Phần 15
(Chương 163 trong chính truyện)
Uông Thạc chỉ ngủ hơn hai tiếng đã tỉnh, nghiêng người nhìn Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái cảm thấy trên mặt ngưa ngứa, đưa tay gãi trán, nghiêng người quay lưng về phía Uông Thạc. Nằm chưa bao lâu, cảm thấy không thoải mái lại xoay về, thuận tiện tặng một bạt tai lên mặt Uông Thạc.
Không phải Khương Tiểu Soái cố ý, hắn nằm mơ thấy Quách Thành Vũ kim ốc tàng "kiều".
Uông Thạc mài mài răng, đứng dậy xuống giường.
Khương Tiểu Soái nghe có tiếng nước trong phòng vệ sinh, lập tức tỉnh lại.
Má, tối qua mình không tắt nước sao?
Khương Tiểu Soái ngủ mơ màng, đã quên béng chuyện ai đó nửa đêm tự tiện xông vào nhà dân.
Lại trước cửa nhà vệ sinh, thấy Uông Thạc, lập tức đờ người, mất hồi lâu mới phản ứng lại.
Lần này hoàn toàn ngủ không nổi nữa, tựa vào cửa nhìn Uông Thạc dùng nước súc miệng vệ sinh.
"Này anh có phải có chút tật xấu không hả?" Khương Tiểu Soái hỏi.
Uông Thạc không hiểu: "Sao vậy?"
"Anh nói xem là sao? Anh đến chỗ tôi làm gì? Khách sạn và nhà khách đầy đường, nhất định phải đến chỗ tôi để tiết kiệm mấy trăm tệ sao!" Giọng điệu khá khách sáo.
Uông Thạc mở vòi nước rửa tay.
"Tôi cho anh biết, tôi ghét người khác dùng sản phẩm chăm sóc da của tôi."
Nếu thật muốn Khương Tiểu Soái tính toán kỹ lại, thì nửa chai sữa rửa mặt đó của hắn đều do Ngô Sở Úy xài.
"Yên tâm, tôi chỉ rửa tay thôi." Uông Thạc không đau không ngứa: "Thứ hai thứ tư thứ sáu tôi rửa mặt, thứ ba thứ năm thứ bảy tôi nghỉ ngơi, chủ nhật thì xem tâm trạng, hôm nay là thứ năm, coi như cậu may mắn."
Khương Tiểu Soái phản kích: "Năm đó ánh mắt Trì Sính thật tốt."
"Sao cậu không nói là ánh mắt Quách tử tốt?" Uông Thạc cố ý nhắc nhở.
Khương Tiểu Soái ngược lại rất nhẹ nhàng: "Vì người Quách tử thích không phải anh."
"Đây chính là nguyên nhân tôi đến đây cọ một đêm." Uông Thạc bước ra cửa nói với Khương Tiểu Soái: "Trong rất nhiều người, chỉ có cậu thông minh."
Nói xong đi ra ngoài, vừa mở cửa ra, đã thấy Quách Thành Vũ đứng bên ngoài.
Hai người đồng loạt sửng sốt.
Mặt Quách Thành Vũ lập tức sụ xuống, đưa mắt sắt nhìn vào trong, Khương Tiểu Soái mặc áo ngủ đi lung tung bên trong. Hai kẻ chẳng chút liên quan, lại cùng xuất hiện trong tầm mắt hắn, hơn nữa còn tự nhiên như thế, không có một chút cảm giác không phù hợp nào.
"Good morning." Uông Thạc nói.
Nói xong đi thẳng vào thang máy.
Quách Thành Vũ đảo ánh mắt hung tợn dữ dằn qua.
Uông Thạc lại nói thêm một câu: "Bye!"
Má, đây là muốn tạo phản hử?
Quách Thành Vũ đen mặt hỏi Khương Tiểu Soái: "Sao cậu ta lại ngủ ở chỗ cậu?"
Khương Tiểu Soái vểnh hai lọn tóc xoăn hỏi lại: "Anh đang bực vì anh ta ngủ với tôi, hay đang bực vì tôi ngủ với anh ta hả?"
"Cậu nói đi?" Trong giọng nói của Quách Thành Vũ hàm chứa mấy phần tức giận.
"Nếu tôi nói anh không nên tức giận, anh nên vui mừng thì sao, tình địch của anh chạy đến chỗ tôi ngủ, chứng minh người yêu của anh không cần anh ta!"
Lời này vừa nói xong, Khương Tiểu Soái đã bị Quách Thành Vũ ấn vào góc tường, hai lọn tóc xoăn bị bàn tay đè xuống, phần ót tì lên đường vân gồ ghề hỗn tạp trên tường. Mùi vị phái mạnh nồng đậm dồn đến bên miệng Khương Tiểu Soái, khi chưa kịp tránh né đã bị người ta cạy răng, đầu lưỡi ẩm ướt xông vào, thoáng chốc làm loạn hơi thở của Khương Tiểu Soái.
Dòng điện từ bụng chạy đến ngón tay, Quách Thành Vũ đột nhiên đưa tay sờ soạng trước ngực Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái lập tức run lên như chạm phải điện, móng tay suýt nữa đã khoét một miếng thịt trên gáy Quách Thành Vũ.
"Mẫn cảm vậy sao?" Quách Thành Vũ trêu chọc.
Khương Tiểu Soái mở rộng năm ngón, trực tiếp dán tay lên mặt Quách Thành Vũ, mạnh bạo đẩy ra ngoài.
Quách Thành Vũ lại muốn hôn tiếp, Khương Tiểu Soái đột nhiên phun ra một câu.
"Ngay cả Uông Thạc cũng khen tôi thông minh, anh còn không thừa nhận anh thích Trì Sính."
Trước kia khi Khương Tiểu Soái nói chuyện này với Quách Thành Vũ, Quách Thành Vũ luôn bực mình, bất đắc dĩ, phẫn hận... cuối cùng đành bỏ mặc. Kết quả hôm nay Khương Tiểu Soái lại nhắc đến chuyện này, sắc mặt Quách Thành Vũ rõ ràng biến đổi.
"Cậu nói gì?"
Khương Tiểu Soái nhấn mạnh từng chữ cho hắn: "Uông Thạc nói, trong rất nhiều người, chỉ có mình tôi là người thông minh."
Nghe xong câu này, Quách Thành Vũ đột nhiên buông Khương Tiểu Soái ra.
Ngẩn người một chốc, không nói hai lời, bịch bịch bịch bước ra khỏi cửa.
(Chương 176 trong chính truyện)
Quách Thành Vũ đi nước ngoài công tác hơn nửa tháng, vừa gặp Lý Vượng, câu đầu tiên hỏi là: "Soái Soái gần đây như thế nào?"
Lý Vượng suy nghĩ hồi lâu mới thở ra một câu, "Ứng biến." (Thích ứng gì gì đó kiểu như là đã hóa hồ ly tinh ấy, cũng có thể hiểu là ở chỗ Soái Soái xảy ra chuyện gì đó khó nói....)
"Tại sao lại ứng biến hả?" Quách Thành Vũ nghiêng đầu nhìn Lý Vượng, "Mấy ngày hôm nay tôi bận không gọi điện cho cậu ấy, có phải cậu ấy giận tôi rồi không?"
Lý Vượng ho nhẹ một tiếng, "Không có, người ta khá tốt."
Quách Thành Vũ nghe Lý Vượng nói sặc mùi dấm chua, biết là có chuyện: "Thế nào tốt hả?"
Lý Vượng thận trọng mở lời, "Tốt đến mức có thể cậu cũng không nhận ra luôn."
Quách Thành Vũ chỉ tay, "Đi phòng khám trước."
Vì vậy, xe trực tiếp chạy từ sân bay đến phòng khám của Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái tâm trạng chán ngán ngồi nghịch nghịch chai thuốc, nghe tiếng xe, hướng nhìn ra ngoài một cái, mắt sáng lên. Nhưng chờ người trên xe xuống, cậu ta thu ngay tia sáng vui mừng lại, tiếp tục dáng vẻ kiêu ngạo làm biếng.
Quách Thành Vũ rảo chân bước đến, điện thoại của Khương Tiểu Soái lại vang lên. Liếc Quách Thành Vũ một cái, Khương Tiểu Soái chậm rãi cầm điện thoại lên.
"Xin chào?"
"Tôi đây, để làm gì?"
"Bảo tôi đi ra ngoài? Tôi không đi đâu. Là ai trên mạng nói hôm qua đến?Làm tôi đợi cả một ngày trời."
Khương Tiểu Soái ngoáy ngoáy lọn tóc xoăn, đồ vest bó sát vô cùng thu hút, vui vẻ lắc lắc chân, dáng vẻ lười biếng thờ ơ nhìn Quách Thành Vũ.
Quách Thành Vũ không buồn không vội, kéo ghế ngồi xuống, híp mắt nhìn Khương Tiểu Soái đang thản nhiên nói chuyện điện thoại "ve vãn" trước mặt anh ta
"Cậu biết hôm qua cậu không đến, tôi đã rất thất vọng không hả?"
"Thời tiết không tốt? Thời tiết không tốt là cái cớ hay sao?"
"Bây giờ cậu đến tìm tôi,tôi cũng không thèm gặp cậu, ai cho cậu hôm qua lỡ hẹn?"
"Đồ đó thích tặng ai thì tặng, tôi không thèm."
"Yô...., sao cậu lại như vậy hả? Tôi đã nói không cần, cậu vẫn còn cầu xin muốn tặng tôi."
"Được rồi.... được rồi, thấy cậu đáng thương đồ đó tôi nhận, cậu cứ đặt ở siêu thị nhỏ gần đó đi. Không cần đến chỗ tôi lộ mặt, lười nhìn mặt cậu."
Hất điện thoại qua một bên, giả bộ ngạc nhiên nhìn Quách Thành Vũ: "Yô..., anh đến đấy hả? đến lúc nào vậy?"
"Từ lúc cậu bắt đầu nhận điện thoại của người chuyển phát nhanh." Quách Thành Vũ nói.
Khương Tiểu Soái làm mặt xấu, "Cái gì mà điện thoại của chuyển phát nhanh hả?"
Quách Thành Vũ liếm răng cười cười, "Cuộc điện thoại vừa nhận, không phải là nhân viên chuyển phát nhanh gọi cho cậu sao?"
Mẹ nó!. . . Khương Tiểu Soái lòng tức giận mắng thầm, trêu đùa lão già gian xảo này thật chẳng có gì thú vị, chơi một chút chiến dịch tư tưởng cũng bị anh ta nhìn ra.
"Cái gì mà nhân viên chuyển phát nhanh?" Khương Tiểu Soái tiếp tục giả bộ, "Suy nghĩ của anh sao ngoằn ngoèo vậy? Vòng đi đâu vậy hả?"
Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng hỏi rất to của nhân viên chuyển phát nhanh, "Ai là Khương Tiểu Soái?"
Khương Tiểu Soái vác cái mặt tái xanh ra cửa, tức giận nói: "Đã bảo anh đặt ở siêu thị bên cạnh không phải sao? Sao anh lại đến trước cửa của tôi?"
Anh chàng chuyển phát có gương mặt vuông vức, ục ịch hơi thấp lại hơi mập, ánh mắt chế nhạo đánh giá Khương Tiểu Soái: "Anh không muốn nhìn thấy tôi, nhưng tôi muốn nhìn thấy anh. Xem như tôi đã nhìn ra, chuyển phát nhiều hàng, gặp nhiều người... loại nào cũng có..." Nói xong, dồn sức vặn cái ga xe,rồi lái xe đi, vết xe đi để lại một đường phía sau!
Khương Tiểu Soái còn chưa kịp quay vào, phía sau đã truyền lên tiếng trêu đùa trầm âm của Quách Thành Vũ: "Tôi thấy không phải đầu óc tôi ngoặt ngoèo, mà lọn tóc trên đầu cậu quá xoăn."
Khương Tiểu Soái không nói ra lời, đen mặt ngồi xuống salon.
Quách Thành Vũ đi qua, đặt tay lên đầu Khương Tiểu Soái vuốt vuốt một cái, nói, "Tôi muốn vuốt phẳng lọn tóc xoăn của cậu rồi làm sao bây giờ?"
Khương Tiểu Soái cắn răng: "Anh dám!!!!!!!!!!"
Quách Thành Vũ kề sát tai Khương Tiểu Soái nhẹ nhàng kích thích hỏi, "Lông bên dưới của cậu có đúng hay không cũng xoăn như thế?"
Khương Tiểu Soái đấm mạnh một cái như đánh ra lửa, Quách Thành Vũ vui vẻ đón lấy, sau đó liền đem Khương Tiểu Soái dùng sức mà ôm lấy, nhe răng cà cà lên trán Khương Tiểu Soái mấy cái âu yếm nói "Nhớ cậu!!!!."
Khương Tiểu Soái lại nói: "Tối hôm trước, Uông Thạc lại ở chỗ tôi ngủ."
Quách Thành Vũ trầm mặt xuống "Sao cậu và cậu ta lại thân thiết với nhau?"
"Nôn nóng cái gì?" Khương Tiểu Soái liếc mắt nhìn Quách Thành Vũ: "Tôi phát hiện anh và Trì Sính đều có chung một tâm bệnh, cứ nhắc đến Uông Thạc lại xù lông, hai người sợ anh ta vạch trần nội tình hả?"
"Cậu lại nữa rồi......." Quách Thành Vũ nghiến răng: "Tôi có nội tình gì sợ bị vạch trần chứ?"
"Phải... phải phải.... . ." Khương Tiểu Soái vội vàng ngừng lại không cho nói tiếp "Anh không cần nói với tôi mấy việc này, tôi cho anh xem một thứ trước." Nói xong, đưa bệnh án copy cho Quách Thành Vũ.
Quách Thành Vũ nhìn lướt qua, sắc mặt thay đổi, bắp thịt trên đùi chặt căng lại, cả phần lưng cũng thẳng tắp căng lại.
"Bệnh án này cậu lấy được từ đâu?"
Khương Tiểu Soái nói: "Ngô Sở Úy lừa được từ chỗ dì họ của Trì Sính, bảy năm trước, từ nửa năm trước khi Uông Thạc đi ra nước ngoài, hầu như vài ngày lại đến đó một lần báo cáo."
Quách Thành Vũ như mới vừa biết được chuyện này, trong con mắt đang nhìn bệnh án lộ ra mấy phần khiếp sợ. Anh ta lại nhìn phần chẩn đoán chứng bệnh của bác sĩ và phần khai của bệnh nhân, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng.
"Trước đây quan hệ của ba anh tốt như thế, chuyện lớn vậy mà anh cũng không biết sao?" Lời này bị Khương Tiểu Soái nói trúng, việc này Quách Thành Vũ quả thật không biết gì. Anh ta chỉ nhớ rõ trước Trì Sính và Uông Thạc rất hay cãi nhau, mỗi lần cãi nhau xong, Trì Sính lần nào cũng đến chỗ anh ta uống rượu, uống rất nhiều rồi lại gọi Quách tử Quách tử, hỏi anh ta cái gì cũng không nói.
"Anh giỏi nhìn người lắm cơ lúc này đi đâu hết rồi?" Khương Tiểu Soái tra hỏi.
Quách Thành Vũ mặt lạnh nói: "Mấy chiêu đó là sau này mới biết được."
"Mẹ nó..!" Khương Tiểu Soái âm thầm tốn hơi thừa lời,"Uông Thạc thật là có bản lĩnh, anh ta lần này đi, đã luyện cho anh với Trì Sính một tuyệt kỹ cao siêu nhá, nói anh ta là thần không có sai một tý nào."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top