Chương 12: Hoàng tẩu xinh đẹp tuyệt trần (12)

Trong lòng ai cũng biết rõ Yến Ngọc Hiên nói "thanh lý" nghĩa là gì. Nhưng hơn ba trăm cấm vệ tinh anh bảo vệ Hoàng đế hầu hết đều trong sạch vô tội. Bọn họ cản đao chắn tên cho đế vương, đổ máu hy sinh, thậm chí cách đây không lâu ở bãi săn còn liều chết bảo vệ tính mạng đế vương, bây giờ chỉ vì trong số những người này có một nội gián mà bắt tất cả phải chết theo hay sao?

Hơn nữa tính tình Lưu Bình Lâu ngay thẳng quật cường như vậy có thật là cũng tham gia mưu phản không?

Đế vương nổi giận khiến máu chảy ngàn dặm đọc trong sách cũng chẳng có cảm giác gì, khi đích thân trải qua mới biết rốt cuộc đáng sợ đến mức nào.

Rất nhiều cấm vệ trong số đó đã liều mạng bảo vệ hắn ở bãi săn, trước đây không lâu Lưu Bình Lâu còn chơi bóng với hắn trên sân băng.

Bọn họ đều là những người đang sống sờ sờ trong thế giới này.

Đường Cửu nén đau ngồi dậy muốn xuống giường, Yến Ngọc Hiên vội vàng cản hắn lại: "Đừng nhúc nhích, vết thương của ngươi chưa lành đâu!"

Đường Cửu: "Thần khẩn cầu bệ hạ nghĩ lại!"

Yến Ngọc Hiên nhíu mày: "Có ý gì?"

"Tuy thần và Lưu Thống lĩnh tiếp xúc không nhiều nhưng vẫn cảm thấy hắn cương trực ghét xu nịnh, trung thành tận tâm với bệ hạ, thực sự không giống người sẽ làm ra chuyện mưu phản này."

Yến Ngọc Hiên nhíu mày nhìn hắn rồi chậm rãi thu tay về không nói lời nào.

"Không phải thần đang cầu xin cho người ngoài mà đang cân nhắc vì bệ hạ." Giọng nói của Đường Cửu thanh lãnh nhưng ngữ điệu không nhanh không chậm, có tác dụng thần kỳ trấn an lòng người, "Bệ hạ cũng thấy đấy, khi đám hắc y nhân ám sát, may mà có Lưu Thống lĩnh và rất nhiều cấm vệ liều chết bảo vệ nên bệ hạ, Thẩm quý phi và thần mới không sao. Nếu bọn họ có lòng dạ xấu xa thì lúc đó cần gì lấy thân bảo vệ? Bệ hạ lo lắng rất đúng, trong cấm vệ đại nội có lẽ ẩn giấu người tà giáo nhưng phần lớn đều trong sạch vô tội, nếu xử lý hết e là sẽ khiến trung thần thất vọng. Cứ như vậy sau này còn ai dám liều mình bảo vệ bệ hạ nữa đây?"

"Vả lại các thị vệ đi theo bên cạnh bệ hạ mười năm nay đều biết rõ gốc gác. Nếu tùy tiện thay đổi thì chẳng phải càng dễ dàng để kẻ gian không rõ lai lịch thừa cơ trà trộn vào hay sao?"

Yến Ngọc Hiên im lặng một lát rồi nói: "Ngươi nói có lý. Có lẽ bọn họ không biết rõ tình hình, nhưng làm việc sơ suất thì không hề vô tội."

Đường Cửu nôn nóng: "Nhưng..."

"Được rồi." Yến Ngọc Hiên đột nhiên mỉm cười, "Ngươi rất hiếm khi cầu xin trẫm, giờ trẫm nghe lời ngươi tha mạng cho bọn hắn. Nhưng Lưu Bình Lâu quản lý thủ hạ không kỹ, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha."

Đường Cửu rốt cuộc thở phào: "Vâng."

——

Cuối cùng Lưu Bình Lâu bị đánh một trăm gậy, nếu là người khác chỉ sợ đã sớm mất mạng, chỉ có hắn da dày thịt béo mới chịu nổi, nhưng sau lưng da tróc thịt bong nhìn rất đáng sợ, nằm trên giường hai ngày mới bớt đau, ngày thứ ba liền giãy dụa xuống giường rồi nhờ người dìu tới Trường Nhạc Cung.

"Lưu Bình Lâu và ba trăm mười bảy huynh đệ cấm quân tạ ơn Hoàng hậu cứu mạng!"

Lưu Bình Lâu quỳ dưới đất dập đầu thật sâu.

Hắn đã sớm biết gần vua như gần cọp, nhưng đảm nhiệm chức vụ mười năm nay luôn trung thành với Hoàng gia và đế vương, chuyện lần này cũng không hay biết gì, dù tự thấy mình có sơ suất nhưng chưa từng nghĩ đế vương hạ thánh chỉ muốn tru di cửu tộc của hắn!

Cứ xem như hắn đáng chết nhưng cha già, vợ hiền và ba đứa con thơ đều vô tội cả!

Nếu không nhờ Lâm Cẩn Chi cầu xin thì giờ hắn và gia đình mình, còn có hơn ba trăm huynh đệ cấm vệ quân sớm chiều ở chung đã chết oan dưới suối vàng!

Hốc mắt hắn nóng lên, tinh thần kích động, lại quỳ xuống dập đầu liên tục: "Mạng ta do ngài cứu về, từ giờ trở đi nếu Hoàng hậu có gì sai bảo thì Lưu mỗ sẽ dốc lòng thực hiện!"

Đường Cửu đi tới đỡ hắn dậy: "Lưu Thống lĩnh đừng khách khí như thế. Ta chỉ làm việc mình nên làm mà thôi."

Lưu Bình Lâu thấy thái độ hắn vẫn như xưa, không có vẻ gì là khoe khoang công trạng thì trong lòng vừa bội phục vừa xấu hổ day dứt. Trước kia hắn từng nói năng lỗ mãng, châm chọc khiêu khích Lâm Cẩn Chi, đối phương lại lấy ơn báo oán, mạo hiểm xin tha cho hắn......

Nhớ tới đoạn đối thoại với Lâm Cẩn Chi ở bãi săn trước đó, Lưu Bình Lâu biết chắc chung quanh không có ai mới thấp giọng nói: "Hoàng hậu, nếu ngài không muốn ở lại thâm cung này, ta......."

Đường Cửu ra hiệu cho hắn ngừng lại, Lưu Bình Lâu nuốt xuống nửa câu sau, trong lòng có chút đau buồn.

"Lưu Thống lĩnh tạm thời làm tốt việc của mình là được rồi." Đường Cửu thản nhiên nói, "Có việc cần nhờ thì ta sẽ tìm ngươi."

Ánh mắt Lưu Bình Lâu lóe lên, cúi đầu đáp ứng, sau khi liên tục bái tạ thì khập khễnh lui ra.

——

Đường Cửu bị thương tịnh dưỡng hơn mười ngày, mấy ngày nay ngoại trừ vào triều thì Yến Ngọc Hiên đều ở Trường Nhạc Cung, thế là tiền triều hậu cung đều hiểu Hoàng hậu trong cái rủi có cái may, lại được sủng ái lần nữa.

Người trong cuộc lại không nghĩ như vậy.

Mỗi ngày phải lá mặt lá trái với cẩu Hoàng đế, quả thực cả thể xác lẫn tinh thần Đường Cửu đều rã rời, để hạn chế nói chuyện với Yến Ngọc Hiên đến mức ít nhất, hầu hết thời gian hắn đều dùng để ngủ, vì vậy thân thể cũng hồi phục rất nhanh, vết thương nhạt dần không còn thấy được vết tích gì, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.

"Đêm nay có lẽ trẫm không thể ở bên ngươi được." Trước khi vào triều Yến Ngọc Hiên nói với hắn, "Mấy ngày trước trẫm phái người ra dân gian điều tra rõ Thái Bình Giáo, giờ đã có manh mối, đêm nay phải nghị sự ở điện Tuyên Chính, ngươi mệt mỏi thì cứ ngủ trước đi."

Đường Cửu bỗng chốc vui như mở cờ trong bụng.

Cuối cùng cũng đi rồi!

Mấy đêm nay hắn buộc lòng phải ngủ chung giường với Yến Ngọc Hiên, vì hắn bị thương nên Yến Ngọc Hiên không thể làm gì hắn, giường cũng rất rộng, nhưng phải ngủ bên cạnh cẩu nam nhân này trong lòng vẫn hết sức buồn bực.

Đường Cửu cố nén vui vẻ bày ra vẻ mặt ân cần: "Bệ hạ cũng phải bảo trọng long thể nhé."

"Trẫm biết rồi." Yến Ngọc Hiên cười nói, thấy không còn sớm nên vội vàng vào triều.

Cẩu Hoàng đế vừa đi, Đường Cửu chợt cảm thấy tinh thần phấn chấn lên hẳn, nằm xoãi ra giường ngủ một giấc ngon. Khi tỉnh lại đã là giữa trưa, hắn ngồi dậy ăn trưa, đang nghĩ xem buổi chiều nên làm gì thì nghe cửa sau vang lên một tiếng động rất khẽ, quả nhiên trông thấy Yến Ngọc Sâm đã lâu không gặp.

Vừa nhìn thấy nam nhân kia, trong lòng Đường Cửu nhất thời nở hoa, hắn mừng rỡ không tự chủ được thốt lên: "Ngươi tới rồi!"

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền phát giác giọng điệu này thực sự không giống Lâm Cẩn Chi chút nào, vội vàng che giấu ho khan một tiếng, cố gắng làm ra vẻ đoan trang.

Trong tay Yến Ngọc Sâm xách theo hộp điểm tâm như mọi khi, đi tới nhẹ nhàng đặt lên bàn: "Vết thương trên người thế nào?"

"Đỡ nhiều rồi." Đường Cửu nhớ lại tình cảnh ngày đó liền nói, "Cám ơn ngươi đã cứu ta."

Yến Ngọc Sâm gật đầu không nói gì.

Trong phòng yên tĩnh một hồi, Đường Cửu nhận ra hôm nay Yến Ngọc Sâm hình như hơi khác lạ.

Trước kia mỗi khi nam nhân này gặp hắn luôn tươi cười, lần nào cũng nghĩ trăm phương ngàn kế sờ soạng chấm mút khiến hắn luống cuống bối rối, nhưng lại nhịn không được tim đập rộn ràng. Lúc này người kia không cười cũng không nói chuyện, thậm chí còn không hề nhìn hắn, chỉ đứng cách xa một khoảng.

Đường Cửu: "...... Ngươi sao vậy?"

Yến Ngọc Sâm: "Không có gì."

Sự lạnh nhạt của y lộ rõ qua ngữ khí và sắc mặt khiến nhiệt độ không khí chung quanh cũng giảm xuống hẳn.

Nỗi hân hoan vui sướng của Đường Cửu vừa mới dâng lên như ngọn lửa nhỏ bị nước lạnh dập tắt chẳng còn gì.

...... Rõ ràng chính ngươi tự tới thăm ta, sao lại bày ra vẻ mặt này chứ?

Không muốn gặp ta thì ngươi đừng đến.

Uổng công ta còn âm thầm mong đợi lâu như vậy......

Ủy khuất và hụt hẫng dâng lên, Đường Cửu không nói gì, điểm tâm ngọt cũng chẳng buồn ăn, thẫn thờ quay người đến ngồi xuống giường rồi ôm chặt cái gối vào ngực.

Yến Ngọc Sâm nhìn hắn một cái, rốt cuộc đi đến cạnh giường vén áo bào nửa quỳ xuống, đưa tay cởi giày trên chân phải của Đường Cửu.

Đường Cửu giật nảy mình, vội vàng rụt chân lại: "Làm gì thế!"

"Đừng lộn xộn." Yến Ngọc Sâm nhíu mày, lúc y không cười thì lập tức trở nên cực kỳ nghiêm túc, thậm chí còn có vẻ áp bức, Đường Cửu bị y dọa sợ, chân rút về nửa chừng khựng lại giữa không trung.

Yến Ngọc Sâm cởi giày ra, cầm mắt cá chân hắn cuộn ống quần lên cao, nhẹ nhàng nhéo nhéo bàn chân phải rồi ngước lên nhìn hắn: "Còn đau không?"

Nhiệt độ lòng bàn tay nam nhân rất cao khiến da chân nóng lên, Đường Cửu mất tự nhiên đáp: "Không đau. Xương cốt đã liền lại rồi."

Yến Ngọc Sâm ừ một tiếng rồi thả ống quần xuống.

Xem ra vẫn còn quan tâm hắn. Trong lòng Đường Cửu lại âm thầm vui mừng, chủ động hỏi: "Tâm trạng ngươi không tốt à?"

Yến Ngọc Sâm đứng lên nhìn hắn chằm chằm: "Hôm đó sao ngươi lại muốn cản mũi tên cho hắn?"

Đường Cửu thoáng sửng sốt.

"Bên cạnh hắn có nhiều cấm vệ cao thủ như vậy, ngươi cần gì phải lấy thân mình cản tên cho hắn?" Yến Ngọc Sâm tựa như nhẫn nại đã lâu rốt cuộc bạo phát, vừa tiến đến gần vừa lạnh giọng căn vặn, "Hay là trong lòng ngươi vẫn có hắn?"

Làm sao có thể!

Đường Cửu muốn phủ nhận nhưng hắn không thể nói với người ngoài chuyện hắn tăng giá trị hối hận của tra công, những gì hắn làm quả thật giống như chưa dứt tình với Yến Ngọc Hiên vậy!

Đường Cửu há miệng nhưng lại không thể tìm ra lời giải thích hợp lý nào cho hành vi của mình. Yến Ngọc Sâm không đợi được đáp án, trong mắt hiện lên vẻ tự giễu và thất vọng, không nói thêm gì nữa mà xoay người rời đi.

Một giây sau y dừng lại, quay đầu nhìn bàn tay đang níu chặt góc áo mình.

Đường Cửu vô thức đứng lên kéo y lại, thấy nam nhân không nói một lời quay lưng đi thì trong lòng hắn chợt hốt hoảng, khi Yến Ngọc Sâm quay lại nhìn hắn, hắn mới nhận ra hành động của mình có chút không ổn nên vội vàng buông ra.

"Ta không có." Hắn bối rối giải thích, "Ta không thể nào thích hắn nữa."

"Ta chỉ là......"

Hắn vắt óc nghĩ cách giải thích, nam nhân đối diện chợt thở dài như thể chịu thua, vòng tay qua lưng hắn kéo vào trong ngực.

Lần này Đường Cửu không giãy dụa mà cũng chẳng nói "làm càn", có lẽ vì ngày đó khi hắn vừa lạnh vừa đau thì Yến Ngọc Sâm đã ôm lấy hắn, hiện giờ hắn đã sinh ra cảm giác ỷ lại khi được người này ôm ấp.

Nép vào ngực y rất dễ chịu, rất an tâm, như thể không cần sợ hãi bất cứ điều gì.

"Ta rất tức giận." Yến Ngọc Sâm vuốt tóc dài rối tung của hắn, tựa cằm vào trán hắn, "Ta giận ngươi không quý trọng bản thân, không màng đến an nguy của mình."

"Cũng giận ta quá bất cẩn, không thể bảo vệ tốt cho ngươi."

Cánh tay ôm lưng Đường Cửu chậm rãi siết chặt, Yến Ngọc Sâm thở dài, trong thanh âm không che giấu được sự tức tối và ghen ghét.

"Càng giận mười mấy ngày nay khi ta vì ngươi mà lòng nóng như lửa đốt thì kẻ ngày đêm ở bên ngươi lại là một nam nhân khác."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top