Chương 70

Chương 70: Biên đại nhân, hay là để ta cõng Vương gia cho

Biên Trọng Hoa nghe xong không khỏi nhíu mày.

Nếu giờ hắn chỉ có một thân một mình thì sẽ chẳng chút do dự đi tìm thôn trang kia, dù có chuyện quái lạ gì cũng mặc kệ.

Nhưng vì đang dẫn theo một đoàn người nên hắn không dám mạo hiểm.

Chẳng lẽ phải ngủ ngoài trời một đêm giữa rừng núi hoang vắng này sao? Nhưng Kỳ Từ bị thương, trời đã vào đông, ban đêm giá rét lỡ thương tích chưa lành lại thêm bệnh thì sao?

Biên Trọng Hoa đang suy tư thì bỗng nhiên một giọng nói nhiệt tình vang lên: "A, sao các ngươi lại tụ tập ở đây? Ồ? Là tiểu huynh đệ à, các ngươi không tìm được đường sao?"

Chính là nông dân lúc nãy Biên Trọng Hoa vừa gặp.

Nông dân cười thật thà rồi khoát tay: "Nào nào, ta dẫn các ngươi đi."

Biên Trọng Hoa và hai ám hầu liếc nhau, Biên Trọng Hoa quyết định thật nhanh rồi dẫn đoàn người đi theo nông dân.

Trên đường đi hai ám hầu cứ nhìn chằm chằm nông dân kia như muốn nhìn thấu hắn, chỉ hận không thể bắt hắn biến thành yêu vật ngoác miệng đỏ lòm, trên đường đi khỏi phải thấp thỏm lo âu nữa.

Ai ngờ nông dân kia rất hoạt bát, chỉ chốc lát sau đã khai hết của cải nhà mình ra, ngay cả gà mái đẻ trứng lúc nào, heo nái mang thai lúc nào cũng kể tất tần tật.

Mấy người nhìn thế nào cũng thấy nông dân này là người thật thà chất phác, toàn thân trên dưới tìm không ra điểm gì đáng nghi.

Xem ra bọn họ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.

Đi tới con đường nhỏ trong rừng sâu, đám người gặp khó khăn vì xe ngựa không qua được.

Nông dân nghĩ cách dùm họ: "Thôn trang không còn xa lắm, các ngươi để lại hai người trông coi xe ngựa còn những người khác thì đi bộ qua."

Biên Trọng Hoa suy tư một hồi.

Dù sao nghỉ ngơi một đêm sẽ tiếp tục lên đường, để xe ngựa ở đây không có gì đáng ngại, hơn nữa đến thôn trang có thể tìm dược liệu tốt trị thương cho Kỳ Từ.

Biên Trọng Hoa đã quyết định thì với uy tín của hắn những người khác đương nhiên sẽ không hoài nghi, tiếp theo chỉ cần xin chỉ thị của Vương gia nữa thôi.

"Vương gia, Sùng Phụng Vương gia, Sùng Phụng Vương gia?"

Ai ngờ đứng trước xe ngựa gọi hồi lâu cũng không thấy người trong xe đáp lại, hai ám hầu tỏ vẻ nghi hoặc liếc nhau.

Biên Trọng Hoa nhíu mày, sợ xảy ra chuyện gì nên nói một câu đắc tội Vương gia, sau đó đưa tay vén rèm lên.

Trong xe ngựa, Kỳ Từ quấn chăn dày nép trong góc ngủ ngon lành.

Thấy Kỳ Từ không sao, mấy người thở phào nhẹ nhõm, một ám hầu định mở miệng gọi thì thấy Biên Trọng Hoa nghiêm mặt ra hiệu im lặng.

Ám hầu vội vàng ngậm miệng.

Biên Trọng Hoa phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khom lưng chui vào xe ngựa ôm Kỳ Từ ra, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

"Biên đại nhân?" Một ám hầu thì thào, "Chuyện này..."

"Ngươi và mã phu ở đây trông coi xe ngựa, những người khác vào làng đi." Biên Trọng Hoa không giải thích mà chỉ nhẹ giọng ra lệnh.

Ám hầu ôm quyền tuân lệnh, nghĩ thầm Biên đại nhân không muốn đánh thức Vương gia nên bất đắc dĩ mới làm thế, càng nghĩ càng thấy mình có lý.

Đoàn người đi theo nông dân trên đường núi nhỏ hẹp gập ghềnh, một ám hầu khác lo lắng Biên Trọng Hoa ôm Kỳ Từ sẽ mệt nên tiến lên nói: "Biên đại nhân, hay là để ta cõng Vương gia cho."

Biên Trọng Hoa nhìn hắn một cái: "Không sao, ngươi lên phía trước dò đường đi."

Nhưng đường núi này quả thực khó đi, chỉ có thân thủ như Biên Trọng Hoa mới ôm được một người bước đi như bay, các cung nữ và nô bộc khác đi rất khó nhọc, nhịn không được hỏi thầm còn bao xa.

Nông dân nhanh nhảu đáp: "Không xa không xa, lập tức tới ngay."

Nói không xa thật đúng là như vậy, xuyên qua rừng già rậm rạp đột nhiên xuất hiện một không gian thoáng đãng.

Cảnh sắc trước mắt vô cùng động lòng người.

Nhìn lên là trời cao vời vợi, nhìn xuống là sơn cốc, bọn họ đứng trên sườn cốc ngắm nhìn trời đất bao la vô tận, tựa như cá bơi trong đại dương, phù du giữa trăm năm.

Sơn cốc kia gần một nửa là hồ nước, nửa còn lại là rừng rậm, nhìn kỹ sẽ thấy mấy mái hiên lợp ngói đỏ.

Ám hầu đi theo ngây người lắp bắp nói: "Lần trước ta đến đây rõ ràng chỉ thấy hồ chết nước xanh, Biên đại nhân, ngươi nghĩ ở đây có gì kỳ quái không?"

Biên Trọng Hoa im lặng nhìn quanh hồi lâu, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, hắn suy nghĩ một lát rồi nói: "Có lẽ ngươi không nhìn lầm đâu."

"Vậy, vậy còn thôn trang này?"

"Chắc cũng không có gì kỳ quái đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top