Chương 4

Sau khi Cố Vân Quyết tắm rửa xong, các lâu đã được dọn dẹp hoàn tất. Nói là các lâu, kỳ thực không gian chẳng hề nhỏ, chỉ cách gian phòng của Mục Thần một bức tường, trên dưới chia làm ba tầng, đừng nói Cố Vân Quyết bây giờ còn nhỏ, cho dù lớn lên như trước vẫn ở rộng rãi.

Hai bên trái phải cửa có đứng hai nam hai nữ, mặc trường bào màu trắng trong veo như nước, khuôn mặt đẹp đẽ, thấp mi thuận mắt, đều cúi đầu, lẳng lặng chờ dặn dò.

Kính Minh ôm một bộ y phục gõ cửa một cái, trên thắt lưng treo ống sáo kia, cũng không đợi Cố Vân Quyết nói chuyện, tự mình lắc lư đi tới, "Trước tiên mặc y phục của ta đi, y phục của ngươi đã bảo người đi làm, ngày mai mới mặc được."

Trường bào màu trắng, thắt lưng xanh ngọc, quần áo sau khi Cố Vân Quyết mặc vào liền tự động nhỏ đi, vừa vặn trên người của y, càng làm tôn thêm mấy phần linh khí.

Kính Minh lấy từ trong lòng ra một sợi dây cột tóc màu trắng, giơ giơ lên, "Đến, ta buộc cho ngươi một kiểu tóc đẹp mắt, cung chủ cũng khen ta buộc tóc đẹp đấy."

Thời gian uống cạn một chén trà qua đi...

Cố Vân Quyết nhìn chính mình trong gương, tâm tình phức tạp khó có thể nói được, Ma quân từng khuấy cho Tam giới tinh phong huyết vũ dĩ nhiên lại mặc loại trang phục này, gần như là nam nữ không phân, lẽ nào sư tôn cảm thấy buộc một búi tóc như vậy nhìn đẹp mắt?

Hoài nghi liếc mắt nhìn Kính Minh một cái, người sau tằng hắng một cái ngửa đầu nhìn trời, Cố Vân Quyết không nói nổi tự tháo búi tóc trên đầu ra, tự mình động thủ chải lại, dùng dây cột tóc buột hai sợi tóc mai ra đằng sau gáy, tóc phía sau trực tiếp xõa ra, thoải mái lại tự tại. Sau khi chỉnh sửa gọn gàng, y quay đầu lại hỏi Kính Minh: "Tại sao sư tôn còn chưa trở lại?"

Kính Minh học theo bộ dáng không thể hiểu nổi của Mục Thần hằng ngày, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Không chừng Cung chủ đến xem đại hội thí luyện? Còn muốn thu thêm một đồ đệ để làm bạn với ngươi?"

Tay Cố Vân Quyết chợt ngừng lại, ánh mắt lóe lên một tia không vui, sư tôn chỉ cần có một đồ nhi là đủ rồi, nếu như dám thu thêm một người, y liền bóp chết một người, dám thu một đôi, y liền giết chết một đôi!

Kính Minh hoàn toàn không nhìn thấy bất mãn của Cố Vân Quyết, thời khắc này lòng hiếu kỳ đối với Cố Vân Quyết cực độ bành trướng, "Ngươi thật sự là nam hài tử? Ngươi là người hay là yêu? Ngươi là ở nơi nào bị nhặt được? Cung chủ thay đổi sở thích hay sao mà lại bắt đầu nhặt người? Lông của ngươi trông cũng không được khá lắm..."

Cố Vân Quyết cười híp mắt nhìn Kính Minh, nhấc nhấc cặp chân mày đã có vài phần anh khí, đột nhiên trở nên nghiêm túc lên, y ngoắc ngoắc đầu ngón tay, Kính Minh nhanh chóng cúi đầu, đồng dạng nghiêm túc lắng nghe. Liền nghe Cố Vân Quyết xoa tay thấp giọng nói: "Kỳ thực ta là do sư tôn ăn nhầm đan dược, không cẩn thận tự mình sinh ra."

Kính Minh khiếp sợ hút một ngụm khí lạnh.

Cố Vân Quyết ngoẹo cổ, ngón tay trỏ nhỏ dài nhẹ nhàng sờ sờ nốt ruồi ở khóe mắt, phì một tiếng bật cười.

Lúc này Kính Minh cũng biết Cố Vân Quyết đùa hắn, bất mãn bĩu môi, "Ngươi đứa bé này, không thành thật!"

————

Chủ Phong, trên đại điện của Sùng Dương Cung.

Không giống với phong cách trang trí hoa lệ của Viêm Dương cung, toàn thể Sùng Dương Cung đều có màu xám đen, lầu cao mái ngọc, đại khí ổn trọng, khắp nơi đều hiện vẻ uy nghiêm.

Trong điện có một cái Thủy Quang kính cực lớn đang chuyển tiếp lại đây hình ảnh thí luyện trên ngọn núi không sót một chút nào, chủ nhân của những ngọn núi khác do chưởng môn Nhạc Minh Trạch đứng đầu, cơ hồ đều ở nơi này. Trong môn phái mỗi mười năm mới có một lần bổ sung máu mới, ai cũng muốn chọn mấy hạt giống tốt.

Đệ tử mới đều đang liều mạng leo lên, cát thô đánh vào trên mặt, lại không kịp lau chùi. Mưa nhỏ làm ướt sơn đạo, có địa phương khiến bọn họ cơ hồ phải dùng cả tay chân. Người tu tiên, sợ nhất chính là chần chừ, bỏ dở nửa chừng, không có nghị lực, không có thiên phú, rất dễ bị lạc lối, Sùng Vân môn rất coi trọng thử thách nghị lực như thế.

Mục Thần một cước bước vào đại điện, pháp y không nhiễm phàm trần theo động tác của hắn tạo nên một độ cong ưu mỹ, làm chói mắt các trưởng lão, lại nhìn đến gương mặt tuyệt sắc hệt như nhuộm sương lạnh, một đôi mắt phượng hẹp dài hơi đảo qua trên mặt mọi người một chút, người bị hắn nhìn qua nhất thời cảm giác như có gai ở sau lưng, tất cả đều cả kinh sợ đứng lên.

Cũng may Mục Thần chỉ là liếc mắt nhìn bọn họ một cái mà thôi, ánh mắt vừa chạm vào lập tức lướt qua, không có ý định gây sự với bọn họ, người bị nhìn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Đương nhiên cũng có người trên mặt lộ vẻ xem thường, Mục Thần chỉ nhờ có gương mặt đẹp mà thôi, lúc này mới được Đan Dương Tử chọn lựa, còn nhỏ tuổi liền độc chưởng Viêm Dương cung, nếu người khác cũng có điều kiện như vậy, tu vi không chừng có thể qua mặt hắn mấy cảnh giới.

Mục Thần không quản người khác thấy hắn thế nào, liếc nhìn các thiếu niên trên Thủy quang kính từng người từng người lăn lộn hệt như con khỉ, rất vui mừng vì mình sớm ôm tiểu đồ đệ đi, tiểu đồ đệ mang một thân thương tổn kia, tuyệt đối không bò lên núi nổi.

Trên chỗ ngồi của Trưởng lão, một nữ tu nhìn thấy Mục Thần cũng kinh hỉ "A" một tiếng.

Mục Thần nghe thấy âm thanh nên ngẩng đầu nhìn đến bốn người ngồi ở hàng của nàng, hơi hơi ngẩn ngơ, ngoại trừ một gia hỏa mơ mơ màng màng co lại thành quả cầu ngủ say như chết, ba người kia cũng đều đang nhìn hắn, không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy bốn người bọn họ không thiếu một ai ngồi cùng một chỗ.

"Kiến quá sư thúc!" Ba người đứng lên, cùng với Nhạc Minh Trạch, chắp tay lễ độ nói.

Mục Thần gật gật đầu, xem như là chào hỏi.

Hắn lúc này mới nhớ tới, lúc này Nhạc Minh Trạch mới vừa tiếp nhận Sùng Vân môn, mấy thế lực trong môn rất không phục, không chỉ có minh tranh ám đấu mà còn không phục quản giáo. Nắm quyền sáu chủ phong của Sùng Vân môn, ngoại trừ Mục Thần, bốn vị cung chủ còn lại đều làm chỗ dựa cho Nhạc Minh Trạch. Nghĩ tới đây Mục Thần có chút xấu hổ, sự tình hắn quan tâm quá ít, một đời trước căn bản cũng không xuất hiện ở lần đại hội này. Xem vẻ mặt của mọi người cũng biết, có thể bọn họ cảm thấy hắn không đến mới là bình thường.

Nhạc Minh Trạch tốt tính hỏi: "Không biết sư thúc tới đây có chuyện gì?"

Nhạc Minh Trạch thoạt nhìn cũng chỉ chừng hai mươi, nhưng dựa theo loại sắp xếp bối phận vừa loạn lại không nói đạo lý của Sùng Vân môn, rõ ràng nhỏ tuổi nhất, cố tình lại ngồi lên vị trí Đại sư huynh của thế hệ này. Có lẽ là vì để mình nhìn càng có uy nghiêm, trang phục của hắn vô cùng nghiêm cẩn, một thân trường sam màu trắng, áo khoác trường bào màu xanh, tay cầm một cái giới xích xanh ngọc, nếu không nhìn mặt thì quả thật có mấy phần nghiêm túc, cố tình hắn lại mang gương mặt trẻ con trông rất dễ bị bắt nạt, còn có một đôi lúm đồng tiền. Thoạt nhìn rất không đáng tin cậy, hơn nữa kinh nghiệm của hắn rất ít, tu vi cũng không bằng các trưởng lão trong môn, bộ dáng này của hắn thoạt nhìn chênh lệch vài đẳng cấp so với những chưởng môn hô mưa gọi gió một tay che trời của môn phái khác, điều này cũng làm cho có mấy người trong môn không phục hắn, thường cố ý gây sự.

Nhìn thấy Nhạc Minh Trạch non nớt như vậy, Mục Thần thở dài trong lòng, nếu như không phải chưởng môn đời trước sốt ruột bế quan phá tan bình cảnh, cũng sẽ không để Nhạc Minh Trạch thượng vị sớm như thế, trọng trách so với đứa nhỏ này mà nói, có chút quá nặng nề.

Trước khi trọng sinh, Cố Vân Quyết khiến mọi người ở tiên giới kinh sợ, đám tu sĩ đạo mạo này liền đẩy một nửa tội lỗi lên trên đầu Mục Thần, công bố rằng người dạy dỗ ra loại nghiệt đồ này như hắn nên lấy cái chết để tạ thiên hạ muôn dân. Nếu che chở cho hắn, Sùng Vân môn sẽ đối địch cùng toàn bộ tiên giới.

Vào lúc ấy Nhạc Minh Trạch trải qua trăm năm khổ tâm lãnh đạo, rốt cục nắm được đại quyền, nền móng vững chắc, mọi người trong tiên giới muốn giết Mục Thần bất quá là cho hả giận mà thôi, giao Mục Thần ra, Nhạc Minh Trạch vẫn như trước nhàn nhã làm người đứng đầu một phái, vậy mà đối phương dĩ nhiên lại vì người sư thúc Mục Thần này, thay đổi mềm yếu thường ngày, cứng rắn đối kháng với toàn bộ tiên giới.

Nghĩ tới đây, Mục Thần cảm thấy một đời trước mình thật sự chỉ sống vì bản thân, gần như không làm được gì cho môn phái. Nếu cho mình một cơ hội sống lại, vậy hắn liền giải quýêt hết toàn bộ những chuyện tiếc nuối thôi. Từ giờ trở đi giúp đỡ người sư điệt này hảo hảo bảo vệ Sùng Vân môn, người dám đối kháng với Sùng Vân Môn, cứ đánh chết hết thảy, chôn cũng được thiêu cũng được!

Nhạc Minh Trạch thấy Mục Thần nhìn mình không nói lời nào, theo bản năng ưỡn ưỡn sống lưng, yên lặng nuốt ngụm nước bọt, hắn không sợ bất luận người nào, chỉ sợ người sư thúc trước mắt này, sắc mặt không khỏi đỏ mấy phần, Nhạc Minh Trạch căng thẳng kêu lên: "Sư thúc?"

Mục Thần bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn, ngữ khí bình thản nói: "Muốn thương lượng với ngươi một chuyện." Nói xong, hắn lấy từ trong không gian giới chỉ ra hai cái bình ngọc, "Hai viên hợp thể đan, có thể giúp trong môn có thêm hai vị hợp thể kỳ đại năng nữa. Hiện tại ta muốn dùng chúng nó đổi một thứ trong môn." Hợp thể đan này vốn là hắn luyện chế cho chính mình, hiện tại hắn đã có năng lực luyện chế ra đan dược có phẩm chất càng tốt hơn, hai viên này vừa vặn đổi một đồ vật hộ thể cho đồ nhi.

Ở đây đều là tu sĩ, lời này của Mục Thần bọn họ nghe rõ rõ ràng ràng, trong lúc nhất thời toàn bộ đại sảnh yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

Hợp thể kỳ cao thủ, ở toàn bộ tiên giới cũng hiếm như lông phượng sừng lân, toàn bộ Sùng Vân môn, hiện nay cũng chỉ có ba vị mà thôi, hơn nữa đều là người quanh năm bế quan, không quản việc bên ngoài. Có bọn họ tọa trấn, Sùng Vân môn mới có thể đứng vững gót chân trên toàn tiên giới, trở thành một trong tứ đại môn phái của Thương Lan đại lục. Nếu như tăng thêm hai vị nữa, ảnh hưởng đối với môn phái không cần nói cũng biết. Hơn nữa các vị đang ngồi ở đây tu vi đều đã đến cảnh giới nhất định, khát cầu đối với tu vi càng cường liệt, hợp thể đan có thể làm cho một vị hóa thần kỳ đại năng không gặp bình cảnh mà tiến đến hợp thể kỳ. Thần đan thần dược, không ngoài như vay.

(Giải thích chỗ này một chút cho các bạn không hiểu, khi tu tiên, mỗi khi công lực tăng tới một cảnh giới nhất định thì sẽ có một lần đột phá lên cấp, nhưng công lực càng lên cao thì càng khó để đột phá, hiện tượng đã đến cảnh giới cao nhất của một cấp mà mãi không thể đột phá lên cấp cao hơn, người ta gọi là "bình cảnh"

Các cấp tu tiên theo mình nhớ thường là Luyện khí, Trúc cơ, Kim Đan, Nguyên anh, Hóa thần, Hợp thể, Độ kiếp, Đại thừa rồi cuối cùng là Phi thăng lên tiên giới hoặc ma giới)

Nhạc Minh Trạch thở dài nói: "Thật không nghĩ tới ngài có thể luyện chế ra loại đan dược cấp bậc này, muốn đổi ít đồ cũng không phải không thể." Hắn ho khan một tiếng, thẳng tắp sống lưng trưng ra phong độ của người đứng đầu một phái, "Không biết sư thúc muốn đổi cái gì?"

Mục Thần: "Càn Khôn Hộ Hồn Linh."

Càn Khôn hộ hồn linh chính là thượng cổ Thần khí còn lưu lại, không giống với những pháp bảo khác chỉ có một công năng, Càn Khôn hộ hồn linh có khả năng công kích, hộ thân, bảo hộ thần hồn, chỉ cần truyền vào linh lực, cũng có thể hại thần hồn người khác. Hộ Hồn Linh vốn là một đôi, chia thành Càn Linh và Khôn Linh, nghe nói là do Nhị đại chưởng môn và đạo lữ của hắn cùng nhau nắm giữ, nếu được hai người hợp lại có thể hủy thiên diệt địa, uy lực vô cùng, chính là bảo vật trấn phái của Sùng Vân môn. Sau đó trong một trận Tiên Ma đại chiến, tu sĩ nắm giữ Khôn Linh không biết tung tích, Khôn Linh cũng không may mắn thất lạc, còn lại Càn Linh đến bây giờ đều không ai có thể khiến nó nhận chủ, hệt như vật chết.

Nhạc Minh Trạch không rõ nhìn Mục Thần, "Ngài muốn Hộ Hồn Linh làm cái gì?"

"Cho đồ nhi mà ta mới thu, làm lễ bái sư." Trước khi trọng sinh, Hộ Hồn Linh chính là pháp bảo mà Cố Vân Quyết quen dùng nhất, là do đối phương mở ra cấm địa của Sùng Vân môn để cướp đi. Mục Thần nghĩ thầm, nếu như bây giờ hắn chuẩn bị kỹ càng đồ vật mà đồ đệ muốn có, có phải sẽ cắt đứt nguy cơ vặn vẹo khi lớn lên của đồ nhi, còn có thể giúp Sùng Vân môn an an ổn ổn.

Mục Thần nói bẳng vẻ mặt vô cảm, nhưng người nghe thấy lại bể nát tam quan, ngay cả gương mặt nghiêm túc của Nhạc Minh Trạch cũng có dấu hiệu co rúm. So với một nhóm đệ tử còn đang liều mạng hoàn thành thí luyện, số mệnh của Cố Vân Quyết tốt biết bao nhiêu, đang thử luyện liền được Mục Thần vừa ý, trực tiếp thu làm đệ tử thân truyền, không nói đến việc ngang hàng thế hệ với hắn, y còn khiến Mục Thần dùng hai viên hợp thể đan để đổi lấy bảo vật trấn phái cho y phòng thân.

Nếu suy nghĩ theo hướng khác, Mục Thần đây là muốn trêu chọc dùm Cố Vân Quyết bao nhiêu đố kị? Xem gương mặt không hề có cảm xúc của Mục Thần, Nhạc Minh Trạch cũng đoán không ra Mục Thần là cố ý dùng chuyện này mài giũa đệ tử, hay là vô tâm gây nên.

Một đám các trưởng lão đang ngồi đối diện, đầu tiên là cảm thán Mục Thần dĩ nhiên thu đồ đệ, sau đó lại tới lấy đan dược đổi Hộ Hồn Linh, sắc mặt đều có chút không dễ nhìn.

Hai vị tu sĩ hợp thể kỳ, đổi một cái lục lạc lúc thường chưa dùng tới, bất kể là ai nhìn vào đều thấy vô cùng có lợi. Thế nhưng hai viên thuốc này rất có thể sẽ đánh vỡ cân bằng giữa các thế lực.

Mục Thần vừa nhìn sắc mặt của các trưỡng lão,sắc mặt cũng lạnh xuống, dĩ nhiên đều có ý kiến phản đối, sách, dựa theo kinh nghiệm đời trước của hắn, đám người kia chính là muốn ăn đòn! Không quản ai không phục, chỉ cần mạnh mẽ đánh một trận là xong, đánh đến khi bọn họ không dám nói lời nào mới thôi.
------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm:

Cố Vân Quyết: "Hôm qua có người nhắn lại, phương pháp dự phòng đái dầm tốt nhất là bịt ~ lại ~, sư tôn ngươi thấy thế nào?"

Mục Thần: "Người đâu, đi mua một ngàn cái bình sứ, phải nhỏ, cực – kì – nhỏ!"

Cố Vân Quyết: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top