Chương 15: Ở Lại

Jean lái xe khá vững. Dù có hơi xóc, Bạch Lộ vẫn ngồi rất chắc phía sau.

Đèn đường trong trấn nhỏ cách nhau quá xa, ánh sáng yếu ớt chẳng giúp được mấy, phải dựa vào đèn pha gắn trên đầu xe đạp.

Bạch Lộ chưa từng ngồi xe đạp bao giờ.

Hồi nhỏ đi đâu cậu cũng chỉ dùng hai chân, tung tăng chạy nhảy mà chẳng thấy mệt. Lớn hơn chút, cậu gặp Nam Nghiên Chu, mỗi lần ra khỏi nhà là đều có xe đón đưa.

Thứ phương tiện này tuy không nhanh nhưng lại rất hợp để dạo đêm. Lúc vẫn còn tỉnh táo Bạch Lộ ngẩng đầu cảm nhận gió đêm lướt qua. Đến lúc mệt, cậu khẽ tựa đầu lên lưng Jean nghỉ ngơi.

Mỗi lần Jean đạp xe, cơ bắp hai chân vận động khiến phần lưng anh cũng chuyển động theo nhịp lên xuống, lên xuống.

Bạch Lộ bắt đầu thấy buồn ngủ.

Cậu đan hai tay trước bụng Jean ôm chặt anh, giao cả trọng lượng cơ thể cho anh, nhắm mắt, mơ màng gà gật.

Không biết có phải ảo giác hay không, Jean hình như đạp chậm lại.

Nếu cứ thế này, e rằng trời sáng mới về tới nơi mất.

Đường đêm quả thật khó đi, có lẽ họ nên ghé một nhà trọ nhỏ gần quảng trường Thánh Đức nghỉ lại.

Bạch Lộ mơ màng chợp mắt một lúc, đến khi mở ra thì vừa hay thấy sân nhỏ trước nơi ở của mình đã ở ngay phía trước.

Jean chẳng có ý định thắng lại, còn tăng tốc vài vòng, lao thẳng qua.

"Ê!" Bạch Lộ bật thẳng lưng, vỗ vai anh: "Qua rồi, qua rồi!"

"Hả? Thế à?" Jean vẫn tiếp tục đạp: "Ôi, trời tối quá, khó quay đầu lắm."

"Vậy anh dừng đi, tôi đi bộ về." Bạch Lộ định bước xuống.

"Khụ, phía trước là nhà anh rồi." Jean nói giọng rất tự nhiên: "Ở chỗ anh đi, tiện hơn."

Cảm nhận được cơ thể người trước căng cứng rõ rệt, Bạch Lộ lập tức tỉnh hẳn.

Cái gì mà đi quá, rõ ràng là cố tình!

Ngón tay Bạch Lộ ngứa ngáy, chỉ muốn túm lấy tai "con chó vàng" này mà kéo.

Dám giở trò, mà lại còn giở lộ liễu đến vậy.

Thật là ngốc...

Chiếc xe đạp trượt vào sân theo quán tính, "két" một tiếng dừng lại ngay cửa.

Jean duỗi chân chống xuống đất, đợi cậu xuống xe.

Bạch Lộ xoay người, trọng lượng trên xe lập tức nhẹ bẫng, cả hơi ấm áp sau lưng cũng tan biến theo.

Jean thấy lòng trống rỗng, khó chịu đến lạ.

Anh vội vã khóa xe rồi gần như chạy tới mở cửa, sợ rằng chỉ cần chậm chút thôi là Bạch Lộ sẽ bỏ đi.

Bạch Lộ không nói gì, coi như mặc nhiên chấp nhận sự "thử thăm dò" nhỏ của anh.

Jean luống cuống, đến cả tra chìa khóa cũng phải thử mấy lần mới mở được cửa.

Đèn vừa bật lên, Bạch Lộ khẽ đảo mắt quanh căn phòng.

Bố cục căn nhà gần như giống hệt nơi cậu ở, diện tích cũng tương đương, chỉ khác là ở đây đầy ắp sự ấm áp và đồ đạc khắp nơi.

Vừa bước vào, có thể thấy ngay phòng khách: trên ghế sofa vắt ngang một tấm chăn len, vài chiếc gối tựa màu sắc sặc sỡ, như một hàng macaron ngọt ngào.

Trên bàn trà mở sẵn một quyển tạp chí ẩm thực, mép giấy hơi cong, giữa trang còn kẹp một tờ giấy ghi chú viết tay, lộ ra nửa hàng chữ nguệch ngoạc mà mạnh mẽ.

"Ngồi đi, uống nước không? Anh rót cho!" Jean hấp tấp treo chìa khóa lên tường chỗ cửa vào.

Bạch Lộ hiếm khi tới nhà người khác, cậu cảm thấy không thoải mái khi ngồi một mình nên đành đi theo anh vào phòng ăn.

Cũng như phòng khách, bàn ăn của Jean mang đậm hơi thở đời sống, hai ly thủy tinh úp trên miếng lót, mấy lọ nhỏ đựng gia vị.

Bạch Lộ mở một lọ ra ngửi thử, nhận ra mùi thảo mộc khô, chắc là hương thảo và xạ hương.

Trong căn bếp nhỏ, hàng nồi niêu được xếp ngay ngắn, tủ treo đầy dao đủ các cỡ, bàn bếp đặt một bát thủy tinh đựng hoa quả, ngoài cửa tủ lạnh dán đầy những tờ ghi chú lớn nhỏ nhắc nhở sinh hoạt và danh sách mua sắm.

Bạch Lộ cúi người nhìn kỹ, phát hiện có một tờ trống trơn, chỉ vẽ một mặt trời tươi cười rạng rỡ.

Tinh thần đúng là tích cực thật.

Ngay bên cạnh, có tờ khác viết dòng chữ: "Cheer him up" (Làm em ấy vui lên)

"Em ấy" là ai?

"Đây, nước chanh, giải rượu đấy." Jean đưa ly cho cậu, cố tình che tủ lạnh lại.

Bạch Lộ nhận lấy, nhấp một ngụm.

Không hiểu sao, cậu lại có linh cảm rằng tờ ghi chú ấy viết cho mình.

Jean muốn khiến cậu vui sao?

Chẳng lẽ bình thường tâm trạng buồn bực của cậu đều hiển hiện rõ trên mặt ư?

Bạch Lộ không nghĩ mình là người dễ để lộ cảm xúc như vậy.

Có thể Jean chỉ muốn động viên một người bạn khác, hoặc đồng nghiệp nào đó.

Nhưng khả năng ấy bị chính sự lúng túng của Jean dập tắt hoàn toàn.

Bạch Lộ dời ánh mắt đi, thầm mừng vì tờ giấy không có vẽ hình trái tim hay gì tương tự.

Bị ai đó coi là mục tiêu sống trong khi mình không biết gì, cảm giác ấy thật lạ lùng.

Nhưng cũng chưa đến mức khiến cậu muốn rời đi.

Dù sao, Jean thật sự quan tâm đến cậu.

Chỉ riêng điểm đó thôi cũng khiến Bạch Lộ không thấy có chút phản cảm nào.

"Buổi tối tôi không quen uống quá nhiều nước, thôi thì rửa mặt rồi đi ngủ vậy." Cậu liếc về hướng phòng tắm, chợt nhận ra vấn đề lần trước vẫn còn nguyên.

Jean sống một mình, trong nhà e là chẳng có khăn tắm hay đồ ngủ thừa.

Lần ở lại này đến quá bất ngờ, cả hai đều không chuẩn bị gì.

Hay là về đi, dù sao nhà hai người cũng gần, chỉ cách nhau ba căn.

Về phòng tắm rửa thật sạch rồi ngủ một giấc thoải mái, vẫn dễ chịu hơn là ở nhà người khác mà phải dè dặt.

"Nhà anh có khăn mới, anh đi lấy cho em!" Jean đón lấy cốc nước trong tay cậu, chạy vội vào phòng ngủ, lục lọi một hồi rồi thật sự lấy ra được một chiếc còn nguyên nhãn cùng bàn chải mới chưa khui.

"Nhà anh thường có khách à?" Bạch Lộ lấy làm lạ.

"Không, không có, chỉ có mình anh thôi! Mấy cái này là anh mua lúc giảm giá đấy!" Jean giải thích có phần gấp gáp.

"Vậy còn đồ ngủ..."

"Cũng có đồ sạch, lát nữa anh mang cho em!"

Bạch Lộ gật đầu, không ngờ đối phương lại chu đáo đến thế.

Có lẽ phần lớn mọi người đều chuẩn bị như vậy, chỉ riêng cậu là chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện có khách ghé nhà.

Trong phòng tắm có giỏ đồ bẩn, Bạch Lộ bắt đầu loạt xoạt cởi áo.

Cởi được một nửa, cậu chợt nhớ ra điều gì, vội quay đầu lại.

May thay, bên ngoài lớp kính mờ của cửa phòng tắm không hề có bóng người nào.

Bạch Lộ ngập ngừng rồi khóa trái cửa, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.

Cậu biết Jean sẽ không làm gì bất ngờ, nhưng ở nơi xa lạ, ít nhiều vẫn cần chút cảm giác an toàn.

Vặn van nước, chỉnh nhiệt độ, Bạch Lộ để nước thấm ướt người rồi tìm dầu gội trên kệ.

Cả một kệ đầy, tất cả đều là những món đồ giống hệt của cậu.

Bạch Lộ sững lại, mặc nước chảy xuống người suốt ba phút liền.

Chuyện gì thế này?

Đến cả thương hiệu kem đánh răng cũng giống...

Dù là trùng hợp thì cũng không thể giống nhau đến mức này. Chẳng lẽ sau lần tắm ở nhà cậu, Jean đã mua hết những món đó về sao?

Chẳng lẽ đồ cậu chọn dùng tốt đến vậy ư?

Rõ ràng toàn là những thương hiệu rất bình thường mà.

Nhiệt độ nước rõ ràng vừa phải, thế mà Bạch Lộ lại rùng mình.

Cậu không hề nhát gan, nhưng lúc này toàn thân lại lạnh buốt.

Bạch Lộ không dám nhìn kỹ nữa, đành tăng tốc rửa cho xong.

Cậu biết Jean thích mình, việc mua những món đồ giống người mình thích cũng không đến mức kỳ quái.

Chuyện đó cũng bình thường, đúng không?

Nhưng có nhất thiết phải giống cả màu bàn chải không?

Trong đầu Bạch Lộ rối bời, chỉ mong nhanh chóng rời khỏi không gian nhỏ hẹp ẩm ướt này.

Đến khi định lau khô người, ánh mắt cậu lướt qua chiếc khăn cũ treo trên tường liền tối sầm lại.

Không phải chứ... Đây chẳng phải chiếc khăn lúc trước ở nhà cậu sao?

Lúc đó cậu cho Jean mượn, sau đó anh mang đi cùng quần áo, cậu còn tưởng đã bị vứt mất rồi.

Bây giờ là sao?

Khăn mới thì không dùng, mỗi ngày lại lấy khăn cũ của cậu để lau?

"Jean!" Bạch Lộ ngăn mình khỏi chuỗi tưởng tượng tệ hại, hơi thở dồn dập.

Không thể ở đây thêm giây nào nữa.

Cậu phải mặc đồ ra ngoài.

"Anh đây." Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên ngay ngoài cửa, gần đến mức như thể người đó đã đứng đó từ lâu.

Lặng lẽ, kiên nhẫn, đợi cậu.

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch Lộ: Tôi thấy hơi... Sợ một chút đấy nha [ vỡ ra ][ vỡ ra ][ vỡ ra ][ vỡ ra ][ vỡ ra ][ vỡ ra ][ buông tay ][ mếu][ mếu][ che mặt nhìn lén ][ che mặt nhìn lén ][ cười ha ha ][ cười ha ha ][ rải hoa ][ vỡ ra ][ vỡ ra ][ kính râm ][ kính râm ][ vỡ ra ][ vỡ ra ]

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top