Chương 256: (1)

Ngũ Hạ Cửu bước vào cửa, trước mắt cậu bỗng tối sầm lại, khi lần nữa sáng lên, một cảnh tượng khác hiện ra trước mắt cậu.

―― Đây là một mật thất khác của rạp xiếc.

Nhưng mà, không giống như cách sắp xếp đơn giản của khán phòng, sân khấu và vũ công trước đó, mật thất này trông có vẻ hơi khác thường.

Ngũ Hạ Cửu quay đầu lại nhìn, phát hiện cánh cửa mình vừa đi qua đã biến mất, phía sau là một vách ngăn lều.

Cậu lại nhìn xung quanh phòng xiếc.

Trong mật thất này cũng có một khán phòng, nhưng không giống như căn phòng trước có gần mười bậc thang, khán phòng ở đây chỉ có ba bậc thang.

Có vẻ như đây chỉ là nơi an toàn để mọi người tạm thời nghỉ ngơi.

Bên ngoài khán phòng là một nơi rất rộng rãi.

―― Mặt đất không bằng phẳng, mà có những cột vuông cao thấp nhấp nhô, giữa những cột vuông này có ngọn lửa đang cháy.

Ngay cả khi không đến quá gần, Ngũ Hạ Cửu vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của ngọn lửa, thiêu đốt và bỏng rát.

Thật khó có thể tưởng tượng rằng sẽ có lửa cháy trên mặt đất trong mật thất của rạp xiếc.

Nhưng mà, đây là Xa Hạ Thế Giới, có cái gì điều không phải là chuyện hiếm lạ.

Nếu muốn vào giữa mật thất, cậu phải bước lên từng cây cột vuông và băng qua ngọn lửa.

Nếu không giữ thăng bằng tốt, chỉ cần hơi không cẩn thận một chút là có thể sẽ ngã vào ngọn lửa rồi bị thiêu.

Ngũ Hạ Cửu rời mắt khỏi mặt đất, nhìn lên. Có một NPC trong mật thất của rạp xiếc, trông giống như một người biểu diễn trong rạp xiếc.

Người biểu diễn này mặc một bộ trang phục đặc biệt với khuôn mặt được sơn trắng, trong khi môi được tô màu đỏ, tạo nên sự tương phản mạnh mẽ.

Hắn nhanh nhẹn nhảy trên những cây cột vuông, giống như không sợ ngã xuống rồi bị lửa thiêu đốt.

Quan trọng hơn, người biểu diễn NPC này có một chiếc đĩa trên tay được dùng chuyên dụng để biểu diễn, loại đĩa này quay trên một thanh mỏng.

Không chỉ vậy, phía trên mặt đất đầy những cột vuông và ngọn lửa, cũng chính là trên không trung treo lơ lửng từ đỉnh lều xiếc xuống, còn có rất nhiều đồ vật treo lơ lửng, bao gồm đĩa tung hứng, bóng tròn, bát tròn lớn và những cây gậy ngắn có thể ném được.

Tất cả những thứ này đều được treo lơ lửng giữa không trung, trên đó có gắn những cái móc để móc vào những vòng sắt ở dưới cùng của sợi dây thừng treo.

Khi Ngũ Hạ Cửu đứng bên cạnh quan sát, người biểu diễn NPC đã thay đổi công cụ tung hứng trong tay hắn hai lần. Chỉ cần một cú ném và một cú móc, các dụng cụ tung hứng đã được treo vào vòng sắt. Sau đó, dùng một thanh gỗ mỏng để kéo dụng cụ treo còn lại xuống. Những chuyển động của hắn thực sự rất linh hoạt.

Ngũ Hạ Cửu nhìn thoáng qua, phát hiện, đúng như dự đoán, chiếc hộp bạc hẳn phải được giấu trên người của người biểu diễn, hoặc treo giữa vô số dụng cụ biểu diễn kia.

Chỉ là nó bị thứ gì đó chặn lại nên tạm thời cậu không thể nhìn thấy nó.

Sau khi bước vào mật thất của rạp xiếc mới này, bộ đàm vốn dùng để nói chuyện với Thời Thương Tả đã bị cúp máy, nhưng cũng may, hai người rời khỏi mật thất trước đó gần như cùng lúc. Lúc này, Thời Thương Tả lại gọi vào máy bộ đàm của Ngũ Hạ Cửu.

Ngũ Hạ Cửu giải thích tình hình của mình rồi hỏi: "A Tả, mật thất thứ hai mà anh gặp phải là tình huống gì?"

...

Ngay sau khi Ngũ Hạ Cửu và Thời Thương Tả rời khỏi mật thất đầu tiên.

Phương Tử cũng đã thành công rời khỏi mật thất đầu tiên của rạp xiếc.

Mật thất đầu tiên cậu nhóc trải nghiệm là phòng nhảy vòng lửa. Những vòng lửa được xếp chồng lên nhau trên mặt đất, trên không trung hoặc thậm chí cao hơn. Có thể có thang ở giữa để động vật có thể nhảy lên, vào vòng lửa rồi nhảy ra ngoài.

Đúng vậy, đó là động vật. Không có NPC nào trong mật thất này, nhưng có rất nhiều động vật không biết mệt mỏi nhảy qua vòng lửa.

―― Sư tử, hổ, khỉ, dê...

Những con vật này cả người rách nát, lộ ra thịt và máu, thậm chí ở một số nơi còn có thể nhìn thấy cả xương.

Phương Tử tìm thấy chiếc hộp bạc giữa những con vật liên tục di chuyển này -- nó được giấu trong cơ thể một con hổ.

Máy bộ đàm của cậu nhóc không kết nối được với bất kỳ ai, cậu nhóc đã nhấn nút số 1, nhưng thật không may, không thể liên lạc với Ngũ Hạ Cửu ở máy số 1.

Chắc là đang nói chuyện với Thời ca rồi.

Phương Tử bĩu môi, ngừng thao tác trên máy bộ đàm.

Bên kia, Đường Vân Tư và Lộ Nam đã liên lạc với nhau.

Là những hành khách mới, Kiến ​​trúc sư và Nhà nghiên cứu biết rằng những hành khách cũ đều cùng một nhóm, họ không quen biết nhau, vì vậy việc vội vàng liên lạc với họ là không phù hợp.

Cho nên, hai hành khách mới đã liên lạc với nhau.

Mật thất đầu tiên của rạp xiếc mà Kiến ​​trúc sư trải nghiệm là phòng đu dây. Ở cả hai bên mật thất đều có một chiếc thang có thể trèo lên cao, loại thang có thể đứng vững trên mặt đất.

Có một sợi dây thừng rất dày buộc ở giữa thang.

Một NPC nữ đang treo mình trên dây thừng bằng một dải ruy băng lụa, liên tục bay qua bay lại.

Kiến trúc sư nhận thấy có một chiếc hộp bạc được buộc vào sợi dây thừng, cách chiếc thang một khoảng, lơ lửng trong không khí.

Nếu muốn lấy được chiếc hộp, anh ta phải trèo lên thang, bò lên sợi dây thừng một chút để lấy được chiếc hộp.

Nhưng sợi dây vẫn liên tục đung đưa và rung lắc khi NPC bay lên. Kể cả khi sợi dây không rung lắc hay chuyển động, anh ta cũng không thể nào trèo lên được.

Làm sao một người bình thường có thể trèo lên một sợi dây thừng thậm chí còn không dày bằng một chiếc giày nếu không được đào tạo có hệ thống?

Chắc chắn sẽ bị rơi xuống.

Xét đến độ cao của sợi dây thừng so với mặt đất, nếu có người rơi khỏi nó, ít nhất cũng sẽ bị thương nghiêm trọng nếu không tử vong thì cũng gãy xương.

Nghĩ đến đây, Kiến ​​trúc sư cảm thấy vô cùng khó xử.

Nhưng nếu muốn rời khỏi mật thất của rạp xiếc này, phải lấy được chiếc hộp.

Cuối cùng Kiến ​​trúc sư vẫn trèo lên thang, nhìn xuống. Ban đầu, anh ta muốn tìm thứ gì đó để cắt sợi dây thừng, nhưng sau khi trèo lên, mới phát hiện sợi dây đó được trộn lẫn với những dây thép, xoắn lại với nhau một cách thô sơ, không thể cắt được.

Phải nghĩ ra cách nào đó...

Kiến trúc sư giải thích tình hình cho Nhà nghiên cứu ở đầu dây bên kia.

Mật thất của rạp xiếc mà Nhà nghiên cứu trải nghiệm chính là dàn nhạc của một nhạc trưởng. Nhiều bức tượng sáp trông giống người thật ngồi trên ghế, kéo các dụng cụ bằng đôi tay cứng đờ, rồi giống như tiếng cưa gỗ bắt đầu vang lên.

Nhà nghiên cứu suy đoán là anh ta phải tới đó để tìm kiếm chiếc hộp bị giấu đi.

Nhưng những bức tượng sáp này trông có vẻ nguy hiểm...

Cả hai hiện đang rơi vào tình thế tiến không được mà lùi cũng không xong.

Nhưng chẳng bao lâu sau, Kiến ​​trúc sư và Nhà nghiên cứu đã đưa ra giải pháp.

Nhà nghiên cứu: "Nếu anh sợ mình sẽ ngã khi trèo lên sợi dây để với tới chiếc hộp buộc ở dưới, thì hãy thả sợi dây rơi xuống đất."

Kiến ​​trúc sư: "Tôi đã nhìn thấy chiếc thang ở cả hai bên. Mặc dù chúng được gắn chặt vào sàn nhà, nhưng vẫn có thể nạy chúng rồi tháo ra được."

"Mà NPC này bay qua bay lại với lực rất lớn. Với lực liên tục của cô ta, nếu có thể mở một con ốc một chút, toàn bộ kiến trúc sẽ không ổn định."

Nhà nghiên cứu: "Đó là một ý tưởng hay."

Kiến ​​trúc sư: "Còn anh phải cẩn thận vì NPC có thể tấn công anh."

"Tôi cũng nghĩ đến điều đó."

"Tượng sáp sợ lửa và nhiệt, một số dụng cụ này được kết nối với dây điện, rất dễ bắt lửa."

Hai người bảo nhau phải cẩn thận rồi bắt đầu hành động.

Mặc dù có một vài xáo trộn nhỏ, nhưng cuối cùng mọi người đều nhận được hộp. Đúng như dự đoán, không có thẻ thân phận nào được tìm thấy trong mật thất đầu tiên.

Sau khi lấy được chìa khóa, Kiến ​​trúc sư và Nhà nghiên cứu bước vào mật thất thứ hai.

...

Đợi Ngũ Hạ Cửu hỏi xong, Thời Thương Tả liền kể lại tình hình trong mật thất bên cạnh mình, là đạp xe trên không trung.

"Đạp xe trên không? Chiếc hộp có khả năng nằm ở đâu nhất?" Ngũ Hạ Cửu nhịn không được hỏi.

Thời Thương Tả: "Mật thất của rạp xiếc này có rất nhiều tấm ván gỗ và dây thép dày được dựng trên không trung, ở giữa có một bệ để xe đạp quay đầu."

"Mà các tấm ván và dây thép có độ cao khác nhau."

"Hộp này có thể ở trên NPC trên xe đạp hoặc trên các bệ so le, phải lên đó, xem thử để tìm ra."

"Vậy thì anh cẩn thận một chút, A Tả."

"Ừm, em cũng vậy."

Ngũ Hạ Cửu nhìn lại người biểu diễn, tự hỏi NPC này có bao nhiêu quyền tự chủ và trí thông minh.

Cậu đã đứng đây khá lâu, nhưng người biểu diễn dường như không nhìn thấy cậu, cứ tiếp tục ném đĩa, bóng...

Đặc biệt, người biểu diễn nhảy qua nhảy lại giữa các cột vuông với vẻ mặt vui vẻ, cười lớn, dáng người trông méo mó và mờ nhạt dưới ánh lửa trên mặt đất.

Ngũ Hạ Cửu nhìn một cái rồi quay đi, bước những bước đầu tiên lên cây cột vuông gần nhất.

Nó khá vững chắc.

Ngũ Hạ Cửu bước qua vài cây cột vuông rồi nhìn lên. Gần như cậu chỉ cần duỗi tay là có thể với tới tất cả các đĩa, quả bóng treo... nhưng một số trong đó thì cần phải dùng một chút sức lực.

Nhưng mà có thể thử cắt những sợi dây treo những thứ này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top