Chương 100

Doãn Triệt hoàn hồn, nhiệt độ cơ thể lại tăng lên: "Cháu hơi khó chịu... Chú đưa cháu đến phòng y tế được không?"

"Được, nhóc dẫn đường đi." Người đó kéo cánh tay cậu khoác lên vai mình, vừa đỡ cậu ra ngoài vừa nhìn cậu: "Nhóc phát tình đấy à?"

"Vẫn chưa... Nhưng sắp rồi."

"Alpha của nhóc đâu? Trước khi phát tình là khoảng thời gian omega yếu ớt nhất, sao cậu ta không ở bên nhóc."

"Cậu ấy... không biết cháu ở đây."

"Gì vậy." Người đó cau mày: "Omega của mình cũng không bảo vệ đàng hoàng, alpha như thế được tích sự gì, chia tay đi."

"..."

"À đúng, biết ai nhốt nhóc lại không?"

Doãn Triệt thành thật: "Biết sơ sơ, nhưng cháu không chắc."

"Quan tâm làm gì có chắc hay không, cứ túm ra nói dữ dằn một tí, biết đâu nó lại nhận tội."

"..." Cách này đơn giản và thô bạo thật đấy.

"Anh bạn nhỏ, làm omega không thể quá nhân từ, nếu không sẽ bị người ta bắt nạt." Người đó hừ một tiếng: "Để dành mặt mềm mại của nhóc cho người yêu thương nhóc là được, người khác không xứng."

Doãn Triệt: "Ví dụ như... alpha của chú?"

Nghe thấy từ cậu dùng, ánh mắt vốn lạnh lùng của người đó lập tức trở nên dịu dàng: "Đúng, alpha của tôi."

Nhưng người đó lại cau mày ngay: "Hạng alpha như bạn trai nhóc thì khỏi cần."

Doãn Triệt: "..."

Người đó đỡ cậu đi tiếp, thong dong không hề tốn sức, bất chợt hỏi: "Cân nhắc thay người khác không?"

"... Dạ?"

"Tôi muốn hỏi nhóc có cân nhắc con trai tôi không?" Người đó say sưa nói: "Học cùng trường với nhóc, ngoại hình cũng được, IQ bình thường, mất cái EQ thấp, thần kinh thô, hay gây sự, mẹ nó lớn tướng rồi mà không dẫn nổi một mống người yêu về nhà."

"..."

"Tôi cháu thấy cháu xinh trai, người cũng cao ráo, mặc dù có thể không phải kiểu omega nó thích, nhưng nếu cháu ưng thì nó đồng ý hay không không quan trọng."

"..." Doãn Triệt khó nhọc trả lời: "Cảm ơn chú, không cần đâu ạ, cháu không định thay bạn trai."

"Vậy à, tiếc nhỉ." Người đó không nói gì nữa, đỡ cậu đến phòng y tế, giao cho bác sĩ xong thì bảo: "Tôi còn có việc, đi trước đây. À mà anh bạn nhỏ, phòng giáo dục đạo đức ở đâu thế?"

Doãn Triệt chỉ hướng cho chú đó.

"Cảm ơn." Người đó xoay người đi mất.

Doãn Triệt thở dài.

Sau khi vào phòng y tế uống thuốc có tác dụng ức chế, nhiệt độ dần hạ xuống, bác sĩ đề nghị ngủ một giấc, thế là Doãn Triệt lên giường nằm.

Đương lúc mơ màng sắp ngủ, bỗng nhiên cậu nghe có người xộc vào phòng y tế gọi to: "Cô ơi! Có một omega tới đây đúng không? Bạn mà cực kỳ đáng yêu ấy!"

Doãn Triệt: "..."

Bác sĩ: "Đúng là có một omega ở đây..."

"Phải bạn mắt to da trắng, tuy đáng yêu nhưng mặt khó ở không cô?"

Doãn Triệt nghiến răng: "TƯỞNG NGHIÊU."

Tưởng Nghiêu kéo rèm, thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng tìm được cậu."

Sau khi bị đạp bảy tám nhát, Tưởng Nghiêu thuận lợi cõng omega đáng yêu nhưng mặt khó ở nhà mình về ký túc xá.

Doãn Triệt vẫn chưa khoẻ hẳn, nhoài trên lưng ôm cổ hắn, kể sơ qua sự việc rồi kết câu: "Cậu đến nhanh thật nhỉ."

"Tôi biết sai rồi, xin lỗi cậu. Tôi tưởng cậu ở chỗ Trương giáo chủ sửa bài, chờ nửa tiếng mới cảm thấy không đúng, chắc cậu không đến mức sửa lâu như thế." Tưởng Nghiêu nghĩ mà sợ: "May sao gặp người tốt, cậu bảo người đó không phải học sinh à?"

"Ừ, chắc là phụ huynh."

"Tiếc quá, không cảm ơn trực tiếp được rồi."

... Có lẽ cậu quen cũng chưa biết chừng. Doãn Triệt không chắc lắm nên không nói ra câu này.

Về ký túc xá, Tưởng Nghiêu vội cho cậu một ít pheromone.

"Phòng y tế có cô, không tiện tuỳ ý quá." Tưởng Nghiêu niết cằm cậu, ngón tay lau vệt nước ở khoé môi cậu: "Thoải mái chưa?"

Thoải mái thì thoải mái rồi, nhưng đầu cậu cũng choáng hơn.

Doãn Triệt thở hổn hển, hỏi: "Cho tôi lọ pheromone của cậu được không? Tôi mang theo người, phòng khi lại xảy ra chuyện tương tự."

"Không thành vấn đề." Tưởng Nghiêu không nói một lời, về phòng mình kiếm cái lọ nhỏ đựng pheromone, sẵn tiện cầm theo ba bộ đồng phục.

"Thời gian này cậu mặc áo tôi đi, áo có mùi của tôi, ngăn được mấy mùi linh tinh khác, nếu nhạt mùi rồi thay cái khác." Tưởng Nghiêu khoác luôn áo lên người cậu: "Đáng lẽ có nhiều áo lắm mà dạo này toàn bị mất, mất ba cái rồi."

Doãn Triệt kéo áo đồng phục trên người che nửa khuôn mặt: "Chắc ai lấy nhầm."

*

Để an toàn, từ hôm ấy Tưởng Nghiêu toàn dính cậu như sam, ra chơi đi rót nước hay tới nhà vệ sinh cũng phải đi cùng.

"Hai anh muốn chói mù mắt chó của bọn em à?" Hàn Mộng cà khịa: "Mặn nồng bao nhiêu lâu rồi, sao vẫn ngày càng thắm thiết vậy?"

Tưởng Nghiêu: "Đừng ghen tị, ghen tị cũng không nổi đâu, tình cảm của tôi với Triệt Triệt mỗi ngày một nhiều, không như ai đó chẳng có tiến triển."

"Cút mịa em gái ông đi."

"Chửi ai đấy? Em tôi là người ông chửi được à?"

Doãn Triệt xoay bút rơi mấy lần, tay áo quá dài chắn tay cậu.

Áo đồng phục của Tưởng Nghiêu rộng hơn người cậu, mặc trên người rất rõ ràng, mấy hôm nay ra chơi đi chạy bộ có không ít học sinh nhìn cậu chằm chằm.

Ánh mắt của họ không thân thiện gì cho cam.

Tối qua cậu lên diễn đàn tìm kiếm, phát hiện các tin đồn bôi nhọ cậu dạo gần đây đều do cùng một tài khoản gây ra, đồng thời một trong số đó lại đăng bài mới chế giễu cậu ở trường cũng dám ngang nhiên mặc áo người yêu, không biết lúc riêng tư phải đĩ cỡ nào, chẳng trách có thể khiến nam thần không kiềm chế được.

Do ngôn từ quá tục tĩu, bài viết nhanh chóng bị quản trị viên xoá.

Rốt cuộc là ai để ý cậu như vậy, lại hận cậu đến mức ấy?

"À đúng, từ tối nay tôi chuyển sang phòng cậu ở." Tưởng Nghiêu bỗng nói.

Doãn Triệt ngơ ngác: "Vì sao?"

"Không vì sao cả, dù sao sớm muộn gì cũng phải ở chung."

Hàn Mộng: "Aaaa tôi không chịu nổi nữa rồi! Buổi tối hai cậu không được phát ra âm thanh kỳ lạ nào ảnh hưởng giấc ngủ của tôi đâu đấy!"

Doãn Triệt: "..."

Tối hôm trước Tưởng Nghiêu đã nộp đơn xin đổi phòng cho quản lý ký túc xá, quy trình tốn hai ngày, được duyệt một cái là bắt tay vào việc, ngay tối cùng ngày dọn chăn ga gối đệm của mình sang.

"Tôi muốn chuyển sang lâu rồi, trước kia là vì bọn mình vẫn chưa công khai, về sau lại lo người khác nói này nói nọ cậu nên mới mãi không xin." Tưởng Nghiêu trải giường: "Bây giờ không muốn quan tâm người khác nữa, dù sao làm thế nào cũng bị hiểu nhầm, vậy cứ để tụi nó biết tôi một lòng một dạ với cậu, sẵn lòng bảo vệ cậu, đừng hòng nghĩ vẩn vơ gì."

Doãn Triệt ngồi trên giường mình, hờ hững hỏi: "Buổi tối cậu có đánh lén tôi không?"

"... Tôi chân thành thâm tình như thế, cậu lại nghi ngờ động cơ của tôi?"

"Có không?"

"... Có."

"Ha ha." Doãn Triệt kéo chăn nằm quay lưng lại với hắn.

Tưởng Nghiêu bước đến đè trên giường cậu: "Đằng nào cậu cũng phát hiện, thôi khỏi đánh lén nữa, tôi quang minh chính đại tập kích."

Doãn Triệt phản kháng một lúc, cuối cùng cho hắn đắc thắng.

Có thể là vì cậu cũng không phản kháng nghiêm túc lắm.

*

Một tuần trôi qua, bài phát biểu đã sửa hòm hòm, Trương giáo chủ đọc xong bày tỏ không có vấn đề, quyết định để như thế.

Doãn Triệt ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn nói ra chuyện tối hôm đó, có giáo viên giúp biết đâu lại có ích.

Không ngờ Trương giáo chủ nghe xong không hề ngạc nhiên: "Tuần trước Tưởng Nghiêu đã nói việc này với thầy rồi."

Doãn Triệt ngẩn người: "Cậu ấy từng tìm thầy ạ?"

"Đúng vậy, em ấy còn nhờ thầy đến chỗ bảo vệ kiểm tra ghi chép mượn chìa khoá. Thầy cũng muốn biết học sinh nào làm ra việc này, quá là quá quắt, sao có thể đùa dai nhốt bạn học trong phòng dụng cụ."

Xem ra Tưởng Nghiêu không nói toàn bộ.

"Sau đó tra ra không ạ?"

"Tối đó không có ghi chép học sinh mượn chìa khoá, Tưởng Nghiêu đoán chắc hẳn có người mượn chìa khoá từ trước, tự mang đi đánh một cái. Như thế thành ra phạm vi điều tra quá rộng, em ấy bảo để em ấy nghĩ cách khác."

Tên này... không nói gì nhưng lại âm thầm làm biết bao việc.

Doãn Triệt rời phòng giáo dục đạo đức, suy nghĩ có cần khen bạn trai ân cần của mình hay không, vào toà nhà dạy học thì đúng lúc gặp hắn ở đầu cầu thang.

Tuy nhiên không chỉ có mình Tưởng Nghiêu.

"Cậu ấy nói không phải là không phải, sao cậu cứ chăm chăm bắt nạt cậu ấy y như người yêu cậu?" Đường Sa Sa trợn mắt trừng trừng.

Mặt Tưởng Nghiêu lạnh tanh: "Tôi đang hỏi cậu ấy, mong cậu đừng xen vào. Tô Kỳ, lần trước tôi nói với cậu thế nào?"

Đây là lần đầu tiên Doãn Triệt thấy hắn nói chuyện với con gái hung dữ như vậy.

Tô Kỳ ở bên cạnh đã sợ phát khóc, nước mắt lưng tròng: "Tớ thật sự không làm, tớ không bỏ gì vào trà sữa, cũng không nhốt Doãn Triệt trong phòng dụng cụ... Tưởng Nghiêu, cậu tin tớ đi..."

Doãn Triệt đi sang: "Sao thế?"

Tưởng Nghiêu ngoảnh đầu nhìn cậu, nở nụ cười: "Không sao, đi thôi."

Tô Kỳ thấy nét mặt hắn thay đổi thì sống mũi cay cay, khóc như mưa: "Hức... Doãn Triệt, tớ đã từ bỏ cậu ấy rồi, cậu không cần vu khống tớ thế này, còn bảo cậu ấy tới chất vấn tớ..."

"..."

Cô bạn này tưởng tượng vô lý quá đấy.

Doãn Triệt kéo tay áo Tưởng Nghiêu: "Đi."

Mau mau tránh xa chốn thị phi này thôi.

Về lớp, cuối cùng cũng tránh được một kiếp nạn.

"Cậu nói gì với cậu ấy?"

"Tôi hỏi có phải cậu ấy nhốt cậu trong phòng dụng cụ không."

Doãn Triệt trầm ngâm: "Tôi nghe Trương giáo chủ nói cậu đi kiểm tra ghi chép mượn chìa khoá, không phải không tra ra sao?"

"Sau đó tôi đến các tiệm đánh chìa khoá quanh đây điều tra. Cậu nghĩ mà xem, mượn chìa khoá của trường chắc chắn dùng xong phải trả, không thể ngâm lâu, cho nên nếu muốn đánh chìa khoá thì chỉ có thể ra gần trường."

"Ừ, thế là cậu tra ra cậu ấy?"

"Đúng, đánh lúc ba ngày trước, cột liên hệ viết tên cậu ấy, ông chủ cũng nhớ là một bạn nữ tóc ngắn học trường Trung học số 1."

Chứng cứ xác thực.

Mánh khoé phạm tội quá cùi bắp, không thể thoát được điều tra.

"Nhưng vừa nãy tôi đối chất với cậu ấy, cậu ấy khăng khăng không thừa nhận, bảo mình chưa từng đi đánh chìa khoá."

"Cãi cùn?"

"Có thể." Tưởng Nghiêu ngừng giây lát: "Nhưng tôi cảm thấy cậu ấy không phải chủ mưu."

"Là sao?"

"Tô Kỳ không hề biết kỳ phát tình của cậu khác với người bình thường, dùng chất xúc tác với cậu làm gì? Để cậu mau phát tình, sau đó nhào vào vòng tay tôi, giúp giấc mơ của tôi trở thành sự thật?" Tưởng Nghiêu nhếch môi: "Thế thì tôi phải cảm ơn cậu ấy cẩn thận."

"..." Doãn Triệt nhấc chân giẫm lên ghế hắn, nhướng mày.

Tưởng Nghiêu lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

"Tôi muốn nói có lẽ cậu ấy chỉ là quân cờ bị lợi dụng, đứa con trai cậu nhìn thấy tối đó mới là chủ mưu của một loạt sự việc gần đây."

Suy đoán này rất có lý, nhưng Doãn Triệt vẫn ngờ vực: "Cậu ta trông giống alpha, chắc hẳn không phải người yêu thầm cậu, vì sao phải hại tôi?"

"Đổi hướng suy nghĩ đi bạn hạng nhất khối." Ngón trỏ của Tưởng Nghiêu vẽ vòng trên thái dương: "Vì sao nhất định phải yêu thầm tôi mới ghen ghét cậu? Lẽ nào không thể là người thù hằn cậu sẵn?"

"Tôi cảm thấy giả thiết này không thể thành lập, ắt hẳn không có kẻ thù nào thù ghét tôi sâu đậm thế này."

Trước khi Tưởng Nghiêu chuyển đến Trung học số 1, hầu như cậu không nói chuyện với ai, cũng không gây sự, cùng lắm là hôm khai giảng đạp Hàn Mộng mà thôi.

Hàn Mộng đang chải tóc đột nhiên cảm thấy sau lưng lành lạnh, chậm chạp quay đầu: "Anh Triệt... Ánh mắt của cậu làm tôi hơi sợ đấy..."

Doãn Triệt lắc đầu: "Không sao, chải lông của cậu đi."

"..."

Tưởng Nghiêu dựa lại gần, ấn cổ cậu để đầu hai người cụng vào nhau: "Nếu chỉ thù ghét cậu thì không nên chia rẽ quan hệ của bọn mình hay sao? Nhưng bây giờ xem ra, hầu như lần nào người tổn hại danh tiếng cũng như rơi vào nguy hiểm đều là cậu."

Ở khoảng cách này hô hấp hơi gần, hơi thở của Tưởng Nghiêu phả lên mặt cậu, nong nóng nhưng như có ma lực khiến người ta bình tĩnh, làm mạch suy nghĩ của cậu dần rõ ràng hơn.

"Nếu thật sự như vậy, mục đích của họ là gì?"

Tưởng Nghiêu nhìn đôi môi mấp máy của cậu, tập trung lại: "Cậu đoán xem, tụi nó từng bước tung tin đồn khiến cậu bị cô lập ở trường, hết lần này đến lần khác ủ mưu làm cậu phát tình sớm rơi vào nguy hiểm, mục đích là gì?"

Doãn Triệt nhăn mày suy xét chốc lát, trong đầu bất chợt nảy ra một suy nghĩ, lập tức hiểu được vấn đề.

"Muốn làm tôi quay lại trạng thái trước đây."

Trạng thái không có bạn bè, bị người khác cô lập, bất cứ khi nào cũng có thể ra đi vì không qua được kỳ phát tình.

Ván cờ này của người đó có thể nói là đã tính toán mọi cách.

"Thông minh." Tưởng Nghiêu cọ nhẹ chóp mũi vào chóp mũi cậu: "Đúng là người yêu tôi."

Doãn Triệt lùi lại: "Đứng đắn lên."

Cậu dứt lời bèn nhìn một vòng, may mà các bạn không ngó hướng bọn cậu.

Tưởng Nghiêu lấy sách che, kéo cậu về: "Nói tiếp. Từ đây bọn mình có thể biết người này cực kỳ hiểu cậu, biết quá khứ của cậu, biết tình trạng hiện tại của cậu, muốn phá huỷ tương lai của cậu. Trong ấn tượng của cậu có người như vậy không?"

Doãn Triệt suy nghĩ: "Tạm thời không nhớ ra."

Quá khứ của cậu nhà họ Doãn giấu rất kỹ, rất ít người biết chuyện, ngoại trừ người thân thì chỉ có bác sĩ, những người này không thể nào hại cậu.

"Không sao, cậu cứ từ từ nhớ, tôi cũng điều tra lại." Tưởng Nghiêu xoa tóc cậu, chuẩn bị buông tay.

Doãn Triệt ngước đôi mắt đen láy, mím môi: "Ừm, cảm ơn anh."

Ngoan chết đi được.

Trong đầu Tưởng Nghiêu lập tức hiện lên hình ảnh tối giao thừa hôm ấy.

Bé thỏ vừa rơi nước mắt vừa ngồi xuống.

Đầu óc Tưởng Nghiêu hỗn loạn, giữ gáy cậu bạn trước mặt, nghiêng người về trước.

Chiều đông nắng ấm, tụi nhóc lớp A1 ngắm trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, nhao nhao cảm thán: "Thời tiết hôm nay đẹp thật."

"Mỗi tội nhìn mặt trời lâu quá, mắt sắp mù đến nơi rồi."

"Vẫn tốt hơn ngoảnh đầu lại bị chói mù mắt."

"Mù thì mù, tao muốn quay đầu, ai quay với tao không?"

"Muốn tìm đường chết đừng kéo người khác theo."

"Tao buồn ngủ rã rời rồi, hai đại ca kia còn muốn quấn quýt bao lâu nữa?"

"Chắc mười nghìn năm quá..."

...

***

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Diễm về nhà nhắn tin cho bạn Tưởng: Hôm nay đến trường con ba gặp một omega được lắm, đáng tiếc người ta không vừa ý con, haiz, sao ba lại sinh ra thằng con vô dụng như con chứ.

Bạn Tưởng: ???

*Anh Diễm là ba của Tưởng Nghiêu, tên Tưởng Thiếu Diễm, nhân vật chính trong một truyện khác của tác giả.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top