhìn theo xe của Đới Manh và Dụ Ngôn chạy vút đi, người đó nhanh chóng cầm điện thoại lên để gọi cho ai đó.

"Họ đi rồi."

-------
Sẵn tiện muốn hỏi mng thích đọc fic thể loại gì hay motip thế nào có thể cmt cho tui biết được hong?? Tui sẽ suy nghĩ cho chiếc fic sau =))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top