Chương 91
Chương 91: Vương gia dậy chưa? Không xong, xảy ra chuyện rồi
Mùa đông, trời rét căm căm, gió lạnh thấu xương.
Trong hang núi tối tăm ẩm ướt đầy xương khô, Thao Thiết đang nằm rạp trên mặt đất liếm vết thương, bỗng nhiên nó phát giác được gì nên ngẩng đầu nhìn cửa hang, yết hầu phát ra tiếng gầm nhẹ khiến người ta run rẩy.
"Nhìn ngươi chật vật quá nhỉ."
Giọng nói khàn khàn vọng đến từ không trung, hang núi tối tăm không thấy gì nhưng Thao Thiết lập tức nhận ra ngay, nó cười nhạo: "Ngươi bây giờ ngay cả nhục thân cũng huyễn hóa không ra thì có tư cách gì nói ta chật vật?"
Thanh âm kia cười nghe rào rạo như có hàng ngàn chân rết bò trên vách hang ẩm ướt.
"Cút." Thao Thiết nổi giận gầm lên một tiếng.
"Ngươi vẫn như xưa." Giọng khàn khàn kia cười nói, "Sao? Không muốn lấy mạng Yêu Đế Trọng Hoa à?"
Thao Thiết khựng lại không nói gì.
Thanh âm kia nói tiếp: "Ta có một cách, ngươi muốn nghe không?"
Thao Thiết nhíu mày.
Thanh âm kia là của một trong bốn hung thú, Hỗn Độn.
Hỗn Độn là kẻ xảo trá vô tình nhất trong bốn hung thú, nó không có nhục thân, thích khống chế tâm trí con người, gây hỗn loạn và hút tuyệt vọng, nó có thể tìm ra chỗ yếu đuối nhất trong lòng một người, xuyên tạc trí nhớ của họ, cuối cùng phá hủy toàn bộ thần trí.
Hỗn Độn chưa bao giờ tự tay giết hại sinh linh, nhưng nó đi đến đâu thì ở đó chỉ còn tuyệt vọng.
Năm đó Yêu Đế Trọng Hoa phong ấn bốn hung thú, Thao Thiết, Cùng Kỳ và Đào Ngột đều không thể địch lại Yêu Đế Trọng Hoa.
Chỉ có Hỗn Độn.
Suýt chút nữa đã khống chế được tâm trí của Yêu Đế Trọng Hoa.
Nhưng cuối cùng vẫn bị Yêu Đế Trọng Hoa giam tại phía Tây Côn Luân.
Thấy Thao Thiết do dự, Hỗn Độn nói tiếp: "Nói đến ta còn phải cảm tạ ngươi, lúc trước nhờ có ngươi ép Yêu Đế Trọng Hoa hợp nhất hình thần khiến sức mạnh phong ấn trên người Yêu Đế bị suy yếu nên ta mới trốn được, giờ Yêu Đế Trọng Hoa đã mất nội đan, thần hình lại tổn hại, đây đúng là thời cơ tốt để chúng ta giết hắn."
Thao Thiết dao động: "Nói thử cách làm xem, nếu ngươi dám giở trò khôn lỏi thì ta sẽ nuốt ngươi."
Nói xong nó ngoác ra cái miệng to như chậu máu.
Hỗn Độn lại cười, giống như có người bị nhét vào ống bễ phát ra tiếng khùng khục, nó nói: "Đơn giản thôi, ngươi chỉ cần giúp Đào Ngột và Cùng Kỳ gỡ phong ấn rồi tới kinh thành tìm ta, Yêu Đế Trọng Hoa đã không còn là Yêu Đế năm xưa, chỉ cần chúng ta hợp sức thì nhất định có thể làm hắn hồn bay phách tán."
Thao Thiết hừ lạnh: "Ta đi giải phong ấn còn ngươi làm gì?"
Hỗn Độn không giận mà cười khùng khục: "Một đám sâu bọ đã bày trận phong ấn đề phòng chúng ta, ta phải đi chăm sóc bọn hắn, nhân tiện thăm Yêu Đế Trọng Hoa, nhiều năm không gặp vô cùng nhớ nhung, ha ha ha ha."
Dứt lời thanh âm dần tắt lịm, hệt như tiếng chim hót cuối cùng trong mùa đông bị tuyết lớn vùi lấp.
Ở kinh thành.
Sau khi bàn bạc, Tần Dịch Thương ở lại Ám Hầu Môn tiếp tục chăm sóc Lâm Bạch Cốc, Lý quốc sư thì phái thêm mấy ám hầu đắc lực bảo vệ phủ Vương gia.
Còn Biên Trọng Hoa cũng phải ở lại Ám Hầu Môn, dù sao gân mạch không thông, không thể sử dụng pháp lực không phải chuyện nhỏ, hơn nữa giờ Biên Trọng Hoa cũng chẳng bảo vệ được ai. Biên Trọng Hoa tự biết vậy nên không nói thêm gì, chỉ về phủ báo cho Kỳ Từ một tiếng.
Mặc dù Kỳ Từ hụt hẫng nhưng cũng không trách mà chỉ nói: "Ta là Vương gia, chắc ta đến Ám Hầu Môn tìm ngươi được chứ?"
Biên Trọng Hoa cười nói: "Tiểu công tử, ngươi làm Vương gia mà thiệt thòi quá, hay là ngày mai ngươi đến Ám Hầu Môn bắt ta đi, nói muốn nuôi làm nam sủng được không? Nhất định Lý quốc sư chẳng dám nói gì đâu."
Ở Ám Hầu Môn, Lý quốc sư hắt hơi một cái.
Kỳ Từ bật cười: "Ý kiến hay, ta đi ngay đây."
Biên Trọng Hoa nhếch môi đè Kỳ Từ vào tường hôn thỏa thích rồi mới lưu luyến rời đi.
Đảo mắt đã vào đêm, cuối giờ Hợi, gà gáy xa xa, vạn vật ngủ say, sắc trời tối đen.
Đây là lúc âm khí nặng nhất trong ngày.
Bầu trời kinh thành vần vũ mây đen, gió lạnh từng cơn như sắp có một trận mưa như trút nước, lại như đang ám chỉ số mệnh ai đã hết.
Kỳ Từ đột ngột bừng tỉnh từ trong mộng.
Y hơi khát nước nên khoác áo đứng dậy thắp đèn, sau đó rót cho mình chén nước, ai ngờ trong lúc mơ màng lỡ tay làm rơi chén trà.
"Hầy." Kỳ Từ thở dài một tiếng.
Nhưng điều kỳ quái là tiếng chén trà vỡ nát không vang lên.
Kỳ Từ cúi đầu nhìn, lập tức đứng sững tại chỗ.
Chén trà không rơi xuống đất.
Nước trong chén lơ lửng giữa không trung như bị ai điều khiển.
Cả người Kỳ Từ lạnh đi vì sợ, lùi lại một bước.
Như đột ngột mất đi lực đỡ, nước và chén trà bỗng dưng rơi xuống đất, bọt nước và mảnh sứ vỡ văng đầy đất.
Kỳ Từ nhìn quanh, cửa sổ đóng chặt, không có ai khác.
Bỗng nhiên một cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng Kỳ Từ, vừa quen thuộc vừa xa lạ như cầm bút viết chữ, ngươi biết mình sẽ viết chữ nào đó nhưng ngươi không bắt buộc phải viết, vì vậy không cần viết.
Kỳ Từ nhìn chằm chằm vũng nước trên mặt đất, bỗng nhiên trong lòng khẽ động.
Nước đổ trên đất như cảm nhận được gì nên một lần nữa tụ lại bay lên! Còn mặt đất lại không còn vết nước nào!
Kỳ Từ thở dồn làm lồng ngực phập phồng, sau đó đầu y đột nhiên đau dữ dội.
"Á." Kỳ Từ ôm đầu lảo đảo đụng ngã ghế, cảm giác như có vật gì đó chui vào đầu.
Trước mắt có ai bóp mặt mình, vừa tức vừa buồn cười mắng: "Ngốc! Phép thuật đơn giản như vậy mà cũng học không xong, sau này làm sao vào Quỷ Vực, làm sao giúp ta đứng hàng tiên ban?"
Đau đớn, mất mát và ảo não nói không nên lời.
Ai đó chậm rãi đi tới, dáng người thanh thoát, giọng nói dịu dàng như nước: "Ngươi lại bắt nạt y nữa rồi."
Người bóp mặt y chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ta đâu có, cái này gọi là nghiêm sư xuất cao đồ, Thất ca ngươi chỉ biết chiều y thôi."
"Thôi buông tay ra đi, nếu bị Ngũ tỷ biết thì nhất định sẽ mắng ngươi cho xem."
"Hừ, Ngũ tỷ sắp vào Quỷ Vực rồi, đến lúc đó muốn mắng cũng không được."
Thanh âm trong đầu bỗng nhiên biến thành tiếng gào thét như ba ngàn ác quỷ đang kêu la.
Kỳ Từ ngã lăn ra đất, cảm thấy đầu đau như sắp nứt, toàn thân run rẩy, hai tay y ôm chặt mình, hơn nửa ngày mới hoàn hồn chống tay ngồi dậy. Bỗng nhiên ngoài cửa lập lòe ánh nến, tiếng gõ cửa dồn dập vọng vào.
"Vương gia! Vương gia dậy chưa? Không xong, xảy ra chuyện rồi!"
Nửa đêm tỉnh giấc vô cớ không chỉ có Kỳ Từ mà còn có quận chúa Bắc An Ngọc Mộ Dao.
Xưa nay nàng luôn ngủ rất say, giờ đột nhiên bừng tỉnh không khỏi thấy kỳ lạ.
Hơn nữa sau khi tỉnh Ngọc Mộ Dao không ngủ lại được mà trằn trọc hồi lâu, thấy đói bụng nên lặng lẽ mặc quần áo đứng dậy, định cầm bánh ngọt ra ngoài ngắm trăng.
Ngọc Mộ Dao nhón chân ra khỏi phòng, thấy A Liên phòng bên đang ngủ say nên không quấy rầy nàng mà ra ngoài một mình.
Ngọc Mộ Dao không muốn bị ai quấy rầy, thế là né tránh thị vệ tuần tra rồi lẻn tới sân vắng bên cạnh.
Ai ngờ trông thấy một người đứng trong sân.
Trăng sáng vằng vặc trên bầu trời mênh mông vạn dặm, người kia mặc áo giáp, hông đeo trường kiếm, dõi mắt nhìn xa xăm, bóng người đổ dài dưới ánh trăng lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top